Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhà Lý Kha ở ngoại ô thành phố, xe chạy hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới. Đây là ngôi nhà có sân đứng độc lập, bên ngoài nhìn vào không thấy có gì khác so với các ngôi nhà khác, nhưng mở cửa bước vào trong, mới phát hiện ngôi nhà trang trí rất đẹp, tuy không phải là rất hào hoa, nhưng người bình thường cũng không thể làm nổi.
“Bố và mẹ đều là người không thích phô trương, nhà còn tồi tàn, xin đừng để ý”. Lý Kha vừa mời mấy người vào nhà vừa nói, giọng điệu mang tư thế chủ nhà.
“Nhà này còn tồi tàn, thì nhà chúng tôi chỉ là cái ổ của bần nông thôi?”. Tiểu Chu vừa thay đôi dép lê do Lý Kha đem tới vừa nhỏ giọng càu nhàu, rõ ràng đã có phần bực dọc.
Tiêu Hiểu Bạch nghe tiểu Chu nói vậy, chỉ cười gượng lắc đầu, không nói gì. So ra nhà Tiêu Hiểu Bạch nghèo nhất đội Cảnh sát hình sự, kinh tế vùng núi vốn đã rất lạc hậu, lại thêm chi phí cho Tiêu Hiểu Bạch đi học nên kinh tế càng thêm túng thiếu. Tiêu Hiểu Bạch còn nhớ, lần trước về nhà là kỳ nghỉ đông khi anh sắp tốt nghiệp trường cảnh sát, bức tường sau nhà đã có một khe nứt dài, gió bấc thổi tới, trong nhà lạnh thấu xương. Hai năm nay đang chuẩn bị làm lại nhà, mình ra công tác đã gần một năm rồi, cũng chẳng kiếm được tiền, chẳng giúp được gì cho gia đình.
Ba người thay xong dép, bước vào trong nhà. Lý Kha mời mọi người ngồi rồi tất tả pha trà rót nước, lấy hoa quả, nên không nhắc gì đến việc tìm kiếm manh mối về bố cô nữa.
Tự trong lòng Tiêu Hiểu Bạch biết rõ, Lý Kha đi báo án, cũng là nhất thời manh động, nhưng khi về tới nhà mình lại có chút hối hận. Con người ta đều thế cả, sợ kết quả, nhất là sợ kết quả xấu. Có nhiều khi, người ta thà ôm lấy một tia hy vọng hão còn hơn là biết rõ chân tướng sự thực. Giống như rất nhiều người sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, không dám tra xét điểm số của mình, cũng rất nhiều khi sự thực lại làm người ta sợ hãi nhất.
Tiêu Hiểu Bạch cũng không vội vã thúc giục cô ta, vì việc đều cần phải qua một quá độ, cuối cùng cô ta vẫn phải yêu cầu tra xét rõ sự thực.
“Đội trưởng, anh có phát hiện thấy không, trong nhà treo rất nhiều ảnh nhưng có những điều lạ”. Nhân khi Lý Kha vào bếp lấy hoa quả, Đổng Lệ hạ giọng nói với Tiêu Hiểu Bạch.
“Làm sao?”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn xung quanh, phòng khách treo gần chục bức ảnh, trên ảnh là ảnh nghệ thuật và ảnh sinh hoạt của Lý Kha trong nhiều thời kỳ khác nhau. Cũng có ảnh của Lý Kha chụp chung với một phụ nữ tuổi trung niên, khuôn mặt của người này có rất nhiều nét giống Lý Kha, chắc đó là mẹ cô ta.
“Anh không thấy lạ à? Vì sao không có ảnh bố Lý Kha, trong phòng treo nhiều ảnh thế mà không có nổi một tấm có mặt bố cô ta, chẳng lẽ trong nhà này ngay từ đầu đã xóa khỏi ký ức về người đàn ông chủ nhà sao? Nếu bố cô ta mất tích thật thì cũng nên giữ lại ảnh mới phải chứ”. Đổng Lệ thật xứng là một cô gái rất tỷ mỉ.
“Có lẽ bố cô ta xấu quá, chẳng phải cô ấy đã nói, mặt bố cô ấy đầy sẹo, rất xấu đó sao?”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong, lại tự nhăn mặt lại, hiển nhiên cách nói ấy, đến mình cũng thấy không thuyết phục được.
“Trước lúc khuôn mặt bị hỏng, ít nhất cũng phải có một tấm ảnh chứ, ảnh chung cả nhà cũng không có lấy một tấm?”. Rõ ràng Đổng Lệ không đồng ý cách nói của Tiêu Hiểu Bạch.
Nói tới đây, Lý Kha từ trong bếp bước ra, tay bưng một đĩa lê đã rửa sạch: “Nào, mời mọi người nếm thử, lê tuyết này rất ngọt”.
Đổng Lệ vừa định cất giọng nói bận việc án trước thì Tiêu Hiểu Bạch đã cầm một quả lê tuyết giúi vào tay, làm cô phải đỏ mặt, vì động tác lấy giúp ấy không giống như động tác bình thường của đồng nghiệp cần có.
Tiêu Hiểu Bạch như không cần để ý, anh cũng mặc tâm tư con gái rất tinh tế của Đổng Lệ, tự mình cũng cầm lên một qua lê tuyết, cắn luôn một miếng rồi nói: “Chà! ngon thật”.
Câu nói ấy làm cho Lý Kha đang có ý chờ đợi liền nhoẻn miệng cười, cô gái này đúng là ngây thơ và rất lương thiện.
“Những ảnh treo trên tường kia rất đẹp, kia có phải mẹ cô không?”. Tiêu Hiểu Bạch vừa ăn lê, vừa hỏi.
“À, đó là mẹ tôi, ban ngày mẹ đều ở trường, đến tối mới về”. Lý Kha cũng nhìn lên số ảnh treo trên tường, bắt đầu thao thao, tấm ảnh này chụp lúc nào, tấm ảnh kia chụp lúc nào.
Đổng Lệ và tiểu Chu đều đã rất sốt ruột, nhưng bị Tiêu Hiểu Bạch dùng ánh mắt ngăn lại nên chỉ còn biết ra vẻ nghe rất hứng thú.
“Thế tại sao không thấy có ảnh của bố cô nhỉ?”. Tiêu Hiểu Bạch đợi cho Lý Kha dừng hẳn liền chuyển chủ đề sang bố Lý Kha một cách rất tự nhiên.
“Sau vụ hỏa hoạn, bố không chụp ảnh bao giờ, trong nhà cũng rất ít dùng đến gương, gương của tôi và mẹ đều phải tự cất vào trong ngăn kéo của mình. Những ảnh trước đây của bố, đều bị mẹ thu lại và cất đi, nói rằng bố nhìn thấy sẽ đau lòng thêm”. Gương mặt vốn đang vui vẻ của Lý Kha bống chốc tối sầm lại, cô im lặng gặm quả lê tuyết.
“Xin lỗi, tôi không cố ý”.
Với nguyên nhân này, cả bọn Tiêu Hiểu Bạch không hề nghĩ tới. Sau lời nói của Lý Kha, tất cả đều im lặng, ngay cả tiếng gặm lê cũng nhỏ đi rất nhiều.Vị thơm ngọt của lê, bỗng chốc trở nên khó nuốt.
“Tôi đưa các anh đến xem phòng của mẹ nhé, đồ đạc của bố đều cất giữ tại phòng này. Nhưng, tôi mong các anh chị đừng làm đảo lộn nhiều, tôi không muốn mẹ về sẽ nổi giận. Hiện giờ còn sớm, hơn 6 giờ tối trường mới tan học”. Lý Kha phá tan sự im lặng, đứng dậy: “Mọi người muốn rửa tay, ở gian bếp có nước”.
Chủ nhà đã có lời, những người trẻ tuổi đang chờ đợi làm án, rất nhanh sắp xếp lại và chuẩn bị bắt tay vào công việc, dưới sự giúp sức của Lý Kha bắt đầu tiến hành điều tra.
Vì chủ nhà có mặt nên nhóm Tiêu Hiểu Bạch cũng ngại tự mình lục lọi, đều là đợi Lý Kha mở tủ, mang hết đồ ra mới xem xét từng thứ một.
Trong phòng ngủ của bố mẹ Lý Kha, các anh đã tìm thấy rất nhiều ảnh của bố và mẹ Lý Kha lúc còn trẻ, trên một tấm ảnh có một đôi nam nữ đang mỉm cười, nhìn rất hạnh phúc. Tiêu Hiểu Bạch rất chú ý xem ảnh của bố Lý Kha, khi trẻ nhìn ông rất đẹp, cái đẹp khỏe mạnh rắn rỏi chứ không phải cái đẹp kiểu ủy mị đàn bà như hiện nay đang lưu hành. Vẻ ngoại hình nhìn khá giống bức ảnh phục hiện chân dung người chết, nhưng Tiêu Hiểu Bạch không dám khẳng định người chết có phải là bố Lý Kha không.
Trong một chiếc túi đựng hồ sơ, các anh tìm thấy rất nhiều mảnh báo cắt rời, đều là thông báo tìm người là bố Lý Kha, có báo của địa phương, cũng có báo của vài thành phố ở miền nam. Rất nhiều mảnh báo bị nhăn nhúm lại do nước mắt làm ướt sau đó phơi khô tạo thành.
Khi Lý Kha sắp xếp lại ảnh và những bài báo ấy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đối với bố, chỉ có tình thân một chiều, giờ cô còn phải ôm nỗi ân hận sâu sắc, đó là nỗi đau thương mãi mãi không thể cứu vãn được.
Đổng Lệ ngồi xổm bên cạnh Lý Kha, vừa nhẹ nhàng an ủi cô, vừa giúp cô sắp xếp lại những bài báo và số ảnh ấy.
Tiêu Hiểu Bạch đứng bên, anh chỉ thấy buồn phiền, tình hình hiện tại cho thấy, người chết được nhận định là bố Lý Kha thì cũng không có gì giúp cho vụ án được. Bởi vì nếu có đối tượng khả nghi, thì mẹ Lý Kha, chắc chắn cũng đã truy tìm từ lâu rồi.
“Gian vệ sinh ở đâu?”. Tiêu Hiểu Bạch khi ở Cục uống quá nhiều nước, vừa rồi ăn quả lê tuyết, nên câu nói này vừa phát ra đã phá tan cục diện. Đến Lý Kha đang yên lặng trong tình cảm đau thương, câu nói này đã cắt ngang niềm thương cảm bố.
“Ra khỏi cửa, phòng thứ hai bên tay phải”. Lý Kha lau nước mắt, ngẩng nhìn vẻ ngượng ngùng của Tiêu Hiểu Bạch, có chút muốn bật cười.
Trong đời sống người ta có 3 cái vội, đây là trường hợp vội không phải do mình muốn. Giải quyết xong cái vội ấy, Tiêu Hiểu Bạch xả nước trong bồn, chỉnh sửa lại quần áo, chuẩn bị bước ra tiếp tục công việc tìm kiếm manh mối.
Khi mở cửa nhà vệ sinh, anh bỗng có cảm giác gì đó không đúng -- Gạch lát nền bên trong gian vệ sinh và bên ngoài gian vệ sinh có màu sắc hơi khác nhau, bề mặt nền gian vệ sinh cao hơn nền bên ngoài chút ít.
Để củng cố suy đoán của mình, anh ngồi xổm xuống để so sánh tỷ mỉ hơn. Gạch men nền phía ngoài là màu trắng ngà, còn gạch men trong nền nhà vệ sinh có cảm giác là màu vàng gạo. Tiêu Hiểu Bạch lại so sánh gạch men trong và ngoài gian nhà vệ sinh, gạch men bên ngoài được lát đều và khít, còn bên trong lại có cảm giác xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tiêu Hiểu Bạch đứng dậy, mở cửa của hai gian phòng còn lại bên cạnh để kiểm tra, gạch lát nền ở những gian này đều giống nhau, chỉ có gạch lát ở gian vệ sinh là khác.
Những việc như vậy, ở trong nhà của người bình thường có lẽ cũng thường gặp, nhưng ở trong gia đình được trang trí hào hoa như thế này thì sai sót ấy không thể chấp nhận được. Công ty trang trí nếu phạm phải sai sót này, rõ là chỉ muốn bồi thường tiền cho chủ nhà.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn thấy sự khác nhau của gạch men, tự trong lòng nổi lên một suy nghĩ khá táo bạo, nhưng suy nghĩ ấy cũng làm anh không dám tưởng tượng.
“Lý Kha, cô có chú ý đến nền nhà vệ sinh của nhà cô khác với nền bên ngoài không?”.. Về tới chỗ mọi người, Tiêu Hiểu Bạch nhìn Lý Kha hỏi.
“Có, tôi còn biết gạch nền trong nhà vệ sinh lát không phẳng, khi tắm nước còn bị đọng trên nền, nhưng anh hỏi điều đó làm gì?”. Lý Kha nhìn Tiêu Hiểu Bạch, với cảm giác là lạ.
“Cô biết đến hiện tượng này bắt đầu từ khi nào vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch không trả lời Lý Kha mà lại tiếp tục hỏi.
“Khi tôi học lớp cuối trung học, khi học trung học tôi vào trường ở nội trú, một tháng mới về nhà một lần, khi tắm thì tôi phát hiện nền bị đọng nước, tôi có hỏi mẹ, bà nói đại khái là khi tu sửa, thợ làm không tốt”. Lý Kha nghĩ một lát rồi trả lời.
“Thế bố cô mất tích khi nào?”
“Cùng năm tôi học cuối cấp, năm đó tôi thi trượt, phải học lại một năm, năm thứ hai mới thi đỗ”. Lý Kha nói về mình thi trượt có phần lúng túng.
“Lý Kha, hiện nay tôi có một suy đoán, nhưng muốn chứng minh được, cần phải được phép của cô, nếu tôi sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm làm lại như cũ”. Lời của Tiêu Hiểu Bạch làm cho cả ba người đều có chút sững sờ.
“Được, tôi đồng ý”. Lý Kha nhìn Tiêu Hiểu Bạch, chàng cảnh sát trẻ tuổi trước mặt, đem lại cho cô một sự tín nhiệm không tên.
“Tiểu Chu, cậu ra xe lấy bộ dụng cụ vào đây. Lý Kha, trong nhà có búa và đục không?”.
Mười phút sau, một tiếng thét chói tai của phụ nữ từ trong nhà vệ sinh truyền lại.