Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên bàn cơm, thôn trưởng muốn khui bình Lô Châu Lão Diếu mình mang đến, nhưng mà nghe thấy mùi rượu lâu năm, hắn vô cùng biết thân biết phận không kiên trì nữa. Hắn mang Lô Châu Lão Diếu cũng không tệ, hơn một trăm một thùng, ngay tại chỗ xem như hảo tửu, có thể nói là cùng rượu lâu năm có thể so sánh, không nói cách biệt trời và đất, nhưng cũng không kém xa lắc.
Năm cân rượu, tài xế Trương Triết không uống, Ngô Tiểu Vũ và trợ lý Sở Quyên một người một ly, còn lại bị Lưu sở trưởng, thôn trưởng, Lý Thừa Văn, Lý Thanh Vân phân chia. Nếu như là rượu mạnh, đa số nam nhân đều sẽ từ chối, nói mình tửu lượng không xong. Có thể nói là gặp chân chính hảo tửu, nam nhân yêu rượu sẽ đoạt uống.
Cái gì tôi đã tới chậm, tự phạt ba chén, ta nói sai lời nói rồi, tự phạt năm chén. Tại thành phố Vân Hoang, Lý Thanh Vân đã gặp một lần, sinh nhật bằng hữu, mời người đến uống rượu. Trong điện thoại, đều nói bản thân mình còn muốn làm thêm giờ, uống rượu có thể, nhưng tối đa hai ly, nhiều thêm không uống. Có thể nói là vừa mở rượu, phát hiện là Mao Thai, tổng cộng chỉ có hai bình, một bàn mười mấy nam nhân bắt đầu cướp uống vào.
Đó là lần đầu tiên Lý Thanh Vân uống Mao Thai, ấn tượng khắc sâu. Rượu Mao Thai có mùi vô cùng độc đáo, kích thích người điên cuồng, không chịu nổi mùi thì một ngụm cũng khó nuốt. So với Mao Thai, Lý Thanh Vân càng thích rượu Trần Phóng lâu năm thơm nồng lâu, mùi thuần làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Rất nhiều nam nhân lúc bình thường không hay nói, sau khi uống rượu, cũng thành bệnh. Luôn luôn trung hậu thành thực không nói nhiều Lý Thừa Văn, cũng hướng về phía trưởng trấn mới than ngắn thở dài, nói chuyện từ trong thôn đi đến trấn trên đường quá chật, quá khó đi, xe ngựa vào không được, một số hộ nông dân nuôi cá bởi vì đoạn đường này, kéo cá bằng xe đẩy, đến được trấn trên, cá dễ chết không nói, còn tốn tiền nhân công, bị thiệt thòi không ít. Một đống lời oán trách nói xong rồi, lại hỏi Ngô trưởng trấn đoạn đường núi bảy tám dặm này khi nào có thể được nới rộng?
Thật ra ngày hôm nay thôn trưởng đến uống rượu, chủ yếu cũng là muốn hỏi sự việc này, hắn so với người khác còn nóng lòng hơn. Lý Thanh Vân nhà ao tại phía nam, tới Thanh Long trấn, thực tế khoảng cách khoảng sáu lý. Nhưng còn nhà hắn dưỡng cá tại phía bắc thôn, thực tế khoảng cách có chừng mười lý. Lần trước con trai hắn kéo cá đi trấn trên, thiếu chút nữa rớt xuống hốc núi ngã chết.
Một bữa cơm ăn xong, quan hệ thân cận hơn chút ít, xưng hô cũng gọi là thuận miệng:
- Lý thúc yên tâm, tôi đến trấn Thanh Long trước để điều tra qua. Nơi này nông thôn hoàn cảnh không tệ, vốn nên là giàu có đất lành, có thể nói là núi này thế rất phức tạp, đường núi quá khó khăn tu bổ, giao thông bất tiện, cho nên mới làm trấn Thanh Long bần cùng rơi ở phía sau. Tôi trước tiên có thể cho thúc thấu cái lời nói, Lý gia trại chính là địa điểm thứ nhất làm thí điểm kinh tế của tôi. Lý gia trại giàu lên rồi, mới có thể kéo những thôn khác làm giàu theo. Đoạn đường núi này, chúng tôi nhất định tu bổ.
Cho đến hơn ba giờ chiều, đoàn người Ngô Tiểu Vũ mới cáo từ rời đi. Xe của họ đậu tại phía nam thôn, có một khoảng đất trống rộng rãi, có thể dừng xe, cũng có thể quay đầu xe.
Người một nhà Lý Thanh Vân tiễn bọn họ lên xe xong, vẫn đang không ngừng phất tay. Trong nhà có vài vị quan trấn trên đến, là sự kiện lớn rất có thể diện a. Những người khác trong thôn nghe được tiếng gió, tất cả đều đi ra xem. Đến khi Ngô Tiểu Vũ đã đi xa, toàn thôn đã xuất hiện đến hơn sáu mươi người.
Thôn trưởng cũng không quên tuyên dương Lý Thanh Vân, nói trưởng trấn mới tới là đồng học của hắn, hai vị còn trao đổi số điện thoại di động đâu. Vì vậy hắn là có vinh hạnh đặc biệt, mọi người hâm mộ không thôi. Đây chính là điện thoại cá nhân, không phải số làm việc đâu nha.
Lần này càng thêm náo loạn, mọi người đều chuyển quanh cha mẹ Lý Thanh Vân, ra sức nói lời khen ngợi, đem Trần Tú Chi cao hứng miệng đều cười không ngậm được. Như vậy hãnh diện, cùng việc lúc con trai mới vừa thi lên đại học không khác biệt lắm, đã nhiều năm không được đến người trong thôn khen, thực sự có điểm hoài niệm.
Lý Thanh Vân nhân cơ hội rời đi, hướng trong đất nhà mình đi đến. Xa hơn phía nam đi mấy phút, hướng đông một quải, chính là ruộng nhà hắn. Đất trong núi không quá hợp quy tắc, thỉnh thoảng toát ra một cái sườn núi nhỏ, một vũng đất nhỏ, cũng coi như không tệ là bằng phẳng cánh đồng. Phía trên khoảng đất là cái ao nhỏ, diện tích ao khoảng hai mẫu ruộng, so với diện tích tất cả hồ nước ở trong thôn có thể xếp vào top mười.
Ao và đường lộ chính cách một rừng cây nhỏ, chủ yếu là cây hạch đào, chung quanh hỗn loạn thêm một số cây như cây hồng, cây quýt. Rừng cây nhỏ trồng ở trên sườn núi, chung quanh là đá và vũng bùn nhỏ, không có ai coi trọng. Vì vậy dựa theo quy định trong thôn, địa phương tạp nhạp như vậy, gần nhà ai liền thuộc về người đó. Nếu có tranh cãi, sẽ thỉnh thôn trưởng cùng với lão nhân đức cao vọng trọng điều tiết, sau khi điều tiết, trong thôn đóng cái mộc, có tác dụng pháp luật.
Tương tự địa hình có rất nhiều, trong thôn đều là xử lý như vậy. Cho nên mảnh đất này từ lúc nhà Lý Thanh Vân ở riêng, tất cả liền thuộc về nhà hắn. Lý Thanh Vân còn có một vị đại bá, đất phân tại phía bắc thôn, đất cày ruộng so với nơi này lớn hơn, nhưng ao so với nơi này lại nhỏ hơn.
Trên sườn núi địa chất không tốt, không trông cậy vào những cây ăn quả này có thể sinh ra bao lớn hiệu quả và lợi ích kinh tế, chủ yếu phòng ngừa đất màu ven đường bị trôi, cùng với cự thạch trên sườn núi cao hơn.
Đê quanh hồ nước trống trải, mặt nước trong suốt, do nước lặng, bèo, rong rất nhiều. Chính là bởi vì bèo, rong tồn tại, mới có thể giữ vững trạng thái chất nước tốt như vậy. Chung quanh ao chiều dài có một vòng Cỏ Lau, cùng với vài loại cỏ dại thường gặp, cũng có vài loại cỏ làm thuốc Đông y thường gặp, lúc bình thường cũng không có ai thu hái.
Phụ thân Lý Thanh Vân cũng không am hiểu nuôi cá, cũng không ưa thích nuôi cá lắm, bởi vì không kiếm được bao nhiêu tiền, thậm chí có hai năm còn bị lỗ. Lúc bình thường cái ao này chọn lựa phương pháp nuôi cá tự nhiên, chính là hàng năm thả vào chút ít cá bột, sau đó mặc cho chúng tự sinh tự diệt. Lúc người trấn trên đến thu cá, đem lưới vớt lên, lớn thì bán đi, loại nhỏ tiếp tục ném vào ao dưỡng tiếp.
Như vậy dưỡng ra cá chất lượng không tệ, so với cuộc sống hoang dã không khác nhau nhiều lắm, khuyết điểm là sản lượng không cao, khi bắt cá rất phiền toái, còn thường xuyên có cá lớn xuất hiện. Nếu như các loại cá lớn giống như cá nheo, cá chuối tồn tại, một số cá nhỏ liền thảm rồi, hoàn toàn trở thành thức ăn trong miệng cá lớn.
Lý Thanh Vân biết, người trong thôn và phụ thân đều có ý nghĩ nông dân đặc biệt nhiều, cảm thấy đầu ruộng có ao thì tùy tiện dưỡng ít cá là được, bán đi một ít, còn lại để nhà mình ăn, không có ý nghĩ chuyên môn nuôi dưỡng cá. Cho nên, phần nhiều là nuôi hỗn hợp cá trích, cá chép, cá trắm cỏ, đem cá bột hướng ao ném một cái, sẽ không quản nữa. Bởi vì ném cá bột thiếu, ngay cả tiền thức ăn gia súc đều giảm đi.
Lý Thanh Vân ở trong thành sinh hoạt mấy năm, biết được những loại cá thường gặp, không bán được giá cả tốt nhất. Hơn nữa lái cá với lý do xe ngựa không qua được, cố ý ép giá, ý nghĩ nuôi cá của các thôn dân càng ngày càng yếu.
- Nếu như dưỡng một số loại cá trân quý giá tiền cực cao, hai mẫu ao này đủ dùng. Như vậy, cũng có thể mang đến ý nghĩ mới cho người nuôi cá tại Lý gia trại. Quay đầu lại đi tiệm internet trấn trên tra một chút tư liệu, thuận tiện tại diễn đàn thủy sản quảng cáo một chút, hấp dẫn một số lái cá lòng dạ không quá hiểm độc đến hợp tác.
Laptop của hắn mang về, trong thôn không có mạng. Dùng di động lên net? Tốc độ đường truyền có thể làm người muốn bạc đầu. Huống chi hiện tại điện thoại di động của hắn là đời cũ bình thường cơ, không có chức năng lên net. Thậm chí hắn muốn kéo cáp điện thoại về, mạng dial-up.
Trong đất có hai gian nhà lá, dùng để ở tạm, ban đêm trông dưa hấu khi dưa hấu thành thục. Không phải sợ người trộm, chủ yếu là sợ dã thú làm hỏng. Mấy năm trước lúc dưa hấu gần chín, từ trong núi xuống một đám khỉ, trong một đêm, vừa ăn vừa phá, dưa hấu trong thôn bị hủy đi một phần ba, tổn thất thảm trọng. Từ đó về sau, thôn dân mới bắt đầu coi trọng công tác bảo vệ, đều xây dựng nhà lá ở đầu ruộng để trông nom.
Thấy nhà lá, Lý Thanh Vân trong lòng vừa động, đang lo không địa phương dời đi đám rượu của Ngũ Gia Gia giao, trước hết để cho bọn họ dời đến nơi này, bản thân mình lại lặng lẻ bỏ vào tiểu không gian trong hầm rượu, có thể nói hoàn hảo.
Nhà lá không khóa, đẩy cửa đi vào, bên trong có một cổ mùi mốc, chỉ thả một tấm giường cây cũ, ngay cả cái bàn cũng không có. Diện tích không lớn lắm, không chứa được bao nhiêu rượu. Phía sau nhà lá có vài cây trúc, địa chất không tốt, không có khí phách hoa mầu, nơi này lúc trước là cửa hàng dược nhỏ của gia gia, sau này mới dời đến trấn trên.
Địa phương có thể trồng hoa mầu, đã bị cha mẹ trồng đầy. Xa xa chính là trồng cây ngô, gần bên một đoạn trồng dưa hấu, vì vậy lều cỏ tranh mới dựng bên này.
Lý Thanh Vân đi một vòng, địa phương không nhỏ. Chờ kiếm được tiền, hắn tính toán ở chỗ này xây một cái biệt thự tựa như nhà lầu, hai tầng thêm cái gác, xem như hai tầng rưỡi, vừa vặn khu đất trống. Cái gì hai phòng ngủ một phòng khách ba phòng ngủ một phòng khách, yếu phát nổ, đem mảnh đất trống này quy hoạch hợp lý, xây phía sau năm phòng phía trước hai sảnh cũng có thể, vẫn là xây hai tầng. Về phần phía trên lầu gác, trên nóc cao, có thể cách nhiệt, cũng có thể thả tạp vật.
Gâu Gâu! Gâu Gâu! Kim Tệ và Đồng Tệ không biết sao lại tìm tới được, hưng phấn kêu loạn, đã cắt đứt ảo tưởng của Lý Thanh Vân. Hai con chó con thấy được Lý Thanh Vân liền chạy tới cắn ống quần, tròng mắt đầy nước Uông Uông mắt to, bày một bộ dáng ranh mãnh.
Không cần suy nghĩ, khẳng định muốn đòi uống nước suối không gian, không để cho bọn chúng uống, đoán chừng sẽ theo cắn ống quần của hắn một buổi chiều.
Trong không gian tùy thời đều vì bọn chúng chuẩn bị chén nhỏ, hiện tại rót nước vô cùng quen thuộc, ào ào hai tiếng, hai chén bên trong nước liền đầy. Hai tiểu Cẩu trong nháy mắt buông ra ống quần của hắn, một con chó một chén, ùng ục ùng ục uống không ngừng nghỉ.
Lúc này, đột nhiên nghe được thanh âm xe máy, từ xa đến gần, cũng nghe được có người gọi mình:
- Phúc Oa ca, có phải anh ở trong đất không? Nơi này có một kiện hàng của anh nè!
Lý Thanh Vân từ phía sau nhà lá quay lại thì vừa thấy, thì ra là Miêu Đản bạn chơi từ thưở nhỏ cùng thôn, từ nhỏ luôn luôn chạy theo sau mông mình. Miêu Đản so với Lý Thanh Vân nhỏ hơn mấy tuổi, dáng dấp thanh tú, vóc người bậc trung, từ khi vào sở bưu chính trấn trên làm nhân viên chuyển phát nhanh, làn da càng ngày càng đen hơn, rất xa vừa thấy, chỉ có hai hàm răng trắng là dễ thấy nhất.
Hắn cưỡi chính là xe máy của sở bưu chính, phía sau xe máy là túi thư tín vải buồm màu lục, hiện tại lại thêm một cái khay nhỏ chứa đồ, còn có thể làm nghiệp vụ giao hàng EMS.
- Miêu Đản a, tôi ở đây.
Lý Thanh Vân đi tới, đập một quyền trên bả vai của hắn, cười nói:
- Tiểu oa nhi được a, đảo mắt là đã chính thức trở thành nhân viên công tác quốc gia rồi, xem ngươi ăn mặc bộ quần áo này nhìn thật đỉnh a!
- Chính thức cái cọng long a! Phúc Oa ca đừng chê cười tôi nha! Dãi nắng dầm mưa, một tháng hơn ba trăm khối tiền, đều không muốn làm. Anh biết tình huống nhà tôi, tôi nếu không kiếm tiền được, tìm vợ cũng khó khăn.
Miêu Đản đem một cái gói nhỏ được bọc kỹ đưa cho Lý Thanh Vân, lại móc ra một cây bút để cho hắn ký tên.
- Có đại gia và đại nương của cậu giúp cho cậu còn cần bận tâm gì, chuyện cưới vợ của cậu không cần lo. Nếu như trong lòng có đối tượng, nói cho đại nương biết, tôi sẽ giúp cậu kêu bà ấy giúp cho cậu nói một chút.
Lý Thanh Vân cười nói.
- Phúc oa ca, tôi sao lại không biết xấu hổ làm phiền đại gia đại nương chứ, nếu như không phải nhà các ngươi những năm này giúp đỡ, tôi và cha đã sớm chết đói.
Nhắc tới chuyện này, đôi mắt của Miêu Đản đều đỏ.
Phụ thân Miêu Đản trước kia đi giúp người ta lợp nhà, một lần bị sự cố té gãy hai chân, còn chưa xuất viện, trong nhà tiền đã tiêu hết, khắp nơi mượn nợ. Lúc đó Miêu Đản mới chỉ được hai ba tuổi, mẫu thân hắn nhất thời không chịu nổi đả kích, ra ngoài làm việc cũng một đi không trở lại. Nhờ vào người trong thôn thỉnh thoảng tặng y tặng thực mới lớn lên. Bởi vì cùng nhà Lý Thanh Vân gần nhất, nên chịu ân tình của cha mẹ Lý Thanh Vân lớn nhất.
Phần công tác tại cục bưu chính này là tứ gia gia của Lý Thanh Vân nhờ người tìm giúp, đã làm được mấy năm, cuối cùng cũng khiến cho cuộc sống nhà Miêu Đản trôi qua ổn định.
- Ha ha, chuyện lúc trước đừng nói nữa. Ờ, chờ qua mấy ngày đi nhà tôi, hai anh em mình cùng bàn bạc, ở trong thôn tìm một chút đường phát tài.
Lý Thanh Vân an ủi.
Ánh mắt Miêu Đản đột nhiên sáng ngời, mừng rỡ kêu lên:
- Cái gì? Phúc Oa ca không quay lại thành phố làm việc nữa sao?