Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở thành phố Vân Hoang mà nhắc tới Phúc Mãn Lâu, sẽ có người nghĩ tới Thục Hương Các. Hai khách sạn lớn này cách nhau một con đường, cửa gần như đối diện nhau, ý vị cạnh tranh vô cùng rõ ràng. Mùi thuốc súng dày đặc, thậm chí có mấy lần trải qua xô xát bằng võ lực, đầu bếp đối đầu bếp, người bán hàng đối chiến người bán hàng, chuyện này lưu truyền trong dân chúng bình thường ở phạm vi rất rộng tại thành phố Vân Hoang.
Trước kia, địa vị của Thục Hương Các và Phúc Mãn Lâu không xê xích bao nhiêu, ngạch buôn bán và danh khí tương xứng. Nhưng gần hai năm nay, đầu bếp Thục Hương Các bị Phúc Mãn Lâu đào đi, khiến ngạch buôn bán càng ngày càng kém, khách quen cũ mất đi nghiêm trọng. Nếu như không phải ông chủ Thục Hương Các chịu lỗ vốn tăng cường quảng cáo, địa vị của Thục Hương Các sớm đã bị chen lấn đẩy ra khỏi hàng ngũ top ba của thành phố Vân Hoang.
Lý Thanh Vân đậu xe trong bãi đỗ xe xong, theo thường lệ mang theo một túi tiện lợi, bên trong chứa năm loại rau dưa thường gặp. Trong lòng suy tư về sách lược ứng đối, suy tính có nên giảm giá một chút hay không, nếu như không kiếm được nguồn tiêu thụ, dù có đồ tốt mà để bị phá hủy ở trong hầm rượu cũng không được a. Hắn thậm chí đã quyết định, lần này dù không bán ra được, phải đi ra chợ bày sạp, với phương thức tiêu thụ rải rác mở ra khốn cục, dù sao sức mua của dân chúng bình thường cũng không thể xem thường.
Trong lúc miên man suy nghĩ, ở khúc quanh nơi bãi đậu xe, chợt cảm thấy một làn gió thơm thổi tới, phịch một tiếng, một thân thể mềm mại của nữ nhân đụng vào trong lồng ngực. Ôi một tiếng, thân thể nữ nhân ngữa về phía sau, sắp sửa ngã xuống.
Lý Thanh Vân không yên lòng, quăng túi tiện lợi trên mặt đất, cuống quít bắt được áo của nữ nhân đang ngửa ra sau, đem cô nàng kéo trở về. Rau dưa hư mất có thể lấy cái khác, đem nữ nhân người ta nũng nịu ngọt ngào thơm ngào ngạt đụng hư rồi, vậy thì có lỗi lớn rồi.
- A nha! Cậu...
Nữ nhân bị đau mềm mại kêu một tiếng, thanh âm có chút quái dị, giọng mũi rất đậm, một bàn tay trắng nõn rất đẹp nắm thật chặt cổ tay Lý Thanh Vân, không cho hắn tiếp tục loạn dùng sức.
Cảm thấy nữ nhân xấu hổ, Lý Thanh Vân mới phản ứng được, nguyên lai mình bắt được vị trí không đúng. Vốn muốn bắt áo của cô nàng, nhưng khi chộp vào tay lại chộp trúng ngực người ta, không đau mới là lạ chứ.
- Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý. Ngài không sao chứ?
Lý Thanh Vân cuống quít buông tay, tính cách lập trình viên lại phát tác, mặt thấu đỏ rần. Dùng nước suối không gian thiên chuy bách luyện linh hồn không đưa đến một chút tác dụng, trong đầu không ngừng lóe ra cảm giác tiếp xúc mềm mại, càng nghĩ càng cảm thấy lúng túng.
- Không sao, là tôi không đúng, là tôi đụng vào cậu trước, làm rau dưa của cậu đều rơi hết.
Nữ nhân ước chừng chừng ba mươi tuổi, thanh âm ngọt ngào, khuôn mặt mềm mại đáng yêu, giống cây đào mật thành thục, tóc dài hơi xoăn che đi hai gò má đỏ hồng. Lý Thanh Vân buông tay, cô ta mới có thể phong tình vạn chủng gạt đi tóc bay rối trước mặt, tự nhiên hào phóng, đứng vững vàng thân mình.
Cô nàng mang giày cao gót, đứng ở trước mặt Lý Thanh Vân cũng không lộ vẻ lùn. Toàn thân mặc bộ đồ đồng phục màu đen, bên trong mặc áo nhỏ màu trắng, phô bày cặp ngực cao ngất, khe rãnh hơi lộ ra, nhìn thật lóa mắt. Phía trên áo ngực có một dấu móng tay hơi thâm đen, đó là chứng cứ phạm tội mà Lý Thanh Vân lưu lại, không nhìn kỹ cũng không thấy.
Nữ nhân nói xin lỗi xong, còn xoay mình giúp Lý Thanh Vân lượm rau dưa. Khẽ cong eo, phong cảnh trước ngực càng thêm diễm lệ, ngọn núi cao và hiểm trở thiếu chút nữa triển lộ tất cả trước mắt Lý Thanh Vân. Huống chi trên tay hắn, trên người hắn còn lưu lại mùi thơm nữ nhân mê người, thân thể chấn động, bản năng nam nhân làm cho hắn thiếu chút nữa bị bêu xấu.
- Không cần nhặt, xem ngài chạy nhanh như vậy, nhất định là có việc gấp, ngài cứ đi đi, để tôi tự lượm được rồi.
Lý Thanh Vân đi theo ngồi chồm hổm dưới đất, không dám liếc lung tung trên người nữ nhân kia. Nhanh đến mùa hè, trên người nữ nhân mặc quá ít, đặc biệt lúc ngồi chồm hổm dưới đất, tùy ý liếc mắt một cái, đều có thể thấy được hình ảnh phong quang làm nam nhân điên cuồng **. Hơn nữa, ánh mắt của Lý Thanh Vân thật quá tốt, một chút xíu khe hở, cũng có thể làm cho hắn nhìn trộm toàn cảnh phong quang.
- Ha ha, cám ơn cậu nhiều, tiểu đệ đáng yêu, đây là danh thiếp của tôi, nếu như có chuyện cần giúp đỡ, có thể gọi điện thoại cho tôi.
Diễm Lệ là người đàn bà có tâm tư linh lung, ở trong xã hội lăn lộn mấy năm, dạng người gì mà cô ta không có thấy qua. Cô ta đã nhìn thấu Lý Thanh Vân xấu hổ và ngượng ngùng, ở trước mặt mình nơi chốn ngượng ngùng, đồng thời đắc ý với mị lực của mình, tâm tình cũng phá lệ cao hứng, đem xao động vừa rồi vội vàng tiêu trừ hơn phân nửa.
Nữ nhân cười duyên, mang theo một cỗ làn gió thơm, vóc người cao gầy đong đưa lay động, rời khỏi bãi đậu xe.
- Thật là một nữ nhân khiến cho người dễ sinh phạm tội a!
Lý Thanh Vân chột dạ lau mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa ở trước mặt cô nàng bêu xấu, hắn gặp qua không ít nữ nhân, vẫn là lần đầu tiên gặp một nữ nhân nơi chốn tràn ngập cảm tính **. Tiểu biểu muội xì căng đan của hắn tuy rằng càng thêm đầy đặn, nhưng quá mức non nớt, phong tình vạn chủng không sánh bằng nữ nhân này.
- Đem rau dưa nhặt lên, Lý Thanh Vân mới rảnh xem danh thiếp của nữ nhân đưa cho hắn.
- A? Chu Lệ Văn Tổng kinh lý của Thục Hương Các? Bỏ lỡ một con cá lớn a... Còn là Mỹ Nhân Ngư.
Lý Thanh Vân ão não mà đánh vào đầu..., sớm xem danh thiếp, nói không chừng còn có thể đuổi kịp cô ta, ngay trước mặt hướng cô ta chào hàng rau dưa, so với trực tiếp tìm quản lí mua hàng mạnh hơn nhiều a.
Túi tiện lợi đựng rau dưa dính đầy bụi đất, Lý Thanh Vân trầm tư một chút, liền quay trở lại xe lôi, lấy một túi mới, lấy thêm mấy quả cà chua mà phụ nữ thích ăn, một lần nữa lên đường.
Bảo vệ Thục Hương Các đang nhỏ giọng thầm thì cái gì, gương mặt thần bí, thân là nam nhân, Lý Thanh Vân tự nhiên có thể nhìn ra trên mặt bảo vệ nhàn nhạt bỉ ổi. Lý Thanh Vân không có khinh bỉ, ngược lại thân thiết đồng tình bọn họ. Cả ngày đứng ở cửa, mỗi ngày đều thấy mỹ nữ Chu Lệ Văn cực phẩm như vậy, nhưng ngay cả dũng khí đáp lời cũng không có, cũng chỉ có thể ở sau lưng lẩm bẩm mấy câu, bình phẩm từ đầu đến chân một phen, tự an ủi.
Bảo vệ hiển nhiên đang say trong ảo tưởng, mặc dù chưa đến thời gian dùng cơm, cũng không có đặt ra nghi vấn với Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân thuận lợi đi vào đại sảnh lầu một, phát hiện không khí có chút không đúng, ở phụ cận quầy phục vụ, một số nhân viên thất chủy bát thiệt oán trách cái gì, mà đứng ở trung tâm bát nháo chính là Chu Lệ Văn xinh đẹp vô song.
- Chu tổng, công ty thủy sản đến bây giờ còn chưa có giao hàng, bộ phận ăn uống của chúng tôi không có cách nào khai công a...
- Tính toán đồ ăn không đủ, ngày hôm qua nên đặt hàng, nhưng Lỗ giám đốc không ký tên, chúng tôi cũng không có biện pháp, từ ngày hôm qua sau khi tan việc, cho tới bây giờ cũng không có liên lạc được với Lỗ giám đốc...
- Rau dưa tồn kho không đủ, buổi trưa hôm nay ngay cả rau trộn ăn sáng đều không thể cung cấp... Hiện tại gần mười loại, cho dù đi mua, cũng không còn kịp nữa...
Chu Lệ Văn mặt vẫn mỉm cười, tự tin mê người, một chút cũng không có hoảng loạn, thỉnh thoảng ứng đối nói:
- Mọi người không cần phải gấp gáp, tôi đã liên lạc người nhà Lỗ giám đốc, rất nhanh sẽ có tin tức. Cho đến khi Lỗ giám đốc xuất hiện, tôi sẽ tự mình xử lý vấn đề không đủ nguyên liệu nấu ăn. Mọi người trước tiên cứ quay về vị trí công việc của mình đi, trước buổi trưa, tôi sẽ cho mọi người một cái giao phó hài lòng. Những nhân viên khác trở về cương vị công tác, nhân viên mua hàng lưu lại, đi tới phòng họp nhỏ mở hội nghị khẩn cấp.
Lý Thanh Vân ở cách xa, nghe không rõ rõ ràng, nhưng một số từ mấu chốt vẫn có thể nghe rõ ràng. Quản lí thu mua của Thục Hương Các đã xảy ra chuyện, hiện tại đang thiếu nguyên liệu nấu ăn, đây là cơ hội của hắn, nếu như cơ hội này hắn không nắm được, hắn cũng không cần lăn lộn tiêu thụ, trực tiếp về nhà đi.
Thừa dịp hỗn loạn, Lý Thanh Vân đi theo hơn mười người nhân viên mua hàng, cùng đi đến phòng họp nhỏ.
Chu Lệ Văn đưa mắt quét qua, liền nhìn thấy ngoại tộc Lý Thanh Vân, nhân viên nhà hàng đều có quần áo lao động, còn hắn thì mặc áo sơ mi trắng giá rẻ, quần bò, mang hài bố hưu nhàn.
- Tiểu đệ, sao cậu lại tới đây? Hiện tại tôi đang bề bộn, không có thời gian cùng cậu hàn huyên, cần bồi thường bao nhiêu, cậu cứ nói thẳng đi.
Chu Lệ Văn thấy hắn còn cầm túi tiện lợi, cho là hắn đến đây yêu cầu bồi thường, ngữ khí vẫn mềm mại đáng yêu, chỉ có khẽ cau mày, có chút không kiên nhẫn.
- Chu tổng, ngài đã hiểu lầm. Tôi là nhà kinh doanh rau dưa, quản lí cung ứng tiêu thụ, đại biểu nhà nghiên cứu khoa học căn cứ hình nông nghiệp, đẩy mạnh sản phẩm mới mở rộng, đây là danh thiếp của tôi. Lúc tiến vào, vừa vặn nghe được các người mua sắm xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, nếu như có thể hợp tác, tôi có năng lực ngày hôm nay cung cấp vài loại rau dưa.
Lý Thanh Vân nói, đem danh thiếp của mình đã sớm in đưa qua. Đồng thời đem rau dưa trong túi bỏ lên trên bàn của phòng họp, bày ra cho mọi người nhìn.
Chu Lệ Văn vừa nghe, đôi mắt xinh đẹp lập tức sáng ngời, bật thốt lên hỏi:
- Cậu có thể cung cấp bao nhiêu loại rau dưa? Trước mười một giờ trưa hôm nay, có thể đưa đến ít nhiều? Giá tiền tính như thế nào?
Lý Thanh Vân chỉ chỉ trên bàn năm loại rau dưa, cười nói:
- Liền chỉ có năm loại trên bàn, nếu như các người hiện tại liền quyết định đặt mua, trước mười một giờ trưa nay, tôi có thể đưa tới một xe, với xe vận tải tải trọng lớn mà tính, tổng cộng có thể chứa khoảng chừng một vạn cân.
- Vậy còn chờ gì nữa, nhanh chóng gọi điện thoại khiến cho bọn họ giao hàng a, ngày hôm nay cậu giúp chúng tôi cấp cứu, tôi cũng mở trường hợp đặc biệt, cho cậu án theo giá thị trường mà tính, nếu như chất lượng rau dưa tốt, chúng ta có thể ký kết hợp đồng cung hóa lâu dài.
Chu Lệ Văn rất hào khí, trực tiếp khai xuất giá cao là giá bán lẻ, nếu như không phải cần dùng gấp, tuyệt đối sẽ không được giá như thế.
Lý Thanh Vân cười khổ một tiếng, không thể nể mặt mỹ nữ, nói:
- Vô cùng xin lỗi, nếu như là rau dưa bình thường, giá tiền ngài đưa ra có thể là rất cao, nhưng những loại sản phẩm rau dưa mới này của chúng tôi, giá tiền có chút cao ngoại hạng. Cho nên, thỉnh các vị chuyên gia mua sắm thưởng thức một chút, nhìn một chút sản phẩm của căn cứ nông nghiệp chúng tôi có đáng giá hay không?
- Ha ha, tiểu đệ muốn thừa dịp cháy nhà hôi của sao?
Chu Lệ Văn chân mày cau lại, cười càng thêm kiều diễm, thuận tay chọn lấy một quả cà chua, nói:
- Nói một chút coi, rau dưa của các người giá bao nhiêu?
- Cũng không phải thừa dịp cháy nhà hôi của, đây là công ty định giới, tôi chỉ quản lý tiêu thụ, không có quyền lực định giá. Chu tổng, các người trước nếm thử chút đi, tôi cũng không muốn mang ác danh thừa dịp cháy nhà hôi của.
Đối mặt với sự xem thường của đại mỹ nữ, Lý Thanh Vân thực sự có chút ít lúng túng, quýnh lên, mặt lại có chút ít đỏ lên.
Trên bàn rau dưa có thể ăn sống chỉ có dưa chuột và cà chua, Chu Lệ Văn xoa xoa cà chua, chuẩn bị thử một chút vị, đồng thời cũng kêu nhân viên thu mua thử, muốn nhanh lên một chút giải quyết vấn đề rau dưa. Dù sao, còn có nhiều vấn đề khác cần giải quyết.
Sau khi cắn một cái, con ngươi Chu Lệ Văn trong nháy mắt mở cực lớn, cả người thoải mái thiếu chút nữa ** đi ra. Một hơi đem toàn bộ quả cà chua lớn ăn sạch, lúc này mới thỏa mãn thở dài nói:
- Cà chua này ăn ngon, giống này của các người là giống gì, tại sao từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ ăn qua?
Lý Thanh Vân nghe cô ta tán thưởng, trong lòng có chút tự hào:
- Ngài đang ăn là thị rồng, mới vừa bồi dục ra đấy, toàn thế giới duy nhất một nhà này, còn không có mở rộng. Nhưng mà tôi có lòng tin, rất nhanh là có thể đánh mở thị trường đỉnh cao. Dù sao, thế giới này người có tiền rất nhiều, mà sản phẩm tốt tương tự lại rất ít.
Nghe nhân viên thu mua cũng ngạc nhiên và tán thưởng, Chu Lệ Văn cuối cùng hỏi:
- Nói đi, giá bao nhiêu, nếu như không phải rất ngoại hạng, tôi quyết định thử mua một số, lấy tư cách khẩn cấp, cũng lấy tư cách thức ăn mới để thử.
Lý Thanh Vân vô cùng bình đạm báo giá:
- Toàn cầu mở rộng giới, tất cả giống nhau mười NDT một cân. Tôi không cầu bán nhiều, trước tiên các vị có thể mua một một ít giải quyết khẩn cấp, tôi tin tưởng khách hàng sẽ cho ra đánh giá chân thật nhất.
- Cái gì? Mắc như vậy a, đây không phải là thừa dịp cháy nhà hôi của, đây là muốn mệnh a!
Nhân viên thu mua nổi danh nhất nhảy ra ngoài, lớn tiếng chỉ trích Lý Thanh Vân lòng dạ hiểm độc.