Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mai phu nhân rời khỏi Giới luật đường, cả quãng đường sắc mặt âm trầm, bước đi như gió không nói một câu, hạ nhân đi theo sau càng cẩn thận, sợ xảy ra sai lầm dẫn lửa thiêu thân. Vào phòng, mai phu nhân cho hạ nhân lui xuống chỉ giữ lại Diệp Liên Y, trong phòng chỉ có mẫu nữ hai người, bầu không khí vẫn nặng nề, cả hai đều nhíu chặt cung mày rất lâu sau vẫn không có cách nào giãn ra. "Sao con lại muốn đón nàng ta hồi phủ?" - Mai phu nhân nhìn Diệp Liên Y, lần đầu tiên dùng giọng điệu sắc bén nói chuyện với nàng như vậy, hôm nay bà thực sự tức giận, vô cùng phẫn nộ, An Cửu kia thế mà dùng thân phận Quận chúa ra áp chế bà, thực sự đáng giận. Diệp Liên Y giật mình có chút bất an. "Con cho rằng ... tính tình An Cửu thay đổi, để nàng ta ở bên ngoài càng khó khống chế, dù sao Quốc Công phủ cũng là địa bàn của chúng ta, để nàng ta vào chúng ta càng dễ khống chế, nhưng con không ngờ ...", nói đến đây sắc mặt Diệp Liên Y trầm xuống, nàng ta không ngờ tính tình An Cửu lại có thay đổi lớn như thế, càng không ngờ nàng vừa hồi phủ đã ra chiêu giết gà dọa khỉ, ra oai phủ đầu mọi người như vậy, hiện tại Tấn Quốc Công phủ này ai ai cũng sợ nàng ấy.
"Nương, Sương nhi hôm nay sao lại không biết nặng nhẹ đến thế?"
"Chuyện An Cửu thay đổi ta không nói ra bên ngoài, chỉ bảo hôm nay An Cửu hồi phủ, nha đầu Diệp Sương kia muốn ta vui, nó biết ta không thích An Cửu đương nhiên sẽ đi gây chuyện, ta cũng muốn lợi dụng Diệp Sương để đi thử An Cửu lại không ngờ nàng ta ... Sát tinh! Sát tinh! ..."
Mai phu nhân nghiến răng, Diệp Sương chẳng qua chỉ là thứ nữ, nhưng An Cửu này ... nàng ấy hiện tại chỉ sợ thực sự là khó đối phó!
"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" - Diệp Liên Y luống cuống - "Nếu nàng ta vẫn lấy thân phận Quận chúa chèn ép Người, Quốc Công phủ này chẳng phải sẽ là thiên hạ của nàng ấy sao?"
Mai phu nhân lạnh giọng quát: "Quốc Công phủ này vĩnh viễn đều không phải thiên hạ của An Cửu".
Diệp Liên Y run rẩy, trước nay chưa từng thấy mẫu thân nổi giận như vậy, nhưng thân phận Quận chúa kia ... Trong quá khứ, An Cửu là người yếu đuối dễ bị bắt nạt, không biết phản kháng còn tốt, nhưng hiện tại nàng ta khôn khéo, cường hãn, thực sự khó giải quyết!
"Con có biết vì sao ta không thích An Cửu không?" - Đáy mắt Mai phu nhân lộ ra hận ý. "Năm đó Quốc Công phủ này vốn là An Dương Vương phủ, mẫu thân nàng ta là Quận chúa, phụ thân con tới ở rể, theo quy củ không được nạp thiếp, ta ngay cả cổng Vương phủ cũng không được bước vào. Hừ! Nhưng ông trời kia thế mà lại giúp ta, Quận chúa kia lại chết vì khó sinh, con biết ta vui thế nào không? Ta biết thời điểm đó ta mang thai con, phụ thân con nhất định sẽ đón ta hồi phủ, tất cả những gì của Quận chúa An Dương Vương phủ đều là của ta, nhưng ta không ngờ ả chết rồi còn để lại nghiệp chướng như vậy, ta đương nhiên không thể chấp nhận nàng ta".
Diệp Liên Y giật mình, lần đầu tiên nàng ta nghe mẫu thân nhắc tới việc năm đó, nắm chặt hai tay, "An Cửu, con cũng không thể chấp nhận". Mẫu thân nàng ta là chính thất, nàng ta lại là đích nữ, nhưng trước mặt người khác An Cửu lại luôn ở trước nàng, cho dù trước đây nàng ta yếu đuối như vậy, thân phận chèn ép nàng ta, nàng ta sao có thể cam tâm.
Mai phu nhân nhìn Diệp Liên Y tâm trạng hòa hoãn hơn một chút, "Con yên tâm, đồ thuộc về ta ta sẽ nắm lấy, đồ thuộc về con nương sẽ giúp con có được!". Diệp Liên Y đương nhiên hiểu được ý của mẫu thân, nhưng nghĩ đến An Cửu trong lòng lại bất an. "Nhưng An Cửu ... An Cửu hiện tại sợ là sẽ khó đối phó ..."
"Khó đối phó thì sao? Trong phủ này ngoại trừ ta và con vẫn còn vị kia ở Nhàn U cư, năm đó bà ta hận chết An Dương Vương phủ, hơn nữa thân phận của ta ở trong phủ không hơn được nàng ta, nhưng ngoài phủ vẫn có làm được, không phải sao!"
"Ý của nương là ..." - Hai mắt Diệp Liên Y sáng ngời, khó nén hưng phấn. Đúng vậy, đương nhiên có người chèn ép được nàng ấy, còn cả Thái tử ... "Chính tai con nghe thấy Ngài ấy muốn giải trừ hôn ước, Ngài ấy nhất định cũng sẽ không để yên cho An Cửu".
"Một khi đã như vậy, mấy ngày nữa là Thất tịch, Hoàng hậu mở tiệc, thân là Thái tử phi tương lai nàng ta nhất định cũng sẽ được mời, lần này để nàng ta đi!"
Diệp Liên Y giật mình, Thất tịch hai năm trước Hoàng hậu cũng mời An Cửu, nhưng mẫu thân lấy lí do An Cửu bệnh tật từ chối, lần này ... Diệp Liên Y nhìn Mai phu nhân thấy ánh mắt bà ta vô cùng lạnh lẽo, đáy lòng nàng ta ẩn ẩn mong đợi, một khi mẫu thân đã sắp xếp như vậy khẳng định đã có tính kế. An Cửu! Cảm nhận đau đớn từ trên đùi truyền tới, Diệp Liên Y nghiến răng, món nợ này nàng ta nhất định phải đòi lại.
"Đây là Triệu di nương đưa qua, đôi bông tai này đúng là xinh đẹp, còn có cái này ... ngọc bội tinh xảo như vậy nô tỳ chưa bao giờ thấy, hình như là Huệ phu nhân tặng, nghe nói nhà mẹ đẻ của Huệ phu nhân là kinh thương, ra tay quả nhiên hào phóng... A! Cái này chỉ có Cẩm Tú trai mới bán, người bình thường muốn thấy cũng không được, lúc trước nô tỳ thấy Tiểu thư Ngọc gia mặc, vô cùng xinh đẹp, nghe nói sản nghiệp Cẩm Tú trai này là của Bắc Thế tử".
"Bắc Thế tử?", An Cửu nhíu mày, trong lòng hiện lên hình ảnh một nam tử bạch y thắng tuyết, phong hoa vô song, không giống người phàm. Thế tử ca ca trong trí nhớ của thân thể này chính là Bắc Thế tử.
"Tiểu thư, đây là cái gì?", trong lúc An Cửu còn trầm tư, Hồng Linh chau mày hỏi, trong tay cầm một tấm thiệp ánh vàng rực rỡ, hết sức tinh xảo quý giá. Hồng Linh lập tức đưa tấm thiệp cho An Cửu, khó xử, "Nô tỳ ... không biết chữ. Tiểu thư, cái này ... cái này ... hình như là Thanh cô cô ở viện Mai phu nhân đưa tới ..."
Ba chữ "Mai phu nhân" khiến An Cửu hoàn hồn, liếc mắt nhìn qua tấm thiệp, cầm lấy, nhìn qua nội dung bên trên mày nhíu lại càng chặt. "Tiểu thư, trên đó viết gì vậy?" Hồng Linh tò mò. "Thất tịch sắp tới, Hoàng hậu nương nương mở tiệc mời ta tham dự", An Cửu nhàn nhạt trả lời, thuận tay ném sang một bên. Hồng Linh nghe xong hai mắt sáng ngời. Thất tịch ... Hoàng hậu nương nương mời Tiểu thư sao? Trước đây chưa từng có.
"Thật tốt quá, Tiểu thư sẽ dẫn nô tỳ đi theo đúng không?". Nàng nhìn An Cửu, cắn môi, mặt đầy chờ mong. An Cửu nhìn nàng, "Ta không hề nói sẽ đi".
"Nhưng ..." nụ cười của Hồng Linh lập tức cứng lại. "Tiểu thư sao lại không đi? Hôm đó có rất nhiều công tử, tiểu thư tham dự, nghe nói Hoàng cung có Hoa Thần điện, bên trong thờ phụng Hoa Thần nương nương, hôm ấy cầu nhân duyên với Hoa Thần nương nương linh lắm!"
An Cửu khẽ cười, bỡn cợt hỏi "Chẳng lẽ ngươi muốn gả đi?" - Hồng Linh sửng sốt, đỏ mặt, gấp đến độ dậm chân. "Tiểu thư, Người giễu cợt nô tỳ, nô tỳ không muốn gả chồng, nô tỳ còn phải hầu hạ Tiểu thư. Hôm đó Thái tử nhất định sẽ tới, Tiểu thư dù sao cũng phải gả cho Thái tử điện hạ sao không đi cầu nhân duyên, nói không chừng Hoa Thần nương nương hiển linh sẽ khiến Thái tử đối tốt với Người hơn một chút".
Thái tử ... Nghĩ tới gương mặt lạnh lùng kia, An Cửu không nhịn được mà nhíu mày, đôi mắt âm trầm, "Vậy Hoa Thần nương nương phụ trách nhân duyên kia có lo chuyện giải nhân duyên không?"