Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người đều giật mình. Bách Lý Vũ San hừ lạnh, hất cằm "Ngươi có thể nói gì? Xin tha?"
An Cửu nhíu mày, xin tha! Thái độ của nàng giống xin tha sao? Hơn nữa, An Cửu nàng không phải người dễ dàng cúi đầu. "Thứ nhất, Nhan trắc phi bị Thái tử phạt nặng đó là do ả ta gieo gió gặt bão, Thái tử phạt ả thế nào là việc của Thái tử, An Khang công chúa không nên cho rằng một nữ tử nhỏ nhoi như ta có thể dao động suy nghĩ của Thái tử". Nhìn Bách Lý Vũ San càng không vui, An Cửu mỉm cười, "Thứ hai, An Khang công chúa định xem bản lĩnh của ta bằng cách nào?", nếu nàng ta có chuẩn bị mà đến nàng có sợ hãi cũng không giải quyết được vấn đề, chi bằng đón nhận xem nàng ta có thể làm gì nàng.
"Ngươi ..." Bách Lý Vũ San nổi giận, trước nay chưa từng có ai chống đối nàng ta như thế, những người khác ở đây đều sửng sốt, An Cửu kia dám nói chuyện ngang hàng với An Khang công chúa, với tính tình của An Khang công chúa mấy hoàng tử cũng hết cách với nàng ta, e rằng An Cửu này không chiếm được trái cây ngon để ăn. Quả nhiên, Bách Lý Vũ San cười lạnh một tiếng bỗng dưng tiến lên, giơ tay cao định đánh mạnh xuống, hôm nay nhiều người ở đây như vậy nàng đường đường là An Khang công chúa nếu bị An Cửu chèn ép ngày sau mặt mũi biết để ở đâu, nàng ta nhất định phải giáo huấn An Cửu trước mặt mọi người. Mọi người đều chờ xem trò hay, vừa rồi An Cửu ở ngoài cửa Chu tước môn chém ngựa điên, một màn đó trong đầu họ vẫn còn mới mẻ, nhưng như thế thì sao, con ngựa điên kia chẳng qua là súc sinh chết thì thôi, nhưng người nàng phải đối mặt bây giờ là An Khang công chúa được Hoàng thượng sủng ái, chỉ sợ An Khang công chúa nổi giận nàng chỉ có thể nhẫn nhịn. Mắt thấy bàn tay kia sắp đánh xuống, mọi người lại thấy An Cửu giơ tay bắt lấy, đáy mắt lộ rõ vẻ không vui, Bách Lý Vũ San giật mình chừng mắt nhìn An Cửu, nàng định làm gì? Ngăn cản nàng ta sao? Hừ! Không biết tốt xấu!
Lửa giận ngày càng lớn, Bách Lý Vũ San đưa tay còn lại lên nhưng An Cửu đột nhiên buông tay lui nửa bước, Bách Lý Vũ San đột nhiên mất trọng tâm lảo đảo một cái ngã nhào xuống đất. "A!" Bách Lý Vũ San đau đớn kêu lên, bộ dáng chật vật, đám thiên kim tiểu thư bên cạnh chứng kiến một màn này đều sững sờ. Diệp Liên Y là người đầu tiên hoàn hồn vội chạy tới đỡ Bách Lý Vũ San đứng dậy. "Công chúa bớt giận, công chúa thứ tội, tỷ tỷ không cố ý".
Hừ! Không cố ý! Bách Lý Vũ San gạt tay Diệp Liên Y ra trừng mắt nhìn An Cửu lạnh lùng quát: "Người đâu, Bổn Công chúa hôm nay nhất định phải xử trí ả".
Xử trí nàng? An Cửu nhíu mày. Quả nhiên cùng cha với Bách Lý Hiên, cái tính kiêu ngạo không ai bì nổi. "Công chúa ..." đột nhiên một giọng nói trong trẻo của nam nhân truyền tới, nghe được giọng này Bách Lý Vũ San liền ngẩn ra, An Cửu rõ ràng nhìn thấy ánh mắt nàng ta xẹt qua tia hoảng loạn vội vàng sửa sang xiêm y trên người. An Cửu nhíu mày, rốt cuộc là ai có thể khiến Bách Lý Vũ San để ý như vậy? Ôm tò mò An Cửu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nam nhân đi về phía này, áo màu tím nhạt, văn tao nho nhã, trên gương mặt tuấn lãng mang theo ý cười.
"Hạ Hầu ca ca! An Cửu ... An Cửu ... khi dễ muội!" Bách Lý Vũ San như đổi tính, không còn kiêu ngạo sắc bén như vừa rồi, với nam tử kia trong giọng nói nhẹ nhàng như mang ủy khuất, bộ dáng đáng thương nhu nhược khiến người ta ngạc nhiên. An Cửu nhịn khong được mà cười nhạt, công phu thay đổi sắc mặt của Bách Lý Vũ San này đúng là quá nhanh rồi. Có điều, nàng khi dễ nàng ta? Rõ ràng Bách Lý Vũ San nàng ta tự làm tự chịu, nàng còn ngại nàng ta phá hỏng sự thanh tịnh của nàng. Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn An Cửu vẫn giữ ý cười, "Vậy Người nói xem phải làm sao đây?".
"Muội ... Muội muốn xử trí ả, ả khi dễ Công chúa, đương nhiên không thể tha".
"Hay lắm, dám khi dễ Công chúa cần phải xử trí, nên chém tay hay chặt chân nàng ấy? An Khang công chúa, cho dù Người muốn xử trí thế nào, để ta ra tay giúp Người được không?". Hạ Hầu Ngự Thiển cao giọng. An Cửu nhíu mày, người này tới đây để giúp nàng ta sao?
"Thật ư? Thật tốt quá!". Bách Lý Vũ San mừng rõ, Hạ Hầu ca ca văn võ song toàn, có Hạ Hầu ca ca giúp đỡ xem An Cửu có thể thế nào?
"Có điều ..." Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mày, "Thất tịch mỗi năm Bắc Thế tử đều đến Hoa Thần điện, Công chúa, Người chắc chắn muốn xử trí An Cửu ở đây? Bắc Thế tử không thích những việc này, nếu làm bẩn Hoa Thần điện chọc Bắc Thế tử không vui, chỉ sợ ... ". Hạ Hầu Ngự Thiển vẫn cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại hiện lên một tia khác thường. Quả nhiên, lời này vừa mới nói ra, không chỉ Bách Lý Vũ San ngay cả sắc mặt của những người khác cũng thay đổi. Bắc Thái tử, đúng vậy, dường như mỗi năm Bắc Thái tử đều đến nơi này, hôm nay không phải mượn cơ hội này gặp gỡ Bắc Thái tử một lần sao, hơn nữa năm đó Hoàng thượng đã ban Hoa thần điện này cho Bắc Thế tử chỉ có Thất tịch mới mở cửa cho mọi người đến cầu phúc, Hoa Thần điện này là địa bàn của Bắc Thế tử, nếu gây chuyện ở chỗ này chọc Bắc Thế tử không vui, vậy ...
"Công chúa, Người bớt giận đi, vì xử trí An Cửu mà chọc Bắc Thế tử không vui, đừng nói là Thế tử, ngay cả chỗ Hoàng thượng cũng khó giải thích!". Cung nữ bên người Bách Lý Vũ San cũng khuyên, Hoàng thượng coi trọng Bắc Thế tử, cho dùng là Thái tử cũng phải kiêng kị ngài ấy ba phần huống chi là người khác. Bách Lý Vũ San nuốt nước bọt, rõ ràng có chút sợ hãi chỉ biết chừng mắt nhìn An Cửu vẫn không cam lòng, nhưng nghĩ tới Bắc Thái tử nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Hừ! Coi như ngươi may mắn!". An Cửu nhíu mày nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển, vừa rồi là nàng hiểu nhầm, có điều, những người này ai ai cũng kiêng kị Bắc Thế tử, chẳng lẽ Bắc Thế tử dọa người sao? Nhớ đến hương u lan nhàn nhạt, An Cửu càng tò mò về con người này.
"Nếu Công chúa đã không truy cứu, vậy Công chúa mau mau tranh thủ thời gian tế bái Hoa Thần nương nương, qua hôm nay rồi chỉ có thể chờ đến cơ hội năm sau". Hạ Hầu Ngự Thiển mỉm cười. "Nghe nói sớm tế bái Hoa Thần, Hoa Thần nương nương cũng sẽ sớm nghe được nguyện vọng của mình."
"Vừa rồi lúc ta tới đây, thấy Hoàng hậu nương nương và Ngọc tiểu thư đang đi về hướng này". Hạ Hầu Ngự Thiển vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoa Thần điện có vẻ gấp gáp. Bách Lý Vũ San hừ lạnh một tiếng, "An Cửu, nhớ kĩ cho ta, Bách Lý Vũ San ta còn một ngày, ngươi đừng hòng bình an".