Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: mc
Điền Châu, Phùng gia.
"Nương, nhà Nghiêm lão gia là bà con xa của Ngô lão phu nhân, quan hệrất thân thiết, cũng là hộ nhân gia số một trong mười dặm tám hương,Thập Tứ Nương qua đó cũng là hưởng phúc nha." Trong thượng phòng củaNghênh Tường viện, Tứ phu nhân mặc y phục mùa thu, lớp áo ngoài là satanh thêu hoa, ánh mắt dài nhỏ đang híp lại, đưa ấm thuốc lào trong taycho lão thái thái, "Nghiêm lão gia cũng nói không để cô nương bị thiệtthòi cơ mà, chuẩn bị sính lễ cũng dầy, so với lúc Tứ Nương vào Ngô giathì hơn chứ không kém chút nào."
Lão thái thái vùi đầu đưa miệng lại gần làn khói trên miệng ấm, "ừng ực" mấy tiếng rồi nhả ra một miệng khói, mới trợn mắt nhìn Tứ phu nhân mộtcái: "Sao? Bán cháu gái ruột à? Thập Tứ Nương đó là cháu gái ruột củaPhùng lão gia nhà ta." Nói xong lấy bình khói ở trên bàn gõ mạnh vàicái.
Trong lòng Tứ phu nhân cười lạnh, nhưng trên mặt lại vô cùng uất ức, làm bộ cúi đầu lau khóe mắt: "Lời này của nương ngại chết ta đấy, nếu đểNgũ đệ muội nghe thấy còn không phải sẽ oán hận ta à, nhưng ta vì muốntốt cho Phùng gia mà, không công lại gánh chịu tiếng xấu này."
"Được rồi, ngươi chớ có lại rơi nước mắt mèo ra đây, ai dám khó dễngươi, tính nết ngươi sao lại vậy chứ." Lão thái thái mắt lạnh nhìn Tứphu nhân một chút, "Trong lòng ngươi cong quẹo mấy khúc ta không rõ ràng lắm. Nhưng cửa hôn sự kia của Bát Lang thì không được, mở miệng liềnmuốn sính lễ gì đó, nữ nhi nhà hắn là nạm vàng chắc? Nhà hắn bán nữ nhinhưng nhà ta không bán."
Tứ phu nhân vừa nghe cũng có chút gấp gáp, ngoài miệng một mực khôngtha: "Nương, người nói gì vậy. Tạ lão gia cũng là người thành thậtnghiêm túc, trong nhà lại không thiếu chút tiền này, chỉ là muốn thểdiện mà thôi. Người ta nói chỉ có một nữ nhi, đương nhiên coi như bảobối rồi, người ta muốn sính lễ thì đến lúc đó cũng sẽ thêm đồ cưới lạimà. Chẳng nhẽ Tứ Phòng chúng ta cũng không nên cho người ta chút thểdiện sao? Lúc Ngũ Lang đón dâu chả phô trương đó thôi, sao đến Bát Langnhà ta lại không có gì? Nương, Bát Lang nhà ta cũng là cháu trai ruộtcủa ngươi mà."
Lão thái thái không nhịn được nhất chính là Tứ phu nhân ở bên cạnh náoloạn, mãnh liệt sặc vài ngụm khói, chân mày xoắn chung một chỗ, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Tình huống hiện giờ của Phùng gia ngươi khôngphải không biết, Tạ gia muốn những sính lễ kia nhưng ta lấy đâu được."
Ánh mắt của Tứ phu nhân chuyển vài vòng, chầm chậm nói trở về trọng tâmđề tài lúc đầu: "Vậy không phải vừa vặn có một chuyện vẹn toàn đôi bênsao? Nếu Thập Tứ Nương đến nhà Nghiêm lão gia, Nghiêm lão gia sẽ khôngđể nàng thiệt thòi, Tứ Nương lại là chủ tử có quyền ở Ngô gia, về sau ởNgô gia cũng có tiếng nói, đến lúc cần còn có thể giúp đỡ chúng ta mấycâu. Còn tiền bạc sính lễ này, coi như ta cho Tứ Phòng mượn cũng đượcmà, chờ Bát Lang cưới tiểu thư Tạ gia vào cửa thì cả vốn lẫn lãi đều cho vào của chung."
Đôi mắt của Lão thái thái bị hun khói, nghĩ muốn hít thêm vài ngụm nữanhưng cuối cùng lại buông bình khói xuống, trong lòng bà, hôn sự củacháu gái thủy chung cũng không quan trọng bằng tôn tử (cháu trai).
"Mặc kệ ra sao, lão Ngũ không có lên tiếng, ngươi không được tự chủ trương chuyện Thập Tứ Nương."
Trong lòng Tứ phu nhân liền cười trộm, chỉ cần lão thái thái mở miệng, Ngũ Phòng bên kia còn không phải là nghe theo nàng sao.
"Cái gì? Muốn gả Thập Tứ Nương cho Nghiêm lão gia á?" Ngũ phu nhân Dương thị ở trong phòng nghe được tin tức Tam phu nhân vừa nói, kinh ngạckhông thôi, "Mấy phòng Nghiêm gia cũng đều phân ra hết rồi, đây là muốngả Thập Tứ Nương cho phòng nào?"
Thân hình Tam phu nhân gầy yếu, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt cũngrất tiều tụy, nhìn khuôn mặt có mấy phần u sầu, cũng không hay nói nhiều với người khác, bình thường chỉ hay đi lại với Ngũ phu nhân, lúc nàynàng thở dài, trong giọng nói có mấy phần mất mát: "Phòng gì chứ, chínhlà Nghiêm lão gia đấy."
"A?" Dương thị cả kinh nói không ra lời, "Này, này, Nghiêm lão gia cũng đã bốn mươi mấy. . . . . . chuyện này. . . . . ."
Tam phu nhân gật đầu, đồng tình nhìn Dương thị: "Đúng vậy, chính thê đãchết năm trước rồi, trước mắt đang nhờ người xung quanh làm mai, nói mấy di nương trong nhà cũng không có ai lên được mặt bàn, muốn kết hôn vớingười có thân phận có giáo dưỡng, còn phải là hôn đầu. Người khác đềunói Nghiêm lão gia bị là quỷ mê hồn, si tâm vọng tưởng, bày đặt đòi mốihôn sự tôt không nói, còn phải kết hôn với một lão già họm hẹm, chẳngqua hiện giờ Nghiêm gia trở nên giàu có, dù sao có chuyện này cũng chỉvì muốn lấy đống tiền kia mà thôi."
"Ta vội vàng tới báo tin cho ngươi, trong lòng ngươi phải chuẩn bị đi.Tam phòng vốn chỉ là thứ xuất, không so được các ngươi là con traitrưởng cháu ruột, Lục Nương gả không được chỗ tốt thì cũng thôi đi,nhưng chưa từng nghĩ. . . . . ." Tam phu nhân nói xong liền cúi đầu trầm mặc không nói, vẻ mặt lại càng sầu khổ.
Dương thị bất an không yên trong lòng, nhưng vẫn nhẹ cầm tay Tam phunhân trấn an: "Đích thứ gì chứ, đều là người Phùng gia, xương có gãy thì vẫn liền với gân đấy. Lục Nương ở bên kia. . . . . . sống không tốtsao?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Tam phu nhân liền móc khăn tay ra sức launước mắt, nghẹn ngào mấy tiếng mới nói: "Hôm kia ta lặng lẽ đi đại việnTiền gia, mất ít nhiều bạc mới được Nhị phu nhân thiện tâm dẫn ta đi gặp Lục Nương, ta. . . . ." Nghĩ tới bộ dạng Lục Nương nằm trên giườngngười không ra người quỷ không ra quỷ, Tam phu nhân liền cảm thấy timnhư bị xoắn thành mảnh vụn, nghĩ tới lúc ấy nếu không phải là mình quámềm yếu, Lục Nương cũng sẽ không bị gả đi Tiền gia làm thiếp thất, bịchính thất hành hạ đến không còn hình người, "Ta không xứng làm mẹ nànga." Tam phu nhân oa một tiếng khóc lên, vừa ra sức đánh lên trên mặtmình.
Dương thị thấy vậy vội vàng kéo nàng: "Thím cũng đừng như vậy, ngươi cần phải nghĩ thông suốt một chút."
Dương thị nhìn Lục Nương lớn lên, cũng coi nàng như Thập Tứ Nương là con ruột mà đối đãi. Khi đó chi thứ hai trở về nói việc làm ăn thiếu nợ bên ngoài, đem hết tiền bạc trong nhà ra bù vào cũng chưa trả đủ khoản nợ,chắp vá lung tung bán một nửa số đất đai mới đủ, không còn dư tiền đểquay vòng cho việc buôn bán nữa. Tiền gia làm khách hàng lớn của Phùnggia lại nguyện ý chìa tay giúp đỡ, điều kiện chính là muốn Lục Nương gảqua đó làm thiếp. Chuyện này trừ chi thứ hai cùng Tứ Phòng, mấy phòngkhác đều phản đối, lão Tam tuy là thứ xuất nhưng dù sao Lục Nương vẫn là cốt nhục của Phùng gia, trước không nói gả đi làm tiểu thiếp, chỉ việcmột phòng chủ mẫu chính là nổi danh xảo trá cay nghiệt, ngược đánh thiếp thất lại là chuyện thường xuyên xảy ra. Lúc đầu Tam phu nhân cũng phảnđối, nhưng nàng lại chưa từng có chỗ nói chuyện ở Phùng gia, cuối cùngvẫn là giữ yên lặng mặc cho chi thứ hai làm chủ gả Lục Nương đến Tiềngia, từ đó về sau, Tam phu nhân lại càng ít lời, càng ngày càng buồnkhổ.
Tam phu nhân khóc lóc bắt lấy tay của Dương thị: "Ngươi ngàn vạn lầnđừng đi theo vết xe đổ của ta, là ta không tốt, ta vô dụng, nhưng dù gìta còn có Thập Lang, ngươi lại chỉ có một Thập Tứ Nương, vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ nàng ấy."
"Ta biết ta biết." Dương thị cũng không nhịn được rơi lệ cùng Tam phu nhân, trừ chua xót ra trong lòng lại thêm một phần sợ hãi.
Tứ phu nhân không trực tiếp tới tìm Dương thị, mà là đi đến chỗ Trươngdi nương ở Ngũ Phòng. Dương thị không có nhi tử, dưới gối chỉ có một nữnhi là Thập Tứ Nương, những năm gần đây trong bụng lại không có độngtĩnh gì. Lão thái thái ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rất sốtruột, hai đứa con trai thứ xuất kia bà không xen vào, nhưng mấy nhi tửthân sinh này đều muốn hương khói thịnh vượng, con cháu cả sảnh đườngmới tốt.
Phải nói ở Phùng gia, Tứ phu nhân rất biết cư xử lại được lòng lão tháithái nhất, nàng trở về một chuyến nhà mẹ liền cho lão Ngũ một phòngthiếp thất, nói là biểu muội bà con xa của mình, nhân phẩm tốt bộ dạngđoan chính, quan trọng nhất là có thể sinh đẻ. Nhắc tới nhân phẩm tốtthì có thể nhìn thấy được, nhưng có thể sinh đẻ thì ai có thể nói trúngđược chứ. Nhưng sau khi người biểu muội kia vào Ngũ Phòng thì liên tiếpsinh cho Ngũ Phòng thêm hai đứa con trai, lão thái thái cùng lão Ngũmừng đến nỗi thiếu chút nữa không cúng vái Tứ phu nhân.
Trương di nương của Ngũ Phòng sinh hai đứa con trai nên đương nhiên địavị như nước lên thì thuyền lên, hơn nữa Dương thị vốn là người khôngthích so đo, tính tình lại có chút mềm yếu, không có nhi tử, cho nên mặc dù ở Ngũ Phòng Dương thị là chính thê, nhưng người chân chính tiếng nói có trọng lượng lại là Trương di nương.
Tiểu Trương di nương này là do Trương di nương làm chủ nạp cho lão Ngũ,cũng là biểu muội cùng họ bà con xa của nàng. Hiện giờ hậu trạch lớn nhỏ ở Ngũ Phòng đều do họ Trương định đoạt, rất nhiều chuyện hai Trương dinương ở bên tai Phùng Ngũ Gia thổi gió mà thành.
"Biểu tỷ, chuyện này không phải chỉ một câu nói là được." Trương dinương ngồi trên ghế đôn, bưng một ly trà nhẹ thổi lá đang trôi nổi ởtrên, nhấp một ngụm, rất có tư thái của đương gia chủ mẫu.
Tứ phu nhân cũng nâng ly trà lên uống một hớp, trong lòng nhất thời cảkinh, đây chính là trà Bích Loa Xuân thượng đẳng, năm nay trong phủ mớivừa phân xuống dưới, mỗi phòng cũng chỉ được chia một cân, tuy nàng sống chết đi xin lão thái thái cũng mới xin được một cân rưỡi, bình thườngnếu không phải là khách quý tới thì căn bản không nỡ lấy ra dùng, Trương di nương này lại coi như nước lọc mà uống.
Trong lòng Tứ phu nhân có chút tư vị không phải, nghĩ thầm thật là cảitrắng đều cho heo đùn rồi, lại nghĩ đến mình có chuyện muốn nhờ, lập tức thay một khuôn mặt tươi cười: "Đúng vậy, trong phủ ta cũng biết, ở NgũPhòng này chỉ có tiếng nói của ngươi là có trọng lượng. Nếu hôn sự nàycủa đại chất tử (cháu trai cả) mà thành, sẽ cảm động và biết ơn ngươi cả đời."
"Biểu tỷ nói lời này là khách khí rồi, ta có thể có ngày hôm nay là dođược biểu tỷ cất nhắc đấy." Trương di nương đặt ly trà xuống cười cười,đôi mắt hoa đào lướt qua mặt của Tứ phu nhân, mới nói: "Thật ra thìnhững năm này toàn dựa vào Ngũ gia thương tiếc, mới để cho ta có một nơi đặt chân trong nội viện này. Nhưng nói đến cùng ta cũng chỉ là vợ bé,không so được với chính thất vợ cả. Nếu chuyện như vậy mà thành thìkhông tránh được sẽ đắc tội với vị ở chính phòng kia, nếu nàng ấy thậtso đo, ta cũng không được cái gì tốt. Ta đây dưới mắt còn có hai nhi tử, Thập Thất Lang qua vài năm nữa cũng sẽ buộc tóc lấy vợ, khẳng định làdo chính ta thu xếp, không có chính thất giúp đỡ thì đến sính lễ ta cũng không có bản lĩnh chuẩn bị, vậy hỏi về sau Thập Thất Lang cùng tám caca của hắn làm sao có thể lấy được hiền thê, làm sao cưới được người như ý, ta sẽ phải đền đáp hắn như thế nào được."
Tứ phu nhân đang ở trong lòng nhổ một ngụm: tiện chủng do di nương nàysinh ra mà cũng muốn sánh với con cháu ruột thịt của ta, trước tiên cũng không tự soi gương lại xem. Nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Đệ muội ngươi yên tâm, về sau chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, ngươi cưới con dâu chính là ta cưới con dâu, ta nhất định sẽ giúp ngươi thu xếp mốihôn nhân tốt."
Trương di nương chỉ cười nhạt chưa trả lời, chuyện sau này ai nói được, chuyện qua cầu rút ván cầu nàng đã thấy không ít.
"Đệ muội, ngươi cũng biết tình huống hiện giờ trong nhà ra sao, việc làm ăn của chi thứ hai không tốt khiến trong nhà đã phải bồi thường số lớnrồi." Tứ phu nhân mở miệng gọi một tiếng đệ muội rất thân thiết, thật ra Dương thị mới là đệ muội chân chính trên danh nghĩa của nàng, "Nếukhông phải là ta không có biện pháp, cũng tuyệt đối không dám tới làmphiền đệ muội ngươi đâu. Ngươi có thương cảm cho Đại Chất Tử ngươi thìhãy phát thiện tâm đi."
"Ôi biểu tỷ đây là đang nói người nào vậy? Ngày lành của cháu ta mắtthấy sắp đến rồi. Cô nương Tạ gia này là trăm nhà khó cầu, nhưng ta nghe nói Tạ lão gia cho cô nương thêm đồ cưới, tăng lên là hai ngàn lượngđấy, đến lúc đó đều là của Tứ Phòng ngươi." Tuy nói mấy phòng không ởriêng, nhưng đồ cưới đều theo tân nương tử, không nhập vào sổ sách củachung.
Tứ phu nhân thoáng sửng sốt, sắc mặt có chút khó xử: "Nói thì nói nhưvậy, nhưng Tạ gia muốn sính lễ cũng không ít đâu, ước chừng là một ngànlượng đấy. Nếu đổi lại là trước kia, đừng nói lão thái thái, tự ta cóthể trợ cấp. Nhưng bây giờ không phải đều cầm đi bù lỗ cho chi thứ haisao?"
"Không phải Tạ gia nói sính lễ sẽ theo đồ cưới đều trả về sao? Hơn nữa,ta nghe nói sính lễ của Nghiêm lão gia là một nghàn năm trăm lượng đấy . . . . . ." Giọng nói của Trương di nương cố ý chậm lại, nghiêng mắtquan sát Tứ phu nhân.
Quả nhiên khóe miệng Tứ phu nhân giật giật, thật vất vả mới nặn ra mộtnụ cười: "Nghe ngươi nói kìa, một là một, hai là hai, chẳng lẽ ta còntham một tăm tám mươi lượng này à. Đến lúc đó cũng muốn trả chứ. Giờ làm tiệc cũng không còn tiền nữa, chuẩn bị mọi mặt gì cũng phải cần tiền.Phải nói năm trăm lượng kia nhét kẽ răng cũng không đủ, đến lúc đó không phải còn dùng đến tiền của ta à."
Trương di nương liền cười lạnh, mới vừa rồi không phải nói tiền của mình đều cầm đi trả nợ cho chi thứ hai rồi sao?
"Aizz, đây đều là khó xử phụ mẫu, biểu tỷ ngươi rốt cuộc cũng là chínhthất, hiện giờ tìm nàng dâu cũng phải lao tâm lao lực như vậy, ngươi nói ta đây là vợ bé thì làm sao mới tốt đây? mắt thấy đã đến ngày lành củaBát Lang rồi, đáng thương đệ đệ hắn sau này sẽ bị người khác xem thường, đều tại di nương là ta đây không biết làm người, phải đi theo vạch mặtvới đương gia chủ mẫu rồi."
Tứ phu nhân nhíu mày nghe Trương di nương khóc lóc kể lể, trong lòngbiết nếu muốn chuyện này thành công thật đúng là phải nhổ vài cọng lôngrồi, liền hạ quyết tâm nói với Trương di nương: "Coi lời của đệ muộikìa, ngươi vì ta làm việc chẳng lẽ ta lại để ngươi xuất lực sao? Ngươiyên tâm đi, sau khi chuyện này thành công, ta cho ngươi số này." Nóixong giơ hai đầu ngón tay ra.
Trương di nương ngẩng đầu nhìn, vẫn cúi đầu dùng khăn tay lau khóe mắt.
Tứ phu nhân lại khẽ cắn răng, tăng thêm một đầu ngón tay: "Ba trămlượng, đến lúc Thập Thất Lang đính hôn thì ta sẽ bao toàn yến tiệc."
Trương di nương lập tức ngẩng đầu vui vẻ ra mặt: "Chuyện này của BátLang cứ để ta lo. Nhưng biểu tỷ, mới vừa rồi ngươi nói bao yến tiệc lànói miệng không bằng chứng, vẫn là viết vài chữ giữ lại đi."
Dương thị ở bên kia còn không biết người khác đang thương lượng như thếnào để bán nữ nhi của nàng với giá tốt. Đợi đến tối Phùng Ngũ Gia ở cửahàng trở lại, Dương thị liền đem lời của Tam phu nhân nói cho Phùng NgũGia nghe, lúc Phùng Ngũ Gia nghe xong thì bảo đây là nói bậy, nói lãothái thái như thế nào đi nữa cũng không thể bán tôn nữ của mình, lại nói cho dù lão thái thái có đồng ý, chính mình sẽ làm loại chuyện đó sao?Bên này còn chưa nói xong, bên ngoài liền có nha hoàn tới báo, Trương di nương mời Ngũ Gia đến bên kia một chuyến.
Nghe Phùng Ngũ Gia nói như vậy, Dương thị mới thoáng yên tâm. Thập TứNương vừa mới tròn mười bốn tuổi, vốn đã đến tuổi làm mai, nhưng nếumuốn gả nàng cho một ông lão tái giá, dù Dương thị có hiền lành đến đâucũng sẽ tìm người liều mạng. Mười lăm tuổi nàng đã đến Phùng gia, quanhiều năm như vậy vẫn an phận thủ thường, tất nhiên là bởi vì tính tìnhnàng hiền lành, cũng bởi vì bên cạnh nàng không có người nhà mẹ đẻ để đi tranh đoạt, xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể yên lặng một mình chịuđựng. Mặc dù nàng không có nhi tử, bên dưới lại có di nương sinh hai con trai, nếu đổi lại là nhà khác, hai đứa con trai này nàng hoàn toàn cóthể nhận trên danh nghĩa. Nhưng nàng không làm như vậy, còn mặc choTrương di nương nuôi dưỡng hai đứa con trai ở bên người, có một lầnDương thị đi ngang qua hậu hoa viên, chính tai nghe được Thập Bát Langkêu Trương di nương là "nương", đây chính là chuyện đại nghịch bất đạo,mặc kệ là Thập Thất Lang hay Thập Bát Lang, mẫu thân của bọn hắn chỉ cómột, chính là Dương thị nàng.
Nhưng Dương thị lựa chọn mắt điếc tai ngơ dàn xếp ổn thỏa, thậm chínhiều năm như vậy nàng cũng chưa từng lập uy với Trương di nương cùngTiểu Trương di nương mới vừa vào cửa, nàng cho rằng mình ẩn nhẫn là cóthể đổi lấy một phần an ổn, nhưng không ngờ chính sự nhẫn nhịn dịu ngoan của nàng lại mang đến cho mình một trận tai hoạ.