Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Tuyết Phong
Beta: Mc
“Phải đi thôn Tiểu Lý?” Phùng Ngũ Gia thực không yên lòng để một cô nương mới hơn mười tuổi đơn độc xông vào hang hổ.
“Tam di phụ không cần lo lắng, ta sẽ hành sự cẩn thận. Nếu mười ngày sau không thấy ta trở lại Yến Tử Câu, lập tức phái người đi Nguyên Hóa nói rõ tình huống với Định Bắc Hầu, không thể cả tin vào quân doanh Yên Sơn, ngay cả phủ Xích Giang bên kia cũng không nên tùy tiện nói rõ hành tung cho bọn họ. "-diễn.đàn.lê.quý.đôn-" Yên tâm, nếu ta thật sự không thoát ra được thì nhất định chờ cứu binh, hẳn không gặp phải bất trắc gì, cho nên khi hồi âm về Điền Châu nhất định phải báo mọi sự bình an với mẫu thân ta, tin tưởng cha ta gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ làm thế.” Bình An nghĩ đến cảnh ngộ của mình hiện tại, liền nhớ đến cha lúc đó có phải cũng giống như nàng bây giờ hay không, bất đắc dĩ vì một nguyên nhân nào đó mà đi thôn Tiểu Lý, sau đó vẫn bị nhốt ở nơi đấy chờ cứu viện đến.
Tuy thời gian Phùng Ngũ Gia tiếp xúc với Bình An không nhiều lắm, nhưng trong lòng vẫn cảm động và ghi nhớ nàng đã cứu hắn trong lúc nguy cấp, để cho hắn tránh được tai ương lưu đày, cho nên luôn tận tâm giúp nàng, hôm nay mắt thấy nàng thân gặp phải hiểm cảnh, trong lòng thực lo lắng liền đề xuất muốn đi cùng nàng đến thôn Tiểu Lý, lại bị Bình An phản đối, một mặt nàng không muốn hai người cùng ngặp phải nguy hiểm, huống chi hai người so với một người càng dễ dàng gây ra nghi ngờ, một mặt nàng cần có người tiếp ứng từ bên ngoài, một khi có chuyện gì xảy ra cũng có thể thông báo cho Tô Bá Hiên.
Vừa nghĩ tới Tô Bá Hiên, trong lòng Bình An chợt nảy sinh ra một loại ỷ lại, trong nháy mắt nàng đã nghĩ buông tha, muốn đợi hắn, chờ hắn đi tra rõ chân tướng, nàng có thể không cần dính vào nguy hiểm, để tất cả cho hắn xử lí. Nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu, phía trước có quân doanh Yên Sơn ngăn cản, Tô Bá Hiên muốn vào thôn Tiểu Lý điều tra không phải chuyện dễ, nếu mình có cơ hội này trà trộn vào thì nhất định phải nắm thật chắc.
Bình An không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay, suy nghĩ một chút, nàng lấy một con dao nhọn có hình dạng kỳ lạ từ trong bọc quần áo ra, thật cẩn thận đặt nó vào bên trong giày, lại dùng một bộ y phục hơi dày quấn thật chặt cửu tiết roi rồi bỏ vào bọc quần áo, từ biệt Phùng Ngũ Gia rồi đi tới khách điếm chờ Hà chưởng quỹ.
Hà chưởng quỹ thuê xe ngựa, dọc theo đường đi không ngừng giặn dò Bình An, bảo nàng khi tới Ngụy gia nhất định phải nói ít, đừng nói gì không cần thiết, trừ rửa hạt châu hắn sẽ cho người đưa tới ngày ba bữa cho nàng, làm xong hắn sẽ tự mình đưa nàng trở lại Yến Tử Câu, lại hỏi Bình An rửa hạt châu cần bao nhiêu ngày, -*DĐ-LQĐ*- Bình An tính toán sơ sơ, nói đây là công việc tinh vi, một ngày nhiều lắm chỉ rửa được hai ba hạt châu, rửa xong toàn bộ hạt châu đại khái mất mười ngày đi.
Hà chưởng quỹ gật gật đầu, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại vui mừng như nở hoa, thời gian mười ngày hắn có thể kiếm tới ba bốn trăm lượng, quả thực là thần tài rơi từ trên trời xuống rồi, xem ra phải đối tốt với tiểu cô nương này một chút, nghe ý tứ của nàng thì nhà nàng còn cả một đống hàng, hắn phải sớm thu xếp trước, chờ làm xong công việc này, liền lấy tiền vốn lặng lẽ đi làm vài mối buôn bán nhỏ, dù sao vẫn dễ chịu hơn việc trông coi Ngụy gia dày đặc quỷ khí này, vừa nghĩ tới phải trở lại cái nhà kia, Hà chưởng quỹ không nhịn được lạnh run cả người.
Ra khỏi Yến Tử Câu, chạy hai ba canh giờ đường núi thì tới thôn Tiểu Lý, trên đường bị thủ vệ quan binh kiểm tra ba lần, khi biết được là người của đại viện Ngụy gia, quan binh chỉ kiểm tra qua loa rồi cho đi. Khi Hà chưởng quỹ xuống xe ngựa nói chuyện với quan binh, Bình An lặng lẽ vén rèm xe lên nhìn một chút, quần áo của binh lính phủ Trần Quốc Công lấy màu xanh vàng làm chủ, khác với thiện viễn công (lính đánh xa) và kỵ xạ của Đại Lương, binh lính của phủ Trần Quốc Công đều quen mang theo đại đao chuôi ngắn, vóc người vô cùng vạm vỡ cường tráng. Chỉ thấy Hà chưởng qũy móc từ bên hông ra một khối lệnh bài Mặc Ngọc, sắc mặt binh lính lập tức tỏ ra cung kính không hề kiểm tra nhiều nữa.
Xe ngựa chạy tới đại viện Ngụy gia thì trời đã xế chiều, Bình An ra khỏi xe ngựa ngước mắt lên nhìn, thấy trước mắt là một tòa nhà lớn tường xanh ngói lá, ánh hoàng hôn chiếu xuống nhuộm một loại cảm giác nặng nề, ép tới có chút khó thở. ~dđ.lê.quý.đôn~ Hà chưởng quỹ vốn là người hay cười nói nhưng giờ phút này sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc không ít, hắn dẫn Bình An vòng qua tường chủ viện đi tới một cửa hông, gõ gõ vòng cửa, chợt nghe một tiếng ‘kẽo kẹt’, cửa gỗ nặng nề chậm rãi mở ra, hiện ra khuôn mặt nhăn nheo của một lão phụ, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hà chưởng quỹ, nói: “Vào đi.” Rồi xoay người đi vào trong.
Từ cửa gỗ đi vào, là một nửa bên tường loang lổ cũ nát, vòng qua tường chắn thì thấy trong viện phơi đầy các loại y phục đầy đủ kiểu dáng kích cỡ, theo kiểu dáng và chất liệu, hẳn đều là quần áo của người làm bình thường mặc.
Hà chưởng quỹ tiến lên nói nhỏ mấy câu vào tai lão phụ kia, bà ta liền quay đầu quan sát Bình An mấy lượt, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.” Hà chưởng quỹ cười nói với Bình An: “Vị này là Tôn ma ma, có chuyện gì cứ nói với bà, ta phải trở lại của hàng còn một số việc cần xử lí.” Trước khi đi vẫn không quên dặn dò Bình An chớ có quên chuyện hắn đã giao đãi trước khi tới đây.
Tôn ma ma dẫn Bình An tới phía sau viện, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi xổm bên cạnh một tảng đá giặt quần áo, thấy hai người tới gần chỉ ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua, lại tiếp tục làm công việc của mình. Tôn ma ma cũng không để ý tới nàng ấy, dẫn Bình An tới một dãy nhà trệt, chỉ vào một cánh cánh cửa trong đó: “Ngươi ở nơi này.”
Bình An có chút chần chừ, đưa tay nhẹ đẩy cửa phòng ra, một cỗ mùi vị nấm mốc xông vào mũi, khắp phòng bụi bặm dày đặc đến mức nàng không nhịn được ho lên. Tôn ma ma ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng tay chân lanh lẹ đẩy cửa sổ gian phòng ra, lại lấy một cái chăn bông trải giường từ bên trong tủ quần áo ra rũ mấy lần, cuối cùng mang tới một cây đèn từ căn phòng cách vách: “Dùng tiết kiệm thôi, không phải là cháu gái lão Hà thì chẳng ai muốn quan tâm đâu.”
Chỉ chốc lát sau, mang tới cho Bình An hai cái bánh bao và một bát dưa muối, còn mang bình trà tới đây, sau cùng đưa cho Bình An một chậu nước nóng. Bình An có chút băn khoăn, lấy một nén bạc từ trong ngực ra đưa cho Tôn ma ma, vậy mà Tôn ma ma lại lạnh lùng liếc mắt nhìn rồi xoay người rời đi, Bình An có chút không vui, đem tiền cất vào hà bao.
Ban đêm một mảnh yên tĩnh, Bình An dựng thẳng lỗ tai cũng không nghe thấy bên ngoài phòng có bất kì động tĩnh gì, chỉ thỉnh thoảng truyền tới tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc, nàng đoán Tôn ma ma đã đi ngủ,liền rón rén mở cửa phòng ra, ngoài cửa là một mảnh tối đen, ngay cả nửa ánh đèn cũng không có, ánh trăng trên đỉnh đầu cũng bị mây đen che kín, thực rất khó phân biệt rõ phương hướng. -+dđ+lqđ+- Nàng mò mẫm tìm hướng đi trong viện, đi được vài bước dưới chân như vấp phải thứ gì đó, hình như là tảng đá lớn mà người phụ nữ kia vừa giặt quần áo, Bình An kiễng gót chân nhẹ nhàng đứng lên trên, nhìn xuyên qua căn phòng phía trước, chỉ thấy bên kia cách đó không xa mơ hồ có ánh đèn, thỉnh thoảng còn chớp động, hẳn là phương hướng chủ viện. Nàng muốn đứng cao hơn chút để nhìn cho rõ, liền nghe bên tai truyền tới tiếng quát: “Làm gì?”
Bình An sợ hết hồn, thiếu chút nữa ngã từ trên tảng đá xuống. Tôn ma ma đứng trước mặt nàng lấy tay che ngọn đèn, hai mắt lạnh lùng nhìn nàng.
“A Tôn ma ma, ta muốn đi nhà vệ sinh.” Bình An lấy một tay che bụng vẻ mặt có chút khổ sở.
“Theo ta.” Tôn ma ma dẫn Bình An tới nhà vệ sinh, đứng bên ngoài chờ nàng đi ra rồi lại dẫn nàng về phòng, “Đêm tối đừng đi linh tinh!”
Bình An đi một ngày nay cũng có chút mệt mỏi, lên giường liền ngủ say sưa.
Đến ngày thứ hai trời vừa sáng, nàng liền bị một hồi âm thanh nên đập quần áo đánh thức, mới vừa đứng dậy mở cửa đã thấy Tôn ma ma bưng bát cháo và dưa muối tới: “Trong viện có nước, ngươi đi rửa mặt đi. Lão Hà bảo ngươi cần gì thì viết toàn bộ lên trên giấy.” Bình An rửa mặt ăn sáng xong, cầm giấy bút viết những vật mình cần rồi giao cho Tôn ma ma, chỉ chốc lát sau, Tôn ma ma đã chuẩn bị xong toàn bộ đồ ghi trên giấy, sau đó dẫn Bình An tới một gian phòng bỏ trống khác rồi rời đi.
Trong đầu Bình An nhớ rõ cách phối chế và trình tự rửa hạt châu nên cũng không thấy khó khăn, bởi vì rửa hạt châu sẽ tạo ra một mùi rất nồng, cho nên trong quá trình thao tác nhất định phải thông khí thật tốt, Hà chưởng quỹ có thể tìm được chỗ tạm thời này cho nàng đã là không tệ, cũng không thể trông mong điều kiện của nơi này có thể phù hợp với mọi yêu cầu của nàng được, may mắn là gian phòng này thông gió không quá kém, chỉ cần mở tất cả cửa sổ hai bên ra thì có thể xua bớt đi phần lớn khói khí của bếp lò và mùi lạ sinh ra khi đun nóng hạt châu hòa tan với nước.
Bình An vừa thao tác theo trình tự vừa quan sát tình hình bên ngoài xuyên qua cửa sổ, tầm nhìn từ cửa sổ nơi này ra ngoài rất tốt, từ đập nước của viện đến chỗ đài giặt quần áo đều có thể thu hết vào mắt. Cả buổi sáng, trong viện này đều không có ai tới, cũng không biết Tôn ma ma đi đâu, chỉ có người phụ nữ kia vẫn im lặng bận rộn làm việc. Nàng trừ giặt giũ quần áo rồi đem phơi ngoài nắng, còn đem quần áo đã khô xếp ngay ngắn vào một cái giỏ, sau đó đi về phía chủ viện, một lúc sau cầm một cái giỏ đựng quần áo bẩn trở về, lại bắt đầu giặt rũ.
Đến trưa, Tôn ma ma đến một lần để đưa cơm, thức ăn làm bằng bột mì là chính kèm theo dưa muối và canh rau, Bình An biết đây không phải thời điểm để bắt bẻ, cầm bánh bao lên bỏ vào trong miệng. Bánh bao cũng không phải làm từ bột mì, bên trong trộn lẫn nhiều loại bột khác, vừa nuốt xuống Bình An liền nôn khan, cuối cùng bất đắc dĩ xé bánh bao thành miếng nhỏ cho vào trong canh rau, canh rau cũng nhạt nhẽo chẳng có vị gì, dưa muối lại mặn muốn chết, ăn một miếng còn phải uống một miếng nước canh lớn cho đỡ mặn, Bình An ăn một bữa cơm mà giống như phải đi đánh trận vậy.
Đến xế chiều, Tôn ma ma sẽ giúp đỡ người phụ nữ kia phơi quần áo, trong thời gian đó người phụ nữ kia sẽ đi qua chủ viện lấy khăn trải giường bẩn về giặt, nhìn những ga giường bẩn này đều là tơ lụa gấm vóc, chắc là đồ trong phòng chủ nhân. Bình An cố ý lấy cớ đi xin nước để đến chỗ giặt đồ muốn hỏi chuyện hai người kia, nhưng mặc kệ nàng nói gì hai người đều chỉ cúi đầu chăm chú làm việc, cuối cùng Tôn ma ma ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Bình An nói: “Cô nương không nên hỏi chuyện Mạc Vấn.” Bình An bị nhìn chòng chọc muốn quay đầu rời đi, lại đột nhiên phát hiện người phụ nữ kia kéo ra một cái khăn trải giường từ trong đống quần áo bẩn, trên đó nhuộm một mảng vết máu, người phụ nữ kia như có chút ngoài ý muốn, tay cầm ga giường vô ý run lên, trong miệng phun ra mấy chữ: “Lại tạo nghiệt!”
Tôn ma ma nghe xong trừng mắt nhìn nàng ta khiển trách:”Nói bậy bạ gì đó?”
Người phụ nữ kia liền giận dỗi ném khan trải giường lên trên đài, xoay người trở lại phòng mình rồi khóa trái cửa. Tôn ma ma không nổi giận mà chỉ nhìn về phía cửa phòng đóng chặt thở dài, trong mắt có gì đó lóe lên, Bình An kinh ngạc phát hiện đó là nước mắt.
Qua ba ngày liên tiếp, Bình An bị Tô ma ma quản chặt không thể rời viện nửa bước. Trong thời gian này Hà chưởng quỹ cũng tới một lần, thấy hạt châu rửa xong có chất lượng cực tốt thì khen không dứt lời, lại móc ra chút ngân lượng cho Tôn ma ma, lần này Tôn ma ma không cự tuyệt liền cất vào trong ngực. Trong lúc Hà chưởng quỹ tán gẫu với Tôn ma ma, Bình An biết được người phụ nữ kia gọi là Thu thẩm, là con gái của Tôn ma ma, điều này làm Bình An có chút bất ngờ. Trước khi đi Hà chưởng quỹ còn lấy ra chút ngân lượng từ bên hông cho Tôn ma ma, mở miệng nói về Thu thẩm với vẻ khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Sự việc đã qua lâu như vậy rồi, bảo nàng nghĩ thông suốt một chút, bạc này đưa cho nàng để bồi bổ thân thể….” Sau đó còn muốn nói thêm nhưng cuối cùng lại im lặng.