Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thêm một ngàn lượng bạc của Tô Bá Hiên cộng với năm trăm lượng của Bình Antự móc tiền túi ra trước đó, đủ giải quyết việc khẩn cấp, nhưng hôm sauNgũ quản sự vẫn cầm sổ sách đến chỉ vào chỗ thiếu hụt phía trên cho Bình An nhìn, ý bảo còn thiếu một ngàn năm trăm lượng.
Sắc mặt BìnhAn hòa hoãn nâng chung trà lên uống cho nhuận giọng, bảo Thúy Hồng lấyra một quyển sổ nhỏ đưa cho Ngũ quản sự: "Dù sao cũng chỉ còn nửa tháng, mới vừa vào sổ quỹ một nghìn năm trăm lượng, -(Lee-quyy-donn)- khôngnói nhà bình người, nhưng ngay cả gia đình phú hộ nói chung cũng đủ chitiêu cho ba tháng, vì sao ở Hầu phủ ta lại không đủ chi cho nửa tháng?Ngũ quản sự có tỉ mỉ tính qua các khoản này?"
"Phu nhân. . . . .." Ngũ quản sự có chút không nén được giận, vừa muốn lấy lý do Hầu phủnhân khẩu đông chi tiêu tốn kém, chưa nói được hai câu liền bị Bình Anphất tay cắt ngang.
"Không sai, Hầu phủ trên dưới khoảng một trăm người, vậy ta hỏi ngươi, có tiếng cũng phải có miếng, rốt cuộc chủ tửcó mấy người? . . . . . . Ngươi không cần phải tính, ta đã thay ngươitính qua." Bình An liền chỉ vào quyển sổ nhỏ mới vừa rồi Thúy Hồng đưalên, "Theo như số chủ tớ tính được, một chủ tử cần mấy người hầu hạ, cho dù là trong cung, bố trí người như vậy cũng không hợp lý. Còn nữa,trong phủ mỗi bữa ăn của mỗi viện đều theo quy cách mười món ăn một móncanh đưa qua, chỗ Thẩm di nương nhiều người, đương nhiên sẽ thêm món ăn, nhưng chỗ Tam thiếu gia và Biểu tiểu thư mỗi bữa ăn cũng đưa mười mónăn một món canh, vậy có phải có chút phô trương lãng phí hay không? Tabiết rõ ăn không hết thưởng cho người làm cũng không coi là lãng phí,nhưng bản thân người làm có mấy hạn mức, những hạn mức này cũng khôngthể bởi vì chủ tử ban thưởng mà móc từ trong tiền quỹ ra được."
Không kể những thứ này, giống như Tô Thái phu nhân mỗi ngày đều ăn tổ yếnTuyết Cáp thượng hạng, Chu Vân Hương dùng phấn trân châu Đông Hải, tấtcả đều là vật khan hiếm trong kinh, ~*diễn-đàn-lê-quý-đôn*~ cho dù làquan lại quyền quý trong thành chỉ sợ khi dùng cũng phải suy tính mấyphần, nhưng hai người này lại tiêu phí không chút nào nương tay, mà tấtcả đều do quỹ chung xuất ra, ngày dồn tháng chứa xuống dưới, cũng là sốlượng không nhỏ, những thứ này Bình An không nói với Ngũ quản sự.
"Phu nhân nói những thứ này tiểu nhân không thể làm chủ được, việc này ngàiphải tìm Tạ quản sự và Đinh quản sự." Trên mặt Ngũ quản sự lộ vẻ khôngkiên nhẫn, Tạ quản sự và Đinh quản sự trong miệng hắn chính là ngườiquản lý nhân sự và phủ vụ.
"Ta tự nhiên biết tìm bọn hắn!" Độtnhiên thần sắc Bình An có chút nghiêm nghị, nhìn vẻ mặt thờ ơ của Ngũquản sự khiển trách: "Nhưng ngươi làm ở phòng thu chi, những khoản mụcnào nên chi không nên chi ngươi phải rõ ràng, quyển sổ nhỏ này đã liệtkê điều lệ mới, từ giờ cho đến trước lễ mừng năm mới, nhất định phảinghiêm cẩn phát ngân lượng theo hạn mức ngày hôm đó, nếu ngươi rối loạnđiều lệ, đầu tiên ta sẽ tìm ngươi chất vấn!"
Ngũ quản sự thấyBình An đột nhiên nghiêm túc, nhất thời có chút chột dạ, nhưng nghĩ lạinàng cũng chỉ là mặt ngoài hung hãn khoe khoang nhất thời cho miệng lưỡi vui vẻ thôi, nói cho cùng cái nhà này vẫn do Thái phu nhân định đoạt,liền có chút lật lọng: "Phu nhân nói cũng đúng, nhưng trước hết phu nhân cần phải xin ý kiến của Thái phu nhân, nếu Thái phu nhân. . . . . ."
"Bộp!" Lời còn chưa nói hết, liền nghe Bình An hung hăng vỗ tay lên trên bàn,lay động cả ly trà, Ngũ quản sự cả kinh run bắn lên, chợt nghe Bình Ancười lạnh nói: "Thái phu nhân giao gánh nặng này cho ta, chính là muốnlỗ tai thanh tịnh, ta làm con dâu không chỉ không giúp bà phân ưu cònnhiều lần phiền nhiễu đến bà, Ngũ quản sự ngươi cũng thật biết thay mẹchồng nàng dâu chúng ta suy nghĩ a." Đúng vậy, về sau trong lúc Bình Anvà Tô Thái phu nhân quản lý sổ sách của Hầu phủ có nảy sinh bất hòa,chính là do Ngũ quản sự ở giữa xúi giục.
Ngũ quản sự mà cõng trên lưng cái tội này, nếu Hầu Gia truy cứu tới hắn, coi như Tô gia tha chohắn để hắn xuất phủ, vậy về sau ở Kinh Thành này chỉ sợ cũng không cònđất đặt chân rồi, lúc này hắn mới bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy vịphu nhân Hầu Gia mới vừa vào phủ này thật không dễ ứng phó như vậy, mình phải nhanh chóng đi gặp mấy vị quản sự khác thương lượng một phen, cuộc sống sau này còn dài đấy.
Chuyến đi này của Ngũ quản sự tựa nhưquăng một tảng đá lớn vào mặt hồ tĩnh lặng, cả Hầu phủ đều xôn xao ầmĩ, không tới một ngày, Tạ quản sự, Đinh quản sự, Diêu quản sự liền tớicầu kiến Bình An, ngay cả Phương quản sự cùng Vu quản sự quản lý thôntrang không liên quan lắm đến việc trong phủ cũng bị gọi tới.+DIEN-DAN~LE-QUY-DON+ Mấy người bảy miệng tám lời ở trước mặt Bình Ankêu khổ liên tiếp, ngoài sáng trong tối chỉ trích nàng không quản lýviệc nhà được, hiện giờ đang lúc cuối năm, cần chi tiêu rất nhiều loại,nhưng lại bị một quyển sổ ghi điều lệ mới hạn chế chi ngân lượng, Đinhquản sự trông coi phủ vụ còn đang bất mãn.
"Phu nhân, những thứkhác chưa nói, nhưng vì sao ngay cả chi tiêu hàng ngày cũng phải hạn chế nhiều như vậy, đến lúc đó nếu tất cả chủ tử của các viện trách tộixuống, bảo ta chịu trách nhiệm thế nào đây? Việc phủ vụ này ta thật sựkhông đảm đương nổi, phu nhân không bằng mời cao minh khác thôi." Đinhquản sự lập tức đen mặt, liền đề xuất muốn từ chức, mấy vị quản sự khácthấy thế cũng rối rít tỏ rõ bản thân mình không thể đảm nhiệm được chứcquản sự này.
Chỉ có Tạ quản sự trầm mặc đứng ở một bên không nóiđược lời nào, cho rằng Bình An đang lâm vào cảnh lưỡng nan mới nói: "Phu nhân, chuyện này không nên làm ầm ĩ quá, không bằng chúng ta đi xinThái phu nhân tới làm chủ. Phu nhân tuổi trẻ khí thịnh, lại không cókinh nghiệm đương gia, nghĩ đến xảy ra chuyện như vậy Thái phu nhân nhất định sẽ không trách cứ phu nhân." Một câu nói liền chuyển thành Bình An hành sự bất lực, chưa đủ khả năng quản lý, trận ầm ĩ này xảy ra đều bởi vì nàng, nếu muốn dọn dẹp cục diện còn phải cần Tô Thái phu nhân ratay.
"Không vội." Ngoài dự đoán Bình An lại mặt mũi bình tĩnh,không hề thấy vẻ băn khoăn, "Các vị quản sự ở trong phủ đã nhiều năm,càng vất vả công lao càng lớn, mọi người đều là công thần, các ngươi nói đều có đạo lý. Nhưng nếu Thái phu nhân buông tay nhường cho ta làm chủtrì qua năm nay, mặc kệ là tốt hay xấu cũng phải hoàn thành việc mấyngày nay cho ta, nếu có sai lầm gì đến lúc đó ta tự sẽ đến chỗ Thái phunhân thỉnh tội. Về phần các điều khoản mới này, cũng chỉ là kế hoạch tạm thời, hy vọng mọi người có thể suy tính một chút, nếu thực sự khôngđược, đến lúc đó ta tự sẽ xin Thái phu nhân đứng ra chủ trì đại cục, Tạ quản sự, ngươi cảm thấy thế nào?" Ai Bình An cũng không hỏi, chỉ hỏimột mình Tạ quản sự, chính vì biết hắn là tâm phúc của Tô Thái phu nhân, tất cả những quản sự khác đều chỉ nghe lệnh của hắn.
Tạ quản sựcười lạnh trong lòng: chưa tới phút cuối chưa dừng, chưa thấy quan tàichưa rơi lệ, chỉ sợ ngươi không làm được, ngươi càng làm lại càng khiếnmọi người tức giận, đến lúc đó xem ngươi làm thế nào, dù sao hôm nay nên làm gì thì mấy quản sự cũng đều làm rồi, ngày sau có hậu quả gì mộtmình ngươi chịu trách nhiệm đi.
"Phu nhân đã nói đến nước này,nếu chúng ta dây dưa tiếp ngược lại là chúng ta không thấu tình đạt lý,cũng được, không bằng chúng ta trước cứ làm việc theo điều lệ mới, nếucó gì chưa đủ hoặc khó khăn thì sẽ trở lại bẩm báo với phu nhân." Tạquản sự mở miệng nhận làm, quay đầu lại dặn dò trách nhiệm với mấy vịquản sự kia.
Bình An giữ Phương quản sự và Vu quản sự lại, hỏithăm một chút sự tình trên thôn trang, đã an bài người nào, kinh doanhnhư thế nào thu hoạch ra sao, đương nhiên hai vị quản sự đều chọn nóinhững việc không trọng yếu, nhưng Bình An cũng biết rõ một chút, hiệngiờ nhân thủ của tất cả thôn trang và tác phường (xưởng) đều do hai vịquản sự này an bài, hoặc là thủ hạ của bọn họ hoặc là thân thích của bọn họ, chỉ bằng một điểm này, tạm thời Bình An không thể động đến bọn hắnđược. Nhưng lúc hỏi đến chuyện mấy cửa hàng thì hai người liền ô ô a agiả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, nói những cửa hàng này đã thua lỗ lâu dài,chỉ có mấy lão nhân ở đó quản lý, chi tiêu hàng ngày đều do trong phủ bỏ tiền ra để duy trì. Bình An càng thêm xác định những cửa hàng này cóliên quan với nhà mẹ của Tô Thái phu nhân.
"Nàng hỏi chuyệncửa hàng?" Tô Thái phu nhân lấy tay nhẹ vuốt lên chiếc bình bạch ngọc tử kim, đây là đồ buổi sáng có người mang từ phủ thành tới, bà ngước mắtnhìn Vu quản sự, "Có hỏi kỹ không?"
"Không có, chỉ nhân tiện hỏiđến chuyện thôn trang thôi ạ." Vu quản sự đối với Tô Thái phu nhân làcung kính có thêm, cùng với vẻ mặt vừa rồi làm bộ làm tịch muốn chào từgiã tựa như hai người.
Đợi Vu quản sự lui ra, Tô Thái phu nhân mới hỏi Chu Vân Hương ở bên cạnh:"Con thấy thế nào?"
Chu Vân Hương cầm trong tay ly trà mới vừa đưa đến bên miệng, khóe miệngkhẽ nhếch lên khinh thường cười nói: "Cho dù nàng biết, nàng lại có thểdằn lòng không nhúng một tay vào sao? Huống chi nàng cũng chỉ muốn khoekhoang nhất thời, trước mắt con muốn nhìn xem nàng giải quyết như thếnào."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, giữa hơi nước mờ mịt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Điều lệ mới công khai ra ngoài còn chưa tới hai ngày, trong phủ lục tục liền có người làm tới xin từ chức, tất cả đều là ma ma và quản sự giữ chứcvụ quan trọng, một vài nha hoàn gia đinh râu ria thì dứt khoát không làm việc, la hét ầm ĩ ngay cả cơm cũng ăn không đủ no nào có hơi sức làmviệc. Bình An biết thì có chút buồn cười, những người gây chuyện kia đều ký văn tự bán mình, nếu sau lưng không có ai sai khiến thì sao lạikhông biết sống chết dám ồn ào với chủ tử? Còn những ma ma và quản sựđến xin nghỉ kia, con cái của bọn họ có mấy người không phải làm việctrong phủ, bọn họ chịu rời đi sao? Đã như thế, Bình An liền chọn vàingười gây chuyện huyên náo kia sửa trị một phen.
Hậu viện này quả thật chướng khí mù mịt như lời Tô Bá Hiên nói, một vài người đều có chỗ dựa hoặc là nhóm ma ma ma được Tô Thái phu nhân trọng dụng, không cómấy người ở hậu viện là không hoành hành ngang ngược, con cái của bọn họ lại càng dựa vào địa vị của cha mẹ trong phủ mà làm mưa làm gió, bắtđầu từ việc say rượu vụng trộm mở sòng bạc đến việc nhúng tay vào phủkiếm lời nhiều không kể xiết. Ngày đó Bình An ở Tiền viện cũng bắt đượcmột đám người làm đang say sưa đánh bạc ở trong phòng, ngay sau đó liềncho người đánh chết bốn tên, chỉ chừa một tên đánh cho gần chết rồi nóichờ Hầu Gia về xử lý, một tên trog đó chính là Đinh Tiểu Hổ - con traicủa Đinh quản sự.
Không tới nửa ngày Đinh quản sự liền dẫn bànương (vợ) của mình tới cửa, bà nương của hắn cũng làm việc trong phủ,nhóm ma ma gây chuyện lần này cũng có một phần của bà ta, ngày thường bà ta và vợ của Tạ quản sự qua lại thân thiết, hay cấu kết với vợ của Tạquản sự làm nhiều việc xấu xa bẩn thỉu, bà ta vừa tới liền ôm một châncủa Bình An nước mắt nước mũi chảy thành một đống cầu xin Bình An thacho nhi tử của bà ta.
Bình An thấy bộ dáng này của bà ta thì vôcùng chán ghét, nhớ tới kiếp trước bà ta cậy vào trượng phu của mình làm phủ vụ liền cố tình cắt xén phần của nàng, nàng đi tìm bà ta để lý luận thì lại bị bà ta vênh váo tự đắc nhục nhã nàng, liền quát lên với Đinhquản sự đang đứng ở một bên: "Còn không nhanh đến đỡ bà ấy dậy, bộ dángnày còn ra thể thống gì? !" Đinh quản sự vội vàng tiến lên đỡ vợ mìnhdậy.
"Phu nhân, xin ngài thương xót, tha cho khuyển tử (dùng đểnói người có thân phận thấp hèn) một con ngựa, đời sau tiểu nhân dù cólàm trâu làm ngựa cũng đều nhớ ân đức của ngài." Đinh quản sự nói xongcũng rơi lệ quỳ xuống với Bình An.
"Đinh quản sự, chính bởi vìhắn là con trai của ngươi nên ta mới giao cho Hầu Gia xử trí, nếu khôngđã sớm đánh chết như những kẻ khác rồi." Bình An dường như đã bán choĐinh quản sự một nhân tình rất lớn.
"Phu nhân, nếu ngài giao hắncho Hầu Gia xử trí, đứa nhỏ sẽ không có đường sống a." Đinh quản sự hiểu rõ tính tình Tô Bá Hiên, ngày thường hắn có thể nhắm một mắt mở mộtmắt, nhưng nếu phạm tội bị hắn bắt được, vậy nhất định sẽ nghiêm trịkhông tha, huống chi trong phủ luôn có tam lệnh ngũ thân nghiêm cấm đánh bạc.
"Đinh quản sự, loại chuyện này ta thật sự bất lực, chuyệnhậu viện đã đủ để ta phiền lòng rồi, chuyện tiền viện ta căn bản khôngquản được, hôm nay chỉ là ngẫu nhiên Hầu Gia phái thủ hạ trở về tiềnviện lấy văn kiện đụng phải, ngươi cũng nhìn thấy, người là bị thủ hạcủa Hầu Gia bắt được, nếu không có bọn họ ta hôm nay ngay cả gia quycũng không thi hành đâu." Trong chuyện này Tô Bá Hiên đúng là giúp mộtchút, Bình An đoán chừng người trong phủ đều kiêng kỵ Tô Thái phu nhân,không có mấy người sẽ nghe lệnh của mình nên liền mượn tay Hầu Gia tớigiết gà dọa khỉ, "Nếu không phải ta bị nhiều chuyện quấy rầy tinh thầnthì có thể nói mấy câu trước mặt Hầu gia, nhưng hôm nay ta đây thật sựlà lực bất tòng tâm."
Đinh quản sự ngầm hiểu liếc nhìn vợ mìnhmột cái, lập tức nói: "Phu nhân xin yên tâm, việc trong phủ này luôn cóngười làm, về phần rốt cuộc nên làm như thế nào, phu phụ (vợ chồng) tiểu nhân hiểu rõ, chỉ là cầu xin phu nhân ở trước mặt Hầu gia bảo vệ mộtmạng cho đứa nhỏ!"