Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bình An nghiêng người nhìn Tô Bá Hiên một cái, bất luận kiếp trước hay kiếpnày, nàng đều không có ấn tượng tốt gì với Tô Bá Xông, nàng cũng sẽkhông để ý đến thái độ của hắn đối với nàng, nhưng có một điều hắn nóikhông sai, Tô Bá Hiên luôn quan tâm chăm sóc người đệ đệ này, ngoài việc lão Hầu gia phó thác trước khi lâm chung, nguyên nhân chính là vì máumủ tình thâm cùng một mẹ sinh ra.
"Xông biểu ca." Tô Bá Hiên cònchưa trả lời, Chu Vân Hương ở một bên mở miệng yết ớt gọi nhỏ một tiếng, thật khiến người nghe tê dại, "Cớ gì vì chút chuyện nhỏ này lại bất hòa với Đại biểu ca? (-lee-quyy-donn-) Khi đó tuy muội còn nhỏ, nhưng vẫnnhớ lão Hầu gia thường nói một câu: huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim,đồng tâm chi ngôn, kỳ khứu như lan (*). Tựa như trước kia, mặc dù Đạibiểu ca và Xông biểu ca không thường gặp mặt, nhưng lại có thể tương ái tương thông lẫn nhau, khiến người ngoài đều khen ngợi, nhưng sao hômnay lại cáu giận như thế."
(*) Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạnkim: huynh đệ đồng tâm thì núi cũng xô ngã được, biển cũng lấp bằngđược. Đồng tâm chi ngôn, kỳ khứu như lan: lời nói của người đồng tâm,tuy không nồng nàn nhưng lại thoang thoảng như hương hoa lan khiến aicũng say.
Tim Bình An như bị treo lên, vốn muốn kệ cho Tô Bá Xông ầm ĩ, nàng yên lặng nhẫn nại cũng vì quan tâm đến cảm thụ của Tô BáHiên, không muốn làm khó hắn khi bị kẹp giữa nàng và đệ đệ, nhưng ChuVân Hương liên tiếp nói ra những lời không thể hoài nghi này, giống nhưmột tiếng chuông cảnh tỉnh gõ vào trong lòng nàng, huynh đệ bất hòa,chuyện này là lỗi lầm lớn bao nhiêu đây, về sau còn ở cùng nhau thì nàng sao gánh nổi tội danh như thế. Với tính tình của Tô Bá Xông, chỉ sợnàng có chịu yếu thế thì hắn cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho nàng,trong lòng nhất định đã ghi hận nàng rồi đây, nếu về sau lại bị Tô Tháiphu nhân và Chu Vân Hương tiếp tục xui khiến, không biết còn phát sinhchuyện gì nữa.
Nghĩ đến đây, Bình An liền đỏ mắt, lấy khăn tay ra không ngừng lau nước mắt trên mặt.
"Ơ, có người cũng biết đuối lý chột dạ, thế nào, rơi vài giọt lệ đã muốnđổi lấy sự đồng tình của người khác sao? Ta thật không hiểu, Vân tỷ tỷhiểu đạo lý như thế, nhưng ngươi thì cứ không hiểu vậy!" Tô Mạn Đình ởmột bên không buông tha bất kỳ cơ hội nào để châm chọc khiêu khích BìnhAn.
"Đại. . . . . . Đại ca. . . . . ." Đột nhiên thứ tử Tô BáTường - người vẫn luôn ngồi ở một bên bị coi như người tàng hình mởmiệng nói: "Chắc hẳn đại tẩu cũng không phải là có tâm chống đối Tháiphu nhân, cái gọi là gia hòa vạn sự hưng (gia đình hòa thuận thì mọichuyện đều tốt đẹp), không bằng chuyện này coi như xong đi, về sau lúcThái phu nhân quản lý việc nhà thì đại tẩu ở bên cạnh quan sát học tậpnhiều thêm một chút là được rồi, nào có chuyện từ nhỏ đã biết quản lýchứ." [+diễn.đàn.LÊ.quý.đôn+] Thẩm di nương ở một bên vội vàng kéo ốngtay áo của hắn một cái, ý bảo hắn không phải việc của mình thì đừngquản, lúc này Tô Bá Tường mới cúi đầu xuống tiếp tục làm cái bóng mờ.
Tô Bá Hiên không ngờ Bình An sẽ rơi lệ, muốn tiến lên an ủi nàng thì chợtthấy Bình An ngẩng đầu lên, vẻ mặt uất ức nói với Tô Bá Xông: "Ta khôngkính trọng Thái phu nhân sao? Sợ rằng trong phủ này không có ai kínhtrọng Thái phu nhân hơn ta đâu. Ta khóc không phải vì bản thân ta, mà là vì đau lòng cho Thái phu nhân, đau lòng cho bà vì cái nhà này đã trảgiá quá nhiều, đau lòng cho bà đã phải trả giá mà không có ai biết."
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Bình An lại đột nhiên nói ra mấy câu này.
"Tam đệ, ngươi suốt ngày sống ở trong phủ, dưới có Hầu Gia vì ngươi làm chủ, trên có Thái phu nhân vì ngươi chống đỡ, nhưng ngươi có biết Thái phunhân người gặp bao nhiêu khó khăn gian khổ? Hôm nay ta không nói ra, chỉ sợ các ngươi cũng không biết. Các ngươi nói tại sao ta lại hà khắc cắtgiảm chi tiêu ngày thường, tất cả đều là vì trong phủ này, sổ sách mỗitháng đều thiếu hụt một số lớn, mà khoản thiếu hụt này đều do Thái phunhân lấy tiền túi ra để bù vào. ~*DĐ_LQĐ*~ Ta không phải muốn làm đươnggia, ta chỉ sợ vì chống đỡ cho Hầu phủ mà để cho một lão nhân gia mệtmỏi tính toán chắp vá lung tung để đền bù lỗ hổng. Các ngươi bảo con dâu ta đây nhẫn tâm thế nào được." Bình An vài lần nghẹn ngào nói không ralời, biểu cảm chân thật khiến Tô Thái phu nhân đều tin là thật, tưởngrằng mình thực sự cao thượng như vậy, hốc mắt không nhịn được cũng đỏlên.
"Mẫu thân!" Bình An bùm một tiếng quỳ xuống trước Thái phunhân, "Con cái bất hiếu, không để mẫu thân người được an hưởng tuổi già, từng này tuổi còn phải vất vả vì nhi nữ!" Lời nói vô cùng chân tình ýthiết, ngay cả Tô Bá Hiên cũng có chút không tin vào hai mắt của mình.
"Các ngươi còn nhìn gì, nhanh nâng Bình Nhi dậy, đỡ tới đây!" Tô Thái phunhân quát lên với Tô Mạn Đình đứng bên cạnh Bình An, trong giọng nói lộvẻ trách cứ nàng ta không có nhãn lực, Tô Mạn Đình đành phải tâm khôngcam tình không nguyện bĩu môi nâng Bình An đứng dậy.
Bình An vừađứng lên liền bảo Thúy Hồng đưa sổ sách cho Tô Bá Xông, nói tiếp: "Tamđệ có thể xem qua sổ sách, nếu ngươi thật lòng muốn san sẻ giúp mẫu thân thì có nhiều biện pháp, mà không phải chỉ nói ngoài miệng." Nói xong Tô Bá Xông liền đỏ mặt, qua nhiều năm như vậy hắn đúng là không làm đượcmột việc gì, từ nhỏ đến lớn đều dựa vào sản nghiệp năm xưa của Hầu phủđể lại, dựa vào công danh của Tô Bá Hiên đánh giặc trở về mà nhàn hạhưởng thụ cuộc sống thiếu gia, ngay cả Nhị ca thứ xuất cũng giỏi hơnhắn, dù sao Tô Bá Tường còn hay giúp đỡ quản lý một vài điền sản trongphủ, còn đi điền gian (đồng ruộng) vùng phụ cận thu tiền thuê đất, thếnhưng cái gì hắn cũng không làm được.
"Ta...ta đương nhiên là muốn giúp mẫu thân." Gương mặt Tô Bá Xông đỏ lên, "Nhưng ta lại không giúp được gì."
"Có lòng thì sao không giúp được, tựa như mới vừa rồi Nhị đệ từng nói, nàocó việc gì từ nhỏ đã biết." Bình An mở sổ sách ra, chỉ vào một chỗ phíatrên nói: "Ngươi xem chỗ này, cửa hàng ở Bình Ba, không người nào đứngra quản lý việc buôn bán, trên danh nghĩa là của chúng ta cũng bảy támnăm rồi, hàng năm đều thua lỗ, mẫu thân vẫn phải cầm tiền bạc đi chốngđỡ." Nàng cố ý nói "mẫu thân" mà không nói là trong phủ.
Tô Bá Xông nhìn nhìn, nghi ngờ nói: "Nếu hàng năm đều lỗ, sao không đóng cửa sớm?"
Bình An cười khổ, ngẩng đầu nhìn Tô Thái phu nhân, thấy sắc mặt bà khẽ thayđổi mấy phần, liền nói: "Thật ra thì cũng không cần đóng cửa, vừa khéota có người bằng hữu mấy năm trước theo phụ thân đi Bình Ba rồi, theonàng nói thì điền sản ở Bình Ba không phong phú, nhưng buôn bán lạitương đối phát đạt, ở đó phía Tây thông với quận Hòa Chiêu, rất ưachuộng tơ lụa vải vóc của chúng ta, vừa đúng cửa tiệm kia của chúng talại buôn bán tơ lụa, nhưng do không có người đáng tin quản lý nên mớitạo thành cục diện thua lỗ quanh năm."
"Ta...ta cũng không hiểu về buôn bán tơ lụa." Giọng nói của Tô Bá Xông càng ngày càng nhỏ.
"Vậy cũng không sao, ta đã chọn được người rồi, vừa hay là lão thủ (ngườigià đời có kinh nghiệm) buôn bán, chỉ là sau khi đến đó chưa quen vớicuộc sống nơi đây, lại khổ nỗi không có chủ nhân chống đỡ mặt ngoài chohắn, e rằng cục diện nhất thời khó có thể tháo gỡ, nếu Tam đệ thật cólòng thì hãy ra một phần lực giúp phủ ta, chỉ cần mang theo hạ nhân điBình Ba năm ba tháng, chờ hắn làm ăn tốt lên thì trở về phủ."
"Không được!" Bình An vừa dứt lời thì đến lượt Tô Thái phu nhân phản đối,"Xông Nhi chưa bao giờ xa nhà, Bình Ba rồng rắn lẫn lộn, sao có thể đểmột mình hắn đến loại địa phương đó."
Bình An không nói lời nào,chẳng qua là dùng ánh mắt vô cùng đồng tình thương hại nhìn Tô Bá Xông,chờ xem hắn nhất thời huyết khí dâng cao.
"Được, ta đi! Ta cũngmuốn sớm đảm đương giúp một phần, không để cho mẫu thân và đại ca lolắng cho ta, ta sẽ thành công cho mọi người nhìn, cho dù bảo ta lên núiđao xuống biển lửa ta cũng không sợ." Tô Bá Xông dùng ánh mắt tràn đầykhiêu khích đáp trả lại ánh mắt xem thường của Bình An.
***
"Con nghĩ nàng đã bắ đầu nghi ngờ chưa?" Sau khi mọi người tản đi, Tô Tháiphu nhân chỉ giữ lại một mình Chu Vân Hương, lo lắng trùng trùng hỏinàng ta.
Chu Vân Hương cũng không chắc chắn: "Nếu nàng thật sựnghi ngờ gì đó thì sao lại dụ Xông biểu ca đi Bình Ba, chỗ đó nói trắngra cũng chỉ là đất cằn sỏi đá. Có lẽ là nàng đánh bậy đánh bạ, hoặc làmột lòng muốn đuổi Xông biểu ca đi."
"Dù sao ta vẫn phải gửi thưđến Giang Châu, bảo bọn họ trong khoảng thời gian này thu liễm một chút, nếu để cho Tô Bá Hiên biết tất cả, chỉ sợ hắn sẽ không bỏ qua cho Tưởng gia chúng ta." Nói xong nhìn chằm chằm Chu Vân Hương, "Hiện giờ XôngNhi đi cũng có lợi, hắn khỏi phải ở đây làm vướng chân vướng tay, conphải nắm chặt thời cơ, nếu ngày sau được ở bên cạnh Hầu Gia nói giúpTưởng gia mấy câu thì đó mới là sách lược vẹn toàn, nhưng nếu về sau vịtrí chủ nhà này để cho Quý Bình An ngồi yên rồi, cuộc sống của chúng tasẽ không dễ dàng đâu."
Chu Vân Hương không khỏi nhăn mày lại: "Đã qua một tháng rồi, không những không làm cho nàng xấu mặt, ngược lạicòn để cho nàng chiếm hết tiên cơ. Hôm nay coi như chúng ta giết vàingười trong viện của nàng, nhưng đều không phải là tâm phúc của nàng,nếu chúng ta muốn áp chế nhuệ khí của nàng, vậy phải trừ bỏ được nha đầu Thúy Hồng kia."
Tô Thái phu nhân nghe thấy lời này không khỏi gật gật đầu, trong mắt lóe ra vẻ âm hiểm giống hệt Chu Vân Hương.
"Hắt xì!" Thúy Hồng mới từ ngoài cửa tướng phủ đi vào, một cơn gió lạnh thổi tới làm nàng rét run cả người.
Trong phòng than hồng cháy rừng rực, hơi lạnh bên ngoài không lùa vào đượcchút nào, Bình An cởi áo khoác trên người Tô Bá Hiên xuống đặt ở trêngiá: "Có phải Hầu Gia đang trách thiếp vừa rồi đã tự chủ trương haykhông?" Dọc đường đi Tô Bá Hiên không hề nói một câu, trên mặt nhìnkhông ra là vui hay giận, khiến Bình An có chút lo lắng.
"Nànglàm rất đúng." Lời nói không giống như có lệ, Bình An xoay người, thấygương mặt thâm thúy của Tô Bá Hiên thì càng thêm đoán không ra hắn đangnghĩ cái gì.
"Để Bá Xông ra ngoài lịch lãm (rèn luyện) một thờigian cũng tốt, thường ngày ta vẫn dung túng hắn, cho nên hắn có phầnkhông biết trời cao đất rộng, bị người khác tùy ý đùa giỡn trong lòngbàn tay cũng không biết, lần này thứ nhất là để cho hắn ra ngoài mở mang tầm mắt cùng lịch duyệt (tri thức thu được qua sự từng trải), thứ hailà hắn đi cũng có lợi cho chúng ta lược bỏ được một sợi tơ bên Thái phunhân."
Bình An vừa nghe hai mắt liền tỏa sáng, cố gắng khắc chếthanh âm có phần kích động của mình: "Thiếp đang có ý đó. Có chuyện nàythiếp vẫn chưa nói với chàng, chàng còn nhớ trước kia thiếp từng nhờchàng thu nhận một vị tiểu nương tử gảy đàn khúc là Trinh nương không."
Đương nhiên Tô Bá Hiên vẫn nhớ, khi đó hắn đang điều tra vụ án tà thuật NamCương, hắn nhớ có một người là Lưu Nhạc Minh có liên quan đến vụ án, lại có quan hệ không tầm thường với Tần Trưởng Sử, lúc ấy vì chuyện này màquan hệ giữa hắn và Tần Mặc Phi rất bế tắc. Sau đó Bình An đưa tới mộtnữ tử gọi là Trinh nương, nói là cứu nàng ấy từ thủ hạ của Lưu NhạcMinh, nếu giao cho người khác nàng không yên lòng, nhưng lúc đó Lưu Nhạc Minh thấy Tô Bá Hiên thì như chuột thấy mèo, đoán chừng hắn ta cũngkhông dám tới trêu chọc nữa.
"Ta đã an bài nàng ấy ở trong phủ, về sau nhiều chuyện quá nên ta quên mất vụ này rồi, chắc nàng ấy vẫn còn ở đây."
Bình An gật gật đầu: "Không sai, nàng ấy vẫn còn trong phủ, vì người là dochàng mang tới nên Thái phu nhân không dám trọng dụng, nhưng cũng khôngbiết ban đầu là thiếp nhờ chàng mang nàng ấy vào phủ , hiện tại nàng ấyvẫn làm người hầu trong viện Thái phu nhân. Có chuyện thiếp không dámgiấu chàng, thiếp từng bảo Trinh nương lén lấy trộm con dấu của Thái phu nhân rồi đến tiễn trang đối chiếu sổ sách, trong đó nhiều lắm chỉ cónăm trăm lượng bạc thôi."
Trong lòng Tô Bá Hiên cả kinh, ôm lấy một chút hy vọng, hỏi "Có lẽ là tiền riêng của bà."
Bình An lắc đầu, sắc mặt dị thường trầm trọng: "Là sổ quỹ chung." Tiền bạcthu chi trong phủ luôn chia làm hai phần, một phần là chi tiêu thôngthường, bổng lộc và đồ ban thưởng của Tô Bá Hiên đều nộp vào phần này.Một phần khác chính là các cửa hàng buôn bán trên danh nghĩa của phủ vàtiền thu từ các thôn trang tạo thành, bình thường đều không sử dụng đến, chỉ khi ngày thường không đủ chi hoặc tình huống đặc biệt mới lấy radùng, phần này gọi là trữ ngân, luôn do đương gia chủ mẫu trong phủtrông coi.
"Nàng nói là trữ ngân trong phủ chỉ có năm trămlượng?" Sắc mặt Tô Bá Hiên liền trầm xuống, điều này có nghĩa là hiệngiờ Tô phủ chỉ là cái thùng rỗng.
Sắc mặt Bình An cũng không tốthơn được bao nhiêu: "Cho nên phải kiểm tra sổ sách của Thái phu nhâncàng nhanh càng chính xác càng tốt, nếu không sớm muộn gì Tô gia cũng sẽ bị bà vét sạch."
"Pằng" một cái, Tô Bá Hiên vỗ mạnh lên trên mặt bàn: "Tô gia đã bị bà móc rỗng rồi! Khó trách sao bà lại sợ giao quyềncho nàng như vậy, còn không ngừng ngáng chân nàng, thì ra là sợ sau khinàng làm đương gia sự tình sẽ bị vạch trần." Hắn nguôi cơn tức tronglòng rồi mới nói: "Có chuyện ta cũng phải nói với nàng. Trước đây taphái người đến các cửa hàng thăm dò tình hình, quả nhiên không ngoài dựđoán, những năm này Thái phu nhân cùng nhà mẹ đẻ của bà thông đồng vớinhau lấy danh tiếng của Hầu phủ ở bên ngoài lừa gạt lũng đoạn hàng hóa,ép mua buộc bán, thấp vào cao xuất (mua vào thấp bán ra cao), còn dùngchút thủ đoạn vét sạch toàn bộ tiền vào túi Tưởng gia của bà ở GiangChâu. Vốn ta muốn qua mấy ngày nữa dùng chút lý do để đóng các cửa tiệmcho tình hình dịu bớt, sau đó trợ giúp thêm cho Tưởng gia, coi như làcho bà chút mặt mũi. Nhưng hôm nay xem ra phải để cho bà phun hết nhữngthứ đã nuốt vào trước đó ra rồi!" Ánh mắt của hắn càng thêm vẻ thâm trầm lạnh lẽo.