Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dạ Tuyết nhìn ba người trước mắt có chút không biết nói gì,ngay khi nàng định quay lưng bước đi chợt nghe một giọng nam cất tiếng:
-"ân nhân,xin người cứu giúp phụ thân,ta nguyện cả đời làm trâu ngựa trả ơn" thanh âm nức nở,ánh mắt hắn mang theo một tia khẩn trương,một tia lo lắng,một tia khẩn cầu,một tia mong đợi,một tia hi vọng,..hỗn tạp nhìn nàng.
Dạ Tuyết nhìn đôi mắt đen sáng ngời đó bỗng dưng mềm lòng,nàng bước đến gần nam nhân ngồi xuống từ tay áo lấy ra một lọ dược thuỷ,kề vào miệng nam nhân nhỏ một giọt,lại lấy từ trong tay áo một cuộn vải,bên trong là một bộ châm dài ngắn, to nhỏ khác nhau.
Nàng đưa tay qua một lượt ,rút ra một cây châm không nghĩ ngợi liền hướng một vị trí trên ngực nam nhân cắm xuống.
Ánh mắt bay nhanh liếc đến tên thiếu niên đang đứng bên cạnh,chỉ thấy hắn khẩn trương lo lắng nhìn chằm chằm phụ thân mình không hề có bất kì dấu hiệu ngăn cản nào,trong mắt thậm chí không có một chút mảy may nghi ngờ.
Dạ Tuyết trong mắt lướt qua một ý cười nhợt nhạt.
Nàng trước giờ cứu người vô số,nhưng có một quy tắc đó là nàng phải vừa mắt với đối phương,nếu không cho dù là tổng thống nàng cũng sẽ không nhúc nhích.
Tên tiểu tử này nàng vừa mắt a~.
Cho dù là ai nhìn thấy có người dùng châm đâm vào ngực người khác như vậy cũng biến sắc đi,nhất là liên quan đến mạng sống của người thân càng bối rối.
Nhưng mà nàng lại đọc được sự tin tưởng mãnh liệt từ đôi mắt tên tiểu tử này, khiến nàng cũng có chút hảo cảm đồng thời có cái nhìn mới đối với hắn.
Nàng vê vê trong tay châm,tầm một phút mới rút ra,nam nhân theo mắt thường có thể thấy gương mặt tái nhợt hồi phục chút máu.Nàng lại hạ tiếp vài châm trên ngực hắn.
Lại vài phút trôi qua,nam nhân mới chậm rãi run run mí mắt,khó nhọc mở ra,vết thương tuy mơ hồ còn đau nhưng hắn cảm giác thân thể tựa hồ tốt hơn không ít.
Hắn lay lắc đầu sau đó dừng một chút, ánh mắt lo lắng tìm kiếm xung quanh,đến khi thấy được thân ảnh hai đứa con mình, mắt hắn mới đỏ lên, run rẩy ôm lấy nhào vào người mình hai thân ảnh.
Nàng mỉm cười nhìn một nhà ba người ấm áp,lại nhìn tiểu cô nương ôm lấy phụ thân vừa khóc vừa cười mãn nguyện như vậy,ánh mắt nàng cũng trở nên dịu dàng hơn, nghĩ đến mình cùng ca ca và gia gia cũng từng hạnh phúc cười như vậy.
chỉ là.."đã từng."
Nàng không hề biết ánh mắt nàng nhìn ba người họ bây giờ là cỡ nào ôn nhu,nhưng người đàn ông trung niên và thiếu niên lại thấy được.
Khung Duệ hồi phục tinh thần,chợt nhận ra có một đạo ánh mắt đang nhìn về phía này.
Hắn ngẩng đầu phỏng theo tia nhìn tìm kiếm,lại lọt vào một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn hắn muội muội,trong đôi mắt đó sự ôn nhu tràn ra đến thuỷ..hắn sửng sốt.
Trong lòng tựa như bị cái gì lấp đầy,hắn nhìn "hắn" trong mắt mang theo một tia không rõ tình tự.
Dạ Tuyết cảm nhận được ánh nhìn của thiếu niên thì hơi ngừng lại,sau đó nàng thu lại ánh nhìn,cài kim châm vào tấm vải cuộn hảo nó cho vào tay áo,sau đó đứng dậy.
Quay người bước đi vài bước,nàng bỗng thấy một bóng dáng màu xám vượt lên trước ,bóng dáng màu xám đó quỳ trước mặt nàng giọng thành kính:
-"chủ nhân,từ nay Khung Duệ nguyện trung thành vì ngài,bất cứ việc gì không quản nguy hiểm, chỉ cần ngài cần ta sẽ tận lực vì ngài giành lấy."
Dạ Tuyết đang định mở miệng từ chối chợt ngậm miệng.Hắn bảo hắn tên Khung Duệ?
Dạ Tuyết nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt,ngũ quan suất khí,trên mặt đường nét còn non nớt nhưng đã mơ hồ lộ ra mùi vị nam nhân.
Trong lòng Dạ Tuyết mừng muốn điên rồi,xa tận chân trời gần ngay trước mắt a~.
Nàng tìm cả buổi sáng không ra, không ngờ lại "mèo mù vớ cá rán" đụng độ hắn tại đây.
Dạ Tuyết tâm tình nhảy nhót bất quá ngoài mặt lại lạnh nhạt vô ba.
Nàng im lặng nhìn hắn,cố kìm chế cuồng tiếu (cười to,cười một cách hưng phấn điên cuồng) trương một bản mặt lạnh tanh ,khiến Khung Duệ trong lòng mất mát,ân nhân là chê hắn yếu ớt vô dụng sao?
Ánh mắt bỗng chốc ảm đạm,cúi thấp đầu.
Sau đó hắn chợt cảm nhận được trên vai một bàn tay,quay sang nhìn thì thấy phụ thân cùng muội muội nhìn mình.
Khung Khiếu mím môi lôi kéo Khung Nhan cùng quỳ xuống.
-"ân nhân,mạng chúng ta ba người là người cứu,xin ân nhân nhận lấy chúng ta,chúng ta mặc dù không có nhiều bản lĩnh nhưng sẽ tận lực giúp chủ nhân tất cả mọi chuyện." giọng nói chứa đựng sự kiên nghị.
Khung Nhan giương đôi mắt tròn tròn trong suốt nhìn vị "ca ca "trước mắt,trong mắt hoàn toàn là chờ mong cùng sùng bái.
Dạ Tuyết nhìn tiểu cô nương ngây thơ nhìn mình cuối cùng vẫn là nhịn không được nở nụ cười đưa tay xoa xoa gương mặt mũm mĩm của cô bé,nụ cười thản nhiên lại mang theo mị lực khiến ba người nhìn có chút thất thần.
Đưa tay nâng dậy ba người,Dạ Tuyết môi cong cong một vòng cung đẹp đẽ.
-"được rồi,bất quá cái ta cần là sự trung thành tuyệt đối,ba người các ngươi có làm được không?"
Ba người nhìn nhau,một trận mừng rỡ ba người như một đáp lời:
-"làm được,chủ nhân"
-"được rồi,trước hết các ngươi đi theo ta,ta sẽ an bày một chút." nói xong dẫn đầu bước đi.
Ba người lập tức thu dọn đồ đạc đi theo.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Quỹ tích lịch sử:
Khung Khiếu quê nhà mất mùa,nạn đói,giặc cướp hoành hành.Thiên tai liên miên,bất đắc dĩ hắn phải mang theo hai đứa con Khung Duệ 18 tuổi cùng Khung Nhan 7 tuổi rời bỏ quê nhà đi tìm nơi khác có thể sống sót.
Khung Khiếu năm nay 42 tuổi,thê tử bệnh tật mất sớm,hắn gà trống nuôi con.
Trời thương tình cho hắn hai đứa con dù thiếu tình thương của mẹ nhưng đều hiểu chuyện ngoan ngoãn.
Khung Duệ là anh,vốn dĩ một thiếu niên mới 13 tuổi hãy còn ăn chưa no lo chưa tới đã sớm thành thục lo cho đứa em 2 tuổi.Mà Khung Nhan cũng là từ nhỏ không khóc không nháo.
Khung Khiếu làm lụng vất vả,sau nhờ biết chút võ công,được phú hộ trong vùng nhận làm vệ sĩ,cuộc sống ba cha con mới trở nên khấm khá một chút.
Cho đến khi bệnh dịch lan tràn,phú hộ chạy không thoát lưỡi hái Tử thần qua đời,Khung Khiếu mất việc.
Hắn ôm hi vọng mang hai đứa con đến nơi này qua ngày sinh sống,bán hết tất cả những đồ có chút giá trị tích cóp được ít bạc lên đường.
Không ngờ vừa đặt chân lên miền đất hứa đã gặp chông gai,một đám thổ phỉ chặn đường cướp bóc.
Nhìn thấy Khung Nhan mặc dù nhỏ tuổi song bộ dạng không sai nổi lên tà dâm, ý định cường bạo.
Con giun xéo lắm cũng oằn.Khung Khiếu liều mạng ngăn trở.
Bất quá một thân võ thô thiển làm sao địch lại chiến khí chiến sĩ,rất nhanh bị thương không nhẹ mất mạng.
Khung Nhan bị cường, nhục nhã cắn lưỡi tự tử tự tử.Đám thổ phỉ nổi giận sai người chất đống hoả thiêu tiểu cô nương.
Còn Khung Duệ bị đánh một trận thừa sống thiếu chết,nếu không phải nữ chủ Vân Mộng Vũ vô tình đi qua làm đám thổ phỉ kia mê mẩn,bỏ qua nửa sống nửa chết Khung Duệ tiến lên chặn đường ý đồ làm nhục nàng, bị nữ chủ không lưu tình giết sạch ,chắc hẳn hắn cũng không thoát đi chầu Diêm Vương.
Khung Duệ khó khăn hé một chút đôi mắt nhìn nữ tử trước mặt,trước khi lâm vào hôn mê hắn chỉ thấy nàng lạnh nhạt liếc hắn một cái rồi quay đi.
Hắn tỉnh lại đã là ngày hôm sau,lê thân mình đau đớn hắn run rẩy đau khổ hốt lấy tro cốt muội muội cho vào túi nhỏ bỏ vào lồng ngực,lại ôm lấy thi thể cha khóc rống một hồi mới kiệt sức trống rỗng ánh mắt bế xác cha mang đi.
Trên người không có bạc,hắn lại không thể để cha mình phơi thây ngoài bãi tha ma.Đường cùng ngoan đạo bán mình chôn cha.
Nhưng Thiên Long đại lục lấy thực lực vi tôn,chiến sĩ đi đâu cũng gặp giá thuê lại rẻ mạt,một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa dáng người vì lâu dài thiếu dinh dưỡng ốm yếu không chịu nổi ai sẽ thuê lại còn với giá một năm tiền công.
Cứ thế Khung Duệ phơi thân nắng mưa hết hai ngày,khi cơ thể hắn sắp không chịu được nữa,ba nén bạc lăn lộn xuất hiện trước mặt hắn.
Cố sức ngẩng đầu hắn như thấy được thiên thần cứu chuộc cuộc đời hắn.
Hắn nhận ra đây là người "cứu" hắn ba ngày trước đó.
Hắn nhìn nàng thật lâu quỳ xuống dập đầu ba cái,nguyện từ nay vì nàng sinh tử không nan.
Nữ tử cười khẽ nhìn hắn tựa như tiên tử in sâu vào đầu hắn.
Người đến là Vân Mộng Vũ.
Chỉ có thể nói đường duyên gập ghềnh mà quanh co.