Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chết rồi sao? Chắc chắn là mình đã chết rồi!
Người có lợi hại tới đâu cũng không thể thắng nổi sức mạnh của tự nhiên.
Tình hình này thì dù có là thần tiên cũng không thoát khỏi, huống chi mình chỉ là người bình thường.
Nhưng rất kỳ quái, tại sao bên tai mình lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc “Oa oa” là sao?
Chưa từ bỏ ý định, nàng lại kêu một lần nữa, vừa nghe, vẫn là như thế. Tay chân ra sức vùng vẫy nhưng nặng nề tới mức không thể nhấc lên nổi.
Rõ ràng mình hét a, nhưng sao lại nghe ra là oa nhỉ, xảy ra chuyện gìthế này?
Lẽ nào nàng chết rồi nên lỗ tai có vấn đề?
Còn mắt, mắt sao lại không thể mở nổi, giống như nặng cả ngàn cân thế này.
Sau đó nàng lại cảm thấy có cái gì đó bế lên, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống chỗ nào đó mềm mại, ấm áp, rất thoải mái.
Nàng kể từ khi bị ép trở thành lính đánh thuê đi giết người cho tới nay, đã nghĩ mình chết đi nhất định sẽ phải xuống địa ngục chịu ngàn đau khổ.
Nhưng hôm nay, xem ra, trừ việc mí mắt không thể mở nổi, thì lại cảm thấy như là đang ở thiên đường, an nhàn thư thái.
Đây là thế giới sau khi chết sao?
Là cái thế giới mà nàng không thể nhìn thấy.
Bên cạnh hình như có tiếng người rất ầm ỹ, âm thanh bước đi, cách nàng lúc thì gần lúc thì xa.
Nàng nghe được cái gì mà “thế tử”, rồi cái gì mà “chúc mừng”, rồi cái gì mà “vương phi”.
Nàng rất muốn hỏi nơi này có phải thiên đường không, hay là lỗ tai nàng có vấn đề, sao nghe như mình bị trở lại thời cổ đại như vậy.
Có phải thế giới sau khi chết sẽ giống như thế giới cổ đại không?!
Chắc là đúng vậy!
Mễ Châu rất muốn mở mắt ra xem. Nhưng thân thể quá nặng nề, lại quá buồn ngủ, trước giờ nàng chưa bao giờ buồn ngủ như vậy.
Cũng được, đầu tiên nàng cứ ngủ ngon lành một giấc đi đã!
Đời trước, khi còn sống, nàng chưa từng có một lần ngủ an giấc, sau khi “chết” còn được đãi ngộ như thế này cũng không tồi!
Coi như đây không phải là thiên đường, mà là địa ngục thì nàng cũng phải ngủ một giấc đã rồi tính sau!
Mễ Châu ngủ, rồi lại ngủ, nàng vô cùng yên tĩnh đi vào giấc ngủ.
Nếu như có kiếp sau, để cho nàng làm một người bình thường là được rồi, không cần trở thành con người đánh đánh giết giết, vừa ra tay là đi một mạng người trên đường.
Lúc nàng sắp ngủ, thành tâm cầu khẩn như vậy.
“Xem này, nhìn bé ngủ thật hạnh phúc!” – Cửu vương phi nhẹ nhàng nói, tay ôm lấy tiểu nhi nữ của mình.
“Đúng vậy, thật là ngoan!” – Trần di nương ở một bên nhẹ nhàng dỗ đại nhi nữ.
Hai người nhìn nhau rồi cười.
Hai ngày trước, đứa bé thứ hai vương phi sinh thực ra không phải là nam, mà là nữ, Trần di nương liền giấu kỹ, bế nam hài tử kia mang tới trộm long tráo phượng lừa gạt người do hoàng cung phái tới Vương ma ma.
Chờ ý chỉ của hoàng thượng, thân phận Cửu vương thế tử được chứng thực, Vương ma ma hồi cung phụng mệnh, mới đưa tiểu nhi nữ ra, giả làm Cửu vương thế tử.
Mà nam hài tử kia được Trần di nương mua từ một nhà dân nghèo trong thôn, không có cũng chẳng sao, liền bí mật đưa đi cho người khác nuôi nấng.
Trẻ con mà, vừa ra đời được một hai hôm, nếu không có cái bớt gì rõ ràng thì đều nhìn giống nhau cả.
“Con à, sau này, con chính là Cửu vương gia! Nương nhất định sẽ dùng tính mạng này để bảo vệ con không xảy ra chuyện gì cả!” – Cửu vương phi tuổi còn trẻ ôm tiểu nhi nữ đang say ngủ, trong mắt chất chứa kiên định.
“Nương nương, còn có nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ lấy mạng của mình ra để bảo hộ cho vương gia!” – Mai Diệp đang hầu hạ ở một bên cũng kiên định nói ra.
Việc này có thể che giấu toàn thiên hạ, nhưng nha hoàn hầu cận sẽ không thể che giấu nổi.
Cửu vương phi nhìn nàng đầy cảm kích.
Nếu không phải Mai Diệp khi đó giữ chân Vương ma ma, kế hoạch của Trần di nương sẽ không thể thành công.