Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mẫu hoàng không cần lo lắng, chúng ta có thể mặc trang phục của dân chúng bình thường, người khác liền không biết thân phận của chúng ta, hơn nữa mẫu hoàng còn có thể phái một người đi theo, phụ trách bảo hộ an toàn của chúng ta."
Trông thấy nữ hoàng không có vẻ là sẽ từ chối việc ta ra cung, ta liền chuẩn bị một lí do thật tốt để thoát khỏi những chuyện không may.
"Các ngươi?"
Nhận thấy mấu chốt trong lời nói của Thanh Thanh, Ngãi Thi Mã nghi hoặc hỏi, nàng không biết Thanh Thanh tính cùng ai ra cung.
"Uh, ta cùng lục đệ đi, nhân tiện để cho lục đệ giảng giải cho ta những gì chứng kiến và nghe thấy ở trên đường đi, vừa rồi lục đệ cũng đã muốn đáp ứng ta rồi."
"Ta khi nào thì đáp ứng với hoàng tỷ?"
Nghe thấy ý tứ trong lời nói của Thanh Thanh, Đồng Vũ không khỏi nghiêng đầu nhíu mày, hắn như thế nào lại không thể nhớ ra bản thân đã đáp ứng với hoàng tỷ cái gì?
"Lục đệ không cho ngươi chơi xấu a, vừa rồi ở ngự hoa viên, ta kêu ngươi nói ta nghe một chút nếu đi, ngươi lúc đó chính là không có ý từ chối ta." Gặp tiểu tử kia có ý muốn phủ định câu nói của ta, ta liền mạnh mẽ thốt.
Nghe thấy nàng nói, Tử Nhạc cùng Thước Thanh liền dừng ngay động tác ăn cơm giữa không trung, nhớ ra lúc ấy Đồng Vũ cũng không gật đầu đồng ý, hoàng tỷ của bọn họ liền như vậy nắm chắc lí do!
"Ách…. Hoàng tỷ.. Vừa rồi ta xác thực không có từ chối, nhưng lại không có nói đồng ý a!" Đồng Vũ khóe miệng có chút run rẩy.
"Không đồng ý lại tỏ vẻ đáp ứng, chớ không phải ngươi ngay cả như thế nào diễn tả từ chối cũng không biết làm?"
Hắc hắc, những lời này thốt ra ngươi mà không đáp ứng ta thì ta liền không phải Ngãi Thanh Thanh!
Lời này vừa nói ra, chiếc đũa trên tay Thước Thanh và Tử Nhạc suýt nữa liền rơi xuống đất, cái này là lần đầu bọn hắn được nghe tới không đồng ý chính là đồng ý, thật là chưa có ai trước sau đều có thể chặn đường người khác, hoàng tỷ của bọn hắn quá cường hãn rồi!
Tuy rằng tuổi hắn còn nhỏ nhưng bản thân quý vì là hoàng tử, dù gì cũng là tiểu nhi tử được đương kim nữ hoàng yêu thích nhất, thì làm sao ngay cả việc biểu đạt vẻ không đồng tình như thế nào cũng không biết, đây chính là vũ nhục trí tuệ của hắn!
Nhăn mặt, Đồng Vũ căm giận nói: "Đệ đồng ý đi. Không phải chỉ là ra cung thôi sao?"
"Hảo! Đây là ngươi chính miệng đáp ứng ta nha!"
Ha ha! Tiểu nãi bao rốt cục cũng mắc câu, thật sự là thiên tùy nhân nguyện a.
"Tốt lắm. Mẫu hoàng sáng mai sẽ kêu người qua đây hầu các ngươi. Còn nữa các ngươi sau khi xuất cung nhất định phải chú ý, đừng mãi ham chơi mà về muộn là được."
Thấy bọn họ rốt cục nói xong. Ngải Thi Mã mới ra tiếng nói, Thanh Thanh có thể suy nghĩ chu đáo, khiến nàng cũng bớt lo lắng.
"Ân. Mẫu hoàng an tâm, Yên nhi hiểu được." Hướng tới nữ hoàng cười ngọt ngào một cái, ta liền tiếp tục cúi đầu đối phó đồ ăn ngon của mình, đồng thời trộm vui vẻ một phen ở dưới đáy lòng.
Nhìn thấy Thanh Thanh bộ dạng dào dạt ý tự đắc, bọn họ có chút hoài nghi nàng rốt cuộc có còn ngốc nữa hay không? Thật sự hoàn toàn vẻ tốt lắm?
Vì cái gì lại cảm giác nàng sẽ không có xuất hiện vấn đề gì nhưng bộ dạng chính là còn muốn hơn bọn hắn hai chữ gian trá?
Nhưng bọn họ tựa hồ quên từ khi Thanh Thanh xuất hiện, bọn họ lại không đem nàng thành đứa trẻ nhược trí, mà luôn luôn cùng nàng đấu trí?!
Liên hoan xong, Ngải Thi Mã liền trở về làm chính vụ, hôm nay nàng lại có thể dành hơn một nửa thời gian là giành cho Thanh Thanh, nhìn công vụ chồng chất liền không cho phép bản thân lại được nhàn nhã.
Ba vị đệ đệ của Thanh Thanh cũng luân phiên nhau trở về tẩm cung.
Bất quá lúc khi ở của điện bọn họ đều không muốn thật phải rời đi, bữa cơm lần này là lần đầu từ trước đến nay có tư vị nhất của bọn hắn, không giống ngày xưa như vậy tĩnh mịch câu nệ.
Đêm khuya, nằm trên giường thoải mái, nhưng ta lại không thể giống như hồi ban ngày mà ngủ thoải mái, bên ngoài phi thường yên lặng, khiến cho suy nghĩ của ta liền như vậy bay xa.
Không biết muội muội thế nào, phát hiện ra trễ như vậy mà ta còn không trở về, nàng khẳng định rất sốt ruột.
Có thể hay không chạy đi báo quan? Ba mẹ nếu nhận được tin tức, không biết sẽ thành bộ dạng gì đây?
Nếu không có vụ thí tỷ đoạt quyền thì cái kia công chúa rốt cuộc đã đi nơi nào? Là nhập vào thân xác ta ở hiện tại sao?
Nếu nàng ngu ngốc như vậy, thì làm sao có thể ở thế kỉ hai mươi mốt mà sống qua ngày đây? Nếu ba mẹ xem nàng thành ta, đang yên lành lại biến thành người ngu đột ngột, bọn họ làm sao chịu nổi đây? Có thể hay không cảm thấy tuyệt vọng?
Mà ta còn quan tâm một vấn đề, nếu ta nghĩ được biện pháp từ hòn đá lớn kia làm ra nhiều hòn đá nhỏ khác thì ta có thể trở về hay không?
Mấy vấn đề này luôn xuất hiện trong đầu của ta, quấy nhiễu ta không tài nào ngủ được, thật lâu, đợi khi các tế bào trong não ta mệt rã rời, ta mới có thể nhắm mắt ngủ đi.
Mà ta lại không biết rằng có một hồi gió từ xa đánh úp tới.
"Công chúa, Lục hoàng tử cùng bệ hạ phái thị vệ tới, đang ở đại sảnh chờ gặp người."
Sáng sớm hôm sau, ta liền bị âm thanh đáng ghét này lôi dậy.
"Đáng ghét! Không biết ta tối qua bị mất ngủ sao? Không cần kêu ta, ta ngủ tiếp."
Quay người lại đối mặt với bức tường bên trong, ta kéo chăn qua mông rồi đầu trùm lên.
Sau đó ta liền tiếp tục ngủ vù vù.
Gặp công chúa căn bản không có ý tứ rời giường, Hương Tuyết đành khom lừng lui ra ngoài, đi tới đại sảnh hồi báo hoàng tử.
"Hoàng tử, công chúa lúc này đang ngủ. Nô tì kêu nàng cũng không dậy.’'
Hương Tuyết cung kính nói.
Tuy nói nữ tử thân phận cao hơn nam tử, nhưng ý này chỉ nói đến những người có thân phận ngang nhau mà thôi. Đồng Vũ thân là hoàng tử, cư nhiên là cao quý hơn đám nô tì yếu ớt như các nàng.
"Đều đã trễ như vậy mà còn ngủ? Qủa thật là con heo lười. Ta tự mình đi kêu nàng." Nói xong, Đồng Vũ liền lắc mình chạy đi, để lại những người khác đồng bộ dạng kinh ngạc.
Đẩy ra cửa đại môn, tiểu tư kia nhanh nhẹn bước tới trước giường của Thanh Thanh.
"Hoàng tỷ, ngươi nếu còn không rời giường, chúng ta liền không thể xuất cung, thái dương đều phải xuống núi."
Âm điệu không cao không thấp nhưng có thể đảm bảo người trên giường có thể nghe thấy.
Trên thực tế hắn quả thật muốn ra cung đi xem, bởi vì hắn chưa bao giờ được ra ngoài.
Ngày hôm qua nghe hoàng tỷ nói, hắn nhận ra có rất nhiều điều cần phải tự mắt chứng kiến độ xác thực. Nghĩ nếu hoàng tỷ không đứng lên đi ra ngoài cũng không thể xem được cái gì. Kinh thành quả thật không nhỏ đâu.
Ra cung? Thái dương xuống núi? Nghe thấy tiểu nãi bao âm thanh, ta liền ngồi bật dậy. Trời ạ! Ta thế nào lại đem chuyện này quên đi? Ta chính là muốn xuất cung đi tìm tòi bí mật, thái dương nếu đã muốn xuống núi thì ta đi tìm cái khỉ khô gì?
Đầu nhanh chóng hướng ra ngoài nhìn một chút, may mắn là còn sớm, tiểu gia hỏa này lại dám đem ta đi hù dọa, thật đáng ghét rồi.
Thu được ánh nhìn khinh thường của người nào đó, Đồng Vũ trực tiếp không nhìn, liền đem thân mình chuyển hướng đi ra bên ngoài, sau đó khoan thoai nói.
"Hoàng tỷ vẫn là nhanh lên một chút, nếu chậm Đồng Vũ liền không thể đi ra ngoài, bởi vì bằng hữu của đệ mỗi ngày buổi trưa đều tìm đến để du ngoạn, hơn nữa bên ngoài còn có thị vệ của mẫu hoàng phái tới đứng chờ."
Nếu như hắn đã nói như vậy mà Thanh Thanh còn không đứng lên thì hắn không cần lo lắng chuyện xuất cung nữa.
Nghe hắn nói như vậy, ta liền nhanh chóng xoay người bước xuống giường.
Hôm qua ta chính là hướng nữ hoàng ban chỉ cho phép ra ngoài, không nắm chặt thời gian để đi thì quả thật lãng phí, lần sau ra cung cũng không biết đợi đến khi nào.
Lấy tốc độ nhanh nhất chưa bao giờ xuất hiện để mặc bộ quần áo đã được chuẩn bị thật tốt, khiến cung nữ phải chạy tới giúp nàng rửa sạch mặt thật nhanh, kêu các nàng làm giúp ta kiểu tóc tùy tiện đơn giản, sau đó ta liền lôi kéo Đồng Vũ chạy tới tiền thính.