Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đáng tiếc, ông trời không muốn cho con người toại nguyện.
Có lẽ là có Dạ Thiên Triệt ở bên cạnh nên Nhược Hi bị vây trong một loại trạng thái khẩn trương khó hiểu, tóm lại nàng mới đi tới vài bước thì lại vấp phải một hòn đá nhỏ, hoàn hảo lần này nàng cũng không có xu thế muốn ngã sấp xuống, nhưng ngay khi nàng vừa lảo đảo trong nháy mắt, Dạ Thiên Triệt đã đi đến cạnh nàng, vững vàng đỡ được nàng.
"Vẫn nên để ta đưa ngươi trở về phòng đi." Thanh âm Dạ Thiên Triệt có sự uy nghiêm khiến người ta không thể cự tuyệt.
Nhược Hi gật gật đầu, nếu ý trời như thế, nàng nếu như lại cự tuyệt liền có vẻ quá mức làm kiêu, thật giống như là nàng cố ý lấy lùi làm tiến muốn khiến cho hắn chú ý ấy. Dù sao cũng khó có được lúc Dạ Thiên Triệt có lòng tốt như vậy, nàng không thể ngượng ngùng cự tuyệt tiếp.
Trong phòng của nàng cũng không có đốt đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mặc dù không sánh bằng ánh sáng của ngọn đèn nhưng cũng có thể thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng.
Theo đạo lý mà nói, Dạ Thiên Triệt đưa nàng vào phòng xong liền lập tức rời đi mới đúng, nhưng mãi cho đến khi Nhược Hi ngồi xuống ghế, hắn vẫn không có chút ý tứ rời đi, ánh mắt của hắn quét quanh phòng nàng, đây là lần đầu tiên hắn đến phòng nàng, từ trước cho đến bây giờ hắn cũng không biết gian phòng của nàng bố trí nguyên lai đơn sơ như thế.
Khụ khụ... Nhược Hi thấy hắn còn đứng , đành phải ra tiếng ám chỉ, "Đa tạ Tứ vương gia đưa Nhược Hi trở về phòng!"
Ý là nói, người đã đưa ta về thì Tứ vương gia ngươi cũng có thể rời đi rồi!
Dạ Thiên Triệt đối với lời nàng nói làm như mắt điếc tai ngơ, ngược lại quan tâm hỏi nàng: "Muốn ta giúp ngươi đốt đèn hay không?"
"Ngạch, không cần, như thế này cũng có thể nhìn ." Nhược Hi suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ đêm nay Dạ Thiên Triệt bị sao vậy, hắn có phải kiểu người nhiệt tình như vậy đâu?
Dạ Thiên Triệt đành phải thôi, hắn ngửi thấy trong không khí mơ hồ có chút khí nóng, ánh mắt vô tình nhìn về phía mặt sau bình phong, không khỏi có chút kỳ quái, giờ phút này đêm dài người tĩnh, nàng còn muốn tắm rửa sao?
Hậu tri hậu giác Dạ Thiên Triệt mới phát hiện, từ khi hắn tiến vào đến bây giờ cư nhiên không có nhìn đến một cái nha hoàn, tiểu thư của các nàng còn chưa có ngủ, các nàng cư nhiên dám chậm trễ không hầu hạ Nhược Hi, thật sự là...
Có lẽ hắn hẳn là nên phái nhiều vài cái nha hoàn lại đây để nàng (Nhược Hi) sai sử.
Kỳ thật Dạ Thiên Triệt không biết từ sau khi Nhược Hi xuyên đến, nàng liền vẫn không cho mấy nha hoàn ấy hầu hạ nàng tắm rửa, càng không có thói quen bị các nàng nhìn chằm chằm mình ngủ cho nên nàng đã ra lệnh cho các nha hoàn chỉ cần chuẩn bị cho nàng nước nóng, sau đó cho các nàng tự quay về ngủ.
"Vậy ta về đây." Ánh mắt Dạ Thiên Triệt nhìn Nhược Hi hơn một tia tình tố hắn chưa phát giác được.
Nhược Hi nghe vậy, vội đứng dậy nói, "Nhược Hi cung tiễn Tứ vương gia!"
Nhưng Dạ Thiên Triệt vẫn đứng yên như trước, nàng lại ngượng ngùng mở miệng hỏi, chỉ có thể ở trong lòng đoán hắn hôm nay bị động kinh sao?
"Ngươi cần ta gọi người đến hầu hạ ngươi tắm rửa sao?" Dạ Thiên Triệt liếc bình phong một cái, quay đầu nhìn Nhược Hi.
"A? Không cần không cần, Nhược Hi đã quen tắm một mình." Nàng rất không muốn có người ở bên cạnh nhìn mình tắm rửa đâu!
Bất quá, thật hiển nhiên, Dạ Thiên Triệt hiểu lầm ý tứ của nàng!
Hừ, quả thế, Nhược Hi nhất định là từ nhỏ đã bị mấy nha hoàn kia khi dễ, đến mức mà các nàng ta hiện tại ngay cả tôn ti trật tự cũng không thèm để ý.
Dạ Thiên Triệt vung ống tay áo rời khỏi phòng Nhược Hi, hoàn toàn không ngẫm nghĩ qua chính mình tại sao lại tức giận đến thế!
Đương nhiên, Nhược Hi cũng là trăm tư khó giải, hình như nàng cũng không có nói sai cái gì, nhưng nhìn cách hắn phất tay áo rời đi giống như là đang tức giận?
Nàng suy nghĩ một chút, vừa rồi ở trong sân đã gặp phải một ít kinh hách nhỏ, nàng quyết định tắm rửa xong đi ngủ, dù sao bây giờ là tháng sáu , thời tiết đã rất nóng, nước lạnh một chút cũng không sao.
Quay lại với Dạ Thiên Triệt, hắn vừa đi ra khỏi Lãm Nguyệt các lại vòng vèo trở về, quyết định ngày mai sẽ phái vài nha hoàn tới hầu hạ Nhược Hi, cho nên phải nói trước với nàng một tiếng, làm cho nàng cao hứng vui vẻ.
Nhưng lúc hắn vừa đi tới cửa lại bất chợt dừng chân suy nghĩ, không biết nàng đã ngủ chưa, nếu như nàng đã ngủ, vậy ngày mai lại nói cho nàng cũng không muộn; nếu như nàng chưa ngủ mình mới có thể đi vào! Nghĩ xong, hắn liền nhẹ nhàng dời bước đi tới phía bên ngoài cửa sổ.
Nằm mơ đều không có nghĩ tới sẽ nhìn đến một màn như thế, Nhược Hi đang cởi từng cái từng cái y phục trên người, thân thể xinh đẹp, động tác tao nhã , ánh mắt của nàng như nước, da thịt như ngọc, trên mặt luôn treo nụ cười vô ý thức, nhưng nàng hoàn toàn sẽ không biết giờ phút này nàng ngây ngô mê người đến cỡ nào, càng hoàn toàn không biết giờ phút này nàng đang kích thích dây thần kinh của người ngoài cửa sổ.
Đến khi Nhược Hi đã hoàn toàn lõa thể, Dạ Thiên Triệt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hầu kết càng không ngừng lăn lộn cao thấp, hắn cảm thấy biểu hiện bây giờ của mình thật dọa người, cái dạng gì mỹ nữ hắn chưa từng thấy qua, rất nhiều nữ nhân tranh nhau muốn đoạt lấy cơ hội cởi quần áo ở trước mặt hắn, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái, tại sao bây giờ...
Nghĩ nghĩ, hắn liền nghiêng đầu, lặng lẽ rời khỏi Lãm Nguyệt các.
Nhược Hi nghi hoặc liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái, kỳ quái, tại sao lại có cảm giác bị người ta nhìn trộm? Nhưng cũng không có người mà!
Nàng chu chu cái miệng nhỏ nhắn, quay người lại liền ôm lấy quần áo sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn trên giường, rất nhanh đi vào sau bình phong. Vươn tay thử nhiệt độ nước, tốt quá, nước còn rất ấm.
Nhược Hi nhắm mắt lại bước vào thùng tắm, ngồi xuống bên trong thùng, sắp xếp mớ lộn xộn trong đầu, đầu tiên, nàng rất thắc mắc bóng người trong viện rốt cuộc là ai? Hắn vì sao muốn cùng mình ngắn trăng? Tiếp theo, biểu hiện đêm nay của Dạ Thiên Triệt cũng thật khác thường, hắn thật sự chỉ là trùng hợp đi ngang qua sao? Đương nhiên , nàng cảm thấy kỳ thật nàng cũng rất khác thường, bởi vì nàng lại bắt đầu có cảm giác bị người ta nhìn trộm ...
Nàng tự giễu cười cười, có lẽ là chính mình quá mức mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, quyết định không tắm nữa, nàng vươn tay chuẩn bị lấy bên cạnh làm khăn mặt, không ngờ nàng vừa vươn tay ra, khăn mặt liền tự động đưa đến trên tay nàng!
Nhược Hi kinh hãi, trái tim mạnh co rụt lại, lần này tuyệt đối không phải nàng bị ảo giác, mà là chân thật tồn tại! Nàng lập tức mở to mắt, vừa nhấc đầu liền đối đầu với một ánh mắt trêu tức.
"Trình... Trình..." Nhược Hi mở to hai mắt nhìn, nhìn người trước mắt xuất hiện tương đương không thích hợp.
"Trình Phong." Trình Phong không thèm để ý mà đem tên người Nhược Hi muốn nói bổ sung đầy đủ, hoặc như là đang tự giới thiệu. Hắn lập tức bắt đầu cởi quần áo, rất có phong cách muốn cùng nàng tắm!
Nhược Hi thật sự rất sợ hãi, nàng thừa nhận Trình Phong này là mẫu người nàng thích, nàng cũng từng có ý tưởng muốn ăn hết mỹ nam ở cổ đại, nhưng mấu chốt vấn đề là, nàng còn không có muốn ăn một cái nam nhân mới gặp mặt hai lần, hơn nữa còn là một người nói chuyện không vượt qua qua ba câu!
"Ngươi muốn làm gì?" Nhược Hi nhìn thấy trong mắt hắn có ý tứ châm chọc, ngẫm nghĩ, nàng và hắn không quen không biết, cũng không có kết qua thù oán nha!