Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đông An lấy điện thoại gọi cho Linh Ưu Ly.
“ Rảnh chứ?”
Từ đầu dây bên kia liền nghe thấy tiếng vui vẻ của Linh Ưu Ly.
[ Vừa lúc xong việc, đang định gọi An An yêu dấu đây, vắng tớ cậu ăn uống đàng hoàng không đó, có mua sắm gì chưa, chắc lại ăn ngủ tùy tiện rồi chứ gì, thật tình sức khoẻ là quan trọng, phải cẩn thận, phải...]
Cứ thế Linh Ưu Ly tuông một tràng, Đông An chỉ biết đỡ trán thầm than khổ.
“ Tốt lắm mà.”
Linh Ưu Ly khiên quyết.
[ Không được cậu phải nghe tớ, này có nghe không đó, không nghe tớ cứ nói mãi.]
Đông An bất đắc dĩ trả lời.
“ Rồi rồi, nghe được chưa? Cậu coi xem thử bên này có hội đấu giá chuẩn bị tổ chức gần nhất khi nào.”
[ Í! Mưu đồ gì hử, yên tâm tối nay tớ báo. À phải rồi, Viết Uy vừa bay qua bên cậu đó, cậu ra sân bay đón hắn là vừa.]
Linh Ưu Ly hăng hái ném cho Đông An một cục phiền phức, trong cả đám chỉ có tên Viết Uy là dễ thăng nhất.
Viết Uy tuy giỏi máy tính,giỏi game, đầu óc thiên tài nhưng khổ nổi là dân mù đường chính cống, đánh đấm thì như củ chuối, đuối hơn quả cà, nói chuyện thì đê tiện, không ngại bán đứng hình tượng của chính mình, điển hình là giới tính. Còn là đứa thích khoe mẽ nhất đám.
Ài, Đông An khẽ thở dài, biết sao được, cô là người rộng lượng phải bao dung cho đồng đội vậy. Cứ thế Đông An mang khuôn mặt chịu trận xuất hiện, lái con Ferrari cứ thế vọt thẳng tới sân bay.
.....
Từ phía sân bay Đông An vừa cất con xe liền đi tới sảnh tìm Viết Uy, khổ nổi hình như sân bay là khắc tinh của cô hay sao lần nào cũng gặp chuyện không may.
Cô bị người ta đè!
Đúng vậy, Đông An thầm rủa xui xẻo. Đi đứng đàng hoàng thế mà cũng bị người ta cho thành đệm thịt.
“ Ui! Xin lỗi?”
Cô gái kia đứng dậy, vẻ mặt khó chịu nói.
Tổ cha nó, xin lỗi thì hay lắm à!
Đông An ngẩn đầu lên lần nữa thì lại chửi trời thêm lần nữa. Mẹ nó! Lục Mộng Diệp, hai anh em nhà này thật hay, anh đón đầu, em đón cuối hả?
Đông An đứng dậy phủi đồ, nữ chính hay thật té cũng được ưu ái phết nhỉ. Đông An nhe răng, hung hăng nói.
“ Cô thử bị tôi đè coi, coi tôi đạp cô thế nào.”
Đúng là kẻ mình ghét thì có làm gì cũng đáng ghét, không cho sắc mặt tốt được.
“ Thật xin lỗi không phải tôi cố ý mà, tại tôi chạy hơi nhanh, tôi xin lỗi, dù gì cô cũng đâu có sao.”
Đông An nhìn Lục Mộng Diệp, không biết là cô ta cố ý không nhận ra cô hay không nhưng mặc kệ, cái sảnh thì to chà bá thiếu gì đường, xung quanh cô thì trống, cô nghi ngờ là Lục Mộng Diệp cố tình đâm cô thì đúng hơn.
Lục Mộng Diệp với chiếc váy trắng tinh, mái tóc đen uốn xoăn thả ra, đôi mắt to hơi ngấn lệ uất ức, môi hơi bặm cuối gầm mặt, đôi chân hơi khụy có tư thế mong manh sắp sập đổ.
A! Cái biểu tình này, cái tư thế này, thật quen mắt!
“ Này, cô đừng ức hiếp người quá đáng.”
Đông An cười mỉa, biết ngay cái biểu tình chó đẻ này liên quan đến những anh hùng có cuộc sống u tối muốn tìm tới anh sáng mà.
Tình cờ anh gặp em, một cô gái xinh đẹp như thiên thần. Trong tình huống khó khăn, bị người ức hiếp, vẫn mạnh mẽ kiên cường không dám khóc. Ánh mắt kiên cường đó đã hút hồn, anh cứ ngỡ đời này không có thiên thần, nhưng anh đã sai rồi, là em, người mang đến ánh sáng làm anh muốn bảo vệ đến suốt cuộc đời.
Cắt!
Tởm đủ, chịu không nổi, mẹ nó vừa sến vừa củ chuối.
Đông An rùng mình, kịch bản này chạy muôn thuở thế kia mà sao không ai thấy nó buồn nôn vậy hả.
“ Người ngoài cuộc đừng có xen vào.”
Đông An không lưu tình nói.
“ Tôn ca ca, anh đừng nói nữa, là em sai, thật xin lỗi, tôi không cố ý, xin lỗi.”
Lục Mộng Diệp run rẫy nói, giọng nói càng nói càng nhỏ.
“ Anh biết em không sai, anh hiểu con người em, em rất tốt nên cô ta muốn ăn hiếp em. Đừng lo có anh ở đây không ai làm gì được em.”
Mạch Nhất Tôn đứng tới dứt khoác che Lục Mộng Diệp ra sau lưng mình.
Đông An khoé miệng run rẫy, lo gic của thần kinh không hiểu được, hãy dứt khoác làm thần kinh thô. Diễn cũng cảm xúc đến nỗi Đông An xúc động muốn ném phân chó vào mặt gả.
Đông An khoanh tay trước ngực, híp mắt nói.
“ Có ngon thì nằm xuống tôi đè anh vài phát đầm thấm, rồi tùy tiện cho anh ức hiếp, yên tâm đồng đội tôi sắp đến tôi cho hắn kiêm vai anh hùng.”
Lục Mộng Diệp cùng Mạch Nhất Tôn ngơ người không hiểu. Cái gì cho cô đè hắn, rồi ức hiếp, đồng đội? Kiêm anh hùng? Rốt cuộc muốn nói gì. Cô gái này lên cơn hả?
Vừa lúc đó Viết Uy chật vật kéo một cái vali to bự, từ đằng xa kêu tới.
“ An An, bên này, làm gì mà lâu vậy hả?”
Đông An dứt khoác không thèm cãi nhau với nữ chính, chỉ làm nền cho người ta có ích gì. Cứ thế vừa đi vừa lẩm bẩm.
“ Bà đây mà ức hiếp ngươi, hừ bà đây mà là nam sẽ hiếp ngươi thiệt, hiếp chết ngươi... A, không không, thế thì bẩn lắm, hàng qua tay bao người là hàng giảm giá, phải giữ tấm thân 'băng thanh ngọc khiết' của chính mình...”
Tuy là lẩm bẩm nhưng lọt hết vào tai Lục Mộng Diệp với Mạch Nhất Tôn, hai người đen mặt, Lục Mộng Diệp càng tỏ ra uất ức đau lòng.
----------------Lời Của Tác Giả-------------
Mị thêm chữ muốn thở, khen mị đi, hãy yêu mị thiệt nhiều (〜^∇^)〜
Mode tự kỉ: On (ღ˘⌣˘ღ)
Chị An uy vũ!!! Đăng bởi: admin