Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên thân ảnh nhỏ bé cô độc đang ngồi nghịch mặt hồ lạnh ngắt, nước hồ lạnh như băng nhưng nữ tử đang ở độ tuổi đậu khấu niên hoa mặt không đổi sắc mà cảm nhận sự lạnh lẽo đấy. Mái tóc màu bạch ngân dài bồng bềnh nhẹ phủ trên bờ lưng, như hòa vào bộ y phục trắng ngần nhưng đơn giản mộc mạc, vài lọn tóc phủ trước mặt che lấp đi dung nhan tinh xảo. Cánh môi phấn nộn đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng nõn mịn màng. Đôi lam mâu trong suốt nhưng thoáng nét ưu buồn, lại như được bao phủ bởi sương mù, mông lung huyền ảo. Khí chất thanh lãnh xa cách lại thoáng nét nhu hòa, dung mạo thoáng ẩn thoáng hiện làm lòng người ngứa ngáy.
Lam Ngân Tuyết cười nhạt, hôm nay là hội hoa đăng, nàng lại trốn ở nơi hoang vu này, nhưng nàng thật sự cảm thấy có gì đó rất buồn phiền, nàng không biết rõ nhưng nàng lại có cảm giác rằng mình đã phạm vào sai lầm nào đó. Không lẽ việc giúp đỡ Lộc Nhai lại lại mọi thứ chuyển ngược vấn đề? Nàng không phải nữ chủ, nàng chỉ là một vật hi sinh nho nhỏ, có thể làm được gì? Nàng chẳng có hậu thuẫn, cũng không cường đại như nữ chủ, nàng chỉ biết được vài bí mật cùng vài thứ không nên biết mà thôi. À cũng có thêm hệ thống đại nhân nữa, nhưng mà muốn đối đầu với nữ chủ? Chỉ sợ là nàng sẽ đánh mất những gì đang có
Nàng không sợ bản thân mình đổ máu, nàng vốn không sợ, nhưng nàng sợ sẽ liên lụy đến hai người Tiểu Phong Phong và Tiểu Thúy Thúy, nàng đã suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng vẫn cảm thấy lo sợ. Nàng sợ hai người đó sẽ rời khỏi mình, rời xa tầm mắt của mình. Nàng công nhận mình cũng không quá mạnh mẽ, đó chỉ là để sinh tồn, nàng cũng là nữ nhân muốn được yêu thương. Nàng cũng có cảm giác sợ hãi một thứ gì đó
Lam Ngân Tuyết chợt cười tự giễu, hóa ra ngươi cũng có lúc yếu đuối như vậy đấy Lam Ngân Tuyết. Nhưng cái cảm giác có người thật tâm đối đãi mình, nàng đã lâu không cảm nhận, nếu buông ra nàng sợ sẽ lưu luyến không thôi. Nàng đối với Ám Dạ cũng là mấy phần hảo cảm, dù hắn không quá tôn kính nàng nhưng hắn đối với nàng cũng coi là có trách nhiệm. Nàng cũng không hẳn là đối với hắn lợi dụng, cũng có một phần thương tiếc cho số phận nam phụ của hắn, nhưng nàng biết làm sao đây? Bắt cóc hắn để hắn rời xa nữ chủ? Không thể nào! Hắn là của Lam Bạch Băng đấy!
Còn về phần Lộc Nhai, nàng đối với hắn có mấy phần kiêng kị nhưng cũng không quá mức chán ghét, hắn là một nam nhân tốt. Nhưng lại đi yêu nhầm người, một người mà hắn vĩnh viễn cũng không thể có được. Nhưng mà nàng cũng chỉ có thể giúp đỡ hắn như vậy thôi, nàng không thể giống nữ chủ mà bồi dưỡng hắn. Nàng cũng không muốn kết giao với những người có liên quan sâu sắc với nữ chủ, nàng chính là sợ!
Có ai hiểu tâm tư của nàng? Có ai hiểu được nỗi lo sợ của nàng? Cũng chỉ có nàng hiểu mà thôi. Còn Lam Hàn Phong, hắn đã định là của nàng thì vĩnh viễn là của nàng, dù thiên hạ có sụp đổ nàng cũng sẽ không đánh mất hắn, Ít nhất là trong thế giới xa lạ này có hắn thật tâm thương nàng đi. Dù là nàng không phải Lam Ngân Tuyết thật sự, nàng là một linh hồn xa lạ nhưng nàng cũng muốn được lừa dối hắn một lần. Nếu đây là giấc mơ nàng nguyện không được tỉnh lại, vì nàng thích cái cảm giác được người khác quan tâm này. Ở thế giới của nàng có còn ai đối tốt với nàng?
Chợt giọng máy móc của hệ thống đại nhân vang lên trong đầu nàng
[Hệ Thống]: Ngươi vốn là người của thế giới này, ta chỉ là hỗ trợ ngươi giành lại thứ vốn thuộc về ngươi mà thôi. À mà nếu như ngươi còn cố chấp muốn biết thì sẽ trả cái giá không nhỏ đâu
Lam Ngân Tuyết kinh ngạc, nàng không cần phải về cái thế giới cô độc kia? Nàng là người của thế giới này? Mà khoan đã, nếu nàng là người của thế giới này tại sao nàng lại có thể ở thế giới kia, đây không phải là tiểu thuyết sao?
[Hệ Thống]: Đây là một thế giới song song với thế giới kia, đây là sự thật! Còn việc tiểu thuyết chỉ là trùng hợp. Ngươi là người thế giới này
'Hệ Thống, là ngươi mang ta tới đây?' Lam Ngân Tuyết nghi hoặc hỏi, rốt cuộc là tại sao mà nàng lại có cảm thấy hệ thống này rất quen thuộc...Lại vô cùng thân thiết
[Hệ Thống]: Phải, nhưng hiện giờ ta chưa thể nói cho ngươi biết được, nếu ngươi muốn biết hãy giành lại tất cả những thứ thuộc về mình, cướp hết hào quang của nữ chủ thì mọi thứ sẽ tự động trả lời ngươi. À mà ngươi còn chưa có hoàn thành nhiệm vụ 'Cứu giúp' chỉ mới có hoàn thành 30% mà thôi
Lam Ngân Tuyết trợn tròn mắt, chỉ mới 30% thôi sao? Khoan đã! Đánh bại nữ chủ, giỡn sao?
'Không lẽ Lộc Nhai có liên quan gì đến ta sao? Và làm sao ta có thể đánh bại nữ chủ?' Lam Ngân Tuyết nói ra suy nghĩ của mình
[Hệ Thống]: Ngươi không cần biết, chỉ cần hoàn thành. Không phải còn có ta sao?
Lam Ngân Tuyết lại kinh ngạc, hệ thống từ khi nào lại biết an ủi nàng? Ài...là nàng đang tưởng tượng đi! Nàng cúi đầu, đôi lam mâu chợt lóe lên tia tàn nhẫn rồi cười to, cười đến phong hoa tuyệt đại. Vậy là nàng phải giành lại hào quang của nữ chủ? Phải giành lại hết sao? Nàng không cần phải lo sợ đủ điều vì đã có hệ thống đại nhân sao? Thật sao?
Nàng nhớ tới Lộc Nhai, vậy thì nàng cũng phải cướp hắn sao? Hình như hắn chưa có gặp nữ chủ phải không? Vậy thì nàng cướp đi cũng là lẽ đương nhiên nhỉ? Vậy hóa ra nàng tới đây chính là để phá nữ chủ, phá hết mọi thứ của nàng ta ư? Vậy thì...Nàng sẽ phá cho hết, nàng không phải vật hi sinh, cũng không phải đá lót đường, nàng là nàng!
Chợt Lam Ngân Tuyết cảm thấy phá nữ chủ cũng coi như không tệ, không phải nữ chủ rất thông minh sao? Rất siêu phàm sao? Vậy nàng hảo hảo chơi đùa a! Vậy thì nàng sẽ phá nát toàn bộ, đầu tiên chính là nam nhân của nàng ta. Vậy thì bắt đầu từ Ám Dạ trước vậy, bất quá nếu hắn muốn ở cạnh Lam Bạch Băng thì nàng cũng sẽ thẳng thắn trả hắn về, dù sao thì nàng không phải là người thích cưỡng ép người khác, trừ trường hợp bất đắc dĩ.
Lam Ngân Tuyết vui vẻ nghịch nước, khoảng một khắc sau Ám Dạ tự nhiên xuất hiện sau lưng nàng. Lam Ngân Tuyết không mặn không nhạt nói
"Tiểu Dạ Dạ, ta lại có suy nghĩ khác. Ta quyết định không để ngươi cho bất cứ ai khác, nhưng nếu ngươi không đồng ý thì ta cũng không ép. Dù sao thì ngươi vốn là thuộc về một người khác mà" Thanh âm trầm ấm mang theo chút mị hoặc, bóng dáng có chút cô tịch được ánh trắng chiếu rọi càng thêm tang thương. Tựa như nàng là một người luôn như vậy, cô được bi thương.
"Ta vốn là thủ hạ của ngươi" Ám Dạ mở miệng, thanh âm khàn khàn băng lãnh nhưng lại làm Lam Ngân Tuyết khi nghe lại cực kì có hảo cảm, tựa như hắn là một nam nhân mình có thể tin cậy, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn
"Ân, ngươi là của ta!" Lam Ngân Tuyết rút chân ra khỏi nước, từng bước tiến đến trước mặt Ám Dạ, nhìn hắn mà đôi lam mâu tràn ngập kiên định cùng chủ quyền. Ám Dạ nhìn xuống chân nàng, hơi nhíu mày. Gió gió lạnh, nàng lại nghịch nước lâu như vậy, không khéo lại cảm thì sao?
Lam Ngân Tuyết tất nhiên nhìn ra đôi mắt hắn không giấu được lo lắng cho nàng thì cũng có chút vui vẻ, nàng cười tươi với Ám Dạ, còn rất ngây thơ nói "Không phải Tiểu Dạ Dạ sợ ta lạnh sao? Ôm ta trở về đi!" Khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo như được phủ tầng hào quang, diễm lệ mà không chói mắt làm người khác thất thần
Khuôn mặt không cảm xúc của Ám Dạ chợt phủ một tầng đỏ nhạt rất khó nhìn thấy, đến Lam Ngân Tuyết cũng không chú ý. Mặc dù thân tâm hắn có chút xấu hổ nhưng động tác rất nhanh gọn ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Dù cái thế giới cường giả vi tôn này cũng không quá mức bảo thủ nhưng mà Ám Dạ là một nam nhân chưa từng tiếp xúc với nữ nhân được không? Còn chưa từng ôm qua ai đâu đấy, xấu là lẽ đương nhiên thôi
Lam Ngân Tuyết rất là được nước làm tới, còn cố nép vào lòng hắn, tìm một vị trí đủ thoải mái cùng ấm áp mà nhắm mắt dưỡng thần. Ám Dạ nhìn giai nhân đang ngủ như con mèo lười hoàn toàn tín nhiệm hắn thì trong tim chợt chảy qua dòng nước ấm, làm tâm đã băng giá như được sưởi ấm.