Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lúc Lam Ngân Tuyết còn đang tự chữa thương và hai anh Ma Thú đang ráo riết tìm cách tăng thực lực cho nàng thì ở một nơi nói xa cũng không xa, nói gần cũng chẳng gần, nói tóm lại là vừa xa vừa gần. Vâng, ở nơi đó, là một mảnh hỗn loạn gà bay chó sủa, cá thì chết gió thì ngừng thổi, mây vẫn trôi, thiên hạ vẫn thái bình. À thật không liên quan chút nào, nói tóm lại, ở đó là một mảnh hỗn loạn đến nghẹn khuất lòng người.
Lâm Hàn Phong một mảnh trầm lặng, ngón tay không ngừng có quy luật gõ lên mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch quý giá. Thiếu niên năm nào vẫn còn ngây ngô giờ đã trở nên thành thục đến lạ. Trên người là cẩm y phục đơn giản màu xám bạc, nhưng lại không làm cho khí chất thành thục cùng yên tĩnh giảm đi nửa phần. Mái tóc đen dài năm đó, không biết vì sao lại cắt ngắn đi chỉ còn dài tới xương quai xanh, lúc này lại được buộc gọn gàng sạch sẽ. Làn da màu đồng, giờ phút này lại có chút trắng nhợt nhạt, hiển nhiên biểu lộ tâm tình người đấy hoàn toàn không ổn. Khuôn mặt vốn tuấn mỹ này lại càng thêm anh tuấn, mang theo vài phần của một nam nhân trưởng thành. Khí chất uy nghiêm xa cách làm đôi con ngươi màu đen huyền vốn thâm trầm càng trở nên lạnh nhạt.
"Rốt cuộc là khi nào Tiểu Tuyết mới chịu trở về, đã đi lâu như vậy..." Thanh âm trong trẻo, dịu dàng của nữ tử làm cho người nghe cũng có thể tưởng tượng được chủ nhân của thanh âm này là một người trong veo như nước, dịu dàng ôn nhu động lòng người.
Quả nhiên thời gian có thể làm cho một con người thay đổi rất nhiều, Tiểu Thúy cũng không ngoại lệ, nàng từ một nữ tử có chút tự ti, bây giờ đã trở thành một nữ nhân động lòng người như vậy. Khuôn mặt thanh tú, làn da vốn trắng nõn bây giờ có chút xanh xao, nhưng không mang lại cảm giác quá mức tiều tụy, còn dấy lên vài phần muốn che chở. Thân hình có lồi có lõm, so với khuôn mặt thanh tú quả thật có chút bất đồng, bất quá vẫn có thể xem là hợp đến kì lạ. Vừa có gì đó rất thu hút, cũng vừa khiến người khác xem trọng. Nhất là khí chất nhu hòa, so với Lam Ngân Tuyết còn muốn dịu dàng hơn mấy phần, bất quá, con ngươi sáng trong, lộ ra thần thái thông minh khôn khéo.
(Tác giả: thật ra thì lâu rồi không dàn 'con gái con trai' này của ta, nên ta lần này muốn tả kĩ một chút, nếu ai không thích đọc có thể lướt hắc hắc. Thật ra Tiểu Thúy cũng sẽ có tầm hai mỹ nam đi theo, ta đều có chút thiên vị 'con gái' của ta hơn một chút mà hắc hắc, nếu ai ủng hộ, sau này ta làm riêng truyện về Tiểu Thúy, không dài đâu, nhưng ta sẽ làm cho nàng ấy cũng thật hạnh phúc)
Trong căn phòng, vốn nhiều người, lại yên tĩnh đến mức khó chịu, thế nhưng lại bị một câu nói của Tiểu Thúy mà càng trở nên trầm mặc hơn bao giờ hết
"Muội ấy chắc hẳn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới về trễ hơn dự định" Lương Lăng Nhi cau mày nói, nàng mím môi, cảm giác vừa lo lắng lại vừa tin tưởng thật đúng là khiến lòng người khó chịu. Khuôn mặt vốn mỹ lệ lại trở nên buồn bã.
"Nàng ấy chắc chắn có thể giải quyết được" Lộc Nhai kiên định lên tiếng, khuôn mặt so với năm xưa không thay đổi mấy, thay vào đó là vài phần kiêu ngạo cùng tự tin, hiển nhiên bộ dáng thiếu niên hận thù hèn mọn năm xưa thật sự rất bất đồng. Tiểu shouta năm nào vẫn giữ nguyên nét đẹp của mình, chỉ là cái túi da này thật sự hơi khác với tính cách chủ nhân nó. Khí chất quanh thân tản ra vài phần xa cách không thích tiếp xúc với người khác, bản mặt than như in mấy chữ ta đã có chủ. Vừa đáng yêu lại vừa thành thục. Đôi mắt lại càng thêm mê hoặc, vừa lạnh nhạt, lại vừa sâu thẳm, đến Lam Ngân Tuyết khi tiếp xúc cũng rất khắc chế bản thân không khi dễ nam nhân trong sáng này (Tác giả: ừ thì trong sáng *ngoáy tai*)
"Đúng vậy, năng lực của Tiểu Tuyết vốn hơn người, mặc dù có chút vô lại và lười biếng nhưng không thể phủ nhận muội ấy rất giỏi" Tiểu Tuyết cũng tán thưởng, giảm bớt không khí ngột ngạt xung quanh.
"Tên Vương gia nhà ngươi sao lại còn ở đây?" Bỗng Lãnh Huyết Ngạn vốn đang nhàn nhã uống trà, không khỏi liếc mắt nhìn Hiên Viên Dực cũng đang trầm mặc ngồi ở ghế. Hắn có chút ghét bỏ Hiên Viên Dực, không phải là chỉ dựa vào lí do là nàng giải độc cho hắn để tạo điều kiện qua lại thôi sao? Sao còn mặt dày ngồi nơi này
Hiên Viên Dực nhướn mày nhìn nam tử yêu nghiệt mặc một thân huyết y chói mắt, dung mạo so với nữ tử tuyệt sắc như Lam Ngân Tuyết cũng muốn hơn vài phần, quá mức khác người rồi! Đến khuôn mặt tà mị yêu nghiệt không nói, đến cả giọng nói cũng gợi cảm! Đến ánh mắt cũng là ánh mắt hoa đào, vừa quyến rũ lại vừa trầm lặng, huyết mâu càng thêm mê người. Muốn hãm thì lại không dám, mà hãm rồi thì lại không dứt được, nam nhân này đúng là lam nhan họa thủy. Đã thế ăn mặc còn thật rất biết khoe cái vẻ đẹp lưỡng tính nam mê nữ ái của hắn, vạt áo mở rộng để lộ ra vòm ngực trắng ngần, nhưng nhìn kĩ thì thấy cực kì săn chắc, nếu là ở hiện đại thì chính xác là loại người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng không màng ấy! (Tác giả: Hắc =] Đây là một trong những cục nam chính nặng kí nhất, há há, yêu nghiệt đến vậy thì ta tự chủ hơn người cũng mê chứ nói gì sắc nữ như Tiểu Tuyết nhà mình)
Lãnh Huyết Ngạn cũng hất mặt, bày ra bộ dáng kiêu ngạo đáng đánh đòn chăm chú nhìn lại Hiên Viên Dực. Hiên Viên Dực thì có nét giống Ám Dạ, chỉ là hắn là loại tuấn mỹ lạnh băng thâm trầm, mày kiếm, mắt sâu như vực, đẹp đến không thể quên, môi bạc lúc nào cũng hơi cong nhẹ, rất nhẹ, vừa mỹ lại vừa nhạt. Khí chất so với Lam Hàn Phong còn muốn thâm trầm hơn mấy chục phần.
"Sao? Ngươi ghen?" Hiên Viên Dực trào phúng nói
"Hừ, bản công tử ta đây chính là đang ghen, ngươi không thấy Tiểu Tuyết đã chọc rất nhiều hoa đào rồi sao? dính thêm người chẳng phải lại càng thêm một kẻ thù sao?" Lãnh Huyết Ngạn bày ra vẻ mặt ngươi đúng là kẻ ngu ngốc, cũng rất trào phúng châm chọc lại Hiên Viên Dực. Sắc đẹp so với bản công tử thì thật sự đúng là thua kém, hừ. Hắn đứng trước nàng chính là tà mị không kiềm chế được, nhưng trước mặt tình địch chính là một tiểu tức phụ, hận không thể dùng lời lẽ chanh chua nhất để có thể dọa tình địch bỏ chạy.
Duy chỉ có hai nam nhân là im lặng, cực im lặng không nói gì. Ám Dạ thủy chung luôn đứng một chỗ, sắc mặt vẫn không biểu lộ gì nhưng ánh mắt đã bán đừng hắn. Hắn cũng không thể phủ nhận cũng càng lúc càng tuấn mỹ lạ thường, vóc người cao lớn cực săn chắc, eo hẹp vai rộng, khuôn mặt lại nghiêm nghị sát phạt. Tựa như một vị thần, vừa cao quý lại vừa tàn nhẫn, băng lãnh tới tàn nhẫn, tựa như trong mắt hắn, chỉ tồn tại một giá trị, những thứ khác vĩnh viễn đều bị hắn xem thường. Thế mà bây giờ, hắn chỉ như một người nam nhân tầm thường lo lắng cho người trong lòng, quả thật hắn vẫn còn một mặt rất dịu dàng, chỉ là quá mức che giấu mà thôi.
Lãnh Tử Ngạn nhắm mắt, không để lộ ra tử mâu cũng tà mị, bất quá vẫn băng lãnh tà mị, rất lãnh khốc, nhưng cũng tà mị đến không kiềm chế được, dung mạo tựa như Lãnh Huyết Ngạn, chỉ là Lãnh Huyết Ngạn phong lưu đa tình thì hắn là lãnh khốc cũng vô tình. Ám Dạ là băng lãnh tàn nhận, thì hắn chính là loại băng lãnh đến yêu nghiệt. Không thể không nói, Tiểu Tuyết nhà ta chọc trúng rất nhiều hoa đào, rất nhiều ong bướm, bất quá toàn là bướm chúa ong chúa chứ có bình thường gì cho kham. Ngàn vạn lần thở dài lần thứ n thay Tiểu Tuyết ngao ngán, ài, định mệnh thật cẩu huyết mà.
"Vậy không phải các ngươi thay vì ngồi yên ở đây đợi nàng, giúp nàng dọn dẹp chút đường đi không phải tốt hơn sao?" Hiên Viên Dực nhướn mày, nói ra ý định trong lòng, hắn có chút ý vị nhìn thoáng qua nam nhân trong phòng, tất cả những người này, chỉ sợ là hắn không thể đè xuống được, thôi thì chung sống hòa thuận một chút vậy (Tác giả: Dực nhà ta thật khôn ngoan nha *gặm bánh bao*)
"Thiên hạ còn đang đại loạn, cái Bạch Sương cung không biết từ đâu chui ra, đè đầu cưỡi cổ hết tất cả thế lực khác, ngươi nghĩ rằng chúng ta dẹp được mấy phần?" Lộc Nhai thẳng thẳng đáp, không phải là hắn không có ý định đó, bất quá để thực hiện, còn cần phải chờ nhân lực
"Bạch Sương cung? Thật ra thì không phải là không thể dây vào, chỉ là chỉ có thể dùng chút thủ đoạn đè ép, không thể diệt hoàn toàn" Hiên Viên Dực nhấp một ngụm trà, cũng rất thoải mái với suy nghĩ thẳng thắng của Lộc Nhai
"Hừ, thủ đoạn thì thủ đoạn, dù sao cũng chẳng thiệt hại gì, có thể giúp đỡ Tiểu Tuyết được bao nhiêu, thì cứ hèn hạ bấy nhiêu đi, thanh danh cũng chẳng mài ra được nàng" Lãnh Huyết Ngạn cười, cảm thấy cái việc dùng thủ đoạn hoàn toàn không hề có gì đó rất mất tự tôn nam nhân, ài, còn đường truy thê thật gian nan, không đi đường tắt, biết khi nào mới lừa được vào tròng?
Hiên Viên Dực cong môi, tám người sáu nam hai nữ, bắt đầu rục rịch âm mưu đơn giản nào đó. Hắc hắc, con đường về sau thật tối tăm a!
-TÁC GIẢ LẢM NHẢM-
Tình hình là :v truyện dài cực, há há, ai theo nổi không?
=] Thứ hai chính là, chẳng chơi game show nữa, tác giả đang buồn đời, tác giả tự lảm nhảm
=] Thật ra thì ta chán đời, muốn giao lưu, có ai nói chuyện có chút bỉ bựa thì tìm ta, ta củng đủ bỉ bựa đấy. À, thật ra ta còn có cái biệt danh một thời là Hạ cường công há há há =] ta nói cho vui vậy thôi
=] do méo ai chịu đoán nên ta nhây luôn đấy *hất mặt* không có cho mọi người biết họ làm chuyện xấu gì đâu hắc hắc