Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì yêu nên em trao hết tương lai.
Tại sao không giống như xưa?
Đến lúc nước mắt thay mưa.
Nhưng hối hận cũng không kịp nữa...
_Yêu một người vô tâm_
•.•.•.•.•
Trung tâm đô thị Hoàng Lạc, nơi hội tụ của những con người giàu có nhất nhì trong giới thượng lưu. Từng ngóc nghách nhỏ trên đường phố đều mang nét sang trọng, đèn điện sáng trưng trên những toà cao ốc chọc trời. Xa hoa mà tráng lệ. Được đặt chân tới nơi đây là mơ ước của nhiều doanh nhân mong muốn thành đạt.
Hai chiếc xe việt dã trái màu cùng lúc dừng lại trước một khách sạn tráng lệ, ngay sau đó, hai nhân viên mặc đồng phục vội vã chạy tới cung kính mở cửa xe. Đôi giày da bóng loáng bước xuống, kéo theo thân hình của một nam nhân phong hoa tuyệt đại, khí chất bức người. Chỉnh lại gọng kính che khuất gần nửa khuôn mặt, bộ âu phục phẳng phiu càng tôn lên thân hình hoàn mỹ. Mái tóc vàng lấp lánh như được giáp kim loại quý, nam nhân từng bước lịch thiệp tiến về phía "đối thủ" cũng vừa bước ra khỏi xe. Phía sau hắn, tập đoàn cổ đông giống như một đội quân đã súng giáp chỉnh tề.
Phía bên kia bước xuống là một cặp trai gái. Nam nhân một thân âu phục đen cao lớn, anh tuấn kiệt suất, khí độ phi phàm. Nữ nhân mái tóc màu hồng, lọn tóc xoăn sóng sánh chuyển động theo từng bước chân. Trên người chỉ mặc một bộ sườn xám ngắn đỏ chót, đôi chân dài trắng nõn càng được tôn lên bởi đôi giày cao gót đỏ. Vòng một đầy đặn như ẩn như hiện bên dưới lớp vải mỏng tanh, trên mặt chát một lớp phấn dày, hai tay thân mật khoác vào tay trái nam nhân. Thoạt nhìn có phần hở hang quá đáng, nhưng không khỏi khiến nhiều người xung quanh bỏng mắt.
Mi tâm khẽ nhăn lại đôi chút, lại khiến người khác không thể phát hiện ra, trên khuôn mặt vẫn duy trì một nét bình thản. Được chiêm ngưỡng một nữ nhân vừa nhìn đã nhận ra xuất thân đứng bên cạnh nam nhân đại tài như vậy, Arthur đương nhiên có chút mất hứng. Trước đây hắn cũng là hạng người trăng hoa, nhưng nữ nhân hắn dùng tuyệt đối không thể trăng hoa. Huống hồ hiện tại vợ sắp cưới của hắn chính là vạn người không sánh bằng, nhìn thấy đàn bà kiểu này cũng có chút không ưa. Chỉ là, đối phương thế lực hùng hậu, lần này hợp tác cũng phải dựa vào bên đó không ít. Bẩn mắt một chút thì có đáng gì.
Nói cách khác, việc làm ăn lúc này vô cùng quan trọng.
Hai nam nhân đứng đối diện nhau, phía sau mỗi người đều kéo theo một đám cổ đông. Người ta nói, âu phục giống như chiến bào của người đàn ông. Nếu thật sự là vậy, hai nam nhân này chính là hai đại tướng quân dũng mãnh, đánh đâu thắng đó. Dùng khí thế áp đảo mọi đối thủ của mình.
Arthur lạnh lùng đưa mắt đánh giá người trước mặt một cái. Quả nhiên không quá lời đồn đại, chủ tịch tân nhiệm tập đoàn Gia Thịch chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi. Từ nhỏ đã được nhiều cổ đông tin tưởng giao cho trọng trách. Chuyện làm ăn lớn lần này cũng giao tất cả cho người mới, như vậy cũng đủ biết tên thiếu gia họ Thạch này được tín nhiệm như thế nào.
Môi cong lên mỉm cười như có như không, tay trái rút ra khỏi túi, lịch thiệp ngỏ lời.
"Thạch thiếu gia, hợp tác thành công."
Thạch Dạ Hiên đưa mắt nhìn bàn tay trước mặt, cũng âm thầm đánh giá đối thủ. Đôi mắt hai màu phía sau lớp kính dâm tản mác mị hoặc. Một lát sau tay vẫn để yên trong túi, chưa có dấu hiệu muốn "hợp tác" với cái bắt tay kia.
Không gian đột nhiên lặng xuống, nghe rõ cả âm thanh ai đó hít vào ngụm khí lạnh. Lãnh khí bao trùm khiến hai phe cổ đông đã vài người bị doạ đến sắc mặt trắng bệch. Hiện tại họ chỉ dám đứng im nhìn người đại diện của mình đưa ra hàng động kế tiếp.
Bàn tay đơn độc trên không vẫn chưa nản chí hạ xuống, hai đôi mắt sáng rực như chim ưng tản ra khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Cuối cùng tay cất trong túi chịu đưa ra, những ngón tay thon dài lồng xuống, bóp chặt.
"Arthur thiếu gia, khách sáo rồi. Thay ba tôi gửi lời hỏi thăm tới chủ tịch!"
"Được!"
"Hôm nay là ngày đầu tiên Tinh Thiên và Gia Thịch hợp tác, không thể không ăn mừng. Chỉ là, tôi có một chút việc đột suất, đành để cổ đông tiếp các vị, Arthur mạn phép đi trước."
"Không sao! Sau này còn nhiều cơ hội!"
"Thạch thiếu gia, mời!"
Hai đoàn cổ đông vừa khuất bóng trong khách sạn, nụ cười trên mặt Arthur lập tức hạ xuống. Từng bước tiến về chiếc trực thăng đang chờ sẵn gần đó, hắn rút điện thoại bấm một dãy số. Cước độ trên đất cũng nhanh hơn vài phần.
"David, ở nhà sao rồi?"
Sau một hồi tút dài cũng có người chịu bắt máy, chưa kịp trả lời đã nghe tiếng hắn hỏi trước. Đầu dây bên kia truyền đến một loạt những âm thanh hỗn loạn, tiếng đồ vật va chạm cùng âm thanh gào thét của một thằng nhóc. Cuối cùng là tiếng khàn khàn của người vừa được gọi.
"Cậu chủ... Rất tốt!"
Khoé môi Arthur lập tức cong lên, chỉ cần nghe cũng biết đang "tốt" tới mức nào. Hắn cam đoan ở nhà đang có "loạn chiến" "kinh thiên động địa". Tên David này từ bao giờ lại học nói dối trắng trợn như thế.
"Vất vả cho cậu rồi, tôi sẽ về ngay!"
Nói rồi cúp máy, nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ. Chiếc trực thăng cất cánh, nhập vào thiên không đen đặc.
Vợ sắp cưới còn đang chờ hắn ở nhà.
~*~
"Mẫn đại tiểu thư, chuyện kết hôn của cô có phải sự thật không?"
"Mẫn đại tiểu thư, Arthur thiếu gia đồng ý lấy cô là vì đóng kịch hay kết hôn theo hợp đồng?"
"Một tháng nữa hai người sẽ chia tay đúng không?"
"Cô đã bỏ cuộc với Mạnh thiếu gia, Lãnh tổng và bác sĩ Tống rồi sao?"
"Cô Mẫn! Cách thức khuyến rũ đàn ông của cô là gì?"
"Bộ dạng của cô hiện giờ có phải do người tình của Arthur thiếu gia đánh ghen không?"
"Cô Mẫn! Có phải chuyện kết hôn này là giả, chỉ một mình cô tung tin sai sự thật nhằm gây sự chú ý tới phóng viên để chúng tôi giúp cô nổi tiếng không?"
"Xin hãy trả lời cho chúng tôi một câu!"
Tịch Nhan vừa về tới cổng đã bị bao vây bởi một đám phóng viên, đèn flash chớp liên tục đến chói mắt cùng những tiếng hỏi dồn dập không cho người ta kịp tiếp nhận. Nếu không phải đã nhìn thấy cái cổng sắt của biệt thự lù lù trước mặt cô còn tưởng đã đi nhầm tới lễ trao giải quốc tế.
Vậy thì chắc hẳn Tịch Nhan phải là một nghệ sĩ nổi tiếng chuẩn bị nhận giải mới có thể được phóng viên quan tâm tới mức độ này. Xin nhắc lại, cô đã không còn là người của Mẫn gia, đứa con bị mẹ ruột đá ra khỏi nhà mấy tháng trời một lời hỏi thăm còn đại tiểu thư gì nữa. Người phía trước gọi sai không nói, chí ít cũng hỏi han lịch sự. Càng về sau câu hỏi càng trở nên quá đáng.
Cái gì mà kết hôn theo hợp đồng? Cái gì mà sau một tháng sẽ ly hôn? Cái gì mà cô làm cách nào để khuyến rũ đàn ông? Còn cái gì mà cô tự mình tung tin nhằm mục đích nổi tiếng? Đây mà gọi là phỏng vấn sao, nói đúng hơn là một loại sỉ nhục nhân phẩm người khác thậm tệ. Thật muốn biết họ rốt cuộc là phóng viên hay một đám người đi mắng chửi thuê. Nếu không phải hôm nay Tịch Nhan đi bộ về nhà thì hiện tại cô đã chẳng buồn xuống khỏi taxi.
Họ nói cô kết hôn với Arthur theo hợp đồng. Làm ơn đi, cô không muốn giống Vũ Cẩm Nguyệt. Biết đâu sau này "chồng" cô "hồng hạnh vượt tường" quay sang say đắm nữ chính, thú tính nổi lên Tịch Nhan chắc chắn chết không toàn thây.
Họ nói cô tự mình tung tin kết hôn. Nếu thật sự như vậy liệu rằng lúc này Tịch Nhan có an an ổn ổn mà đứng đây cho họ phỏng vấn hay không? Với tính cách của hắc liên Arthur, tin rằng cô đã sớm bị Huyết Nguyệt phanh thây rồi.
Đứng im lặng giữa đám phóng viên, lười biếng không một lần mở miệng, ánh đèn flash càng lúc càng trở nên điên loạn. Chỉ vài phút sau đã thấy David chạy ra, vệ sĩ trong nhà nhanh chóng dẹp đường cho Tịch Nhan vào trong. Tới khi đã đi được cả quãng dài vẫn nghe tiếng phóng viên la hét phía sau.
"Kết hôn với Arthur thiếu gia. Mẫn Tịch Nhan, hạng người như cô không thấy xấu hổ sao?"
Xong, cửa sắt đanh thép đóng lại, Tịch Nhan vẫn bình thản bước đi, không quay về sau nhìn kẻ vừa sỉ nhục mình lấy một cái. Xấu hổ sao? Nó là gì? Có ăn no được không? Có mặc ấm được không? Có cho người ta có được hạnh phúc không. Nếu là trước đây cô sẽ vô cùng tâng bốc nó, nhưng hiện tại đã không còn nữa rồi.
Vả lại, cô đâu có sử dụng "quy tắc ngầm" để khiến Arthur cưới cô, là hắn ta tự động mở lời trước.
Thắc mắc tại sao báo trí lại rành về quá khứ của cô tới vậy sao. Còn không phải vì trước đây, thối danh Mẫn Tịch Nhan đã có nhiều vụ rùm beng trên các trang mạng song hành cùng ba cái tên huyền thoại Lãnh Du Thần, Mạnh Thành Lăng và Tống Thiệu Khâm ư? Chính là một con đàn bà không biết xấu hổ, bám víu không buông lấy những nam nhân đại tài của đất nước như một con đỉa hút máu. Bị bao người căm ghét sỉ vả.
Nhưng là, họ biết cô nhưng cô không biết họ. Tại sao phải trả lời. Nói cách khác, mẹ dặn không được nói chuyện với người lạ!
"Tịch Nhan, qua đây!"
Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng bị ngắt quãng, David từ phía sau kéo tay cô quay ngược vào vườn. Nơi này giống như không phân mùa, hoa cỏ loại nào cũng có, từ hướng dương, mẫu đơn, cúc Ba Tư cho tới hoa hồng, cẩm chướng, violet. Bất kể loài hoa nào cũng kiều diễm nở rộ.
Chỉ là, một bóng người nằm bẹp dí trên đất đã phá hỏng toàn bộ mỹ cảnh cô đang ngắm.
Khẽ nhăn đôi mày thanh tú, đây không phải là thằng nhóc đầu óc có vấn đề cậu chủ của Doãn Đình sao? Thật là, đã nói cô đẩy cậu ta xuống nước chỉ vì mục đích báo thù, có mắc nợ đâu mà chỗ nào cũng đụng mặt như thế.
Bất chợt quay sang nghi ngờ nhìn David bên cạnh, cậu chủ của Phùng gia tại sao lại nằm bẹp dí trong vườn như của vứt bỏ thế này. David nhận thấy ý tứ của cô, thản nhiên nhún vai, bộ dạng hết sức vô tội.
"Không phải tôi, là cậu ta sốt cao còn mò tới, tôi tưởng ăn trộm nên thả chó ra thôi!"
Câu sau cùng có phần nhỏ bé đi, ánh mắt sắc lẹm của nữ nhân bên cạnh vẫn không buông tha, tiếp tục gặng hỏi.
"Bao nhiêu con?"
David gãi gãi đầu cười trừ, quay đi nơi khác, lí nhí.
"Tất cả!"
Tịch Nhan đen mặt, thật sự, quá sức vô tội. Ai chẳng biết cái chuồng chó trong biệt thự nuôi "có" gần hai chục con chó giống Husky được huấn luyện đặc biệt. Thả tất chó ra, đừng nói một tên công tử bột, chưa biết chừng Huyết Nguyệt đối mặt cũng phải cong đít bỏ chạy.
"Nhưng yên tâm đi, tôi không thả ba con chó Ngao ra đâu!"
Khoác tay lên vai Tịch Nhan thân thiết cười lã chã, ngay sau đó cũng phải tự động hạ tay xuống ho khan.
"Buông tôi ra! Ai cho mấy người bắt cậu chủ của tôi vào đây?"
Cái đại bao bị kẹp bởi hai tên vệ sĩ cố gắng lao vào cổng, âm thanh dù cách cả trăm mét vẫn nghe rõ mồn một. Tịch Nhan liếc mắt nhìn David bên cạnh như hỏi tội, là ai vừa mới nói với cô thằng nhóc này tự xông vào?
Đau khổ bưng mặt. Thôi rồi, không chỉ cậu chủ mà người hầu cũng tới đòi nợ cô!
...
Tịch Nhan chống tay ngồi trên ghế, thư thái đưa mắt nhìn Doãn Đình thân hình tròn vo hì hục chạy qua chạy lại nhà vệ sinh thay nước, mỗi lần bước ra lại đem theo một chậu nước ấm cùng cái khăn sạch. Nhúng nước, vắt khô, lau tay chân cậu chủ, mỗi động tác đều vô cùng thành thục và chu đáo.
Cuối cùng cô cũng hiểu, Phùng Minh Lãng và Doãn Đình như nước với lửa lại sống được cùng nhau mười mấy năm trong Phùng gia. Còn cô nàng này, sống chết cũng không chịu để Tiểu Tây đụng vào cậu chủ của mình vì cớ gì.
"Doãn Đình, sao cậu và thằng nhóc này lại tới đây?"
Chỉ duy chuyện này cô vẫn không khỏi thắc mắc. Nửa đêm nửa hôm, hai kẻ có nhà ở đàng hoàng lại tới trước cửa nhà cô để David thả chó đuổi. Một người thì chen lấn trong đám phóng viên la hét đến khàn cả cổ.
"Còn không phải vì đi tìm cậu sao?" Doãn Đình một bên dùng khăn ướt đắp lên trán Phùng Minh Lãng, một bên có chút bực bội buột miệng trả lời. Lát sau ngơ ngác nghĩ lại liền vội vã bào chữa. "A... không phải! Ý của mình là... cậu chủ đi lạc!"
Mà nói xong câu này cô nàng thật sự muốn dùng búa tạ đập vào đầu mình vài cái. Bào chữa vì sợ Tịch Nhan biết được lý do sẽ hiểu nhầm. Nhưng nếu lý do sau mà để cậu chủ nghe được, cô chắc chắn sẽ chết rất thảm.
"Đi lạc?"
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tịch Nhan nghi vực hỏi lại, tử mâu xanh nhạt hiện lên ý cười. Thằng nhóc này chẳng lẽ lại bị não? Mười sáu tuổi còn có thể đi lạc được sao?
Doãn Đình cắn môi, tránh ánh mắt dò xét của Tịch Nhan đảo mắt nhìn xung quanh như đứa trẻ vào nhà người lạ. Cuối cùng biết không thể nói dối đành thở dài khai thật.
"Thật ra, từ ngày Tịch Du về nhà trở thành cô chủ, cậu chủ không hiểu sao luôn có hiềm khích với cậu ấy."
Tịch Nhan đang đắp chăn cho Phùng Minh Lãng đột nhiên dừng lại. Mẫn Tịch Du về Phùng gia làm cô chủ? Chẳng lẽ gia đình thật của nữ chính lại là ba mẹ của thằng nhóc này? Thế giới cũng thật nhỏ bé làm sao!
Bỗng trong đầu hiện lên những lời nói của Triệu Thục Yến trong giấc mơ đêm qua. Khẽ nhếch môi khinh miệt, thì ra đó là lí do bà ta nổi điên đến vậy. Con chồng đã bỏ đi, "mẹ" cô sau này biết yêu thương ai. Biết đâu hiện tại đang nhớ thương nữ chính đến phát điên rồi.
Nhưng là: "Tịch Du thật may mắn!"
Chỉ cần nhìn Doãn Đình hiện tại cũng đủ biết chủ nhân Phùng gia là người nhân hậu tới mức nào. Ngay cả một người hầu cũng được nuôi đến phát phì, huống gì con ruột mất tích mười mấy năm. Mẫn Tịch Du hiện tại nhất định đang có một cuộc sống sung sướng.
Khẽ cảm thán một câu lại nhận được sự đồng tình của Doãn Đình. Cô nàng đặt khăn ấm xuống chậu nước, gật đầu như mổ thóc.
"Phải đó! Quả thật hết sức may mắn, chỉ có năm mươi phần trăm cậu ta vẫn có thể vào nhà làm cô chủ của mình."
"Năm mươi phần trăm?"
Tịch Nhan có chút ngơ ngác. Cái gì năm mươi phần trăm? Cô không hiểu.
"Cậu không biết sao?" Lần này là cái mặt như bánh bao và vẻ ngạc nhiên tột cùng của Doãn Đình đã kề sát mặt Tịch Nhan. "Tại sao lại có thể không biết? Rốt cuộc có phải người Mẫn gia không vậy? Cậu và Tịch Du là hai người được luật sư Đường đem hồ sơ về cho ông bà chủ, kết quả xét nghiệm ADN cũng đã có, chẳng lẽ bị giật tóc mà cũng không biết hả?"
Nói rồi đưa tay bới loạn đầu Tịch Nhan... đếm tóc. Cô có chút bực bội gạt phăng ra. Nói thừa, cô dĩ nhiên không phải người họ Mẫn, ba của cô đâu phải Mẫn Thiên Ngạo. Nhưng tại sao lại là cô và Mẫn Tịch Du, nếu người của Phùng gia có thể điều tra ra nữ chính không phải con ruột nhà họ Mẫn thì tại sao lại không biết Triệu Thục Yến không cùng Mẫn Thiên Ngạo sinh ra cô.
Trong chuyện này, rốt cuộc có bao nhiêu rắc rối?
"Mà chuyện đó không quan trọng, vấn đề chính là tại sao cậu lại đồng ý kết hôn với Arthur thiếu gia. Tịch Nhan, cậu bị người ta ép phải không, nói cho mình biết đi!"
Doãn Đình vươn mình leo qua giường lớn tiến tới nắm bả vai Tịch Nhan lo lắng hỏi một tràng.
"Doãn Đình, cậu không hiểu đâu!"
Tịch Nhan gạt tay cô bạn xuống quay sang phía ban công. Làm sao một người con gái từ nhỏ đã có một cuộc sống ngập tràn màu hồng như Doãn Đình có thể hiểu được cuộc sống của cô. Trước đây không hiểu, hiện tại không hiểu, ngay cả chuyện tương lai cũng không thể hiểu.
"Tại sao lại không hiểu? Mình không những hiểu mà còn hiểu rất rõ. Cậu là vì bị người ta ép mới đồng ý đúng không. Nếu cậu muốn có thể cùng mình và cậu chủ về Phùng gia, ông bà chủ chắc chắn sẽ rất quý cậu!"
Tịch Nhan đưa mắt nhìn xa xăm không nhịn được nhếch môi. Về Phùng gia sao? Về sống cùng nữ chính dưới thân phận osin hay kẻ hầu. Cô có chấp niệm, có tham vọng, trở về đó thì ham muốn trả thù của cô sẽ ra sao? Nếu là trước đây, khi chỉ vừa bước vào thế giới này mà có người ngỏ lời như vậy cô sẽ chẳng ngần ngại gì mà gật đầu đồng ý. Tới một nơi xa lạ, tránh xa những con người tệ bạc, làm lại một cuộc đời mới. Nhưng là, hiện tại đã không thể nữa rồi. Một khi quyết định đặt chân vào cái bẫy chết người này cô đã định trước là không còn đường lui. Chỉ có thể bước tiếp mà đối mặt.
"Doãn Đình, ở lại chăm sóc cậu chủ của cậu đi!"
Doãn Đình ngẩng đầu định nói thêm, chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa gỗ đã đóng sầm lại.
~*~
Tịch Nhan trở về phòng, căn phòng màu tím rộng lớn vẫn thoang thoảng hương hoa hướng dương. Tấm rèm cửa bên cạnh kéo ra, để lộ một khoảng sân rộng le lói ánh đèn huỳnh quang. Từ ban công tầng trên, ba bóng đèn pha lê vàng nhạt yếu ớt phủ xuống, leo lét trong hơi sương, dường như chỉ đủ thắp sáng cho chính nó.
Bên ngoài trời, sương lạnh bắt đầu phủ xuống tán lá khô, làm đục thêm lớp kính cường lực bao quanh nửa phòng, lu mờ hết thảy. Mọi vật đều côi cút rúc mình trong tổ tránh lạnh, tiếng côn trùng râm ran trong đất khiến màn đêm càng thêm phần cô độc. Tổ chim sẻ vắt mình trên cành cây, bên trong có chim mẹ đang mớp mồi cho chim non.
Gia đình? Hai từ nghĩ hoa mỹ đột nhiên hiện ra trong đầu, môi không tự chủ bật cười khinh bỉ bản thân. Cô như vậy là đang thèm khát một gia đình không có người thân nào quan tâm tới mình. Muốn trở về ngôi nhà ngày ngày đều phải nhìn sắc mặt người ta mà sống sao?
Mệt mỏi ngồi bệt xuống cạnh giường, ngây ngốc nhìn căn phòng của riêng mình. Giống như một hình trụ xa hoa, đáy lát đá hoa cương, trần hoạ tiết cầu kì. Nửa vòng cung bao quanh phòng bằng kính trong suốt đã được rèm cửa che kín. Cúi đầu khẽ cười nhạt, sống trong ngôi nhà này cô có cảm giác, bản thân giống như một con chim hoàng yến tự mình sa vào cái lồng bằng vàng, chịu đựng cho người ta giam cầm trói buộc.
Có phải không khi từ ngày vào đây cô tựa như đã hoàn toàn tách biệt với cuộc sống bên ngoài. Đã vài lần trong ngày đầu tiên Arthur hỏi cô có muốn đi học lại không, nhưng Tịch Nhan đều lắc đầu từ chối. Có lẽ, cả cô và chủ thể đều đang sợ hãi phải đối mặt với điều gì đó ở Quang Vu.
Rũ mắt, đôi đồng tử chớp nhẹ phản chiếu hình ảnh chiếc túi giấy trên bàn trang điểm. Có lẽ hồi nãy Tiểu Tây đã mang lên đây cho cô.
Vươn tay với lấy túi đồ mở ra, con gấu bông màu hồng đã cháy rụi một nửa thân. Bên dưới, chiếc hộp giấy xém đen một góc lộ ra những tấm hình nhỏ. Hình bên trong rơi ra vương vãi trên đất cùng một chiếc đĩa phim. Tất cả, đều là hình của cô.
Tịch Nhan đứng bật dậy chạy về phía chiếc TV, bàn chân trần đạp phải con gấu trên đất. Âm thanh từ máy móc lần lượt phát ra.
"Tiểu Nhan, có lẽ khi chị nghe được đoạn ghi âm này em đã trở về thân phận là một phế nhân. Ngày ngày nhắm mắt, lắng nghe âm thanh của máy điện tim bầu bạn trong căn phòng màu trắng không có lấy một người thân tới thăm. Chị cảm thấy cuộc sống hiện tại của em rất nhàm chán phải không? Nhưng nó còn tốt hơn vạn lần so với một Mạnh Khắc Hy mười bốn tuổi.
Trước đây, em có một thân phận khiến bao người phải mơ ước ganh tị, một con người có được dư thừa tất cả mọi thứ trừ tình cảm. Từ khi ra đời đến khi trở thành một thằng nhóc mười bốn tuổi, em giống như một con robot không được lập trình cảm xúc. Đội vương miện, mặc áo bào, ăn bát vàng, nhưng mấy ai biết được phía sau lớp mặt lạ xa hoa đó em cũng chỉ là một đứa con vợ lẽ không có giá trị. Cái lâu đài đẹp đẽ trong mắt họ chính là cái lồng vàng tăm tối hằng đêm buông rèm giam nhốt em.
Cuộc sống cứ vô vị như vậy tiếp diễn, mỗi ngày em đều được người ta trang hoàng đẹp đẽ, sau đó lột sạch tất cả để mặc một thằng nhóc ngồi một mình trong phòng đối diện với bốn bức tường đen. Kẽ hở trên ô cửa sổ đã gim chặt là thứ duy nhất giúp em nhìn thấy thế giới bên ngoài. Lúc đó em chỉ đơn giản nghĩ, nếu như mình có một thân phận bình thường, thậm chí nghèo hèn liệu cuộc sống có tăm tối như hiện tại không?
Một gia nhân trong nhà nói sẽ giúp em bỏ trốn, chỉ cần sau này em không hối hận với quyết định của bản thân. Gật đầu chắc nịch, nửa đêm mang theo một chút đồ có giá trị ngồi trên xe mua lương thực ra khỏi lâu đài. Cuộc sống bên ngoài thật sự rất thú vị, như một con chim sổ lồng em có thể tự do làm tất cả những gì mình muốn. Dễ dàng trở thành một tên du côn đầu đường, cũng biết được trong thế giới này tiền bạc sa sỉ và quý giá tới mức nào.
Sau đó, em gặp một người con gái. Cuộc sống của cô ấy từ nhỏ đã trái ngược với em. Mái nhà là một cái hộp sụp đổ, quần áo chỉ có duy nhất một cái váy đã rách tả tơi, ngày nào cũng được "tự do" ra bên ngoài quỳ gối trước người khác xin tiền, cuối cùng cũng là trở về cái hòm đẹp hơn, thiếu thốn tình cảm hơn.
Nhưng kì lạ một điều, cô gái lúc ấy em quen trong hoàn cảnh nào cũng cười đến vô tâm vô phế. Em biết, nụ cười của cô ấy dù tươi đến đâu cũng chỉ là che giấu đi khuôn mặt đã ướt nhoè nước mắt phía sau. Ngày biết được người đàn ông cô ấy si cuồng chính là anh trai mình, nỗi sợ hãi bị bắt trở về căn phòng không có tình cảm khiến em bỗng chốc trở thành một tên hèn nhát. Nhiều lần không dám tới bên cạnh cô ấy, chỉ im lặng đứng một góc trong đám đông nhiều chuyện nhìn người con gái mình thích bị người ta sỉ nhục.
Nắm chặt bàn tay, em rất muốn lao tới hỏi xem rốt cuộc cô ấy tại sao lại ngu ngốc như vậy. Bị người ta đánh cũng không đánh lại, bị người ta chửi mắng cũng không mắng trả. Nhưng tới khi rửa vết thương cho cô ấy, nhìn thấy nụ cười tươi rói nở trên môi mọi giận dữ trong lòng đều tan biết. Cuối cùng hiểu được, thì ra đó là lần đầu tiên có người giúp cô ấy giảm đau.
Ngốc! Quả thật rất ngốc phải không? Đã cả trăm lần em mắng cô ấy như vậy, tới bao giờ mới biết tự yêu thương bản thân. Có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ rằng, lại có ngày người con gái em đang đơn phương vì yêu người khác mà bỏ cả tính mạng mặc sức cho người ta tra tấn. Ngày nhìn thấy cô ấy cả người đầy máu nằm trên băng ca trong bệnh viện, trái tim em tưởng như chết lặng đi.
Giác mạc tổn thương, nếu không có người hiến mắt thì sau này không thể nhìn thấy. Đạn kim loại nằm trong tâm thất, ca phẫu thuật của cô ấy khó có thể thành công nếu không có người hiến tim. Bác sĩ nói, phẫu thuật hiến tim chỉ được phép dành cho người não chết. Nói cách khác, chỉ cần em chết đi là có thể cứu cô ấy. Khoảnh khắc lao mình vào chiếc ô tô phóng nhanh bên ngoài bệnh viện, em không một giây phút nào cảm thấy hối hận.
Quả thật em không hối hận, không một lúc nào hối hận chị biết không. Kể cả khi cô ấy đã xuất viện, trí nhớ cũng bị người ta đánh cắp, suýt chút nữa bị tống đi như phế vật em cũng không hối hận. Gia nhân từng giúp em bỏ trốn một lần nữa xuất hiện, trong cơn mộng du em chỉ kịp nhìn thấy trước mắt là một con quỷ mở miệng nói, chỉ cần có được thân thể của Mạnh Khắc Hy, linh hồn của em sẽ được tự do trở về tìm cô ấy. Nếu trong vòng hai tháng, trước khi thân xác giả bị không khí làm tan biến cô ấy đồng ý nói yêu em thân xác thật sẽ được trả lại. Đánh cược với ác quỷ, không chút chần chừ gật đầu kí khế ước.
Thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh, em chỉ kịp mở lời hai lần với cô ấy nhưng hết thảy đều bị từ chối. Mang khế ước càng lúc càng đậm màu trên bàn tay trở về gặp ác quỷ, nó chỉ nhếch mép nói lúc này chưa cần thân xác của em. Quả nhiên, Mạnh Khắc Hy trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không được người ta coi trọng.
Chị nói em nên hận cô gái ấy không? Trước đây em năm lần bảy lượt tỏ tình cô ấy cũng chỉ yêu anh trai em, tới khi cô ấy không vướng bận điều gì cũng không chịu chấp nhận em. Đáng hận, thật sự rất đáng hận. Nhưng là, chữ yêu còn đáng hận hơn nhiều.
Dù sao em hiện tại cũng chẳng khác gì người đã chết. Hận hay yêu còn có ý nghĩa gì? Phải không?"
...
"Tiểu Nhan, nhìn vào đây mau lên!"
"Khắc Hy! Em bị điên hả? Lôi cái máy quay đó vào đây làm gì?"
"Dĩ nhiên là để quay lại khoảnh khắc chị đồng ý kết hôn với em. Sau này chị cưới người khác em nhất định gọi luật sư tới đòi bồi thường!"
"Ăn nói xằng bậy!"
"Sao lại xằng bậy? Em nói thật lòng đấy. Tiểu Nhan, nếu sau này em biến mất chị có nhớ em không?"
"Sẽ không có ngày đó!"
"Sao lại không có. Nếu... Nếu em chỉ là một hồn ma, một người đã chết bám theo chị. Vài ngày nữa sẽ bị hắc bạch vô thường tóm đi gặp Diêm vương. Đến lúc đó chị sẽ ra sao?"
"..."
"Là thật sao?"
"Dĩ nhiên... chỉ là ví dụ thôi!"
"Vậy thì đừng hỏi nữa!"
...
"Nào! Nào! Tiểu Nhan lại đây xem đi, em đã đích thân xuống bếp nấu mì gói cho chị đấy. Thưởng thức mau lên!"
"Đâu đâu? Nhã cũng muốn ăn mì Khắc Hy nấu, cho Nhã một tô!"
"Ai nói tôi sẽ cho cô ăn? Không được ăn, muốn ăn thì lăn vào bếp. Tiểu Nhan mau mau, máy quay sắp hết pin rồi, khoảnh khắc đại sự không được bỏ lỡ."
"Oa... Nhã muốn ăn!"
"Tôi nói cô không được ăn, mau đứng lại cho tôi. Trình Nhã chết tiệt! Để tôi bắt được tôi sẽ phanh thây cô!"
...
"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to you!"
"Chúc mừng sinh nhật Trình Nhã!"
"Tôi không thích cô đâu, nhưng quà thì không bỏ được. Lần sau đừng có tranh giành giường của Tiểu Nhan với tôi!"
"Hihi, cảm ơn Khắc Hy!"
"Nhã, xin lỗi! Hôm này Tiểu Nhan chỉ mua được mì gói, ngày mai sẽ đền cơm cho Nhã được không?"
"Không sao mà! Nhã thích ăn mì Tiểu Nhan nấu, ăn hoài không chán luôn!"
"Cô nói dối, suốt ngày ăn mì thì có gì ngon?"
"Thế sao hôm nào Khắc Hy cũng tranh mì với Nhã. Nhà hết mì rồi kìa, tắt máy quay đi mua đi!"
"Tôi không ghét cô nữa, căm ghét rồi. Mau trả lại quà sinh nhật đây!"
...
Arthur mở cửa, căn phòng màu tím bao trùm bởi màn đêm. Âm thanh của đĩa phim cùng ánh sáng phát ra từ màn hình TV chập chờn rọi xuống sàn mờ nhạt.
Đặt hộp bánh kem lên bàn, đôi giày da bước thêm vài bước lại đứng im. Dưới chân hắn, nền đá hoa cương la liệt những mảnh hình nhỏ. Con gấu bông cháy đen một nửa nằm lăn lóc bên cạnh chiếc hộp giấy.
Mái tóc nâu rũ rượi trên ga giường. Dáng người bé nhỏ ngồi trên đất, đôi mắt xanh vô hồn không chớp ngây dại, phản chiếu những hình ảnh vụng về quay trên màn hình TV.
Ngồi xổm xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vén lên sợi tóc mai ướt đẫm vì mồ hôi, Arthur đau lòng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tịch Nhan. Tiếng nấc nghẹn đắng rơi bên tai, đáy lòng như bị ngàn vạn con kiến chui vào cắn xé, đau đến tê tâm liệt phế. Hắn đã từng mạnh bạo mở miệng hứa sẽ không bao giờ làm cô tổn thương, thật không ngờ đã vào tận nhà hắn vẫn còn có thể xảy ra chuyện này.
"Tôi... từ trước tới giờ đều rất ích kỉ... phải không?"
Âm thanh như nỉ non trong không gian, khiến người ta không khỏi chua xót. Đáp lại cô cũng chỉ là tiếng cười của những con người bên trong màn hình TV.
"Tôi... từ trước tới giờ... đều đã làm sai... phải không?"
Cho dù không có người đáp trả, tiếng cười của Trình Nhã và Khắc Hy cũng đã cho cô câu trả lời. Sai thì sao? Không sai thì sao? Cho dù hối hận tới mức nào thì cả hai người yêu thương cô cũng đã lần lượt bị cô hại chết.
Có trời mới biết, lúc này cô muốn cười nhạo bản thân đến mức nào. Mạnh Khắc Hy, anh trai, lao mình vào xe, kẻ phế vật. Thật không ngờ phía sau cô còn ẩn chứa một câu chuyện ly kì tới vậy, ngay cả nhân vật chính là cô cũng không biết chút gì. Khắc Hy là em trai ruột của Mạnh Thành Lăng, Khắc Hy lao mình vào xe để cứu cô trong lần phẫu thuật hai năm trước. Bất giác đưa tay chạm vào con ngươi xanh nhạt đã ướt nhoè, ngay cả chuyện đơn giản này cô cũng không nhận ra. Mắt Khắc Hy hiện tại màu đen không có tiêu cự, người trong Mẫn gia cũng chẳng ai có mắt màu xanh.
Tịch Nhan bất chợt cười lớn, tiếng cười ai oán mà thê lương. Là do cô ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến mình mà không nghĩ tới những người xung quanh. Chỉ vì muốn bảo vệ bản thân mà ngay cả Trình Nhã, Khắc Hy cũng không cần.
Người bạn duy nhất không còn ở bên, tất cả những người quan tâm đến cô đều bỏ đi hết rồi. Cô đến lúc này mới biết hối hận còn có thể làm được gì đây?
"Tiểu Nhan, đau lắm phải không?"
Đau ư? Đến lúc này một từ ngắn ngủi ấy làm sao hình dung hết cảm giác của cô. Đau? Chính là đau như giằng xé tin can, đau như vạn tiễn xuyên tim. Đau đến mức ngay cả khí lực để cất tiếng khóc, để rơi lệ cũng không còn nữa.
Hay là bởi vì, cô đã sớm trở thành một con quỷ, cảm giác đau hay không đau cũng chẳng thể phân biệt.
Bên ngoài vang lên những âm thanh hỗn loạn, nhưng tới lúc này chẳng còn gì quan trọng nữa. Tất cả trước mắt đều lu mờ. Chỉ còn hình ảnh giây phút cậu nhóc ấy quay lưng dời đi.
"Tiểu Nhan, em hối hận vì đã yêu chị!"
...
"Cậu chủ, không được vào đây!"
"Phùng thiếu gia, cậu làm ơn nghe tôi trở về phòng được không. Phòng này nhất quyết không được vào."
"Cậu chủ!"
Phùng Minh Lãng mặc kệ lời cảnh cáo của Doãn Đình và Tiểu Tây loạng choạng lao vào phòng Tịch Nhan. Tới khi thấy được chủ nhà Arthur đang nghi vực nhìn mình cũng không kiêng hề sợ hãi gì tiếp tục bước tới.
Bóng người cao lớn che khuất màn hình TV có chút suy nhược. Khuôn mặt nhợt nhạt ướt đẫm mồ hôi vì sốt cao. Sau đó, mặc kệ nam nhân ngồi bên cạnh vẫn kinh ngạc nhìn mình, vòng tay đem thiếu nữ trên đất ôm trọn vào lòng.
Doãn Đình cùng Tiểu Tây không kịp ngăn cản chạy vào, vừa lúc chứng kiến tất cả sợ đến mục trừng khẩu ngốc. Duy chỉ có Arthur vẫn như kẻ ngốc ngồi bên cạnh nhìn vợ sắp cưới của mình bị tên đàn ông khác ôm. Đứng dậy nhìn một màn trước mặt khẽ hừ lạnh, chỉ thiếu chu môi là chẳng khác gì kiều thê bị bỏ rơi. Đây rõ ràng là vợ hắn, cho dù chưa kết hôn cũng không đến lượt tên đàn ông khác có quyền ôm ngon lành như thế.
Đưa ánh nhìn chán ghét về phía Phùng Minh Lãng, nếu không phải tên nhóc này được Tịch Nhan đưa về thì hắn đã chẳng nể tình gì mà đá văng ra ngoài. Nghĩ vậy nhưng chân vẫn không tự chủ bỏ đi. Cứ coi như hắn bao dung độ lượng, tha cho cậu một hôm, sau này nhất định đòi cả vốn lẫn lời.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy ai đó ôm mình vào lòng. Chặt! Rất chặt! Nhưng là ngập tràn sự quan tâm.
Giây phút ấy, tôi căn bản giống như một con robot chập điện, ngồi bên lề đường, dùng ánh mắt vô hồn nhìn dòng người qua lại cứ từng người từng người một dày xéo lên trái tim bằng thuỷ tinh của mình. Dù bị mảnh nhọn đâm vào chân cũng chẳng ai kiêng dè dẫm đạp. Tôi đã từng nghĩ rằng họ sẽ tiếp tục nhẫn tâm như vậy cho tới khi nào nhìn thấy trái tim của tôi vỡ nát. Có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, lại có kẻ sẵn sàng ngồi xuống, nhặt lên từng mảnh vụn tỉ mẩn dán lại chúng cho tôi.
Người đó tì cằm vào đầu tôi, thân thể cao lớn ôm trọn toàn thân tôi. Giống như muốn giúp tôi xua tan hết mọi tủi hờn trong quá khứ, thổi vào trái tim đã đầy ắp vết nứt rạn những quan tâm Mẫn Tịch Nhan chưa bao giờ có được. Hưởng thụ hơi ấm từ người ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân bất lực đến vô dụng như vậy.
Gió thổi nhẹ tới mấy, thân thiện tới mấy lá đã rụng làm sao có thể trở về cành. Tôi cũng giống như chiếc lá kia, cuống lá đã sớm khô héo, không còn sức lực bám víu vào cành. Nằm im dưới đất mặc cho số phận đưa đẩy. Chỉ là, chiếc lá của tôi đã sớm bị người ta dẫm nát.
Những kí ức đen tối cứ lần lượt hiện về, hoá thành lưỡi dao tàn bạo cứa xuống vết thương chưa lành hẳn trong tôi. Tất cả, không một lời báo trước, không một tiếng dặn dò. Tới khi khiến tôi mất đi tất cả lại cùng nhau đứng bên ngoài cười nhạo. Tôi, rốt cuộc tồn tại trên đời này vì mục đích gì?
Tôi của trước đây chưa bao giờ tin vào số phận. Nhưng khi nhận ra số phận đã cướp đi mọi thứ của Lâm Di, sau đó bù đắp cho tôi một cuộc đời bi thảm khác. Tôi mới nhận ra bản thân nhu nhược tới mức nào.
Thử hỏi, tôi ngoan cố với Khắc Hy vì mục đích gì? Một thằng nhóc có cuộc sống riêng, có hạnh phúc riêng rốt cuộc lại vì một kẻ ngoan cố như tôi mà buông bỏ tất cả.
Thử hỏi, tôi giúp đỡ Trình Nhã vì lí do gì? Nếu ngày đó tôi bỏ mặc cô ấy ở bãi rác, liệu rằng lúc này Trình Nhã có phải chịu cái chết thảm khốc như vậy không?
Mơ hồ nhìn những tấm hình trên đất, lại ngẩng đầu nhìn nền trời tịch mịch. Tôi hỏi, nếu có người phỉ báng tôi, sỉ vả tôi, nhục mạ tôi, châm chọc tôi, lừa gạt tôi, chà đạp tôi, khinh bỉ tôi, chê bai tôi, căm ghét tôi, oán hận tôi. Vậy, tôi phải làm sao?
Nhận lại từ ông, chỉ là những lời trách mắng tôi hèn nhát.
Đúng! Chỉ do tôi quá hèn nhát, hèn nhát tới mức không dám đối diện với số phận đã an bài cho mình. Chung quy, tất cả vẫn chỉ vì tôi. Dù trực tiếp hay gián tiếp, sự hèn nhát của tôi cũng đã cùng lúc làm tổn thương tới hai người yêu thương mình.
Trong thời khắc này, đáng lí ra một người sắp có chồng như tôi phải ngay lập tức vùng dậy. Nhưng ai biết được, trong lòng đang nảy sinh hai thứ tình cảm mâu thuẫn. Cảm giác ấm áp này quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến tôi có thể an tâm mà bật khóc. Nhưng song hành cùng nó, bản thân cũng rất muốn quay lại hỏi:
"Anh không sợ bị tôi làm tổn thương sao?"
Bởi vì, tất cả những người quan tâm tới Mẫn Tịch Nhan đều không có kết cục tốt. Bất kể thật lòng hay chỉ là giả dối.
~*~
Arthur hai tay đút túi tiêu soái bước ra cổng. Bộ dạng như thả dông đi dạo, hoàn toàn trái ngược với một kẻ vừa ghen tuông khi thấy vợ mình ngồi trong lòng người đàn ông khác. (Con rể ta nó bị cắm sừng đến phát điên rồi!)
"Sao rồi?"
Cất giọng dửng dưng hỏi David, phượng mâu híp lại nhìn về hỗn loạn phía cổng. Chưa chờ người bên cạnh trả lời đã thủng thỉnh đi lướt qua.
"Anh ta vẫn chưa chịu bỏ đi..."
David cung kính cúi đầu, ngẩng mặt lên đã thấy cậu chủ của cậu đứng bên cạnh cổng sắt. Trên khuôn mặt nhẵn thín lập tức chảy dài ba vạch hắc tuyến.
Arthur đứng im bên cạnh đám đông nhìn Mạnh Thành Lăng say sỉn bị bao vây bởi một đám vệ sĩ của mình không tự chủ nhăn mặt. Nam nhân dung mạo tuyệt luân thường ngày giờ phút này đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch nồng nặc mùi rượu, tiều tuỵ tới mức râu lởm chởm trên mặt cũng chẳng buồn cạo. Căn bản giống như một tên hành khất đêm hôm tới nhà hắn quấy rối. Không! Giống một tên điên mới trốn trại hơn. Chắc hẳn, từ hôm ở bệnh viện về đã... sống rất tốt.
Mà cũng thật là, nhà hắn từ khi nào đã trở thành cái nơi cho người ta tới làm phiền? Hết một tên Phùng Minh Lãng dầm mưa đêm đến ăn vạ lại thêm một tên Mạnh Thành Lăng uống rượu say tới quấy rầy. Không ổn! Ngày mai hắn nhất định phải thuê pháp sư về trừ yêu!
Khẽ tặc lưỡi vài cái, hất hàm ra hiệu vệ sĩ buông tay. Hướng thẳng phía Mạnh Thành Lăng vừa được thả ra mất đà ngồi trên đất, thất thố cực điểm hỏi.
"Đúng là rồng tới nhà tôm. Mạn hỏi, cơn gió nào đưa Mạnh đại thiếu gia tới ngôi nhà nhỏ bé này!"
Đúng là giễu cợt từng tiếng, mỉa mai từng từ. Mạnh Thành Lăng lúc này bộ dạng chẳng khác gì hổ què, không thèm quan tâm mình vừa bị sỉ nhục, đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn gặp Tịch Nhan!"
Arthur nghe rồi, nhưng mặt hiển nhiên chẳng có chút gì giống quan tâm. Ngồi xuống chiếc ghế vừa được vệ sĩ để phía sau, hắn nhàn nhã vắt chéo chân, đôi giày da cũng chẳng rảnh rỗi mà nhịp nhịp xuống đất. Ý cười ứ đọng trên môi, bộ dạng cực kì muốn ăn đòn. Chỉ thiếu nước ngẩng đầu mà dửng dưng phun ra một câu: "Anh muốn gặp vợ tôi có chuyện gì?"
Dĩ nhiên, những lời lẽ như vậy tốt nhất không nên khoa trương mà nói ra. Bằng không lại có người nói hắn vô sỉ, ỷ mạnh hiếp yếu.
Tay đưa ra nhịp nhịp vào bàn gỗ bên cạnh, môi bạc mấp máy.
"Vợ của tôi hiện tại không muốn gặp người lạ, phiền anh về cho!"
Câu nói này chắc là bớt vô sỉ hơn? Arthur thiếu gia cũng thật biết ăn nói!
Mạnh Thành Lăng phủi phủi tay áo, dùng toàn bộ sự xem thường trong đuôi mắt nhằm thẳng người trước mặt mà bắn đi. Phong thái hoàn toàn khác hẳn với tên say rượu hồi nãy, khinh khỉnh nhếch môi cười lạnh.
"Vợ anh? Arthur thiếu gia, chưa kết hôn đừng tuỳ tiện nhận bừa!"
"Cũng sắp rồi!"
Khoé miệng câu lên một đường cong mị hoặc. Một câu này của hắn chẳng khác nào muốn chọc điên Mạnh Thành Lăng. Chưa cưới, nhưng thiệp mời cũng tới tay Mạnh đại thiếu gia, lễ kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muột. Hắn không gấp, Mạnh thiếu gấp vì cớ gì?
Gió lạnh thổi qua, mái tóc vàng phá lệ cuồng dã, phượng mâu trong đêm cũng trở nên sẫm màu, phản chiếu vô số ánh sáng của những bóng đèn xung quanh, sắc bén lạ thường. Một người ngồi, sơ mi đen sọc trắng, phong hoa tuyệt đại, hoang dã mà phóng túng. Một người đứng, mái tóc đỏ rượu lấp lánh dưới ánh đèn, sơ mi trắng lệch cúc, căn bản hoàn toàn trái ngược. Xong, hai đôi mắt khác màu đối diện nhau, lưu quang tựa hồ loé ra tia lửa điện.
"Nếu tôi nói, chỉ cần anh quỳ xuống tôi sẽ cho anh gặp Tịch Nhan. Liệu, anh có làm không?"
Kết thúc lời này cũng là lúc sự ngạo mạn trên mặt Mạnh Thành Lăng chuyển thành ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi. Arthur nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn khuôn mặt trắng bệch của người đối diện. Đối với những nam nhân khác biết thân phận thật của hắn, điều kiện này chẳng có gì quá đáng. Nhưng với nam nhân này, hắn biết, thân thế phía sau không hề đơn giản như người ta đồn đại - con trai đầu của chủ tịch tập đoàn kinh doanh bất động sản.
Đứng dậy, quay đầu vào trong. Vợ của hắn, sao có thể dễ dàng trưng ra cho người ta chiêm ngưỡng.
Rầm!
Hai đầu gối chạm đất, đôi giày da cũng không thể bước tiếp mà dừng lại. Thời gian giống như ngưng đọng, mọi thứ đều trì trệ không thể nhúc nhích, tiết trời mới đầu thu nhưng hoa cỏ xung quanh tựa hồ bị phủ qua một lớp băng tuyết, hết thảy đều nhạt sắc đông cứng.
"Tôi... muốn gặp Tịch Nhan!"
Lời nói này lôi tất cả tỉnh mộng, ngoại trừ Arthur ra, đám vệ sĩ đã sớm bị doạ tới muốn gập gối quỳ theo. Chớp nhẹ mi mắt, mở ra cũng ngập tràn ý cười. Thử hỏi, còn chuyện gì nực cười hơn màn kịch phía sau hắn không.
Arthur không quay lại, ánh mắt nhìn về phía ô cửa sổ tối màu của biệt thự. Tên Mạnh Thành Lăng này rốt cuộc đang diễn hài kịch, bi kịch hay chính kịch cho hắn xem đây. Đầu tiên là hách dịch thứ tình cảm dư thừa có được, quăng đi không thương tiếc. Tới khi nhận ra nó có chút giá trị lại dốc công đi tìm, vì muốn lấy được ngay cả lòng tự trọng của một vị hoàng tử, tôn nghiêm của một quốc gia cũng bị hắn ném sang một bên. Nếu hiện tại hắn muốn anh ta dâng lên cả nước A chắc hẳn Mạnh thiếu cũng không từ chối. Vợ sắp cưới của hắn cũng thật có giá trị.
Người ta nói: "vua chỉ nói một lời". Không phải muốn ăn quỵt nhưng hiện tại hắn nào đã ngồi lên ngai vua, có điều luật nào nói hoàng tử không được rút lại lời nói của mình. Thôi thì cứ nói hắn vô sỉ đi.
"Mạnh thiếu gia, không phải tôi ích kỉ, chỉ là do anh ngay từ đầu đã không biết giữ. Một người con gái không có hạnh phúc, không được ai quan tâm điên cuồng yêu anh, thứ nhận lại cũng chỉ là sự hắt hủi khinh miệt, tới một con thú cưng nuôi trong nhà cũng không bằng. Là ai nói cô ấy si tâm vọng tưởng? Là ai tàn nhẫn ghim đạn vào tim cô ấy? Đừng nói tới một người con gái mười năm tuổi không có chút phòng bị, ngay cả bản thân anh đó cũng là đả kích khó chịu đựng." Dừng lại một lúc, đôi mắt sắc lạnh sẫm màu tản mác tia căm phẫn. Giọng hắn nhẹ như gió thoảng, tiếng thì thầm như con ác quỷ trong đêm lặng lẽ cứa đứt từng mạch máu. "Mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ có giới hạn. Nên là, Mạnh thiếu, làm phiền anh buông tha cho Tịch Nhan. Nếu đã nhẫn tâm ném bỏ, đừng bao giờ phí sức tìm lại!"
......................................
Nữ phụ thế kỉ 31
Chap 19: Yêu một người vô tâm.
Búp bê Mù.
Cảm ơn đã đọc!
.....Sẵn sàng nhận gạch đá.....
Mua máy mới, giờ nợ nần chồng chất. Đau khổ kịch cùng.