Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Vũ không tin vào mắt mình nữa, phía trước chính là môn phái Nguyên Lực Tông trong truyền thuyết đứng đầu giới chính đạo ư ?
Không phải nói đùa nàng chứ,sau một buổi tối phi hành lại đến chân một ngọn đồi bé nhỏ như vậy. Phải chăng như trong tiểu thuyết có chút cấm đạo nào chăng, vội vàng chỉnh trang lại quần áo, quay sang hỏi
_" Tiền bối, có khi nào ngài nhầm phương hướng không...?" Hạ Vũ nói xong câu này cũng thấy không thuyết phục được bản thân,một người tu vi đã đến phân thân kì sống trên ngàn tuổi,như vậy suy ra trụ ở nơi đây đơn vị cũng tính trên trăm,có khi nào lại nhầm được chứ. Quả nhiên lão giả quay lại liếc nhìn Hạ Vũ một cái, từ từ nói
_" Ngươi là quên thân phận của bản thân lúc này?"
Hạ Vũ ngớ người, vỗ đầu một cái sau đó chắp tay
_" Đồ nhi xin sư phó thứ tội"
Lão giả thấy vậy mới hài lòng, gật gật đầu, quay lại phía ngọn đồi
_" Ta đã sống hai ngàn tám trăm tuổi, ở tại nơi đây đã tới mãn hai ngàn năm, ngươi thử nghĩ ta có thể nhầm được không..."
_" Cái gì, hai ngàn tám trăm tuổi..." Hạ Vũ cảm thấy mình như bị ngu vậy, nàng dù có đọc nhiều lắm tiểu thuyết nhưng khi thấy một lão quái vật ngót ba ngàn tuổi mà bề ngoài cũng chỉ như mới bảy mươi, quả thực quá sức chịu đựng
_" Ba ngàn năm nói dài thì thực dài, nói ngắn cũng thực ngắn. Con người mà, rồi cũng sẽ chết đi, chỉ có tu đạo đại thành tiến tới phi thăng mới chân chính thoát khỏi bể khổ này.
Luyện khí kì tam tầng đầu thật dễ vượt qua, mỗi năm có thể một cấp. tiếp theo tam tầng lại là năm năm một cấp, tam tầng tiếp theo lại là mười năm một cấp.
Duy chỉ có luyện khí kì đỉnh cấp thập cường là không có như vậy trung bình năm mà qua, bởi vì cái này cửa ai khiến người ta tăng cường không chỉ gấp hai có thừa, một tên trúc cơ dù có là sơ kì đi nữa cũng có thể chống đỡ năm tên thập cấp luyện khí kì.
Nếu có thể tiến trúc cơ lại là sẽ như thế, ba cấp đầu hãy cứ trung bình là ba mươi năm đi, tiến cấp bốn sẽ là bốn mươi năm, cho đến cấp bảy sẽ lại là một cái cửa ải.
Hạ Vũ à,nói cứ như thế nhân lên, cuộc đời của kẻ tu sĩ là những tháng ngày tranh cướp với thời gian, dồn muôn vàn tâm huyết cùng cố gắngvà hơn hết là ý trời, không phải vì thế người ta lại làm sao đánh giá cao những người có thiên tư thượng thừa chứ.
Trên thế giới tu chân này, người của Hạ gia cùng Phượng gia chính là những kẻ như thế, hãy nhìn vào nương ngươi sẽ rõ, mười lăm năm trước Phượng Nghi tiến vào nguyên anh khi chưa tới trăm tuổi, đây có thể coi là tu luyện nghịch thiên mà ai cũng hằng ao ước..." Lịch Thừa Bằng ngừng lại, nhìn Hạ Vũ đầy suy nghĩ, ánh mắt mông lung
Hạ Vũ thấy lão giả như thế thì thật sự không hiểu nổi, tại sao ở đây lại có chút gì đó đau thương chứ. Nàng biết Lịch tiền bối sẽ không làm hại mình, bởi nếu muốn nàng chính là trốn cũng không thoát, ngài ấy cũng không phải cố gắng vòng vèo như vậy, đành đánh bạo hỏi
_" Phượng gia cùng Hạ gia đúng là có bí mật, ngài thực sự không thấy để tâm sao. Nếu như có thể đến tay, biết đâu tu vi của ngài sẽ tăng cao..."
Hạ Vũ chưa kịp nói xong, lại thấy Lịch Thừa Bằng quay lại nhìn nàng, đầy tưởng niệm. Hạ Vũ có khẳng định đây là lần đầu tiên suốt năm năm qua nàng nhìn thấy như thế
_" Ta quả thực muốn tăng lên tu vi, hơn ai hết thảy, bởi chỉ có phi thăng mới gặp lại được người ấy..."
_" Người ấy..." Hạ Vũ khinh ngạc, không lẽ...
_" Ngươi muốn biết vì sao cả thế gian muốn diệt Phượng gia cùng Hạ gia, ta cũng không xuống tay không, bởi vì tổ ngoại của ngươi Phượng Thiên Kiều. Ta gặp nàng ấy trong buổi tý thí của lục đại môn phái cùng ngũ đại gia tộc tranh danh ngạch tiến vào thượng thừa bí cảnh. Nàng ta dựa vào tài năng đã đem ta đả bại dành được nhất cấp đỉnh cường, giây phút ấy khiến ta cả đời không quên được.
Qua một trăm năm khi ta tiến vào kim đan được mọi người tung hô thì nàng đã tiến cấp vào nguyên anh. Thêm năm trăm năm gặp lại khi ta tiến vào nguyên anh, nàng lại đã tiến thủ thần kì. Một ngàn năm sau khi ta tiến vào thủ thần kì nàng đã tiến phân thân kì. Một ngàn năm nữa đi qua ta vẫn chỉ tới thủ thần hậu kì mà nàng đã phi thăng. Cả cuộc đời ta là chuỗi ngày chạy dài theo nàng, muốn nàng như ngày đó trên lôi đài quay lại nhìn ta một cái, nhưng ta thật sự không thể theo kịp..."
Hạ Vũ nghe Lịch tiền bối nói như thế, thật không ngờ đằng sau mỗi chi tiết lại có như vậy một chuyện. Lại nhìn về phía Lịch Thừa Bằng đang đứng, mắt ngước nhìn trời cao, Hạ Vũ chỉ thấy đó không phải một người tu vi thượng cấp khiến cả thiên hạ kinh sợ, mà chỉ một bóng dáng cô đơn, lẻ loi, với một tình cảm đáng quí nhưng thật đáng thương.
Trong suy nghĩ của nàng, con người vốn tồn tại thực ngắn, nỗi đau dù có sâu đậm cỡ nào cũng sẽ không thể đi qua quá lâu được,tới khi trăm năm nhắm mắt xuôi tay, mọi thứ đều trở về với cát bụi, mọi thứ lại như chưa từng tồn tại.
Nhưng bây giờ khi nhìn vào Lịch tiền bối, Hạ Vũ bỗng hiểu ra chữ tình thật không dễ buông bỏ, càng đi càng sâu, càng muốn rút ra lại càng lấn vào, ta biết điểm bắt đầu nhưng lại không biết kết thúc khi nào, cũng không hề muốn kết thúc, nhiều khi chữ tình lại khiến người ta có nhiều động lực hơn hết thảy, nhân gian vốn chính là đa tình. Lão tổ Phượng Thiên Kiều của nàng thực hạnh phúc.
Dù ngài ấy có biết đến tình cảm của Lịch tiền bối hay không, nhưng có một sự thực là trên thế giới này có một người dành cả trái tim để yêu, để nhớ. Trong xa hội đen trắng trộn lẫn này, điều đó đáng quí xiết bao.
Bất chợt, lão giả lại lên tiếng
_" ngay từ khi nhìn ngươi lần đầu ta đã biết ngươi là hậu bối của nàng, không phải bởi gì cả, chính là dung mạo có ba phần tương tự. Như thế cũng coi như hậu nhân của người quen cũ, ta cũng sẽ lặp lại là không khiến ai tổn thương ngươi. Bất quá ta không thể theo ngươi mãi được, dựa vào nhân, vào ngoại lực không bằng dựa vào chính mình. Ngươi hiểu ý ta nói..."
_" Đồ nhi hiểu.."
_" Tốt, ta thật tôn trọng tên của ngươi, cũng muốn giữ lại nó để tưởng niệm. Bất quá một khi tiến môn phái, sẽ không chỉ một con mắt nhìn chằm chằm chúng ta, vì vậy ngươi phải nhớ kĩ những gì ta nói lúc này"
Hạ Vũ cũng đang băn khoăn cái này, đừng nói bản thân tu vi, tên tuổi khó che mắt mấy vị tham chiến mười lăm năm trước mà đáng sợ hơn kia là không thể tránh khỏi sẽ đụng độ Thiên Kiếm Kì cùng Lan Băng Băng.
_" Xin sư phó chỉ giáo"
_" Ngươi tên vẫn là Hạ Vũ, tuy nhiên dung mạo cần phải thay đổi thôi, như vậy sẽ bớt phiền toái nhiều lắm. Còn về thân thế lại cứ nói ngươi là ta nuôi dưỡng từ nhỏ, do gặp ta vào một ngày mưa nên đặt tên là Hạ Vũ, những lời giải thích sau đó cứ để ta. Nên nhớ mọi hành động phải thực cẩn thận."
_" Đồ nhi rõ" Hạ Vũ thành tâm ghi nhớ những câu nói này. Nàng biết Lịch tiền bối nói tất cả là thật sự, nàng đúng là tiến vào hang ổ của kẻ thù lúc này
_" đây là Địch Nhan đan, chỉ cần uống viên thuốc này vào và tưởng tượng ra một khuôn mặt bất kì ngươi sẽ biến thành kẻ đó. Bất quá thuốc chỉ có tác dụng trong một tháng thôi, vì vậy nên mang dự trữ nhiều nhiều phòng khi cần thiết"
_" Không biết uống vào có ai nhìn ra không ạ" Hạ Vũ dò hỏi, phải biết kia mấy gã hồ ly không dễ lừa gạt
_" Này yên tâm,vấn đề là ở ngươi thôi..."