Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiều tà, ánh nắng bao trùm không gian, bầu trời một màu xanh lam, pha vào đó mà vàng của nắng và màu cam, cùng chút màu đỏ của mặt trời, không khí buổi chiều ở trường săn trôi qua một cách nhẹ nhàng yên ả.
Tại một mảnh đất trống cách khu vực nghỉ ngơi không xa, bốn cây cột bằng gỗ cùng mái ngói tạo thành một cái đình nhỏ, so với những cái đình khác cái thì cái đình này đơn sơ hơn nhiều, mái cũng là lấy lá cây để che, cột nhìn không quá chắc chắn, rõ ràng cái đình này chỉ dựng cho có chứ không thể che mưa che nắng được bao nhiêu.
Một đám nam tử lại tụ tập ở một chỗ, đình nhỏ thành nơi bọn họ nghỉ ngơi, lần này bọn họ không có cưỡi ngựa bắn cung hay thi thố gì đó giống buổi sáng mà chỉ ngồi uống trà ngắm cảnh, thưởng thức điểm tâm trên bàn, một bên rảnh rổi thì làm thơ đối câu, bộ dạng nhàn nhã vô cùng.
Đối với hầu hết nam tử trong trường săn, ngày mai sẽ là một ngày vô cùng vất vả với bọn họ, cho nên hiếm khi có cơ hội nghỉ ngơi thì bọn họ tự nhiên không thể bỏ qua.
“Từ Thế tử, hảo kỳ nghệ!” Một con cờ hạ xuống, thế cờ liền trở nên thiên biến vạn hóa, khiến kẻ địch trong lúc nhất thời bị rơi vào hỗn loạn, không thể tìm được đường hóa giải, với thực lực hiện tại của hắn nếu muốn giải được ván cờ này sợ là mất không ít thời gian.
“Liên huynh quá khen rồi, kỳ nghệ cũng Liên huynh cũng rất tinh xảo.” Nam tử lớn lên tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong, bộ dạng lạnh lùng, lông mày đen rậm, đôi mắt sâu thẳm lộ ý cười, cho dù hắn nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn nhưng vẫn không che giấu được sự lạnh nhạt trong lời nói.
“Từ Thế tử quá lời, kỳ nghệ của ta còn lâu mới sánh được Thế tử.” Liên Hạo Nguyên nở một nụ cười xem như đáp lễ, hắn cũng không phải người thua mà không dám nhận, huống hồ đây không phải lần đầu tiên hắn thua trong tay đối phương, Liên Hạo Nguyên sớm đã thành thói quen luôn rồi, cho nên không có việc gì phải cảm thấy thẹn cả. “Ngươi thua rồi, bình trà này ta lấy.” Quách Thiếu Thừa vui vẻ ôm lấy bình trà Long Tĩnh hảo hạng mà Diệp Tri Thu mang đến chạy đi đến chỗ Triệu Thiên Tư ngồi xuống, cùng bằng hữu chia sẻ trà ngon mà mình vừa thắng được.
Lam Thuấn: “...” Hiện tại hắn nói hắn hối hận không cược nữa, liệu Quách Thiếu Thừa có chịu mang bình trà đó trả lại không? Dựa vào tính tình đó của Quách Thiếu Thừa, đồ vật vào tay hắn sợ là khó mà có thể lấy lại, có trách thì trách hắn quá tin tưởng Liên Hạo Nguyên nên mới có thể thua trong tay Quách Thiếu Thừa.
Trà này là của Diệp Tri Thu mang đến, hiện tại bị Quách Thiếu Thừa lấy đi, nếu Diệp Tri Thu trở lại phát hiện trà Long Tĩnh thượng hạng của hắn đã không còn, vậy có nổi điên lên cắn người không?
Đừng nhìn Diệp Tri Thu bề ngoài ôn hòa dễ dãi, thật ra hắn là người rất mang thù, lần này đến trường săn hắn chỉ mang mấy gói trà để uống đủ ba ngày, vậy mà bị Quách Thiếu Thừa lấy đi một bình, đổi lại là Lam Thuấn hắn cũng không bỏ qua. Chưa kể đến việc đối phương lại là người của Thái Y Viện, không phải hắn nói quá chứ những kẻ thường ôm mộng lớn muốn cứu chúng sinh thiên hạ thì bụng dạ rất là đen tối, bề ngoài thì nói là muốn cứu người nhưng trong lòng sợ là đang nghĩ cách hại người, mà Diệp Tri Thu lại là một tên bụng dạ đen tối nhất trong đám, nếu để đối phương biết hắn mang trà của đối phương ra cá cược, hơn nữa còn cá cược thua, chắc chắn sẽ nổi điên cắn người!
Diệp ● nổi điên ● Tri ● cắn người ● Thu: “...” Hắn là chó sao mà lại cắn người?
Bằng hữu với nhau, không ngờ Lam Thuấn lại nghĩ hắn là con người như vậy, nếu để Diệp Tri Thu biết được suy nghĩ của Lam Thuấn nhất định là sẽ tức chết cho mà xem.
“A Thuấn, hại ngươi thua rồi.” Liên Hạo Nguyên sau khi chào từ biệt Từ Cảnh Khôn thì đi đến chỗ mà Quách Thiếu Thừa vừa mới đi ngồi xuống, chuyện Lam Thuấn cùng Quách Thiếu Thừa các cược hắn tự nhiên cũng biết, cho dù không biết thì nhìn dáng vẻ đắc ý ôm bình trà rời đi của đối phương Liên Hạo Nguyên cũng có thể đoán ra.
“Trà là của Diệp Tri Thu, ta thua cũng không có mất mát cái gì.” Hoàng thất cùng Hầu phủ đi lại khá gần, quan hệ giữa Vĩnh vương phủ cùng Trường Bình Hầu phủ càng thêm thân thiết, nguyên nhân là vì Trường Bình Hầu phu nhân xuất thân từ Vĩnh vương phủ, Lam Thuấn cùng Liên Hạo Nguyên có thể xem như là biểu huynh đệ.
“Trà của Diệp Tri Thu?” Liên Hạo Nguyên bất ngờ: “Trà của hắn mà ngươi cũng dám mang ra cá cược?” Diệp Tri Thu yêu tiền như mạng, lại có thể vì một gói trà Long Tĩnh mà bỏ ra cả trăm lượng bạc để mua nó, có thể thấy được hắn đối với trà quý cũng là có thưởng thức.
“Không có, là Quách Thiếu Thừa muốn lấy, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ta.” Lam Thuấn không chút liêm sỉ lên tiếng phủ nhận, sau đó đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Quách Thiếu Thừa còn đang hí hửng vì thắng được một bình trà ngon ở bên kia.
“Ha ha, được rồi, để lát nước ta cho người mang một bình trà khác trả lại cho Diệp Tri Thu, bằng không khi hắn quay trở lại phát hiện trà của mình biến mất, đến lúc đó sẽ rất tức giận.” Dù sao Lam Thuấn cũng là vì hắn mới thua cá cược với Quách Thiếu Thừa, cho nên việc hắn phải đền bù cho Diệp Tri Thu cũng là chuyện nên làm.
“Hừ, ai bảo hắn đi mà không nói một lời, bảo sao Quách Thiếu Thừa lại đánh chủ ý lên bình trà đó của hắn.” Buổi trưa khi bọn họ đang trò chuyện thì Diệp Tri Thu bị người của Thái Y Viện gọi đi, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.
“Được rồi.” Diệp Tri Thu bị người của Thái Y Viện gọi đi nhất định là có chuyện quan trọng, cũng không biết là có chuyện gì.
“Liên Thế tử lại thua nữa rồi, kỳ nghệ của Từ Thế tử đúng là ngày càng cao siêu.” Bên này mọi người cũng dõi theo nhất cử nhất động của Liên Hạo Nguyên cùng Từ Cảnh Khôn, phát hiện Liên Hạo Nguyên rời đi trước liền bắt đầu bàn tán.
“Kỳ nghệ của Từ Thế tử nổi tiếng khắp kinh thành, không người không biết, Liên Thế tử thua... cũng không uổng.” Mọi người đã quá quen với việc có người thua khi thi đấu kỳ nghệ với Từ Cảnh Khôn rồi nên chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.
Đại Ngụy nhân tài nhiều vô số kể, nổi bật trong số đó phải kể đến Từ Cảnh Khôn, Từ Cảnh Khôn là đích trưởng tử của An Định Hầu phủ, cũng là Thế tử được Bệ hạ sắc phong, chức vị Hầu gia là cha truyền con nối, cho nên có thể nói hắn chính là chủ nhân tương lai của Hầu phủ cũng không quá. Từ Cảnh Khôn thiên tư hơn người, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, năm tuổi biết làm thơ đối câu, bảy tuổi đã biết hạ cờ, lớn lên kỳ nghệ xuất thần nhập hóa, trở thành nhân vật phong vân trong kinh thành.
Nếu nói Phong Lãng là hoa hoa công tử có tiếng thì Từ Cảnh Khôn chính là một chính nhân quan tử, hắn cùng Triệu Thiên Tư đều được gọi là hai người lạnh lùng, không nhiễm chút bụi trần của nhân gian.
“Từ huynh, đại ca của ngươi đúng là rất tài giỏi a...” Chử Hiên bên cạnh nghe những người xung quanh miệng khen Từ Cảnh Khôn không ngớt không khỏi đẩy tay Từ Nhất Duy.
“Ân...” Hắn và Từ Cảnh Khôn không có cùng một mẫu thân, quan hệ tự nhiên không quá thân thiết, huống hồ hắn rời nhà nhiều năm, rất ít khi trở về, huynh đệ tỷ muội trong nhà đối với hắn đều thập phần xa lạ.
Chử Hiên thấy thái độ của Từ Nhất Duy cũng không quá nồng nhiệt khi nói đến người đại ca này nên thức thời không có nói tiếp, hai người tiếp tục nói sang chủ đề khác.
Loading...
“Bọn họ đúng là không biết gì cả, không phải kỳ nghệ của huynh thua Từ Cảnh Khôn mà là do kỳ nghệ vốn không phải sở trường của huynh thôi.” Ngồi một bên nghe đám người xung quanh tăng bốc Từ Cảnh Khôn đến trên trời, Lam Thuấn nghe có chút không lọt lỗ tai. Liên Hạo Nguyên nói thế nào cũng là biểu ca của hắn, huyết mạch hoàng thất tương đối thích bênh vực người mình, mặc dù những người xung quanh chỉ khen Từ Cảnh Khôn mà không hề đạp Liên Hạo Nguyên xuống đất nhưng Lam Thuấn vẫn có chút không vui.
“Nếu đổi là thi cầm kỹ, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.” Liên Hạo Nguyên là con người văn nhã, so với việc thi thố đánh cờ thì hắn càng thích ngồi thưởng trà rồi nghe tiếng đàn, một người có thể nghe ra tiếng lòng từ trong tiếng đàn cầm kỹ tự nhiên là không thể nào tệ được.
“Cầm kỹ của Liên huynh thế nào ta không biết nhưng ta biết nếu là thi đánh đàn, Từ Thế tử nhất định sẽ là người thua cuộc.” Lúc này một giọng nói đột nhiên truyền vào tai hai người khiến bọn họ giật mình quay đầu, nhìn đến dung mạo quen thuộc của người mới xuất hiện, tâm tình Lam Thuấn càng trở nên không tốt.
“Diệp Tri Thu, ngươi còn nhớ lời hứa với ta không?!” Buổi sáng hai người bọn họ có hẹn sẽ cùng nhau thi đánh cờ một trận, bởi vì trước đó Lam Thuấn nhìn trúng một món đồ ở chỗ Diệp Tri Thu, Diệp Tri Thu cũng đã đồng ý cá cược, ai biết được lúc bọn họ đang thi đấu thì người của Thái Y Viện đột nhiên xuất hiện lôi Diệp Tri Thu đi mất, sau cùng để Lam Thuần ngồi đợi cả một buổi trưa.
“Ha ha, Lam Tam thiếu, ngươi bình tĩnh a, ta cũng bất đắc dĩ, hoàn toàn không nghĩ đến bọn họ lại gọi ta đi đúng lúc như vậy.” Bởi vì người của Thái Y Viện cho gọi, cho nên cá cược giữa hắn và Lam Thuấn kết thúc ở đây, hắn cũng nghĩ sẽ nhanh chóng xong việc ở bên kia để trở về, ai biết được bọn họ cứ bám riết không tha, mà Lam Thuấn lại không phải người dễ dàng từ bỏ. Nhìn hắn lần nào cũng ủng hộ Liên Hạo Nguyên, mặc dù đã biết trước kết quả Liên Hạo Nguyên không thể thắng được Từ Cảnh Khôn cũng đủ hiểu con người này cố chấp thế nào, nhất định là đợi hân cả một buổi trưa, nếu không hỏa khí đâu có lớn như vậy.
“Hừ, ta mặc kệ, nếu là ngươi bỏ đi trước vậy xem như ngươi thua cuộc, đồ vật đó thuộc về ta.” Đồ vật mà hắn tâm tâm niệm niệm muốn có, đang lúc sắp thuộc về hắn thì Diệp Tri Thu lại bị người gọi đi mất, khiến hắn không khỏi nảy sinh nghi ngờ Diệp Tri Thu vì biết mình sắp thua nên mới rút lui trước.
Diệp Tri Thu sửng sốt: “Lam Thuấn, ngươi không thể vô sỉ như vậy!” Hắn cũng không phải muốn rời đi a, hắn là bị đám người đó “bắt ép” rời đi, hắn có thể làm gì, phản kháng sao? Phản kháng không có hiệu quả, thân là người của Thái Y Viện, Thái Y Viện có chuyện cần hắn Diệp Tri Thu cũng không thể xem như không có chuyện gì mà đứng một bên xem kịch được, chuyện này mà truyền đến tai Ngụy đế, chức vụ Thái y này của hắn không cần làm nữa!
“Ta còn chưa bỏ cuộc, ngươi không thể phán xét ta thua được!”
“Trên bàn cờ ai rời đi trước xem như bỏ cuộc, đây vốn là giao ước ban đầu của chúng ta.” Lam Thuấn cười lạnh, một chút cũng không muốn thỏa hiệp.
“Phi! Ta cùng ngươi giao ước như vậy hồi nào? Ngươi đừng có mà ăn thêm nói bớt!”
“Ta mặc kệ, ta phải lấy được món đồ đó!”
“Lam Thuấn, ngươi vì đạt được mục đích mà lại làm ra hành vi vô sỉ như vậy, ngươi là nam nhân sao?”
“Ta có phải nam nhân hay không, ngươi không phải biết rõ nhất sao?”
“Ngươi...”
Hai người tranh cãi, ngươi một câu, ta một câu, khiến Liên Hạo Nguyên ngồi ở giữa chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, may mắn là hắn tính tình tốt, không có nổi điên lên đánh người, đổi lại là người khác, đặc biệt là Triệu Thiên Tư thì hai người này sớm đã bị bầm dập rồi.
“Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa.” Sức chịu đựng của Liên Hạo Nguyên rốt cuộc cũng đạt đến giới hạn, không khỏi mở miệng: “Hai người có còn là trẻ con nữa đâu, vừa gặp mặt là tranh cãi, có thấy mọi người đang nhìn không hả? Còn muốn mất mặt đến bao giờ?!”
Hai người nghe vậy bèn im bặt, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên phát hiện mọi người xung quanh đều đặt sự chú ý lên người hai người bọn họ, vì không muốn trở thành tiêu điểm của lời bàn tán trong miệng người khác nên không hai người đều im lặng cúi đầu.
“Diệp huynh, Thái Y Viện bên kia có chuyện gì sao?” Liên Hạo Nguyên nhìn bộ dạng tàn tạ không ra hình người của Diệp Tri Thu, không khỏi có chút đồng tình. Rõ ràng lúc đi Diệp Tri Thu vẫn là bộ dạng hào hoa phong nhã, không nghĩ đến khi quay trở lại lại thành ra thế này.
“Đám lão già đó gọi ta đi còn có thể làm gì ngoài việc thảo luận về dược liệu mới chứ...” Nói đến đây Diệp Tri Thu liền lộ vẻ không kiên nhẫn, hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay rót một chung trà để uống.
“Đám lão già đó đúng là phiền phức, có nhiêu đó chuyện cũng gọi ta đến. Thôi, đừng nhắc đến bọn họ nữa, mỗi lần nhắc đến ta lại cảm thấy đau đầu.” Diệp Tri Thu đưa tay xoa huyệt thái dương, bộ dạng như thật sự đau đầu.
“Đám lão già phiền phức mà ngươi nói trong đó có cả thúc phụ của ngươi nữa.” Lam Thuấn liếc mắt, không chút lưu tình vạch trần lỗ hỏng trong lời nói của Diệp Tri Thu.
Thúc phụ trong miệng Lam Thuấn nhắc đến chính là Diệp Thái y, Diệp Tri Thu là cháu trai của Diệp Thái y, Diệp gia có hai huynh đệ, Diệp Thái y là đại ca, năm đó đệ đệ của Diệp Thái y lâm bệnh nặng qua đời, phu nhân của hắn cũng vì quá thương tâm mà không lâu sau đó cũng mất, để lại Diệp Tri Thu một mình không ai nương tựa. Diệp Thái y thấy vậy bèn mang hắn về nhà chăm sóc, xem hắn như nhi tử mà đối đãi, dạy dỗ hắn y thuật, mong hắn có thể kế thừa gia nghiệp trở thành đại phu, đối với Diệp Tri Thu, Diệp Thái y vừa là thúc thúc vừa là phụ thân.
“Thúc phụ của ta, hắn... hửm...” Lời tới miệng đột nhiên thay đổi, lúc này Diệp Tri Thu đang cầm một chung trà thưởng thức, vốn dĩ nghĩ rằng nước trà vào miệng sẽ mang theo hương thơm quen thuộc mà hắn vẫn hay uống, không ngờ lại trở thành một mùi hương khác, mùi vị thanh ngọt tuy có nhưng không giống với trà hắn mang theo.
“Trà này...” Diệp Tri Thu cúi đầu nhìn bình trà trên bàn, bình trà mỗi phủ đều không giống nhau, giống như bình trà của hắn có màu xanh ngọc, còn bình trà này lại là xanh lam.
Lam Thuấn tiếp lời: “Là trà của ta.”
“Trà của ngươi?” Diệp Tri Thu nhíu mày: “Thế trà Long Tĩnh thượng hạng của ta đâu?”
Lam Thuấn chỉ tay về phía bên kia, Diệp Tri Thu nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, chỉ thấy bình trà xanh ngọc quý giá của hắn đang được một bàn tay to lớn cầm lấy, mà chủ nhân của bàn tay ấy lại là Quách Thiếu Thừa.
Quách Thiếu Thừa!
Quách Thiếu Thừa!!
“Quách Thiếu Thừa!!!”
Quách Thiếu Thừa đang uống trà với Triệu Thiên Tư, nghe thấy có người gọi tên mình thì theo phản xạ tự nhiên mà quay đầu, còn chưa kịp nhìn rõ là ai đang gọi thì một cơn gió ập đến, gương mặt của Diệp Tri Thu đã phóng đại trước mặt hắn.
“Ai gọi oái...” Quách Thiếu Thừa hét một tiếng, vội vàng nghiêng người tránh sang một bên, đợi khi ổn định tinh thần mới nhìn rõ người trước mắt là ai, hoảng hốt dưới đáy lòng nhanh chóng biến thành tức giận.
“Diệp Tri Thu, ngươi bị điên à? Đột nhiên lao về phía ta làm gì?” Bộ dạng lúc này của Diệp Tri Thu kết hợp với gương mặt đằng đằng sát khí kia của hắn, quả thật dọa cho Quách Thiếu Thừa một phen hú vía.
“Ta bị điên? Câu này phải là ta nói mới đúng, từ khi nào ngươi lại có thói hư tật xấu, lấy đồ của người khác khi chưa được sự đồng ý của đối phương rồi hả?” Rõ ràng buổi trưa hắn đã nói rõ với Quách Thiếu Thừa, lần này đi săn thú hắn chỉ đem có vài gói trà, đối phương cũng ờm ờ coi như hiểu ý hắn, vậy mà nhân lúc hắn rời đi đối phương lại chôm luôn nguyên bình trà của hắn, hỏi hắn không tức sao được?!
Trà Long Tĩnh thượng hạng của hắn!
“Đồ? Ta lấy đồ gì của ngươi?” Bị một phen hú vía, hiện tại lại vu oan, Quách Thiếu Thừa không vui mở miệng.
“Ngươi còn giả vờ, bình trà ngươi cầm trên tay chính là của ta!”
Quách Thiếu Thừa nghe vậy bèn nhìn bình trà trên tay, một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “A, cái này a... đúng là của ngươi, nhưng Lam Tam thiếu đã cho ta rồi.”
“Có ý gì?” Diệp Tri Thu nhíu mày.
“Lúc nãy chúng ta cá cược, Lam Tam thiếu thua nên ta lấy bình trà này xem như chiến lợi phẩm.”
Diệp Tri Thu: “!!!” Còn có chuyện này?!
“Hai người các ngươi cá cược sao lại đem đồ vật của ta ra cá chứ?” Hắn thật sự là bị hai người này chọc cho tức điên mà!
“A, cá cược mà không có chiến lợi phẩm thì nhàm chán lắm.” Quách Thiếu Thừa không phúc hậu mà cười trên nổi đau của người khác.
“Nhưng đó là đồ của ta!”
“Hiện tại là đồ của ta.” Quách Thiếu Thừa nở một nụ cười thiếu đòn.
“Ngươi...”
“Bất quá ngươi yên tâm, Lam Tam thiếu là vì Liên Thế tử mà thua, lúc nãy ta nghe Liên Thế tử nói sẽ mua một bình trà mới đền cho ngươi.”
Lam Thuấn ở bên kia nghe vậy không khỏi trợn mắt, thầm nghĩ tên Quách Thiếu Thừa này không chỉ biết ăn nói mà tai còn rất thính, chuyện Liên Hạo Nguyên muốn bồi thường một bình trà khác cho Diệp Tri Thu mà hắn cũng biết.
Diệp Tri Thu nghe vậy cũng không có dây dưa cùng với Quách Thiếu Thừa nữa mà lập tức chạy đến bên người Liên Hạo Nguyên, ánh mắt nhìn Liên Hạo Nguyên như muốn nói “Ngươi sẽ đền cho ta sao?”. Liên Hạo Nguyên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của hắn cùng Quách Thiếu Thừa, hiện tại thấy bộ dạng của hắn như vậy có chút buồn cười, bất quá cũng gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của hắn.
“Một bình trà Long Tĩnh thượng hạng cùng với một gói trà Quế Hoa Lan.” Có được sự đồng ý từ Liên Hạo Nguyên, Diệp Tri Thu liền không chút khách khí nói ra yêu cầu của mình.
“Không phải chỉ lấy của ngươi một bình trà thôi sao?” Lam Thuấn buồn bực.
“Cái này là phạt các ngươi, không có sự đồng ý của ta lại đem trà của ta ra cá cược.”
“Hảo, một gói trà Quế Hoa Lan.” Liên Hạo Nguyên sợ hai người lại nhắc lên tranh cãi nên vội vàng đồng ý.
“Vẫn là Liên huynh hào phóng.” Sau đó liếc mắt nhìn Lam Thuấn bên cạnh, không chút lưu tình mà châm chọc: “Không như ai kia, dòm ngó đồ vật của ta thì thôi đi, còn mang đồ vật của ta ra cá cược, cá cược thắng không nói, vậy mà hết lần đến lần khác lại cá cược thua, thật là...”
Lam Thuấn liếc mắt nhìn Diệp Tri Thu đang thao thao bất tuyệt, chỉ hận không thể cầm lấy bình trà trên bàn nhét vào miệng đối phương để đối phương câm miệng.
“Mà ta nói này, lần sau ngươi muốn thắng thì đừng đặt cược Liên huynh nữa, thua hoài mà ngươi chẳng đúc kết ra được kinh nghiệm gì cả.” Liên Hạo Nguyên cùng Từ Cảnh Khôn không phải lần đầu tiên đánh cờ, mà Lam Thuấn cũng không phải lần đầu tiên cá Liên Hạo Nguyên thắng, bất quá lần nào cũng không được như ý, Diệp Tri Thu vì vậy mà từ người ủng hộ Liên Hạo Nguyên chạy sang ủng hộ Từ Cảnh Khôn, đây cũng là lý do Lam Thuấn nhìn hắn không vừa mắt.
“Ngươi có ý gì hả? Nói biểu ca ta tài không bằng người đúng không?!”
“Không không không! Hiểu lầm a, ta không có nghĩ như vậy!” Diệp Tri Thu vội biện minh: “Liên huynh phong thái nho nhã, tài hoa hơn người, thua trong tay Từ Thế tử... chỉ có thể trách số Liên huynh không được tốt mà thôi.”
Lam Thuấn hừ lạnh một tiếng: “Nói như vậy còn nghe được.”
“Huynh đệ với nhau, đừng trách ta không tiết lộ bí mật với ngươi, lần sau ngươi nếu muốn thắng thì cứ bảo Liên huynh thi đánh đàn với Từ Thế tử, đảm bảo biểu ca nhà ngươi sẽ không thua.” Diệp Tri Thu bộ dạng thần thần bí bí cúi đầu nói nhỏ với hai người trước mặt.
“Cầm kỹ của hắn không tốt?”
“Không phải không tốt, mà là do hắn vốn dĩ không biết.”
“Cái gì?!” Lam Thuấn kinh hô một tiếng, lập tức liền nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Diệp Tri Thu sợ Từ Cảnh Khôn chú ý đến bên này, không khỏi ra hiệu cho hắn nhỏ giọng.
“Đại ca của ta ơi, ngươi nhỏ giọng một chút được không, ngươi muốn tất cả mọi người đều nghe được hay sao?”
“Ngươi nói hắn thật sự không biết đánh đàn sao?” Lam Thuấn cúi đầu, cùng Diệp Tri Thu chụm đầu lại với nhau, bắt đầu bàn tán về Từ Cảnh Khôn, mà Liên Hạo Nguyên ngồi ở giữa hai người chỉ cười mà không nói.
“Chuyện này ta chỉ vô tình biết được...” Tất cả bọn họ đều là học viên của Đàm Sơn Thư Viện, ngày thường cũng xem như là nhận thức nhau, huống hồ tiếng tăm của Từ Cảnh Khôn vang khắp kinh thành, không ai không biết, ngày đó gặp được Từ Cảnh Khôn ở đình viện cũng là tình cờ. Hôm đó hắn đi ngang qua đình viện, nghe thấy tiếng đàn trong như ngọc, thanh như suối nên không khỏi dừng lại lắng nghe, sau đó mới biết người đánh đàn là đích nữ của An Định Hầu Từ Thu Nhược, bên cạnh là Từ Cảnh Khôn bộ dạng nhàn nhã uống trà. Hắn vốn định rời đi thì thấy Từ Thu Nhược lôi kéo Từ Cảnh Khôn đánh đàn, Diệp Tri Thu hứng thú nán lại một chút, muốn nghe xem tài tử nổi tiếng kinh thành như Từ Cảnh Khôn mà đàn sẽ có âm thanh gì, hẳn cũng không tệ như kỳ nghệ của hắn, bất quá khiến hắn thất vọng rồi, Từ Cảnh Khôn đàn... thật quá khó nghe, Diệp Tri Thu cũng không biết bản thân làm sao có thể rời khỏi đó được.
Từ Cảnh Khôn nổi tiếng với kỳ nghệ tinh xảo, hơn nữa hắn làm người ôn tồn lễ độ, lớn lên lại ngọc thụ lâm phong, khiến người khác nghĩ rằng cầm kỳ thi họa không có thứ gì hắn không biết, nhưng ai lại ngờ được Từ Cảnh Khôn lại không biết một chút gì về đàn cơ chứ.
“Biểu ca, lần sau ngươi cùng hắn thi đánh đàn nhất định sẽ thắng một cách vẻ vang.” Nắm được nhược điểm của Từ Cảnh Khôn, Lam Thuấn cũng không sợ Liên Hạo Nguyên tiếp tục thua trong tay hắn.
Liên Hạo Nguyên nghe vậy chỉ cười không nói, nhắm vào điểm yếu của đối phương mà đánh... tựa hồ hành động này không được quân tử lắm thì phải?
Bên này Quách Thiếu Thừa nhìn thấy Lam Thuấn cùng Diệp Tri Thu thì thầm to nhỏ với nhau thì cảm thấy hai gia hỏa này nhất định đang suy tính chuyện xấu, cũng không biết ai xui xẻo như vậy, bị hai gia hỏa này tính kế...
Sẽ không phải là hắn đi?!
“A, Phong thiếu đến rồi.”
Phong Lãng một thân bạch y như tuyết xuất hiện trước mặt mọi người, khi hắn mặc hồng y nhìn hắn chẳng khác nào yêu tinh chuyển thế, rõ ràng là nam tử nhưng lại xinh đẹp diễm lệ, hiện tại hắn mặc lại bạch y, nhìn hắn rất ra dáng quý công tử phong hoa ngời ngợi.
Quả nhiên “người đẹp vì lụa” là không sai.
“Quách thiếu, Triệu huynh, có thể cho ta ngồi đây không?”
“Chỗ ngồi còn nhiều, Phong huynh cứ thong thả.”
Phong Lãng vừa đặt mông ngồi xuống, ánh mắt liền rơi vào người Quách Thiếu Thừa bên cạnh khiến Quách Thiếu Thừa không khỏi cảnh giác nhìn hắn.
“Ngươi...” Nhìn hắn chăm chú như vậy làm gì?
“Quách huynh, tối nay đốt lửa trại, huynh có tham gia không?” Phong Lãng ngày thường bộ dạng ngã ngớn, hôm nay lại đột nhiên nghiêm túc như vậy khiến Quách Thiếu Thừa có chút không quen.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Muốn cùng huynh đi đốt lửa trại.”
Cái... cái gì cơ?
Quách Thiếu Thừa không thể tin vào tai mình mà ngoáy tai, ánh mắt nhìn Phong Lãng cũng thay đổi hẳn đi.
Tên Phong Lãng này... chẳng lẽ có ý đồ gì với hắn?!
Mơ ước sắc đẹp của hắn vẫn là...
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Giọng nói lạnh lùng của Triệu Thiên Tư cắt đứt suy nghĩ không đúng đắn của Quách Thiếu Thừa, làm bằng hữu với nhau, chỉ cần nhìn sắc mặt của Quách Thiếu Thừa hắn cũng biết đối phương đang nghĩ gì, bất quá... lời nói của Phong Lãng quả thật dễ dàng dẫn người hiểu lầm.
“A?”
Phong Lãng tựa hồ cũng ý thức được sai lầm của bản thân, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Muội muội ngươi có tham gia không?”
“Muội muội ta? Ai?” Mặc dù Quách Yến Đình là do thứ thiếp sinh ra, ngày thường cũng không hợp với hai huynh muội bọn họ nhưng Quách Thiếu Thừa vẫn xem nàng như muội muội mà đối đãi.
“Quách Yến Giai.”
“Nàng a, nàng vốn không phải người thích náo nhiệt, sợ là không muốn tham gia đâu.” Gia hỏa này quả nhiên là có ý đồ với hắn, à không... có ý đồ với muội muội của hắn.
Phong Lãng nhíu mày, đáy lòng có chút thất vọng.
“Nói đi cũng phải nói lại, nàng vốn không phải người thích náo nhiệt, hôm nay lại đi cưỡi ngựa với muội muội ngươi, đúng là kỳ lạ.” Nhắc đến Quách Yến Giai, hắn không khỏi cảm thán một câu, nàng làm người trước giờ đều theo tiêu chuẩn tiểu thư khuê các, mấy thứ của mãng phu vốn dĩ không thích hợp với nàng, mà nàng cũng không có hứng thú, vậy mà lại đáp ứng cùng Phong Hoa đi cưỡi ngựa, còn muốn hắn dạy cho nàng.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi không biết sao? Muội muội của ngươi cùng Hứa tiểu thư mời Giai Giai đi cưỡi ngựa, ân... chính là chiều hôm nay.”
Phong Hoa hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa? Sao hắn lại không biết?
Phong Hoa là hảo bằng hữu của Lưu Hân, mà Lưu Hân lại xem Quách Yến Giai như kẻ địch, đột nhiên lại hẹn nàng đi cưỡi ngựa, rốt cuộc là vì sao?
“Quách thiếu, Quách thiếu, không xong rồi!” Lúc này có một gã sai vặt chạy đến trước mặt Quách Thiếu Thừa, vẻ mặt lo lắng, hơi thở dồn dập, bộ dạng một lời khó nói hết.
“Có chuyện gì?”
“Quách... Quách tiểu thư xảy ra chuyện rồi!”
“Ngươi nói cái gì?!” Quách Thiếu Thừa sửng sốt, đứng bật dậy, mọi người xung quanh nghe thấy tin này cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn gã sai vặt.
Gã sai vặt lần đầu tiên bị nhiều người có thân phận địa vị nhìn như vậy, sắc mặt hắn có chút trắng, giọng nói cũng không được rõ ràng: “Quách... Quách Đại tiểu thư nàng... nàng...”
“Giai Giai làm sao?!” Quách Thiếu Thừa nôn nóng.
“Nàng... nàng té ngựa rồi!!!”