Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đệ muội nàng là vô tội, bọn họ thậm chí căn bản không biết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tương lai bọn họ ra sao. Cũng may mắn, bọn họ không biết, như vậy nàng mới có cơ hội thay đổi.
"Đại tỷ nói như thế nào, đệ liền làm như thế." Hạ Lan Tiềm từ trước đến giờ nhu thuận, đối Hạ Liên Phòng càng là nói gì nghe nấy. Trước mắt tuy rằng không phải rất minh bạch, nhưng cậu lại vẫn trước tiên liền lựa chọn tin tưởng.
Hạ Mạt Hồi lại cau mày không hiểu hỏi: "Đại tỷ, mới vừa tổ mẫu đã có hiềm khích với nhị di nương, vì sao không nhân cơ hội đem đại quyền trong tay bà ta đoạt lại? Nay trong phủ khắp nơi là người của bà ta, chúng ta làm cái gì đều bị vướng chân vướng tay."
Hạ Liên Phòng nhìn thoáng qua Lục nương, bà lập tức hiểu ý gọi Cầm Sắt nhị tỳ ra ngoài phòng khách canh chừng, chính mình cũng lui xuống. Thấy chỉ còn lại tỷ đệ ba người, Hạ Liên Phòng mới nói: "Muội thật sự cho rằng tổ mẫu sẽ đem đại quyền đòi lại sao?"
"Chẳng lẽ sẽ không?" Hạ Mạt Hồi hỏi lại.
"Tất nhiên là sẽ không, nay phụ thân không ở trong phủ, tổ mẫu lại có tuổi tác, tuy rằng vẫn có thể quản sự, nhưng tinh lực đã không đủ để làm mấy việc vặt đó. Nhị phu nhân bình thường đối xử với bà hiếu thuận lại săn sóc, hơn nữa Hồng Trang Lục Ý, ngoài miệng tuy rằng tức giận, nhưng đáy lòng lại vẫn có cảm tình. Chẳng lẽ các muội quên nhị phu nhân là nhập phủ như thế nào sao? Còn không phải tổ mẫu tự chủ trương tưởng cưỡng ép phụ thân nạp thiếp, phụ thân không chịu, tổ mẫu liền động tay động chân vào trong rượu, khiến phụ thân cùng nhị phu nhân gạo nấu thành cơm mới đobs vào cửa. Dưới loại tình huống này, tổ mẫu đối với nhị phu nhân nhất định là thập phần yêu thương, sao có thể bởi vì chút việc nhỏ mà làm mất hòa khí với nhau? Nay tỷ đệ ba người chúng ta lại vẫn còn nhỏ, sự vụ lớn nhỏ trong phủ còn cần nhị phu nhân cầm giữ, vô luận thế nào, tổ mẫu đều sẽ không trở mặt với bà ta."
Nghe vậy, Hạ Mạt Hồi lộ vẻ suy sụp tinh thần: "Muội lại không nghĩ tới những thứ này." Nàng chỉ tưởng đem nhị di nương cùng kia hai cái thứ muội khiến người ta ghét kia đuổi ra phủ, làm cho các nàng không bao giờ có thể diễu võ dương oai ngầm khi dễ đích xuất bọn họ nữa!
Hạ Liên Phòng ôn nhu cười cười, thò tay đem một lọn tóc đen trên trán Hạ Mạt Hồi cài lên tau, chậm rãi nói: "Vậy thì đã làm sao, có vấp ngã mới trưởng thành, tính tình nóng vội này của muội cần phải sửa đổi một chút, ngày sau không thể lỗ mãng hành sự. Suy nghĩ kỹ một chút, tỷ đệ là đích xuất chúng ta, lại là cháu ngoại trai cùng cháu ngoại nữ Phủ Tĩnh quốc công, đại cữu phụ (cậu) của chúng ta là võ tướng thâm thụ đương kim Thánh Thượng coi trọng, vài vị biểu ca cũng đều là rường cột nước nhà, ngoại tổ phụ Tĩnh quốc công tuy rằng có tuổi tác, lại vẫn eo can đĩnh thẳng dám ở trên điện Kim Loan chỉ trích Hoàng Thượng, ngoại tổ mẫu cùng cữu mẫu (mợ) đều là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, chẳng lẽ chúng ta còn sợ đám thứ xuất này?"
"Nếu không sợ, vậy thì trực tiếp tìm lý do đuổi các nàng đi là được, cần gì phải cẩn thận như vậy, như đi trên băng mỏng?" Hạ Lan Tiềm nhanh mồm nhanh miệng nói.
"Hài tử ngốc, theo luật lệ Đại Tụng ta, di nương đích xác không cao quý hơn nha hoàn bao nhiêu, nhưng nói như thế nào bà ta cũng được tính là nửa chủ tử, huống chi, hiện tại tổ mẫu đối với bà ta thập phần tín nhiệm, đại quyền trong phủ đều ở trong tay, bà ta lại giỏi giả vờ làm người, bên ngoài chỉ nghe thấy bà ta tốt, không ai xấu nói bà ta, đều nói bà ta khoan dung rộng lượng hiền lương thục đức, nếu làm chính thất cũng có tư cách, danh tiếng thập phần tốt. Người tốt như vậy, tử nữ đích xuất lại không phân tốt xấu, không nhìn bà ta đối với phủ học sĩ nhiều năm qua vất vả cần cù lại muốn xử lý, truyền đi thì thanh danh của chúng ta còn có hay không?" Nói trắng ra, muốn vặn ngã Thượng Quan thị, cũng phải giữ được thanh danh tốt. Nếu lưỡng bại câu thương, nàng sống lại một lần còn có ý nghĩa gì?
"Bà ta quen là khua môi múa mép!" Hạ Lan Tiềm căm giận, "Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng bị bà ta lừa bịp, đệ nói với người khác bà ta không tốt, kết quả mỗi người đều đến khuyên đệ cần mở rộng lòng, không cần đối nghịch mãi với bà ta, nói bà ta cũng là không dễ dàng gì, mỗi ngày tiêu phí nhiều thời gian ở trên người ta như vậy, ta phải biêt cảm ơn!" Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà cậu vẫn không chịu thân cận với Từ thị. Tuy rằng Từ thị thương yêu hắn, đem hắn coi là gốc rễ, nhưng so sánh lại, Từ thị càng tin tưởng Thượng Quan thị mà không tin đứa cháu trai ruột này.
Hạ Liên Phòng rót chén trà nhấp một ngụm nhuận họng, sau đó nói: "Bà ta tất nhiên là muốn làm đủ thể diện, đệ là đích trưởng tử phủ đạ học sĩ, sao bà ta dám ở ngoài sáng bạc đãi đệ? Nay thanh danh của bà ta đã lan xa, đối với đệ lại có biểu hiện tốt, đệ chán ghét bài xích bà ta, trong mắt người ngoài cũng chỉ là kiêu ngạo điêu ngoa, không biết điều mà thôi. Nói ra, ai sẽ tin tưởng một cái di nương có thể đem đích xuất bức đến nhường này chứ?"
"Đại tỷ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Hạ Mạt Hồi hỏi.
"Bà ta là kẻ có thủ đoạn cao minh, nhưng người lợi hại hơn nữa cũng có nhược điểm, sau này ngày tháng còn dài, từ từsẽ đến, không cần nóng vội. Đợi đám nha hoàn bà mụ trở về, bên người các muội coi như là có tri kỷ, tỷ cũng có chút yên lòng." Không cần mỗi ngày lo lắng đi theo bên cạnh đệ muội có phải là người của Thượng Quan thị hay không, càng không cần ăn, mặc, ở, đi lại mọi chuyện đều phải cẩn thận. "Nhưng, đại tỷ muốn các muội nhớ. Chyện hôm nay ta nói với các muội, các muội chỉ được nhớ ở trong lòng, không thể nói ra một câu lộ ra bên ngoài. Càng trọng yếu hơn là, các muội phải nhớ kỹ, trên đời này, chỉ có tỷ đệ ba người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, đại tỷ tuy thề sống chết thủ hộ các muội, nhưng cũng khó tránh sẽ có lúc sơ suất, cho nên, đáp ứng đại tỷ, các muội phải hảo hảo dụng công đọc sách, hăng hái tiến tới, hiểu không?"
Hạ Lan Tiềm dùng sức gật đầu: "Đại tỷ, đệ sẽ, đệ quyết sẽ không làm tỷ mất thể diện!"
Đáy mắt Hạ Liên Phòng chợt lóe lên vui mừng, nàng cầm tay Hạ Mạt Hồi, nói: "Ta biết hai vị thứ xuất kia đều không thích đọc sách, nhị phu nhân bình thường có phải cũng nói với muội nữ tử không có tài mới là có đức, chỉ cho muội đọc mấy quyển nữ giới nội huấn hay không?" Thấy Hạ Mạt Hồi gật đầu, nàng lại nói, "Nữ giới nội huấn này, đọc cũng không sao, nhưng tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thư họa mới là cần thiết. Thứ xuất hai vị kia không thích học, muội càng đem nó học thấu triệt, hiểu không? Nay tổ mẫu đem việc học của Tiềm Nhi giao cho ta, Hồi nhi cũng tới Hạm Đạm trúc đi, có được không?"
"Có thể cùng một chỗ với đại tỷ, tất nhiên là không thể tốt hơn." Hạ Mạt Hồi sao có thể cự tuyệt? Tuy rằng cùng Hạ Liên Phòng tách ra ba năm, nhưng nàng vẫn nhớ rõ trưởng tỷ ôn nhu từ ái này. Nay Hạ Liên Phòng có thể trở về, trong lòng nàng cao hứng kích động không sao tả siết, sao có thẻ nói một chữ không. "Chỉ là... nếu nhị di nương lại tới tìm lý do cản thì nên làm thế nào cho phải?"
"Địch nhân chủ động đưa tới cửa, đây chính là cơ hội không thể tốt hơn, nếu chặn ở ngoài cửa há chẳng phải đáng tiếc?" Hạ Liên Phòng trên mặt lại vẫn mang cười, quả nhiên là ôn hòa ôn nhu, nhìn không ra một chút lệ khí. "Chỉ là về sau chớ lại gọi bà ta là nhị di nương, cái chữ nương kia, bà ta không xứng." Ngữ khí ôn nhu, giống như đang đàm luận thời tiết hôm nay.
Tỷ đệ ba người lại nói thêm một lát, Hạ Liên Phòng liền lấy cớ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, để hai người tự trở về sân viện của mình. Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm vẫn lưu luyến không rời, cẩn thận mỗi bước đi nhìn lại ngoái nhìn, dường như sợ nháy mắt đại tỷ sẽ biến mất ở trước mắt. Lục nương khuyên can mãi mới để cho hai vị tiểu tổ tông này rời đi, khi xoay người cười không khép được miệng: "Nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia đều cao lên rồi, lão nô lần trước nhìn đến bọn họ, bọn họ mới cao như vậy!" Nói xong dùng tay miêu tả một cái độ cao, lại thấy vẻ mặt Hạ Liên Phòng hơi có chút hoảng hốt, vội quan tâm nói: "Đại tiểu thư, ngài có phải không khỏe hay không? Có muốn gọi phủ y* tới xem một chút?" Nói xong liền muốn gọi người, bị Hạ Liên Phòng ngăn cản. (*Phủ y: lang y trong phủ/ bác sĩ riêng)
"Không cần Lục nương, ta rất khỏe mạnh, chỉ là lâu lắm không gặp hai người bọn họ, trong lòng có chút cảm khái mà thôi." Nàng, một con lệ quỷ, có thể đầu thai làm người, nói ra ai sẽ tín? Sợ là sẽ bị xem như yêu nghiệt loạn côn đánh chết. "Lục nương, bà kêu Cầm Thi Sắt Từ chia nhau đến sân viện của Hồi nhi cùng Tiềm Nhi nhìn xem, chờ nhìn thấy nha hoàn bà mụ bên người bọn họ mới trở về."
Lục nương ngẩn ra: "Đại tiểu thư là lo lắng nhị phu nhân động tay chân vào trong đó?"
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Không phải, bà ta còn cần duy trì thanh danh hiền lương thục đức của mình, hôm nay là tổ mẫu tự mình ra lệnh, bà ta không dám vi phạm. Chỉ là đi xem xem, không có đại sự gì."
"Dạ, lão nô phân phó ngay đây."
"Lục nương, bà cũng đi xuống nghỉ đi thôi, nay khí trời giá lạnh, không cần ở bên cạnh ta canh chừng. Ta cũng có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát, trước bữa tối nếu ta chưa tỉnh, ngươi lại đến gọi ta."
"Dạ."
Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Trên mặt Hạ Liên Phòng nào có vẻ uể oải, nàng đứng dậy đi lại trong phòng, ngón tay trắng nõn lưu luyến vuốt ve trên mỗi một đồ vật. Những thứ này đều là mẫu thân khi còn tại thế mua sắm chuẩn bị cho nàng, sân viện của ba người tỷ đệ bọn họ đều là mẫu thân tự tay xử lý thu thập, mỗi một vật dụng, mỗi một bộ y phục trong Hạm Đạm trúc, tất cả đều là từ tay mẫu thân, đều là nàng lưu lại. Nay nhìn đến những thứ đó, Hạ Liên Phòng làm sao có thể không thấy tức cảnh sinh tình?
Ở trong mắt người ngoài, phu nhân phủ đại học sĩ bất quá là qua đời 3 năm, nhưng trong lòng Hạ Liên Phòng, nàng đã sắp quên mất dung mạo của mẫu thân! Năm đó chính mình thân hoạn bệnh trầm kha buồn bực mà chết, đến nay, đã là gần 10 năm.
"Nương..." Mềm mại thanh âm nhẹ nhàng vang lên ở trong phòng, Hạ Liên Phòng vuốt ve cây trâm liên hoa mộc mẫu thân tự tay khắc cho mình, nói thật nhỏ: "Ngài yên tâm, lần này Liên nhi nhất định bảo hộ đệ muội chu toàn, khiến đám người bụng dạ khó lường kia nhận phải báo ứng."
Khi nàng nói lời này ngữ khí thập phần bình thản ôn hòa, nhưng lại làm cho người nghe không dám bỏ qua.
Đem cây trâm gỗ thật cẩn thận âu yếm đặt vào ngăn kép trong hộp trang sức, phủ học sĩ thứ tốt nhiều đếm không xuể, ngoại tổ mẫu nơi đó năm này tháng nọ đều đưa đến, nhưng ở trong lòng Hạ Liên Phòng, không có bất kỳ một vật gì sánh bằng cây trâm gỗ mộc mạc thậm chí có chút đơn sơ này. Xa nhớ năm đó, chính mình còn chải kiểu song kế, mẫu thân đem mình cùng muội muội ôm vào trong ngực, phụ thân ở một bên cười tủm tỉm nhìn, khi đó là cỡ nào hạnh phúc cùng vui sướng!
Nhưng thời điểm đó, vĩnh viễn đều sẽ không quay trở lại. Nàng cũng không nên đắm chìm trong ảo giác quá khứ nữa, nay bên trong phủ bầy sói tung hoành, nguy cơ tứ phía, nàng phải cẩn thận làm việc, như thế mới có thể chu toàn.