Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tư Đồ Diệp Lỗi thở phì phì nhìn theo bóng dáng sải bước tha thướt của Phong Chỉ Dao, rít gào thanh âm , làm cho nước văng lên bắn ra bốn phía, “Ôn Hành Viễn, ngươi xem đủ chưa.” Hắn tuy rằng không thể bơi lội nhưng không có nghĩa là nội lực của hắn không tốt.
Hắn cảm nhận được hô hấp khác thường ở đây, vội vàng hô lên “Ôn Hành Viễn.”
“Tới, sợi dây leo.” Ôn Hành Viễn ở trong bụi cỏ cách đó không xa tao nhã đứng lên, tiếp theo đó hắn ném cho con vịt trên cạn Tư Đồ Diệp Lỗi tiếng cười ha ha.
Vì thế Tư Đồ Diệp Lỗi bắt lấy sợi dây leo, dưới chân sử dụng nội lực, bay lên. Nhưng chung quy từ trên xuống dưới ướt sũng, lên tới bờ.
“Quần áo của ta đâu?” Chết tiệt, nhất định là Phong Chỉ Dao lấy mất. Vì thế Tư Đồ Diệp Lỗi tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
“Ngươi chờ, ta đi cửa hàng gần đây mua dùm ngươi một bộ quần áo.” Ôn Hành Viễn nghĩ đến ngày thường mình cùng hắn giao tình không sai, vì thế nói, kỳ thật hắn nhìn Tư Đồ Diệp Lỗi ướt sũng quần áo từ sông nhỏ đi ra tâm trạng thật muốn vui đùa, chính là hắn luôn luôn tu dưỡng tốt, không có nói thẳng thôi.
“Hảo, làm phiền.” Hừ, xú nha đầu ngoan độc. Tư Đồ Diệp Lỗi đành phải dùng hai tay ôm ngực, gió thổi có chút run run, đáy lòng thầm mắng Phong Chỉ Dao ngoan độc.
Phong Chỉ Dao phát hiện chính mình bị lạc đường.
Đều do Tư Đồ Diệp Lỗi ngu ngốc, đem nàng mang đi địa phương xa như vậy, hại nàng không biết đường về Tướng phủ.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, mà nơi này lại hoang tàn vắng vẻ, nàng làm cái gì mới tốt đây?
Phong Chỉ Dao tự thôi miên chính mình, nhất định sẽ gặp được người. Không sợ, không sợ.
Đến ban đêm, bên tai đều là tiếng gió gào thét, bên tai còn ngẫu nhiên truyền đến tiếng kêu của dã thú.
Phong Chỉ Dao vì đi bộ nên thật sự quá mệt mỏi, vì thế tìm đến một khối đá sạch sẽ, dung khăn tay lau sạch đi, nàng mới đặt mông ngồi xuống.
“Đói quá….” Phong Chỉ Dao nghe thấy tiếng bụng kêu, vì thế hai tay ôm bụng, nhìn bầu trới ai oán.
“Cô nương…. Cứu ta….” Bỗng nhiên từ mặt sau hòn đá truyền đến thanh âm của nam nhân khàn khàn truyền đến, Phong Chỉ Dao nghĩ chính mình nghe lầm, không muốn để ý tới, vì thế nàng tiếp tục làm việc của bản thân tiếp tục nhìn trời kêu đói, nhưng đối phương thật đúng là không thuận theo không buông tha, ngưới nọ tay dính máu kéo kéo váy của nàng, cố gắng kêu cứu mạng chính là thanh âm ngày càng yếu.
“A? Như thế nào mà một người đầy máu a?” Phong Chỉ Dao ngoái đầu lại nhìn, lẩm bẩm, máu? Nàng nhưng là từng nhìn thấy nhiều hơn, cho nên nàng khống sợ a.
“Này – Ngươi là ai? Như thế nào mà toàn thân đều là máu?” Phong Chỉ Dao vừa hỏi vừa bình tĩnh xoay người, vươn ngón tay dò xét hơi thở của hắn, hoàn hảo, còn thở, may mắn hắn gặp nàng, tính ra là hắn có phúc.”
“Đau…. Cứu…. Ta….” Người nọ hai tròng mắt hơi hơi mở ra, tiện đà còn nói thêm.
“Hảo, muồn bổn cô nương cứu ngươi thì có thể, vậy người phải đưa cho ta chút thù lao tiền trà nước đi.” Phong Chỉ Dao gật gật đầu đáp ứng cứu hắn, nhưng là người nọ chưa nghe đến đáp án của Phong Chỉ Dao, liền nặng nề mê man đi.
“Ta đây xem như là ngươi đáp ứng rồi nha. Xem hắn bên người có cái gì tốt đáng gái gì đó.”Phong Chỉ Dao nhìn thấy hắn như thế, ngất đi thôi, nàng đành phải tự mình động thủ đi lấy thứ giá trị bên người của hắn.
Ân, tướng mạo không sai, đáng tiếc mê man, ai, đừng nghĩ cái khác, lo lấy bảo bối mới là quan trọng nhất.
PHong Chỉ Dao tả phiên phiên, hữu phiên phiên, rốt cuộc ở trên người hắn tìm thấy một khối ngọc bội được điêu khắc Phượng Hoàng.
“Ngọc của cổ đại thực đáng giá, tạm thời dùng vật này trả nợ trước nha.” Phong Chỉ Dao thưởng thức chất lượng của ngọc, trong suốt trong sáng, là trân phẩm đi.
Phong Chỉ Dao nhìn sắc trời ngày càng đen, mà nam nhân xa lạ nẳm trên đất còn không có tỉnh lại, nàng dùng hòn đá nhỏ đánh một con dã điểu, dùng đá lửa người đó mang theo đánh lửa nướng ăn, cuối cùng nàng không kiềm chế được buồn ngủ, mông mông lung lung ghé vào tảng đá ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bỗng nhiên một tiếng “Nước….nước….” làm cho Phong Chỉ Dao bừng tỉnh.
“Ai nhiễu bổn tiểu thư thanh mộng?” Phong Chỉ Dao lười biếng chuyển thân, ai ngờ lại từ trên tảng đá ngả xuống, làm ngã chổng vó.
Ngoại ô? Sơn dã? Nàng như thế nào lại ở nơi này? Đợi chút, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, lập tức nhớ tới tối hôm qua nàng đạp Tư Đồ Diệp Lỗi một cước, tiếp theo lại trộm đi quần áo của hắn, sau đó lạc đường, tiếp theo lại cứu một nam nhân xa lạ.
“Ai, đã biết, đại soái ca, nước đến đây.” Phong Chỉ Dao nhìn xem xung quanh, làm sao có sông nào? Không có sông, vậy đành phải dùng con dã điểu tối hôm qua ăn còn, lấy máu tươi thay thế.
Dù sao hắn chảy nhiều máu như vậy, uống máu tươi vừa vặn bổ dưỡng một chút.
Người nọ đang mê man đem máu tươi uống hết không dư một giọt nào.
Sau nửa canh giờ, Phong Chỉ Dao nhìn thấy hắn rốt cuộc mở mắt, là một đôi mắt như thế nào nha, giống như ngọc lưu ly như nước thủy tinh, sáng quắc, làm cho thiên địa nhật nguyệt đều ảm đạm đi.
A, không uổng công nàng dùng khăn lụa vì hắn lau đi máu nha. Hảo suất a.
Khuôn mặt tuấn dật hoàn mỹ, mũi thẳng, đôi mắt dài, tràn ngập đa tình, môi anh đào đỏ mọng như cây anh đào nở rộ, xinh đẹp thật xinh đẹp, loại này mĩ thật muốn siêu việt, siêu việt thế tục mĩ, mị hoặc nhân gian nha.
“Cảm tạ cô nương ân cứu mạng, xin hỏi cô nương tên họ là gì?” Người nọ vươn hai ngón tay ở trước mặt nàng quơ quơ.
“Phong Chỉ Dao, còn ngươi?” Nàng si ngốc nhìn ánh mắt của hắn, thầm nghĩ, đôi mắt quá đẹp. Nam nhân đẹp quá. Nàng không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
“Lý Dân Xán.” Nói xong, hắn giật giật cánh tay, sau đó liền ngồi xuống xếp bằng điều tức.
“Hảo Hàn Quốc tên a.” Phong Chỉ Dao đem tên Lý Dân Xán mặc niệm ba lần, cuối cùng ra cái kết luận.
“Tối hôm qua không trở về, Phong lão cha nhất định cấp điên rồi đi.” Phong Chỉ Dao khẽ cắn môi dưới bóp cổ tay thở dài.
“Phong cô nương, phiền toái ngươi đừng lẩm bẩm lầu bầu thành sao?” Lý Dân Xán nhắm mắt dưỡng thần nói.
“Ta…. Uy…. Lý Dân Xán, ta cứu ngươi một mạng, ngươi xem cổ tay của ta, buổi sáng, vì cho ta có nước uống, ta cắt tay chính mình đây.” Kỳ thật là tối hôm qua nàng không cẩn thận dùng hòn đá bắt dã điểu làm bị thương. Giờ phút này Phong Chỉ Dao thở phì phì nói.
“Cái gì? Ngươi…. Ngươi vừa rồi cho ta uống không phải là nước?” Lý Dân Xán mở to mắt nhìn tay Phong Chỉ Dao, nhất thời trợn tròn mắt.
“Này -- chính ngươi nhìn xem xung quanh đây có con sông có nước suối nào không?” Phong Chỉ Dao nhíu mi, nàng dễ dàng sao? May mắn có máu tươi dã điểu tới thay thế, dĩ nhiên lời nói thật này, nàng sẽ không nói.
“Không…. Không có….” Lý Dân Xán phát hiện chính mình đuối lí, liền dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Phong Chỉ Dao. “Cô nương, thực xin lỗi….” Hắn lớn như vậy , vẫn là lần đầu tiên hướng một cái cô nương xin lỗi.
“Cho nên là, ta nhưng là ân nhân cứu mạng ngươi. Thái độ đoan đoan chính chính của ngươi, nhớ rõ tới thời điểm cầu ta cứu. Hừ.” Phong Chỉ Dao vừa nói, một bên cân nhắc hôm nay nên ăn điểm tâm gì?
“Phong cô nương, như vậy đi, ta cho ngươi ngân phiếu, để cho chính ngươi xuống núi tìm cái khách sạn dùng bữa?” Lý Dân Xán cúi đầu nhìn tới vết thương của hắn, phát hiện vết thương bị Phong Chỉ Dao xử lý tốt, kế tiếp hắn chỉ cần điều tức vận hành nội lực một chút là có thể an toàn về nhà.
“Tốt rất tốt, nhưng là ta không biết đường xuống núi.” Tuy rằng đây chỉ là cái núi nhỏ, nhưng Phong Chỉ Dao không có biết đường đi.
“Ngươi theo phương hướng này, cứ đi thẳng về phía trước, đi một đoạn sẽ có đường ra, nơi này là ngân phiếu một trăm lượng.”Lý Dân xán mày đẹp cau lại, lập tức từ cánh tay áo lấy ra ngân phiếu.
“Tốt, ta đây nhận. Đúng rồi, đây là kiện quần áo nam nhân vẫn còn sạch sẽ, ách…. Là của ca ca ta, ngươi trên người quần áo đã bẩn, hơn nữa còn có vết máu, nếu bị người quan phủ thấy sẽ không tốt lắm, sau khi ta đi, ngươi hãy thay nhanh đi. Cầm-- ” Phong Chỉ Dao thoải mái tiếp nhận ngân phiếu, sau đó đưa cẩm y màu cam của Tư Đồ Diệp Lỗi cho Lý Dân Xán, vẻ mặt mỉm cười nói.
“Hảo, kia tại hạ dùng ngân phiếu môt trăm lượng mua kiện quần áo này.”
Lý Dân Xán nhìn bộ dáng tươi cười như hoa của Phong Chỉ Dao, hắn hai mươi mốt năm qua, lần đầu tiên phát hiện chính mình nhìn cô nương người ta thất thần, nử tử trước mặt này không thể nghi ngờ là cái mỹ nhân, mặt mày như họa, dung nhan yêu kiều, lông mi thật dài, hình thành độ cong dụ hoặc, làn da nhẵn mịn, như ôn ngọc, ánh sáng nhu hòa, cái miệng nhỏ nhắn anh đào, kiều diễm ướt át, nhưng điều làm hắn kinh ngạc là cặp mắt như viên ngọc kia trong mắt thoáng hiện là linh động cùng thông minh.
“Ngươi muốn nói như vậy cũng được.” Phong Chỉ Dao hướng tới hắn cười khẽ.
“Phong cô nương, ngươi hiện tại tạm thời còn không thể đi. Ta nghe được có tiếng bước chân của người xa lạ tới đây-- ” Lý Dân Xán biến sắc, khẩn trương lôi kéo Phong Chỉ Dao núp vào trong bụi cỏ, tiếp đó hắn che cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại, hạ giọng nhắc nhở.