Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dạ Vị Ương như thế nào cũng không có nghĩ đến Phong Chỉ Dao lớn mật như thế, cư nhiên ghé vào lỗ tai hắn nói, “Không sợ, bởi vì có ngươi a.”
Lời nói có bao nhiêu ái muội không rõ, làm cho Dạ Vị Ương khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bay lên hai đóa mây đỏ mất tự nhiên.
“Khụ…… Khụ…… Nếu như lúc ta không ở đây.” Dạ Vị Ương nhìn chăm chú đến sư phó Dạ Thương Hải phóng nhìn trên người hắn bằng ánh mắt bỡn cợt, vội vàng thanh ho khan vài tiếng, che giấu đi sự xấu hổ của chính mình.
“Vị Ương, nếu như thế, ngươi liền ở tại chỗ này, bảo hộ nha đầu kia, dù sao một tháng tới, nháy mắt rất nhanh trôi qua, rất nhanh, vi sư còn có việc, đi trước.” Dạ Thương Hải nâng tay dùng tay áo lau đi dầu mỡ dính trên miệng, sau đó mâu quang lóe ra, như là nghĩ tới sự tình gì, đi đến Dạ Vị Ương trước mặt, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Lão nhân, đồ đệ của ngươi nếu không nghe lời nói của ta làm sao bây giờ?” Phong Chỉ Dao gặp bộ dáng Dạ Thương Hải phải rời khỏi, vội vàng nghĩ tới một cái vấn đề lớn.
“Vị Ương tiểu đồ đệ?” Dạ Thương Hải tay dùng một chút lực, làm cho Dạ Vị Ương lập tức ăn đau.
“Sư phó…… Ta đã biết.” Chết tiệt, đều là tại nữ nhân. Làm hại chính mình bị sư phó giáo huấn.
Dạ Thương Hải gật gật đầu, hưu một tiếng, ngân tiêu vừa thu lại, võ nghệ cao cường thân hình chớp nhoáng một cái, ly khai Hải Đường Uyển.
“Dạ Vị Ương, đây chính là sư phó thân ái của ngươi hạ mệnh lệnh nga, ngoan ngoãn, nghe lời ta nói nha.” Phong Chỉ Dao nghĩ đến đêm nay có mĩ nam ăn, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn chứa đầy sự hưng phấn, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tăng thêm vài phần chói sáng. Lông mi xinh đẹp chớp một cái, thanh âm ngọt đối với Dạ Vị Ương nói.
“Hừ!” Được rồi, vì mệnh lệnh sư phó, hắn Dạ Vị Ương nhẫn. Sư phó nói rất đúng, dù sao liền một tháng. Nam tử hán đại trượng phu, hắn co được dãn được.
“Tử Vân, mau. Đi giả nhỏ khối băng, bữa tối chúng ta ăn chút đồ ngọt giải khát.” Phong Chỉ Dao ngẩng đầu nhìn chích nha đầu nhà mình, lại ngắm ngắm bên cạnh tiếu sinh sinh mĩ nam, vội vàng tâm tư vừa động nói.
Tử Vân tuân lệnh, lập tức đi.
“Nữ nhân, ngươi đừng nhìn ta như thế.” Dạ Vị Ương lần đầu tiên bị một cái cô nương nhìn chăm chú như vậy trong thời gian dài, khuôn mặt tuấn tú càng phát ra đỏ, giống như con cua bị chưng chín, cái này có vẻ hảo ngoạn. Phong Chỉ Dao nhất thời nổi lên hứng thú vui đùa, nàng thật muốn nhìn xem, định lực của nam nhân này như thế nào?
“Dạ Vị Ương, tên của ngươi rất êm tai nga, đúng rồi, ngươi đừng bảo ta nữ nhân, ta cũng có tên, ta gọi là Phong Chỉ Dao, gió thay đổi bất ngờ, ngạn chỉ đinh lan chỉ, dao lâm quỳnh thụ dao. Ngươi cũng có thể đơn giản kêu ta là Dao Nhi giống như cha ta kêu vậy.” Phong Chỉ Dao cười khẽ thưởng thức vaid sợi tóc đen trước ngực, tươi cười ánh sáng ngọc nói.
“Dao…… Dao nhi……” Hắn là y theo sư phó phân phó, muốn nghe lời của nàng, cho nên hắn mới kêu, nhưng là vì sao, thời điểm hắn kêu lên cái tên này, ánh mắt của hắn lại dừng trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, hắn đây là làm sao vậy a? Chẳng lẽ hắn trúng tà?
“Thực ngoan.” Phong Chỉ Dao hì hì nở nụ cười.
Dạ Vị Ương nghe vậy, khóe môi co rút lợi hại, giờ phút này hắn vô cùng hy vọng cái kia tên là Tử Vân nha đầu nhanh chút trở về, để cho hắn không phải một mình đối mặt với nữ nhân này.
“Đại tiểu thư, khối băng lấy đến đây.” Tử Vân rất nhanh bưng một cái tô tỏa nhiệt chạy nhanh lại đây.
“Ân, để cho các ngươi có lộc ăn.”
Có lộc ăn? Dạ Vị Ương nghe vậy khóe môi hơi hơi nhấc lên vẻ tươi cười, chẳng lẽ hắn cũng có phần.
……
Đêm lạnh như nước, trong phủ cảnh đêm không thể nghi ngờ là tuyệt diệu, mậu lâm tu trúc, tố mùi hoa thảo. Dẫn vùng nước biếc nhập viên, dưới ánh trăng, phiếm ngân lân dường như vi ba. Thanh quang trong suốt, gió đêm vi lạnh. (ta ngu ta cảnh sợ khúc này edit sai nên để vậy thấy hay hơn.)
Sau khi ăn bữa tối, trong phòng chủ Hải Đường Uyển, Phong Chỉ Dao đem kem tươi đậu xanh đã làm tốt đưa cho Tử Vân cùng Dạ Vị Ương mỗi người một chén.
“Đại tiểu thư, người dùng ba canh giờ để làm ra món này sao?” Tử Vân bộ dáng ngửi ngửi mùi thơm ngát từ món Chỉ Dao mới đưa, có vẻ là ngon lắm đi, không khỏi hai mắt tỏa ánh sáng, lập tức ăn ngay.
“Đúng vậy, nhanh ăn đi, ta nhưng là chỉ làm phần cho ba người. Dạ Vị Ương, ngươi cũng ăn. Cái này gọi là bừng bừng sinh cơ.” Mau ăn, nhanh ăn đi. Nàng thật vất vả thả chút dược liệu, chính là hy vọng đem hắn phóng đổ, nàng hảo đối hắn giở trò, dễ như trở bàn tay. Hy vọng hắn ăn, làm cho của hắn tiểu đệ có thể mở ra hùng phong, có thể làm đối phương thỏa mản muốn chết.
Nghĩ đến đây, Phong Chỉ Dao mâu quang chợt lóe, mặt cười cười càng kiều mỵ, lại ân cần.
Dạ Vị Ương tiếp nhận bát cùng thìa tay có điểm run run, này vẫn là lần đầu tiên có cô nương tự tay cho hắn làm đồ ăn.
Hắn cúi đầu nhìn chén kem tinh xảo trước mặt, lục ý dạt dào bên trong, có điểm điểm bông tuyết bay xuống, cái bệ chỉ dùng dưa hấu khắc thành hình dạng hoa sen, trông rất sống động, làm người ta nhìn thèm nhỏ dãi.
Vì thế ở Phong Chỉ Dao cổ vũ hắn ăn làm khẩu, hắn đầu tiên là cau mày, kế tiếp hắn lại dùng thìa xúc nhẹ một miếng, nhẹ nhàng đặt ở miệng, a, kia ăn lên vị băng lạnh lẽo lạnh kéo dài, thật là ngon lắm, hắn vì thế bỏ qua ánh mắt gấp gáp của Phong Chỉ Dao, lập tức gió cuốn mây tan ăn hết sạch sẽ.
Vì sao Phong Chỉ Dao đối với Dạ Vị Ương dùng ánh mắt thật gấp gáp đây, bởi vì a, nàng chỉ sợ hắn một hơi cũng không nhấm nháp, kia của nàng “Tâm ý” Đã có thể uổng phí.
Bingo! Hắn thật sự ăn nha. Tuyệt quá. Tuyệt quá. Đêm nay nàng có thể hảo hảo hưởng thụ của hắn dũng mãnh. Chính là không biết hắn có hay không kinh nghiệm phương diện kia a?
Tử Vân xem không hiểu ánh mắt Đại tiểu thư nhà mình vì sao nhìn Dạ công tử giống nhau là ánh mắt thợ săn xem con mồi, cái tình huống này, nàng còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi cơ.
“Tử Vân, đừng xem xét tiểu thư nhà ngươi, ngươi ăn nhanh lên, sau khi ăn xong, nghỉ ngơi sớm đi. Ngươi không cần ở chỗ này hầu hạ ta. Ách…… Này không, ngươi một ngày làm việc, cũng rất mệt.” Phong Chỉ Dao giống như thiện người am hiểu ý săn sóc cười nói, kỳ thật nàng hạ mê dược trong chén của Tử Vân, phỏng chừng để cho vừa vào ngủ, nhất định muốn tới ngày mai mặt trời lên cao mới tỉnh đi.
“Nga, tốt, Đại tiểu thư, ngươi làm kem tươi đậu xanh ăn ngon thật.” Tử Vân ngoan ngoãn ăn xong rồi, theo sau tiếp nhận bát đũa của ba người mang xuống phòng bếp.
“Dạ Vị Ương, ngươi như thế nào không nói lời nào a?” Phong Chỉ Dao nhìn hắn vuốt ve vỏ của linh xà kiếm, hồ nghi nói, kỳ quái, như thế nào dược hiệu còn không có phát tác a?
“Dao nhi, cái kia…… Kem tươi…… Ăn ngon lắm.” Dạ Vị Ương bị Phong Chỉ Dao xem mặt lại đỏ, lắp bắp nói.
“Ân, cũng chỉ có này một câu sao?” Phong Chỉ Dao nhẹ nhàng mà đến gần hắn, tráng giống như lơ đãng nâng lên cánh tay huých lên người hắn một chút.
“Dát?” Kia hắn nên nói cái gì nói? Dạ Vị Ương không dám cùng nàng nhìn đối diện nhau, bởi vì hắn cảm thấy chính mình suy nghĩ trong lòng trong lúc đó không hiểu có một cỗ liệt hỏa đang dần đứng lên, không ngừng nhảy lên, còn có xu thế muốn lan tràn ra bốn phía.
Được rồi. Thật là một đầu ngốc khó hiểu phong tình nha. Khiến cho nàng nhắc tới tỉnh hắn một chút.
“Vị Ương, ngươi xem ta lớn lên xinh đẹp sao?” Phong Chỉ Dao ngọt ngào cười, đôi mắt đẹp đảo qua, thiên kiều bá mị, tựa như yêu tinh.
Phong Chỉ Dao không biết, giờ phút này trên mặt nàng kia cười, là cỡ nào mê người, làm cho người ta mơ màng khôn cùng.
Dạ Vị Ương con ngươi càng ngày càng thâm thúy, càng ngày càng si mê, không tự giác nhìn chằm chằm môi đỏ mọng kia mềm mại mê người, tâm lại mãnh liệt nhảy lên, đáy lòng có một loại mãnh liệt khát vọng, giống như đang xúi dục nhấm nháp cặp môi thơm mềm mại kia.
Không, không, không, hắn không thể như vậy, sư phó trước khi rời đi có huấn, muốn cho hắn làm cận vệ Dao nhi, hắn như thế nào có thể đi khinh bạc nàng.
Hắn gian nan vận công chống lại trong cơ thể kia cổ càng thêm nóng rực **, chính là khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết của hắn nổi lên hồng như tia ửng hồng như lửa đỏ ánh bình minh, giờ phút này, Phong Chỉ Dao trong lòng rõ ràng, Dạ Vị Ương dược hiệu sắp phát tác.