Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhà ăn buổi sáng chính là lúc đông đúc nhất, mọi người ra ra vào vào không ngừng. cũng phải thôi, nhà ăn phải phục vụ cho hai nghìn người cơ mà.
Khi các Âu Dương Hạo và nang đưa các bảo bảo đến nhà ăn thì bắt gặp Đường Nhiên và Đường Hiên đang đứng ở trước cửa. Tiểu Âu và Tiểu Ân vui vẻ chạy lên trước ôm đùi baba. Hai anh ôm con trai bảo bối của mình lên hỏi hai bé vài câu hỏi, khi thấy Âu Dương Hạo và nàng cùng các bé đên rồi thì cùng nhau bước vào nhà ăn.
Mọi người lại đi vào chỗ ngồi tối hôm qua. Ở đó đã có Triệu Hàng, An Thế Kiệt, Ngô Lâm và Âu Dương Minh chờ sẵn. các anh thấy Âu Dương Hạo vui vẻ dắt tay con trai bảo bối chẳng có gì là mệt nhọc đã thế còn tinh thần sảng khoái thì biết ngay tên kia hôm qua ngủ ngon như thế nào. Đường Nhiên và Đường Hiên được con trai bảo bối động viên tinh thần rồi nên rất vui vẻ chứ không như bốn người đang ngồi đây.
Các bé thấy baba thì vui vẻ chạy lại cho mỗi anh một cái hôn chào buổi sáng thì mặt mày mới giãn ra được một chút.
Mọi người cùng chao nhau một vài câu thì đồ ăn được mang lên. Thức ăn là cháo các loại củ nhìn rất dinh dưỡng và bánh bao.
Các anh rất nhanh đã giải quyết xong bữa sáng của mình, thấy các bé vẫn còn đang chậm chạp dùng muỗng múc từng muỗng nhỏ cho vào miệng thì giành lấy muỗng đút cho các bé. Các bé thấy baba như thế thì rất hưởng thụ.
Đến khi giải quyết xong bữa sáng thì Vân Yên mang tiểu Nghị lại đây cùng với một chai sữa nóng. Cô rất nhanh rót cho mỗi bé một ly, các bé đều nhanh chóng uống hết. Cô mang chai ra ngoài rồi sắp xếp một vài thứ để chuẩn bị lên đường để tiểu Nghị lại và dặn bé phải ngoan.
Triệu Hàng cũng nói trước là hành trình hôm nay là đến tỉnh N nên không thể trì hoãn nữa mà phải lên đường sớm.
Trong vong một tiếng đồng hồ các lều trại đã được dỡ bổ, đồ đạc được xếp lên xe. Các xe lại tiếp tục lên đường.
Hôm nay các bé đi theo baba về xe của baba mình. Các anh cũng ngỏ ý muốn mời nàng nữa nhưng nàng từ chối. Nên giờ trong chiếc xe Hummer của nàng rất rộng rãi, chỉ có nàng, Tiểu Quân, Vân Yên và hai đứa trẻ tiểu Nghị và Yên Ly. Trình Hải đi gặp mẹ và em gái trong đoàn xe vẫn chưa thấy quay trở lại. Thiên Quân đảm nhiệm chức vụ lái xe.
Ở trong xe của Triệu Hàng, ngay khi thấy Triệu Hàng dẫn một đứa trẻ đi vào xe ai nấy đều kinh ngạc. Trong xe hiện giờ chỉ có một người đàn ông khoảng năm mươi
tuổi cùng một cô gái trẻ hai lăm tuổi mà thôi. Hai người cứ miêng chữ A mồm chữ
O nhìn một già một trẻ vừa bước vào. Người đàn ông ấy run run mở miêng.
-Triệu Hàng, đây là…
-Con của con.
-Tốt, cuối cùng cũng ta cũng có cháu, mấy ông gia kia tha hồ mà ghen tỵ với ta đi.
-Chào ông nội, chào bà trẻ.
-Con… con..
Cô gái trẻ không thốt nên lời nổi. Triệu Hàng miệng run run muốn cười mà không dám cười. tư duy logic con trai anh quá siêu đẳng rồi, tuy trong xe chỉ có ba anh và em gái anh nhưng cũng chưa chắc cô gái trẻ là vợ của ông nội đâu con trai.
-Đây là cô cô con, em gái ba.
-Ồ.
-Chào ông nội, chào cô cô, con là Ngọc Hàn, năm nay năm tuổi con trai ruột của ba Hàng.
-Lại đây với ông nội nào?
Ngọc Hàn đi tới trước mặt ông nội nhìn ông nội nhìn ông nội cứ nhìn bé lại hết sờ chỗ này tới chỗ kia. Cô cô bé cũng gia nhập nữa nè, ôi hai người này lớn rồi mà không biết ngượng cứ nói bé giống họ từ chỗ này đến chỗ kia. Ôi hai người này, bé rõ ràng giống baba mà.
………………….
Ở chỗ An gia cũng tạo nên oanh động không hề nhỏ, tuy không chào nhầm như Ngọc Hàn nhưng ở chỗ này Ngọc Triệt lại có một bà nội rất dễ thương. Ông bà nội tranh nhau ôm bé không ngừng. Tảng băng nhỏ của bé cũng chẳng che lấp hết lòng nhiệt tình của hai người họ. An Thế Kiệt nhìn con trai mình bị ba mẹ dày vò thì hơi bị đau lòng mà cứu giúp bé ra khỏi móng vuốt sói để bé ngồi trong lòng mình mà nói chuyện. hai ông bà cứ nhìn bản sao nhỏ trong lòng con trai mà đắc ý không thôi. Ông bà cuối cùng cũng có cháu bế rồi.
……………….
Tại Ngô gia không khí có chút ngưng trọng. Ngô ba rất vui khi thấy mình có cháu gái còn Ngô mẹ lại không vui một chút nào. Ngọc Diên cũng rất biết nhìn sắc mặt người khác đấy nhé, bé biết mình không được bà nội thích đâu.
-Chào ông nội, bà nội.
Ngô ba luôn nói tốt, tốt nhưng Ngô mẹ thì khác.
-Tiểu Lâm con có chắc nó là con gái con không?
-Bà/mẹ nói gì vậy.
Diên nhi rất rất buồn, bé rất vui khi gặp lại ba nhưng bé không thích người khác nghi ngờ bé không phải là con của baba như thế chẳng khác nào nghi ngờ mẹ bé không tốt cả.
-Tôi chỉ hỏi thế thôi mà.
Ngô Lâm nhìn đôi mắt ầng ậc nước của con gái mà tâm đau xót, Ngô ba cũng lại an ủi bé nhưng bé chẳng thể cười nổi.
-Dù thế nào đi nữa đây cũng là con gái con mong mẹ chấp nhận.
-Mẹ sẽ không chấp nhận một đứa trẻ không rõ nguồn ngốc, với lại còn tính sao với
An Trinh, con bé là hôn thê của con mà.
-Chuyên đó tính sau.
Diên nhi khóc đòi về xe, không chịu ở đây nữa cho dù Ngô Lâm với Ngô ba có dỗ dành bé như thế nào đi nữa. Ngô Lâm đành bảo lái xe dừng lại rồi đưa bé về xe của nàng. Bé mới về đến xe đã lao vào lòng nàng khóc không ngừng làm ai cũng lo lắng. hỏi ra mới biết mọi chuyện, bảo Ngô Lâm đi trước để bé lại đây có nàng lo rồi.
Ngô Lâm đành ủ rũ về xe của mình.
…………………
Ở Đường gia và Âu Dương gia cũng như Triệu gia, sự xuất hiện của các bé được mọi người chào đón nhiệt tình. Ông cụ Đường gia hết sức khen ngợi hai cháu nối đều giống ông, nhìn là biết “hắc”. Đường Nhiên và Đường Hiên khinh bỉ nhìn ông cụ nhà mình, gien tốt là bọn anh di truyền có giống thì cũng giống bọn anh chứ tại sao lại giống ông cụ được chứ. Tiểu Âu im lặng nghe ông nội nói chuyện nhưng tiểu Ân thì lại khác, cái miệng nói không ngừng nghỉ, một già một trẻ thôi mà cũng còn hơn ba người Đường Nhiên, Đường Hiên và Tiểu Âu nói.
Âu Dương gia vì sự xuất hiện của Ngọc Thần và Ngọc Chi mà sửng sốt, nhưng nghe hai người Âu Dương Hạo và Âu Dương Minh rất vui mừng. Cả gia đình Âu Dương vì có thêm thành viên mà hai cụ già trong nhà không còn lải nhải hai anh phải mau cưới vợ sinh con nữa. thấy hai cháu mà quên luôn con.