Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lôi Sơn Tự hương khói nghi ngút, người đến cầu khấn tạ lễ Phật nối dài không dứt, đường lên núi được sửa mở rộng bằng phẳng, thẳng tuốt đến cổng chùa trên đỉnh. Toàn bộ hành trình đều là đi theo sườn núi, nhóm của Diệp Mạt lại đông người, đi liên tục hơn hai canh giờ, cuối cùng đến cửa chùa cũng sắp trưa.
Trong chùa, sư phó chủ sự sớm nhận được tin tức, biết Diệp gia hôm nay sẽ đến, vì thế sớm chuẩn bị bữa cơm chay, lại mở ra cổng lớn tránh khách hành hương khác rầm rộ đến.
Chủ trì nơi đây không phải là trụ trì Tuệ Minh đại sư, mà là một đại sư phụ thân thiện và tài giỏi khác. Bọn Diệp Mạt cùng đi với vị sư phó chủ sự, dùng thức ăn chay sau đó tùy ý đi ngắm cảnh trong chùa. Diệp Chân thị, Trình Hạ thị cùng với Diệp nhị phu nhân đem ngày sinh tháng đẻ của hai vị tiểu tổ tông bỏ vào khay, che vải đỏ theo quy củ đưa cho trụ trì đang ngồi thiền ở cửa phật đường, sau đó có người tự mình đưa vào bên trong đợi chú tiểu đi ra mang vào.
…
Giờ đã là đầu thu, ai năm ngoái cầu xin được sung túc nay quay lại cúng lễ tạ ơn, cũng có người năm nay không lý tưởng lắm muốn xin năm sau được mùa, còn có phu nhân nhà ai muốn sinh con trai, các hộ buôn bán hy vọng tiền vô cuồn cuộn, đều tụ tập ở đây, thành tâm cung kính cúng lễ.
Diệp Mạt, Trình Tề Lễ, Diệc Lam cùng với người hầu của mình đi dạo xung quanh, đi vào tiền đường thì nhìn thấy quang cảnh quả thật hưng thịnh. Khó trách dọc theo đường đi, thấy không ít người lên núi xuống núi, Lôi Sơn Tự này hương khói quả nhiên thịnh vượng.
Bởi vì còn muốn chờ Tuệ Minh đại sư xem qua bát tự cho kết quả, bọn Diệp Mạt ngủ lại một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mạt vốn thân thể quen được nuông chiều không quen ngủ giường cứng trong chùa, dậy thật sớm lẻn qua phòng Trình Tề Lễ, lằng nhằng hồi lâu, cuối cùng hắn cũng chịu không nổi dây dưa. Sau đó hai người nắm tay lặng lẽ chạy ra ngoài chùa xem mặt trời mọc. Lúc đi ra cổng chùa, đi ngang qua một tiểu sư phụ đang quét sân. Diệp Mạt nghĩ nghĩ, túm tay ông xã của cô quay lại, sau đó ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn ra sức nói.
“Tiểu ca ca, nếu có người của Diệp phủ đi chung quanh tìm chúng ta, ngươi nói với các nàng một câu, ta cùng với Trình ca ca xuất môn xem mặt trời mọc, có được không?”
Nói xong còn nghiêng đầu một bên, mang bộ dáng ngây thơ, rõ ràng là sai người làm việc, còn mang bộ dáng ngươi không giúp ta ngươi nhẫn tâm sao… Trình Tề Lễ không dám nhìn, lặng lẽ nghiêng đầu, khuôn mặt nhịn không biểu cảm.
Mà Diệp Mạt kia vừa vô sỉ lại giả vờ thơ ngây, còn tiếp tục mở to mắt yếu ớt nhìn chằm chằm tiểu sư phụ, mãi cho đến khi hắn chất phác gật gật đầu, lúc này mới hiện ra khuôn mặt nho nhỏ tươi cười, cảm tạ nói, “Vậy cám ơn ngươi, tiểu ca ca!”
Một tiếng tiểu ca ca kia, kích động Trình Tề Lễ giơ lên ngón tay cái, toàn thân nổi da gà, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn rét lạnh run rẩy nhiều lần. Mắt thấy Diệp Mạt còn muốn tiếp tục nói cùng tiểu sư phụ kia, tay vội vàng dùng lực, kéo cô nhanh đi ra cửa chùa.
Hai thiếu niên nhỏ tuổi, đứng ở vách núi, rặng mây đỏ đầy trời làm nổi bật hai khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực. Ngay cả Trình Tề Lễ kia bị người khoa trương quấy nhiễu mộng đẹp mặt oán giận mười phần cũng trở nên nhu hòa không ít, cô bé nhỏ bên cạnh hô hấp chân thật như vậy, cô còn đứng gần mình như thế, thật là một chuyện may mắn. Trên tay không khỏi tăng thêm chút lực, đắc ý nắm chắc bàn tay nho nhỏ đầy thịt.
“Ông xã, mẹ em chọn nha hoàn cho em.” Vẫn im lặng nhìn mặt trời đỏ rực phía chân trời, co gái nhỏ đột nhiên nói.
Trình Tề Lễ không có trả lời cô, chỉ im lặng nghe cô tiếp tục: “Cô bé kia mới ba tuổi, ngày mai cùng chúng ta trở về, đến lúc đó em mang qua cho anh nhìn một cái, thực đáng yêu chơi thích lắm a. Em cảm thấy rất thích, nhìn bộ dạng xinh xinh, tương lai nhất định xinh đẹp, hơn nữa cũng rất giỏi a.”
Thấy ông xã cô không nói chuyện, Diệp Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, “Mẹ anh có chọn cho anh một tiểu nô bộc to khỏe bên người hay không a? Nếu không em sẽ chọn cho anh, đảm bảo vừa lòng, hắc hắc.”
“…” Trình Tề Lễ nghe trong tiếng cười của cô bao hàm âm mưu liền xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn thật sự bị tính cách rắm thối của cô mà nén thành khuôn mặt giả dạng co quắp.
“Chỉ sợ là vừa lòng của em thôi.” Sau đó một lời nói ra tiếng lòng của bà xã, còn to khỏe a… Cũng không nhìn lại chính mình mấy tuổi, đổi lại trước đây phỏng chừng đã được gọi mẹ rồi, nếu là xã hội này, chỉ sợ có thể làm tới bà đi. (= =)
Diệp Mạt bị người đoán được ý đồ ngay tại trận, chẳng những không có biểu hiện chột dạ, ngược lại còn mặt dày mày dạn tiếp tục nói, “Vốn hai ta đâu có phân biệt gì với nhau, khôn phải là em muốn làm anh vừa lòng sao? Anh vừa lòng không phải em cũng vừa lòng sao? Dù sao đều chỉ là mấy đứa nhỏ vài tuổi, cho em vui đùa một chút có cái gì không được.”
“…” Trình tiểu soái ca không nhìn bộ dạng lưu manh không cảm thấy hổ thẹn mà ngược lại còn thấy vẻ vang của bà xã, chỉ ở trong lòng âm thầm tiếp một câu: “Em cứ thích giả dạng trẻ con ngây thơ mà khinh thường người ta, đương nhiên là không được! Những ý đồ ngoại tình thế này tuyệt đối phải ngăn chặn từ sớm.”
Hai đứa bé đầu kề bên đầu, đứng sánh đôi ngắm bình minh màu đỏ trong sương mù. Bé gái líu ríu nói mãi không ngừng, bé trai nắm chặt bàn tay nhỏ đầy thịt của cô, thân mình thẳng tắp, vẻ mặt như ông cụ non lạnh lùng.
Mặt trời diễm lệ mọc lên thật mau, mang theo toàn bộ thân hình to lớn, ánh sáng phát ra mãnh liệt. Thời điểm mặt trời nhô lên cao, Huệ Ngạc cùng với các nha hoàn khác tìm đến đây.
Các nha hoàn một đường chạy tới, nhanh chóng dùng thảm lông đem hai tiểu tổ tông quấn kín. Tâm tình Diệp Mạt hôm nay vô cùng tốt, nằm trong lòng Huệ Ngạc hì hì cười. Trình Tề Lễ không thích bị người khác ôm như vậy, nhìn đường xuống dốc dựng đứng, lại suy nghĩ một chút về thân thể mình hiện nay, cuối cùng không tiếp tục giãy giụa, một đường trở về, cái lông mày ngắn nho nhỏ nhăn nhó.
Tuệ Minh đại sư đưa ra chỉ có tám chữ. Nhưng mà, cũng vì chính tám chữ này, làm cho Diệp, Trình hai nhà vui mừng phi thường, đương gia Diệp gia Diệp Hoắc cao hứng vô cùng. Liền sai người ta mở kho, nổi trống phát lương thực, từ bình minh giờ Tỵ mãi cho đến mặt trời lặn giờ Dậu, suốt tám ngày.
Mà trong tám ngày đó, hoa bay đầy trời, mấy đứa trẻ kết chùm bông trắng nhỏ dài khắp phố đông người, ca tụng Diệp lão gia tâm địa Bồ Tát, hoặc thán phục Diệp gia vật tư tài lực hùng hậu.
Kể từ đó, Diệp gia lại danh vọng lẫy lừng, hiệu buôn của Diệp gia trong thành Lê Dương được dân chúng lựa chọn mua sắm hàng đầu. Mà việc buôn bán của Diệp gia trải khắp các ngành các nghề, không quá ba tháng, những gì đã phát ra trong tám ngày kia tất cả đều nhờ buôn bán thu lời trở về. Cũng bởi vì như thế, Diệp Hoắc đối với trưởng nữ đầy vận phúc này lại muôn vàn yêu thương sủng nịch.
Mà Tuệ Minh đại sư nói ra tám chữ đó là: đôi phúc tinh giáng, lương duyên mỹ mãn.
…
Trên thực tế, Diệp Hoắc có sáu đứa con trong nhà, vì sao độc nhất đối với Diệp Mạt sủng ái như vậy, đoạn chuyện này không lớn không nhỏ nhưng lại là phần nhạc đệm quan trọng a.
Khi đó, Diệp Mạt vừa mới một tuổi, chỉ có hai cái răng cửa nha nha học nói. Nàng lại là một tiểu oa nhi hiếu động, thường vung cánh tay nhỏ bé, miệng y nha y nha học người lớn nói chuyện, nước trên miệng thường nhỏ đầy vạt áo.
Mùa hè năm đó thật khiến người thèm ngủ a, nha hoàn trông nom ngồi ở bên cạnh nôi, quạt hương bồ trong tay quạt cái có cái không, đầu cũng gật gù theo cái quạt hương bồ, hiển nhiên là buồn ngủ cực điểm.
Tiểu Diệp Mạt nằm ở trong nôi, đôi tay chân nhỏ xíu liên tục đưa lên miệng ngặm, đôi con ngươi đảo liên tục nhìn chằm chằm những vòng hoa nhỏ theo gió lay động trên đầu.
Lúc Diệp Hoắc đi vào, nhìn thấy Ngũ nữ nhi của mình đang nằm chơi rất ngoan, nhất thời nổi lên tình cảm từ ái, liền đem tiểu Diệp Mạt bế từ trong nôi ra.
Khi đó, Diệp Hoắc đang có chuyện phiền não về việc buôn bán, hắn thường cùng Lý chủ sự hiệu buôn thương nghị, cuối cùng định ra hai con đường buôn trà và tơ tằm, nhưng cuối cùng lại chưa đưa ra được chủ ý nên tập trung tiến công vào con đường nào. Hơn nữa dựa theo dự toán lúc đó, hai hạng mục đều có kinh phí đầu tư cùng lợi nhuận tương xứng.
Diệp Hoắc vì thế khổ não rất lâu, hôm nay nhìn Ngũ nha đầu ở đầu gối nhấp nhỏm, liền đem ý định đặt cược một lần. Tay trái từ trong chén trà bắt lấy lá trà, tay phải đem khăn trong cổ tay áo của mình ra, sau đó đưa tới trước mặt Diệp Mạt nói, “Ngũ nha đầu, con chỉ cho phụ thân một con đường, con chọn cái nào, phụ thân liền làm như thế.”
Tình hình như vậy, Diệp lão gia thầm nghĩ, dù sao hai mục cũng không khác biệt lắm, bản thân mình cũng đã toàn lực tìm hiểu mọi chuyện vẫn chưa quyết định được, chi bằng giao cho hài đồng vô tư này đi, tránh việc mình cứ do dự mà bỏ lỡ tiên cơ.
Mà tiểu Diệp Mạt cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nàng chớp đôi mắt sáng ngời tinh anh, trước nhìn phụ thân liếc mắt một cái, sau đó nhếch miệng, trái quơ lá trà, phải nhìn tơ lụa. Cuối cùng nhe hai cái răng cửa vừa nhú, tay phải nắm lá trà, tay trái rút tơ lụa, sau đó như hiến vật quý ngẩng đầu hướng phụ thân cười hắc hắc không ngừng.
Phụ thân nàng cũng ngoài dự tính, lúc này vỗ bàn đứng lên, lớn tiếng thở dài nói: “Diệp Hoắc à Diệp Hoắc, tội ngươi sinh ra trong gia đình buôn bán, nhưng dũng khí lại không thể so với hài đồng một tuổi a.”
Sau đó, phụ thân nàng hôm đó liền triệu tập chủ sự các cửa hàng, lấy ra tất cả của cải, thậm chí còn tìm người mượn không ít ngân lượng, đi theo con đường kinh doanh trà lá và tơ lụa. Một trận đó, xem như đánh bạc toàn bộ gia sản tổ tiên Diệp gia từ trên xuống dưới, thắng thì là tài phú tăng lên tương ứng mấy lần, thua thì từ đó sụp đổ, Diệp gia cũng sẽ một đêm suy tàn.
Cũng không biết thật sự là Diệp Mạt mang lại phúc khí, hay là vận cứt chó của Diệp Hoắc qua rồi, trận chiến ấy cư nhiên đánh đến thần kỳ rực rỡ, chỉ có thời gian một năm ngắn ngủn, khố phòng Diệp gia trở mình giá trị tài sản tăng mấy lần, Diệp gia từ đó nhảy vượt qua Phúc gia trở thành thủ phủ bậc nhất của địa phương thành Lê Dương đông đúc giàu có và phồn hoa.
Sau khi tổng kết lời lỗ hết thảy ngày hôm đó, Diệp Hoắc cười ha ha tự hồi phủ sớm, ngay cả Ngũ phu nhân xưa nay sủng ái nhất cũng không để ý tới, lập tức đi đến phòng Diệp Mạt, luôn miệng gọi tiểu Diệp Mạt khi đó mới hai tuổi là tiểu bảo bối cục cưng, phúc tinh, bé may mắn, phải nói là gọi không ngừng. Trong lúc vừa ôm vừa hôn, Diệp Mạt né ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị phụ thân thoa đầy nước miếng, lúc này ngọt ngào hô một tiếng: “Phụ thân.”
Ôi, Diệp Hoắc lúc ấy tinh thần cực cao hứng, cũng thật đáng mà.
Cũng là vì duyên cớ như vậy, Diệp Hoắc đối với nhi nữ duy nhất của hắn yêu đến tận xương đi. Còn thường xuyên trong tiệc rượu ở nhà cười hơ hớ nói: “Tài phú của nhà chúng ta hôm nay, một nửa đều do Mạt nha đầu mang đến, nàng lại do chính thất sinh ra, đến lúc xuất giá ta tất nhiên là muốn cho nàng mang đi. Các ngươi cũng đừng không phục, cái này là những thứ nàng nên có.”
Lời như vậy, dù thời điểm nào cũng có đầy đủ lực sát thương a. Thế cho nên, Diệp Mạt hai mươi lăm tuổi thơ ngây sau một hồi nghe thấy lời bàn tán này, chấn kinh quá độ, mắc nghẹn ở cổ họng, nháo đến Diệp gia gà bay chó sủa mới vừa lòng nuốt xuống.
Theo như chứng kiến tình hình thực tế, sau khi nuốt cục nghẹn ừng ực xuống bụng, cô rốt cuộc bùng nổ ra một âm thanh như giết heo, đề-xi-ben cao, trực tiếp dọa kinh đàn chim sẻ ngoài cửa sổ phình phịch bay đầy trời.
Cô kêu lên: “Má của tôi ơi!"