Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Thanh Dạ
Bảy giờ tối, tại khu chung cư Vinh Cảnh, do hôm nay kiếm được bộn tiền, nên bữa tối của cả nhà Lam Tiểu Doanh phong phú hơn mọi ngày. Vừa đặt chén cơm xuống, thì ai nấy lo việc của mình.
Cửa phòng tắm mở ra, Lam Tiểu Thiên sửng sốt cầm khăn tắm bọc lấy người mình. “Chị à, em nói em có thể tự tắm được mà.”
Lam Tiểu Doanh ôm đống quần áo, nghi ngờ nhìn chằm chằm thằng em nhỏ đang đứng trước mặt. “Em quên lấy quần áo rồi nè, hay là để chị tắm cho em có vẻ hay hơn, sẵn tiết kiệm nước luôn.”
“Thì ra chị chỉ vì tiết kiệm tiền thôi.” Lam Tiểu Thiên trêu chọc, nhưng vẫn bọc khăn thật kín.
Càng cố che giấu, càng thấy khả nghi, cô cất bước đến, ngồi xổm xuống, giật khăn tắm ra.
Hơi nước bốc mù mịt làm cho bầu không khí trở nên mịt mờ, rồi nhìn thấy trên làn da trắng trẻo của em trai có vài chỗ bầm tím, khóe mắt cô đỏ lên. “Chuyện gì thế này? Những vết bầm tím này từ đâu ra?”
Lam Tiểu Thiên không quan tâm mỉm cười. “Không có chuyện gì lớn đâu chị ơi, hôm nay ở trung tâm mua sắm, mấy bà chị đó bấu nhéo, không đau chút nào đâu, chị à, chị đừng như vậy mà.”
Bỗng nhiên Lam Tiểu Doanh ôm cậu vào trong lòng, lòng đầy chua xót. “Xin lỗi em, là chị không tốt, em nhỏ như vậy, kiếm tiền vốn dĩ không phải là trách nhiệm của em.”
“Ai nói không phải trách nhiệm của em chứ? Em là người đàn ông duy nhất của nhà họ Lam, em muốn chị và mẹ già sống thoải mái một chút thôi.”
“Tiểu Thiên, em đúng là em bé ngoan, nếu mẹ già hiểu chuyện được một nửa như em thì hay rồi, chị cũng không cần phải lo lắng nhiều.” Buông đứa em trai hiểu chuyện ra, cô cẩn thận tắm cho em mình.
“Mẹ già là người giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chị, chị đừng hy vọng quá nhiều.”
Nghe vậy, Lam Tiểu Doanh cười khúc khích, yêu thương vuốt cái đầu nhỏ bé của cậu. “Chị sẽ khiến hai người có cuộc sống tốt hơn.”
“Thật không chị? Vậy chị có nên suy nghĩ một chút về cậu cả Trình không?” Lam Tiểu Thiên gian xảo nhìn cô, nhìn thấy mặt cô đổi sắc, vội vàng che miệng lại, nhẹ nhàng dời tầm mắt qua chỗ khác. “Chị à, tối nay chị không đến quán bar làm sao?”
Nhắc đến chuyện này, mới nhớ đến mình bị sa thải rồi, không muốn để bọn họ lo lắng nên cô bèn nói: “Lát nữa chị sẽ đi, tí nữa em có nhiệm vụ trông chừng mẹ già, đừng để mẹ đi đánh bạc nữa đó.”
“Tuân lệnh!” Lam Tiểu Thiên nở nụ cười lúm đồng tiền tươi tắn, cả buồng tắm tràn ngập tiếng cười vui vẻ của bọn họ.
Biệt thự nhà họ Trình nằm ở trung tâm thành phố S, là một khu biệt thự lớn độc lập, hôm nay nhà họ Trình có cuộc họp gia đình nho nhỏ, ngày mười sáu mỗi tháng, không có gì hơn là gọi mấy đứa con về, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn kiểu Chân Âu lộng lẫy, rất tương xứng với bầu không khí cao quý và tao nhã, xem ra có vẻ rất đẹp mắt và vui vẻ.
Cậu út Trình Mộc An ở trong nhà là một kẻ dở hơi, chỉ cần có anh ta, bầu không khí sẽ không trở nên khó xử, cho dù cậu cả Trình Mộc Hàng và cậu ba Trình Mộc Trì ít khi xuất hiện cùng với nhau, cũng sẽ không tẻ nhạt.
“Anh ba, hôm nay anh đến trung tâm mua sắm không nhìn thấy chứ, có hai chị em cực kỳ thú vị nha, làm em cười muốn bể bụng, từ trước đến giờ chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy.” Trình Mộc An nói liên tu bất tận.
Trình Mộc Trì chỉ thờ ơ nói: “Những người hay chuyện không quan trọng, anh không có hứng thú.”
“Anh đừng nói như vậy chứ, thỉnh thoảng tiếp xúc với những người bình dân cũng vui mà. Giống như anh hai vậy đó, em có thể nhìn ra anh ấy rất có cảm tình với cái em kêu Lam, Lam Tiểu Doanh đó.”
Câu này vừa nói ra, cả cậu cả Trình và cậu ba Trình đều sửng người một lúc.
“Ha, đúng y như em nói vậy, cô gái đó rất thú vị nha.” Dừng lại một chút, Trình Mộc Hàng không hề che giấu.
“Em nói mà, anh hai và em rất hiểu nhau nha. Anh ba, anh không thể vậy được, sẽ làm giảm đi rất nhiều thú vui trong cuộc sống đó.” Trình Mộc An tỏ vẻ đồng tình vỗ vai của anh.
“Các con đang nói chuyện gì vậy? Sao vui vẻ thế.” Ngay lúc này, Trình Tuyển đang ung dung dìu một phu nhân sang trọng quý phái đi xuống.
“Ba, mẹ….” Bầu không khí, bỗng trở nên yên tĩnh.