Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch:Thanh Dạ
Biệt thự của Trình Mộc Hàng được thiết kế theo phong cách hiện đại, sử dụng nội thất màu sáng, kết hợp với màu trắng đen và xám với nhau. Thêm vào đó còn sử dụng kính thủy tinh, làm cho không gian càng thêm thông thoáng hơn.
Ở trong phòng ngủ, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo tắm, người phụ nữ ở trên giường đã trần như nhuộng chờ người đàn ông lâm hạnh, trong phòng tràn ngập sắc xuân, vô cùng thơ mộng.
“Anh Hàng, người ta chờ anh lâu lắm rồi nha.” Người phụ nữ nũng nịu trách móc.
Khóe miệng của Trình Mộc Hàng cong lên, trong ánh mắt ngoài ham muốn, còn có sự khinh miệt, anh nhanh chân bước đến giường, cúi người hôn người phụ nữ không thể chờ đợi được nữa kia.
“Cậu hai, bên ngoài có một cô họ Lam tìm cậu.” Tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc, quản gia đắng do một hồi lâu mới dám báo.
Trình Mộc Hàng ghét nhất là lúc làm chuyện tốt đẹp thì bị người khác quấy rầy, cái miệng của người phụ nữ ở dưới người vểnh lên. “Anh Hàng à, người đó là ai vậy? Niềm vui mới sao?”
Người đàn ông đứng dậy không tiếc thương gì, lạnh lùng liếc cô ta một cái, không trả lời, chỉ hỏi: “Cô Lam nào vậy?”
Người ở bên ngoài cửa cung kính trả lời: “Cô ấy gọi là Lam Tiểu Doanh, cô ấy đã chờ cậu một lúc rồi, cậu có muốn gặp cô ấy không?”
Trình Mộc Hàng liền nhớ đến, là cô gái trong buổi biểu diễn cosplay, nửa tháng nay do quá bận rộn, suýt chút nữa đã quên mất người này rồi, bây giờ nghe nhắc đến cô ấy, chợt thấy tràn trề sức sống.
Mở cửa ra, thản nhiên nói: “Tiễn cô ta đi”. Cô ta, ở đây chính là người phụ nữ ở trên giường.
“Vâng!”
Ở trong phòng khách, lúc này Lam Tiểu Doanh có chút lo lắng không yên, tưởng tượng đến lúc gặp người kia, trái tim tự dưng đập mạnh thình thịch, cô hít sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Một luồng hơi thở thoáng mát của người đàn ông phả đến từ phía sau, hai cánh tay của Trình Mộc Hàng để trên ghế sofa, cả người gần như dựa sát vào cô gái. “Để em chờ lâu rồi.”
Lam Tiểu Doanh bị những lời nói ngọt ngào bất thình lình này làm hết hồn, cô đứng dậy ngay, kết quả là cái đầu đập vào cằm dưới của người đàn ông.
“Xin lỗi anh, xin lỗi anh, có làm anh đau không?” Cô vòng qua ghế sofa, gấp gáp hỏi hang.
“Mỗi lần gặp mặt em Lam, đều rất đặc biệt nha.” Trình Mộc Hàng mỉm cười, tiện thể giương mắt lên nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lam Tiểu Doanh lại ngạc nhiên, nói: “Sao lại là anh?”
Người ông cười híp mắt, nói: “Tại sao không thể là tôi? Không lẽ em Lam đây cho rằng tôi là ai?”
“Anh là cậu cả nhà họ Trình sao?” Lam Tiểu Doanh nửa tin nửa ngờ, muốn làm rõ thân phận của anh.
Ánh mắt của Trình Mộc Hàng lập tức nóng rực, gật đầu thừa nhận.
“Đáng chết, mẹ già ngay cả ai là cậu cả Trình của nhận lầm, vậy mà còn muốn để mình đi câu rể rùa vàng.” Lam Tiểu Doanh rủa thầm.
Những lời này lại lọt vào tai của Trình Mộc Hàng, thông minh anh tức nhiên có thể nghe hiểu được nghĩa gì, thì ra mẹ của cô gái này muốn tác hợp cho bọn họ, chỉ là nhìn nhầm đối tượng, bị Trình Mộc Trì chen chân đến trước thôi.
“Ha ha, thật ngại quá, tôi nghĩ tôi tìm lầm người rồi, quấy rầy anh rồi, xin lỗi, chào anh nha.” Lam Tiểu Doanh cúi đầu íu xìu, nhấc chân lên chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng, người đàn ông ở phía sau bất thình lình lên tiếng: “Em Lam cho rằng chỗ của Trình Mộc Hàng tôi, em muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?”
Nghe vậy, dừng bước lại, Lam Tiểu Doanh quay đầu lại nhìn. “Vậy, cậu cả Trình đây muốn thế nào? Tôi cũng đã nói, tôi nhận nhầm người mà.”
Người đàn ông cất bước đến gần, đè thẳng cô lên cột nhà, suồng sã đánh giá cơ thể của cô. “Ở lại đây, với tôi.”
Lam Tiểu Doanh không khách sáo cho anh một cái tát. “Tôi không muốn là hạng phụ nữ anh muốn.”
Trình Mộc Hàng liếm môi, anh tự nhận mình có khuynh hướng thích ngược đãi, vươn tay giữ chặt cổ tay của cô gái. “Em đánh tôi hai lần, món nợ này phải tính sao đây?”
“Chuyện này là do anh tự chuốc lấy, không thể trách tôi.” Nhìn người đàn ông, có hơi giãy dụa.
“Nếu, tôi nói, tôi biết rõ người em đang tìm là ai, mọi chuyện liên quan đến cậu ta, em không muốn biết sao?”
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Lam Tiểu Doanh bình tĩnh lại trong chớp mắt, nhìn chăm chăm người đàn ông. “Anh biết sao?”