Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Thanh Dạ
Lúc vừa mới lên đây, anh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp đứng dựa vào tường, quan sát sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt người con gái, thật thú vị nha. Lúc trước có nhận được tin, người con gái này vào ở trong biệt thự của Trình Mộc Trì, làm cho anh nghi ngờ, không nghĩ rằng lại là cô.
“A, thì ra là anh!” Lam Tiểu Doanh cuối cùng cũng nhớ ra anh là người nào, chính là cái tên có bàn tay không đứng đắn ở cuộc thi cosplay đây mà.
Trình Mộc Hàng nhếch môi cười, nụ cười như gió xuân. “Thì ra cô vẫn nhớ tôi nha.”
Lam Tiểu Doanh hơi cúi người, nhanh chóng mang giày cao gót vào, mà cảnh đẹp bên trong cũng vì thế hơi lộ ra ngoài, làm cho ánh mắt của người đàn ông thay đổi.
“Đương nhiên nhớ rõ rồi, nợ nần của chúng ta còn chưa tính xong mà.” Cô khoanh hai tay lại, không khách sáo liếc nhìn.
“Ha ha, đúng vậy, bằng không, tôi mời cô ăn cơm trưa, xem như là trả nợ cho cô, cô thấy thế nào?”
Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này, chắc hẳn cũng là người có nhiều tiền, dù sao cô cũng đói bụng. “Được thôi, vậy anh cũng phải chuẩn bị tâm lý đi nha, dạ dày tôi lớn lắm đó, hơn nữa còn phải là những món đắt tiền.”
Trình Mộc Hàng bậc cười, càng có hứng thú với cô hơn, đặc biệt là cô còn có liên quan đến thằng con riêng kia, càng làm anh để ý hơn nữa.
Cho nên, không hề nói tiếng chào nào với Trình Mộc Trì, Lam Tiểu Doanh liền đi theo anh ta.
Vài giây sau, cửa phòng làm việc mở ra.
Trình Mộc Trì quét mắt nhìn một vòng không thấy bóng dáng của Lam Tiểu Doanh, cho rằng cô thấy khó nên đã rút lui, mục đích coi như đã đạt được.
Nhưng, thư ký đi đến, mỉm cười nói. “Cậu Trình, cậu tìm ai vậy? Lúc nãy tôi nhìn thấy cô gái kia đi theo cậu Hàng rồi.”
Trình Mộc Trì sửng sốt, trong ánh mắt lập tức có sự khác thường, không nhìn cô ta mà sải bước bỏ đi.
Hắc Vân vội vã theo sau, hai người đi vào thang máy, anh ta chậm rãi nói. “Cậu Trình à, người cậu dặn tìm vẫn chưa tìm ra, hành tung của cô ta rất thất thường.”
Bầu không khí trong thang máy lạnh lẽo, Trình Mộc Trì dường như không nghe thấy lời anh ta nói, chỉ thờ ơ nói. “Hắc Vân, tôi đói rồi.”
Ngay lập tức, Hắc Vân hiểu được ý anh. “Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Gần tập đoàn Trình thị có một nhà hàng mang đậm phong cách Trung Quốc, tên là Vọng Tương viên, chủ quán là một người phụ nữ tự lập hơn 30 tuổi và đã ly hôn, tự mình nghĩ ra nhiều cho các món ăn độc đáo về cả màu sắc và mùi vị, vì vậy rất được đánh giá cao.
Trong một căn phòng VIP, Vương Tương mặc một bộ sườn xám được cách điệu ở phần ngực tự mình đến đón tiếp. “Cậu Hàng, đã lâu không gặp cậu rồi đó, đến cùng với bạn gái sao? Cô gái này nhìn thật trong sáng nha.”
Trình Mộc Hàng mỉm cười không nói, còn Lam Tiểu Doanh, mở to hai đôi mắt sáng trong. “Bà chủ à, nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài nha, tôi cũng phải không thỏ trắng ngây đâu. Hơn nữa, tôi và anh ta chỉ có quan hệ chủ nợ thôi.”
“Ha ha, cô gái thú vị thật, mời hai người gọi món.” Câu nói trước đó chính là nói để cho Trình Mộc Hàng nghe, sau đó Vương Tương đưa menu đến trước mặt Lam Tiểu Doanh.
“Cám ơn cô, ở đây món nào đắc nhất mà ngon nhất vậy?” Cô nở nụ cười trong trẻo.
Vương Tương nhìn người đàn ông một cái, hiểu ý. “Hai vị chờ một chút, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Trình Mộc Hàng mỉm cười nói. “Vương Tương có ấn tượng rất tốt với cô đó.”
“Vậy sao? Điều đó chứng tỏ tôi dễ thương ai nhìn cũng thích.”
Cười khúc khích, Trình Mộc Hàng không thể nhịn được mà cười thành tiếng, một tay chống cằm, ánh mắt nóng bỏng không hề che giấu nhìn người con gái trước mặt. “Đúng là vậy, tôi bị cô hấp dẫn rồi….” Cho nên, hứng thú trong anh đã bị cô khơi mào rồi.
Những từ ngữ khen ngợi như thế này, Lam Tiểu Doanh nghe riết thành thói quen, mặc dù cô không phải là một cô gái đẹp nhất nhì, nhưng cô chắc chắn là một cô gái có vẻ đẹp đặc sắc.
Không được bao lâu, Vương Tương cho người mang một loạt món ăn lên, quét mắt nhìn vào, làm cho người ta thèm đến chảy nước dãi.
Vì đều là món ăn Trung Quốc, cho nên Lam Tiểu doanh liền cầm đũa lên. “Tôi không khách sáo đâu nha.”
Trình Mộc Hàng làm hành động mời dùng, thuận tiện giúp cô châm một ly rượu Mao Đài 53°. Rượu có chất lượng tinh khiết, màu vàng nhạt, tỏa ra mùi hương thơm ngát, làm người khác say mê. “Cô nếu thử loại rượu Mao Đài này đi, Vương Tương tự tay ủ đó.”
Lam Tiểu Doanh nhận lấy ly rượu, còn chưa uống, thì một bóng dáng dần dần đi đến.