Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Thanh Dạ
“Cậu Hàng, cậu Trình, mọi người chơi vui quá đi, chúng ta cũng cùng xuống bơi đi.” Lam Tiểu Doanh cười toe toét nói, đôi mắt sáng lấp lánh sống động nhìn chằm chằm bọn họ.
Trình Mộc Trì nằm ở trên võng, lấy tay che ánh sáng chói lóa ở xung quanh, anh im lặng không nói chuyện, thái độ cho thấy sự kiên quyết của anh.
Trình Mộc Hàng lén liếc một cái, khóe môi cong lên chế giễu: “Tiểu Doanh à, nếu em ba không muốn bơi, vậy hai chúng ta tự đi thôi.”
“Ừ, cũng hay, dù sao cái tính thích làm theo ý mình của cậu Trình tôi cũng quen rồi. Vi Vi, chúng ta đi thôi, không phải cậu luôn muốn học bơi sao?” Lam Tiểu Doanh kéo Vi Vi đang ngượng ngùng một cái, rồi theo Trình Mộc Hàng đi ra biển.
Nhìn qua khẽ tay, mắt Trình Mộc Trì híp lại, từ đằng xa nhìn theo bóng lưng đi rời đi của bọn họ, đôi môi mím lại, trong lòng bài xích nơi có đông người.
Nước biển trong xanh nổi từng gợn sóng, đập vào bờ rồi kéo ra từng làn cát trắng tinh, đi chân trần trên đó, cảm xúc kia càng mịn màng hơn, giống như tơ lụa.
Lam Tiểu Doanh hứng nước biển tạt vào người Trình Mộc Hàng và Vi Vi, một người cứng nhắc như Vi Vi cũng bị bầu không khí nà cuốn hút, cô ấy học theo cô đi vào trong nước, đôi mắt cười híp lại giống như ánh trăng non cong cong, trong sáng cuốn hút người khác.
Nhìn thấy bọn họ gia nhập đội, Vu Mỹ Kim kéo Lam Tiểu Thiên đến bên cạnh Trình Mộc Hàng, nói: “Cậu Hàng à, tính tình của Tiểu Doanh nhà chúng tôi không được tốt cho lắm, cậu đừng có chấp nhất nó nha.”
Trình Mộc Hàng nở một nụ cười ôn hòa. “Bác gái khách sáo rồi, Tiểu Doanh là một cô gái rất đặc biệt đó.”
“Ha ha, làm gì có chứ, cậu không biết đó chứ, đứa con gái này của tôi đáng yêu biết bao nhiêu, khi nào rãnh tôi sẽ kể cho cậu nghe những chuyện thú vị về nó.”
Lam Tiểu Doanh đương nhiên biết rõ mẹ già muốn làm gì, lần này cô lại thấy rất cảm ơn về xuất hiện của bà, ít nhất có thể giữ chân tên Trình Mộc Hàng này.
“Tiểu Thiên à, đừng quên chuyện chị giao cho em đó.” Cô ngồi xôm xuống, nói nhỏ bên tai cậu nhóc.
Lam Tiểu Thiên nhìn về phía Trình Mộc Trì đang nằm dưới dù che nắng, nhếch miệng nhe răng. “Chị, cứ giao cho em.”
Vừa dứt lời, cậu nhóc vểnh mông chạy về phía đó.
Vi Vi khó hiểu, ngờ vực hỏi: “Tiểu Doanh à, sao Tiểu Thiên không bơi vậy?”
“À, mình kêu nó đi lấy nước trái cây rồi.”
Đột nhiên, ở trên bờ cát vang lên tiếng ồn ào và tiếng thét chói tai, đồng thời có vô số cô gái mặc bikini chạy đến.
“Mộc An Mộc An, anh đẹp trai quá đi! Chúng em yêu anh.”
Thì ra là cậu út nhà họ Trình, cậu ta trở lại bờ sau khi lướt sóng xong, thoáng chốc liền thú hút mọi người xung quanh.
“Là Trình Mộc An đó.” Vi Vi hớn hở kéo Lam Tiểu Doanh, cô ấy giống y như mấy cô gái mới lớn, rất mê mẫn mấy ngôi sao.
Trình Mộc An đẹp trai phất tóc đang ướt, anh nhìn thấy Lam Tiểu Doanh trong đám người, vì thế bước đi mạnh mẽ đến trước mặt bọn họ.
“Hi, Lam Tiểu Doanh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Thoáng chốc xung quanh xuất hiện những ánh mắt sắc bén, không cần đoán cũng biết xảy ra chuyện gì, hiện tại Lam Tiểu Doanh chỉ nghĩ đến chuyện Trình Mộc Trì có phải là Bạch Dã Kiều hay không, làm gì có thời gian để ý đến ngôi sao lớn này.
“Tiểu Lam, cậu biết Mộc An sao?” Vi Vi vô cùng ngạc nhiên, không ngờ bạn tốt của mình lại quen biết ngôi sao lớn đên vậy, sau đó nghĩ lại, chẳng lẽ cậu Trình, cậu Hàng và Mộc An là anh em sao?
Ánh mắt Lam Tiểu Doanh sáng lên, Vi Vi thích Trình Mộc An như vậy, chi bằng cô tạo cơ hội cho cô ấy, cô cười hi hi kéo cô gái đang chìm trong ngạc nhiên đi đến. “Ngôi sao Mộc An, lại gặp anh rồi, tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?”
Dường như không ngờ đến cô sẽ nói chuyện khách sáo như vậy, Trình Mộc An hơi nghi ngờ, nhìn thấy cô đến cùng anh hai và anh ba, trong lòng chỉ để ý đến niềm vui khi “người đẹp mở lời”.
“Đây là Vi Vi bạn của tôi, anh có thể dạy cô ấy bơi được không? Xin anh đó, tôi còn phải hầu hạ anh ba của anh, con người của anh ta anh cũng biết rồi đó, cả người kỳ quặc khó hiểu.” Lam Tiểu Doanh nhìn anh ta với ánh mắt đáng thương.
Trình Mộc An buồn cười, anh ba nhà anh ta là người như thế nào anh ta làm sao không rõ chứ, giọng nói nhẹ nhàn, thoải mái đồng ý. “Ok, không thành vấn đề.”
Vì vậy, Lam Tiểu Doanh kéo Vi Vi đến trước mặt anh ta, sau đó nhìn cậu Hàng bị Vu Mỹ Kim bám díu, ngồi quay lại nhìn Lam Tiểu Thiên đang chuẩn bị kế hoạch, trong lòng vô cùng hài lòng.
Vi Vi buộc phải đi theo Trình Mộc An, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía Lam Tiểu Doanh, cô ấy chẳng thấy cô đoái hoài gì hết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Nhìn thấy nụ cười của người bạn tốt, cô bất chợt run lên: có âm mưu, Lam Tiểu Doanh, cậu là đồ sói xám[1].
[1] Sói xám: nguyên tác là Hôi Thái lang – một nhân vật trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Trung Quốc – “Cừu vui vẻ và sói xám”