Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Overlord - オーバーロード
  3. Quyển 12-Chương 3 : Bắt đầu cuộc phản công
Trước /34 Sau

[Dịch] Overlord - オーバーロード

Quyển 12-Chương 3 : Bắt đầu cuộc phản công

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tập 12: The Pladin of the Holy kingdom

Chương 03: Bắt đầu cuộc phản công

Phần 1

Cỗ xe rung lên.

Cỗ xe này là tài sản của Vua Pháp Sư, và tương phản với vẻ bề ngoài, nội thất bên trong cao cấp, tao nhã, và đầy đủ chức năng. Neia đặc biệt biết ơn những cái ghế nệm mềm không làm mông cô bị đau dù có cô có ngồi bao lâu đi chăng nữa.

Neia liếc nhìn vào Vua Pháp Sư, người ngồi ở ghế đối diện cô và đang nhìn ra bên ngoài.

Ông ấy có thể là một vị vua Undead đáng sợ, nhưng cô không cảm thấy áp lực hùng vĩ mà ông đã thể hiện như khi ông ta gặp họ ở phòng yết kiến.

Đây chắc hẳn là vì cô đã dành nhiều thời gian trò chuyện với Vua Pháp Sư trong suốt chuyến đi.

Trong suốt quá trình này, Neia đã nhận ra một điều là Vua Pháp Sư là một người cực kỳ cao thượng.

Thực sự là Vua Pháp Sư hành động với vị thế của một vị quốc vương, mỗi cử chỉ của ông đều toát lên vẻ vương giả.

Tuy nhiên, khi Neia ngồi chung xe với ông, ông ấy hành động hoàn toàn như một người bình thường. Thêm nữa, những việc này xảy ra càng lúc càng thường xuyên hơn.

Tất cả mọi chuyện như thể, Vua Pháp Sư đã xem xét rằng Neia có thể sẽ lo lắng khi đi cùng xe với mình, và với sự rộng lượng, ông đã chọn hành động như là một người bình thường. Và lý do tại sao những cử chỉ đó lập đi lập lại càng lúc càng nhiều lần vì những kỹ năng của ông càng lúc càng được cải thiện.

Và tại sao ông lại không hành động như thế khi có những người khác xung quanh bởi vì họ là những Thánh Hiệp Sĩ.

Khi nghĩ đến việc ông ấy đối xử với một công dân của đất nước khác theo cách như vậy … thật là một người độ lượng…

Ông ấy đang nhìn gì vậy nhỉ? Có phải ông ấy đang nhìn vào những Thánh Hiệp Sĩ đang cưỡi ngựa cạnh cỗ xe không nhỉ? Hay có lẽ là một thứ gì đó khác, thứ gì đó mà Neia không thấy –

“Hửm? Có gì đó thú vị trên mặt ta à?”

“ Ể! – Không, thần xin lỗi, thưa bệ hạ! Không có gì trên mặt ngài cả…”

Cỏ vẻ như cô đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào Vua Pháp Sư. Vua Pháp Sư hơi bối rối chạm vào gương mặt mình với bàn tay xương xẩu.

“Ta cho rằng hẳn là khá ngượng nghịu khi ngồi trong xe mà không nói điều gì. Đúng rồi, nếu như vậy, chúng ta nói chuyện nào.”

Mặc dù cô đã có một chút quen với việc đó, nhưng trò chuyện với Vua Pháp Thuật luôn luôn khiến dạ dày cô quặn đau.

“Chúng ta không hoàn toàn giống với nhau, vậy trước đó ta không hỏi bất kỳ câu hỏi nào có thể liên quan đến đời tư của người, nhưng bây giờ chúng ta cùng nhau đi chung một chiếc xe trong nhiều ngày. Ta cho rằng chúng ta có thể thành thực với nhau vào lúc này, Neia Baraja. Ngươi có thể nói về bản thân ngươi không?”

“Về tôi ư?”

Thậm chí chủ đề về bản thân cô cũng quá mơ hồ. Cô không biết cô có thể nói gì để làm hài lòng Vua Pháp Sư.

“Đúng vậy. Ví dụ, tại sao ngươi lại muôn trở thành một cận vệ. Cận vệ làm các loại công việc như thế nào. Có thể nói với ta về những điều đó không?”

“Nếu nó làm ngài vui lòng, thưa bệ hạ.”

Sau khi cúi đầu, Neia bắt đầu nói về những gì cô được hỏi, nhưng thật khó trở thành một chủ đề thú vị. Nói về gia đình và công việc của một cận vệ thì không có gì đặc biệt lý thú.

Bên cạnh đó, mình đã không nói lộ ra bất cứ điều gì về những vấn đề bên trong Thánh Quốc với Vua Pháp Sư nhưng đó hẳn là việc đúng đắn.

Hơn nữa, nếu cô phải che đậy những chi tiết đó, vậy nên thật sự không có gì để nói.

Sau đó, bài diễn văn buồn tẻ không kết cấu kết thúc, và Vua Pháp Sư gật đầu mạnh.

“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Vậy người là một cung thủ, rất hiếm giữa những cận vệ, cô Baraja.”

“Kỹ năng của thần thì không đủ giỏi để có thể tự hào gọi bản thân mình là một cung thủ, thưa bệ hạ. Thần chỉ đơn giản là giỏi ở việc bắn cung hơn là đấu kiếm thôi, và thực tế, nhiều người đã quở trách thần và nói với thần rằng thần nên tập trung hơn đến việc luyện tập kỹ năng dùng kiếm.”

Với Neia, một cung thủ phải là một người vĩ đại giống cha vậy, và cô chỉ có một chút tài năng hơn người thường.

“… Không, ta nên nói rằng một ứng cử viên trở thành Thánh Hiệp Sĩ mà có xu hướng về những vũ khí tầm xa thì khá hiếm. Nếu là ta, ta sẽ khuyên ngươi nên trao dồi kỹ năng dùng cung. Vì có những người khác giỏi hơn trong việc múa kiếm thì ngươi nên để việc xử lý với kiếm thuật cho họ.”

“– Cảm ơn ngài rất nhiều.”

Những lời của Vua Pháp Sư thì rất chân thành, và nó khiến cho Neia cảm thấy hẳn là ông ấy đang suy nghĩ nghiêm túc. Thật là một sự kết hợp kỳ dị; Cô phải đi một hành trình hướng đến một lĩnh vực hiếm có. Tuy nhiên, cô không biết điều gì khiến cho Vua Pháp Sư tiếp tục nói và những gì ông ấy nói ra làm Neia lo lắng.

“Ta cảm thấy xấu hổ về việc trút hết công việc lưu tâm đến ta cho ngươi. Không phải chỉ ngươi, mà còn những Thánh Hiệp Sĩ ngoài kia. Cách tốt nhất để sử dụng kỹ năng của ngươi là đặt ngươi ở bên ngoài.”

Những lời nói nhẹ nhàng khiến Neia nhìn thẳng vào ông.

Đó là tại sao việc nói chuyện với vị vua này thật tệ cho trái tim của cô.

Ông ấy không chỉ là người đứng đầu một đất nước, mà ông ấy còn là một người có sức mạnh áp đảo. Nhưng ông ấy lại không dùng giọng trịch thượng để nói chuyện với cô, mà ông ấy lại hạ thấp mình cho đến khi ông có thể nhìn vào mắt cô trước khi lôi kéo cô ấy vào cuộc trò chuyện.

Không! Mình không thể để bệ hạ đối xử với mình như thế này được! Nếu mình không hạ thấp bản thân thêm một chút nữa –

Neia co rúm người lại.

“ Mọi người biết rằng thần được chọn lựa như một thuộc hạ của Bệ hạ, vậy xin đừng để tâm đến chuyện đó. Thêm nữa, không có công việc nào quan trọng hơn đi theo bệ hạ.”

“ Thật sao… Tuy vậy, ta muốn cho người một vài phần thưởng.”

Trước đây, Vua Pháp Sư đã đề cập đến chủ đề trả công. Dĩ nhiên cô đã từ chối, nhưng có vẻ như ông ấy lại quay lại chủ đề đó. Neia ngay lập tức bắt đầu nghĩ cô sẽ từ chối như thế nào về khoản tiền công của ông ấy mà không gây mất lòng, nhưng Vua Pháp Sư vẫn chưa nói hết.

“Nói đến điều đó, có thể không tốt khi nhận một món quà từ một vị vua của một đất nước khác. Vậy ít nhất thì cũng hãy chấp nhận lời cảm ơn của ta. Ta tin rằng ta đã làm phiền ngươi rất nhiều, và hy vọng ta sẽ tiếp tục được ngươi quan tâm.”

Và rồi, Vua Pháp Sư cúi đầu với cô.

Đúng thế, một vị vua đang cúi đầu trước cô, một người cận vệ không hơn không kém.

Không phải tự nhiên mà nói rằng một vị vua mang cả gánh nặng của một quốc gia trên vai mình. Khinh thường một vị vua là khinh thường cả một quốc gia. Ý kiến rằng một đất nước tồn tại thông qua vị vua là một quan điểm rất phổ biến.

Nói cách khác, cái cúi đầu của một vị vua cũng giống như một quốc gia đang cúi đầu. Dĩ nhiên, nó không giống như lúc vị vua cúi đầu với một ai đó ở địa vị cao.

Tuy nhiên, Neia thì nhỏ bé hơn cả một công dân của một đất nước khác, và nói thẳng là ngài ấy không cần xin lỗi một người với địa vị như Neia.

Mình không thể tin điều này. Bệ hạ là một người trí tuệ và sắc sảo, và chắc chắn rằng ngài ấy biết rõ ý nghĩa của việc cúi đầu. Thậm chí vậy, ngài vẫn cúi đầu với mình như một người bình thường – Không, đừng có huyễn hoặc bản thân, mình không có đáng giá đến thế. Đây đơn giản thể hiện Vua Pháp Sư là một người rộng lượng như thế nào mà thôi; ngài ấy đối xử với một thường dân một cách lịch sự -- A! Ngài ấy không thể!

“ Làm ơn đừng làm thế! Thưa bệ hạ! Làm ơn hãy ngẩng đầu lên đi!”

Đúng. Đó là những gì cô nên nói trước khi nói bất cứ điều gì khác.

Vua Pháp Sư nhìn lên, và Neia thở phào nhẹ nhõm. Nói thẳng, nếu bất cứ ai khác thấy những gì xảy ra nãy giờ, sẽ có gì đó rất tồi tệ xảy đến.

“ Bệ hạ --“

Neia quỳ một chân bên trong không gian chật hẹp của sàn xe.

Neia lờ đi tiếng nói trong đầu cô ấy rằng ngài ấy không phải là vua của Thánh Quốc, và cúi đầu.

“ Không, không. Ngẩng đầu lên… Được rồi, ngươi có thể ngồi lên và chúng ta tiếp tục chủ đề trước đó không? Chúng ta vẫn chưa đến đích à?”

“ Không, vẫn chưa ạ.”

Cô ngồi lại vào tấm nệm và nhìn ra bên ngoài.

“ Ngày hôm qua, chúng ta đã an toàn băng qua tàn tích của bức tường bằng sức mạnh của bệ hạ. Chúng ta đã chọn con đường giúp chúng ta khó bị phát hiện hơn, nên dù có thể mất nhiều thời gian hơn một chút nhưng thần tin chúng ta sẽ đến căn cứ vào ngày mai hoặc ngày kia.”

Mặc dù, căn cứ được nói đến chỉ là một hang động.

“ Vậy sao? Thậm chí như vậy, chúng ta vẫn còn thời gian đúng không? Kể ta nghe về chủ đề lúc nãy. Còn nữa, ta vẫn chưa nghe tại sao người lại đăng ký để trở thành một Thánh Hiệp Sĩ. Với tài năng dùng cung của mình, người chắc hẳn sẽ trở thành một cái gì đó khác chứ. Tại sao ngươi lại nhắm đến việc trở thành Thánh Hiệp Sĩ? Vì lợi ích của công lý? Hay có lẽ vì lòng tự hào dân tộc?”

“ Không—“ Khi cô khép mắt lại, những gì ùa vào tâm trí cô là những trải nghiệm cá nhân của cô. “—mẹ thần là một Thánh Hiệp Sĩ.”

Bà ấy là một Thánh Hiệp Sĩ với khả năng sử dụng kiếm, khác hẳn với Neia.

“Ta hiểu rồi, vậy ngươi nghe gì đó từ mẹ mình, hay là ngươi khâm phục bà ấy.”

“À, không. Mẹ thần thường nói thần không nên trở thành Thánh Hiệp Sĩ. Và mẹ thần không thể làm những việc của một bà mẹ, bà có thể giặt giũ và may vá, nhưng hoàn toàn không biết nấu nướng hay các công việc nội trợ. Bà làm mọi thứ một cách cẩu thả, thịt nướng thì luôn bị sống, và những điều đó xảy ra khá thường xuyên.”

Vì vậy, đó chỉ là điều bình thường cho tới khi cha cô đã trở đảm nhiệm vai trò đầu bếp. Khi cô còn nhỏ, cô thậm chí đã nghĩ rằng tất cả mọi gia đình đều như vậy.

“… Vậy sao? Chà, bà ấy vẫn không ngăn con gái mình trở thành một Thánh Hiệp Sĩ, vậy ta đoán bà ấy là một bà mẹ tốt.”

“À không. Khi thần nói với mẹ rằng mình muốn trở thành một cận vệ, bà đã rút kiếm ra và nói. “Mẹ sẽ để con đi nếu con có thể đánh bại ta!” đại loại thế. Lý do duy nhất tại sao thần được chấp nhận trở thành cận vệ là bởi vì cha thần đã liều mạng đỡ đòn cho thần. Nếu thần đấu với bà ấy một cách bình thường thần sẽ không bao giờ có thể đánh bại được bà.”

Đó là lần đầu tiên có hiểu ra ý nghĩa của sát ý.

“…Ahhh, ừm, tốt, ta sẽ nói điều này… đó là một gia đình tốt… ừm.”

“Vâng. Những người hàng xóm thường nhìn chúng thần bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng thần nghĩ nó là một gia đình tốt.”

“… thật sao, tốt quá… vâ-vậy, tại sao, ngươi lại trở thành Thánh Hiệp Sĩ? Ngươi không nghĩ đến chuyện đi theo con đường của cha à—Hừm. Có phải cha ngươi là một người chồng nội trợ không?”

“Không. Cha thần là một người lính phục vụ đất nước. Tuy nhiên, thần chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ theo bước cha… tại sao như thế. Có thể là bởi vì cha đã cho thần cặp mắt này, vậy nên thần đã oán giận cha vì nó…”

Neia ấn ngón trỏ vào khóe mắt và kéo chúng quanh vòng quanh.

Khi cô còn nhỏ, bạn của cô thường nói. Tại sao cậu lại lườm tớ? Cậu giận tớ à? Và cứ thế, rồi cô thường trách cha cô về nó. Sau đó, Neia đã bị mẹ đánh, người đã nghe lỏm những gì cô nói.

Thật hoài niệm. Neia nghĩ.

“ Nhưng có lẽ sau khi trở thành một cận vệ, thần trở nên cởi mở hơn. Có thời điểm, thần đã bắt đầu nghĩ rằng đây là một món quà từ cha. Chà, dù cho thần có thể làm mà không nhìn chằm chằm một cách dữ tợn.”

“Hiện giờ cha mẹ ngươi thế nào rồi?”

“ Cha thần đã đánh với đội quân của Jaldabaoth ở bức tường và đã hi sinh. Thần mất liên lạc với mẹ, và không biết điều gì đã xảy ra với bà, nhưng thần nghĩ bà có thể đã chết trong khi bảo vệ thành phố. Sau cùng, bà ấy là kiểu người sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”

“ Có vẻ như ta đã chạm vào nỗi đau của ngươi.”

Vua Pháp Sư cúi đầu với cô một lần nữa. Vì đây là lần thứ hai nên tác động không quá lớn. Tuy nhiên, nó cũng đủ khiến cho Neia cảm thấy lo lắng.

“ Làm ơn, làm ơn ngẩng đầu lên! Làm sao ngài có thể cúi đầu với một người như thần được?”

“ Ta đã hỏi những câu thiếu suy nghĩ về cái chết của người thân của ngươi. Mặc dù, ta không hề biết về chuyện đó từ trước, nhưng bây giờ ta đã biết sự thật, một lời xin lỗi thì vẫn cần thiết.”

Vua Pháp Sư nghiêng đầu sau khi ông ta ngẩng lên.

Không, không phải, điều đó chỉ đúng giữa những người địa vị ngang nhau. Một vị vua thì không ngang hàng với một công dân của đất nước khác được. Hơn nữa, chúng ta là những người đã yêu cầu ông ấy giúp đỡ…

“Ờm – Chà, những ngoại lệ như vậy thì ở mọi nơi. Ờ, nếu một người như bệ hạ cúi đầu trước thần – àh – họ có thể coi thường bệ hạ, bởi vì dù gì thần cũng chỉ là một cận vệ.”

“… ừm, ta hiểu rồi, ngươi nói cũng đúng. Một vị vua nên như thế.”

Thật phức tạp. Vua Pháp Sư lẩm bẩm.

Ý của ngài ấy hẳn là thật khó để hòa hợp với người dân của những quốc gia khác thậm chí nếu ngài ấy muốn thể hiện sự chân thành của mình, chắc chắn thế.

“Đúng rồi, trong khi không thể tính đây như một lời xin lỗi, ta sẽ cho ngươi mượn cái này, cô Baraja.”

Vua Pháp Sư lập tức đưa tay vào trong áo choàng và lôi ra một cây cung.

--- Hả?

Nó lớn hơn thứ mà có thể giấu được vào trong áo choàng. Neia chớp chớp mắt nhiều lần, nhưng mọi thứ không hề thay đổi.

“ Đây là một vũ khí ma thuật. Sử dụng nó để bảo vệ ta.”

Một vài bộ phận của cây cung được làm từ động vật, nhưng nó không có cảm giác tanh tưởi, thay vào đó, cô cảm nhận được không khí thánh thiện tỏa ra từ nó

Cô có thể nói ra điều đó chỉ cần một cái cái nhìn thoáng qua. Nói cách khác, cây cung này là một kiệt tác chỉ có thể miêu ta bằng từ “Tuyệt vời”.

“ Đây là Ultimate Shootingstar Super, được chế tạo từ công nghệ rune cổ đại. Vì nhiều lý do, ta mang nó theo bên mình để trao nó cho người thích hợp. À, bình thường thì có những rune được khắc ở đây nhưng ngươi không thể thấy được chúng lúc này bởi vì nó đã bị mài mòn rồi. Ngươi nghĩ sao?”

Neia dùng toàn bộ sức mạnh để ngăn mình không kêu lên.

Thông thường, cô nên từ chối nó. Đây rất có thể báu vật quốc gia của vương quốc Sorcerous. Tuy nhiên, có ai lại đem một báu vật như vậy cho một thuộc hạ từ đất nước khác mượn chứ?

Có thể nó chỉ trông đáng kinh ngạc thôi – như thể! Đây, nó rõ ràng là một vũ khí rất mạnh mẽ!

“ Ngươi nghĩ sao? Ngươi không nhận sao? Công việc của ngươi là đi theo và bảo vệ ta đúng không? Nếu như vậy, tốt hơn là được trang bị một vũ khí tốt, ta nói đúng không?”

“ Ư!”

Ngài ấy đã đúng.

Neia cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.

“ À, xin lỗi. Có phải bởi vì cái này trông quá phô trương không? Nếu như vậy, ta có mấy cái khác trông bình thường hơn, Great Bow Special, cái này cũng được chế tạo bằng kỹ thuật rune.”

Nói xong, ông ấy lại đưa tay vào trong áo choàng--

“X- Xin đừng bận tâm! Thần hài lòng với cái này! Vui lòng cho phép thần được từ chối!”

Những lời của Neia vuột ra khỏi miệng như thể đang cô đang khóc khi cầu xin Vua Pháp Sư đùng lôi ra thêm bất kỳ món vũ khí nào nữa. Nếu ông ấy lấy ra một món vũ khí khác trước cô, Neia không nghĩ rằng cô có thể giữ được những giác quan của mình nữa, và cho cô mượn nó chắc chắn sẽ khiến cô vuốt ve nó cả ngày mất.

“Bệ Hạ! Thần xin nhận cây Ultimate Shootingstar Super mà ngài đã ban cho thần!”

Cô nhận cây cung với đôi bàn tay run rẩy.

Từ những phụ kiện và trang trí, nó có vẻ rất nặng, nhưng cầm trên tay lại nhẹ một cách bất ngờ. Vào khoảnh khắc nắm lấy nó, cô cảm thấy sức mạnh bản thân tăng lên, như thể sức mạnh từ cây cung chảy vào trong cô, hoặc là do cô sốc vì cây cung quá nhẹ?

A, điều này thật tệ. Mình muốn trấn an bản thân với suy nghĩ rằng đây không gì hơn là một vật phẩm ma thuật màu mè. Điều này… điều này rõ ràng không tốt. Theo những gì mình biết… Cái này có thể còn tốt hơn thanh thánh kiếm… Ế? Đợi, đợi một chút… không, không thể nào…

“ Ngươi thấy sao? Với ta, cái này thì không đáng để tự hào, người biết chứ? Nếu ngươi muốn một cái khác—Nếu ngươi muốn một vũ khí tốt hơn, hãy nói cho ta biết.”

Điều này thật tệ. Nếu cứ tiếp tục thế này, nếu cô cứ tiếp tục nghe những điều như thế, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ tệ. Cô không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu một cận vệ lại có trang bị tốt hơn những người đứng đầu của Thánh Quốc.

“Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa bệ hạ! Thần rất biết ơn ngài đã quan tâm đến một người như thân…”

Để một ai khác giữ cái này sẽ rất nguy hiểm, vậy nên Neia ôm chặt nó vào lòng.

Cô khẽ gật đầu, mỉm cười với Vua Pháp Sư. Tuy nụ cười có chút gượng gạo, nhưng cô đã che giấu thành công những suy nghĩ của mình.

“ Nếu những người khác thấy cái này, nói với họ ta cho ngươi mượn.”

Mình không thể không để cho họ thấy nó được? Nếu có thể, mình muốn gói nó lại hay làm gì đó – nhưng mình không thể làm vậy với một vũ khí được bệ hạ cho mượn để bảo vệ ngài ấy… Aaa… đợi đã, đầu của mình bắt đầu đau rồi. Đây không phải là thứ có thể đáng tự hào… tiêu chuẩn của bệ hạ quá cao rồi… Mình sẽ phải đền cho ngài ấy nếu mình làm hư hỏng cây cung này? Mình? Ahhhh!, dạ dày mình đau quá… ước gì mình không phải suy nghĩ về cây cung này nữa… Aaaaa!

Neia nghĩ đến một chủ đề tuyệt vời mà cô vẫn chưa đề cập đến.

“Bệ hạ! Thần đã thấy những bức tượng khổng lồ và vĩ đại của ngài ở đất nước của ngài!”

“--- Hô.”

Ông ấy trả lời với một giọng nhẹ nhàng khác hoàn toàn với lúc trước. Nó khiến Neia lo lắng rằng liệu có phải cô đã phạm phải sai lầm gì không.

Ông ấy dùng tên mình đặt tên cho quốc gia, Vì vậy, Neia đoán rằng Vua Pháp Sư là một người muốn thể hiện bản thân, đó chắc chắn là lý do tại sao ông ấy lại xây những bức tượng khổng lồ của bản thân để có thể tuyên bố sức mạnh của mình ra xung quanh.

Mình không ca ngợi ngài ấy đủ à?

“ Những bức tượng đó không chỉ thể hiện sự vĩ đại của bệ hạ, mà chúng còn thể hiện sức mạnh của ngài! Chúng thần không hề có bất kỳ bức tượng nào như thế ở Thánh Quốc!”

Đó rõ ràng không phải là một lời nói dối. Không bàn đến kích thước, nó cần kỹ thuật cực kì tinh tế về nghệ thuật để tạo ra một sản phẩm sống động. Có một bức tượng kích cỡ tương tự của Sea Dragon đặt ở nơi gọi là Hải Đăng Cape, nhưng nó rất thô, và nó trông khá thảm hại sau khi bị tự nhiên bào mòn.

“ Thuộc hạ của ta thường nói thế.”

Aaaa, là nó phải không? Ngài ấy nghe những lời khen đó từ những thuộc hạ, cho nên chỉ vậy thì quá dễ đoán , ý của ngài ấy là vậy phải không nhỉ?

“ Thuộc hạ của ta đang dự định sẽ xây những bức tượng như vậy ở nhiều nơi trong đất nước của ta.”

“Thần hiểu rồi. Thật vậy, nó sẽ là một cách tốt để tuyên bố vinh quang của bệ hạ!”

Vua Pháp Sư nhìn vào Neia với vẻ hơi bất ngờ.

“… Ừ, ừm. Tuy nhiên, ta cảm thấy đặt những bức tượng của mình bên trong đất nước của ta thì có chút… nói sao nhỉ? Kể cả như vậy, thuộc hạ của ta xây những bức tượng của ta cao hơn một trăm mét ngay giữa thành phố để thể hiện bản thân ta ra toàn thế giới… ta nghĩ bọn họ quan niệm rằng cứ to là tốt.”

“ Nhưng tại sao lại vậy?”

Vua Pháp Sư ho khan một tiếng, và một câu hỏi nổi lên trong tâm trí Neia. Undead cũng có cổ họng để mà ho à? Tuy nhiên, Vua Pháp Sư trả lời khi câu hỏi đó vang vọng trong đầu Neia, và cô không thể ngắt lời ngài ấy được.

“ Sự vĩ đại của một nhà vua không thể thể hiện bằng vật thể được.”

“A!”

Neia đã bị sốc, nhưng đó đó là từ duy nhất cô thốt ra được.

Neia không chỉ quên mất Vua Pháp Sư là một undead, mà còn ẩn chứa cảm xúc vô cùng tôn trọng với ông.

Người đàn ông này là một vị vua đích thực.

Bất ngờ, cô thấy Vua Pháp Sư vươn nắm tay của mình ra khỏi tầm mắt cô.

“ Dĩ nhiên, tuyên bố sự vĩ đại của ta với thế giới bằng việc chấp nhận người dân của ta sống sung sướng là một vấn đề khác. Nhưng thể hiện chúng với bức tượng của ta thì… chà. Ta muốn được biết đến bởi hòa bình trong sự cai trị của ta.”

“Đúng ngài nói!”

Neia nuốt nước bọt, và rồi hỏi một câu hỏi.

“ Bệ hạ là một undead, nhưng tại sao ngài lại dành nhiều thời gian để suy nghĩ đến loài người như vậy?”

Neia không nghĩ rằng tấm lòng từ bi của Vua Pháp Sư đối với mọi người là giả tạo. Cô thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu ông có phải là undead thật không.

“… Ta không dành nhiều thời gian để suy nghĩ đến điều đó. Nhưng hành động cũng tương tự vậy, nhỉ?”

Neia cảm thấy sốc.

Có phải tất cả các vị vua đều là những người tuyệt vời như vậy không?

Liệu Thánh hậu và những quý tộc đang cai trị người dân cũng có những suy nghĩ như vậy trong trái tim họ không?

Hay – Bởi vì ngài ấy là undead? Có phải ngài ấy có quan điểm như vậy bởi vì ngài là undead không?

Neia không thể trả lời được câu hỏi đó.

“ Còn nữa, Nếu nó thật sự cao 100 mét, sẽ có những lời phàn nàn đại loại như không đủ ánh nắng mặt trời và nhiều thứ khác.”

Vua Pháp Sư tiếp tục nói những điều nghe như đang đùa, những điều càng làm tăng ấn tượng của Neia về sự khiêm tốn của vị Vua này. Người đàn ông này thật sự là vua của những vị vua.

***

Như những gì Vua Pháp Sư đã chỉ rõ ra từ trước, căn cứ của đội quân Giải Phóng Thánh Quốc chỉ là một cái hang tự nhiên trong núi.

Có một con suối ngầm ở góc của hang động, và dù trần hang không quá cao, cái hang rất rộng rãi, đủ cho cả ngựa và cỗ xe đi vào. Thêm vào đó, những cây nấm tỏa ra ánh sáng màu trắng xanh– cao bằng một nửa người bình thường – có ở khắp nơi, vậy nên họ không cần nguồn ánh sáng nào khác.

Lý do tại sao họ biết nơi này là bởi vì những Thánh Hiệp Sĩ đã từng tới đây một lần để tiêu diệt một con quái vật chọn nơi này để làm tổ.

Sau khi trốn chạy đến đây, họ đã sửa sang lại nơi này và chia nó thành nhiều khu vực, mỗi nơi phục vụ với một mục đích khác nhau. Họ thậm chí còn làm cho nơi họ ngủ trông như những phòng bình thường. Họ chặt cây ở xung quanh ngọn núi – mỗi cây cao khoảng 100 mét, và làm thành những đồ đạc và vật dụng đơn giản.

Nhưng cuối cùng, nó cũng chỉ là một cái hang.

Có tổng cộng 347 người sống ở đây: 189 Thánh Hiệp Sĩ, 71 Linh mục – bao gồm cả những người đang được đào tạo và những người khác – cũng như có 87 dân thường không có nơi nào khác để đi. Vì thế, chuyện có phòng riêng hay không thì không cần phải hỏi.

Tuy nhiên, họ không thể để một vị vua của quốc gia khác ở chung với những người khác được.

Dĩ nhiên, cũng một phần là muốn tối thiểu hóa những liên hệ giữa undead Vua Pháp Sư và những người dân của Thánh Quốc, cũng như mong muốn giữ ông ta tránh xa những thông tin bí mật bên trong căn cứ của họ, và những vấn đề khác trong nội bộ của Thánh Quốc.

Tuy nhiên, họ không thể nói rằng họ muốn ông ta sử dụng dịch chuyển tức thời để ông có thể nghỉ ngơi ở vương quốc Sorcerous thay vì ở đây.

Cuối cùng, họ phải đẩy nhiều đồ đạc đi và ta tạo một phòng riêng cho Vua Pháp Sư.

Nếu là trường hợp bình thường, họ sẽ phải cử người về để báo rằng Vua Pháp Sư đang đến và những người khác phải chuẩn bị tiếp đón ông ấy, nhưng vì Thánh Quốc hiện tại đang bị tộc á nhân khống chế. Họ không thể phái ra những Thánh Hiệp Sĩ, người rất kém trong việc phát hiện kẻ địch, để đi ra ngoài. Thêm vào đó, Neia hiện giờ đang ở trong xe của Vua Pháp Sư và đợi bên ngoài hang. Những người bên trong thì đang vội vã di chuyển những đồ dùng cá nhân và chuyển giường, tủ với những thứ khác. Ngoài ra, họ cũng đã treo một lá cờ mượn được của vương quốc Sorcerous.

“… Hừm.”

“ Có chuyện gì vậy, thưa bệ hạ?”

“… Ta không có ý xúc phạm các ngươi, nhưng ta có một vài câu hỏi về nơi này, hy vọng ngươi có thể trả lời ta với tất cả khả năng của mình. Có vẻ như các ngươi đã không xóa đi dấu vết để lại; sẽ không có vấn đề chứ? Hay sẽ có người phụ trách chuyện đó?”

Vua Pháp Sư nêu câu hỏi của mình một cách dứt khoát – như thể ông đọc nó ra vậy, và rồi mắt Neia mở to.

Ngài ấy đã đúng.

Họ đã để lại những dấu vết trong khi leo lên ngọn núi này, nơi mà chưa bị con người tìm đến.

Cùng với dấu vó ngựa của những Thánh Hiệp Sĩ, mọi chuyện sẽ ngay lập tức trở nên rõ ràng. Như vậy, việc họ chưa bị bại lộ chỉ đơn thuần là may mắn. Hay là cái gì đó khác?

“ Bệ, Bệ hạ. chúng thần đã không thực hiện bất cứ biện pháp che dấu này đến tận hôm nay; có thể nào bọn chúng cố tình để yên cho chúng thần không? … Nhưng tại sao?”

Giọng Neia run rẩy khi cô hỏi Vua Pháp Sư.

Trong suốt hành trình, Neia đã hoàn toàn nhận thức được Vua Pháp Sư là một tạo vật cực kỳ thông tuệ. Vì vậy, cô đã nghĩ rằng ông ấy có thể ngay lập tức trả lời , và những suy nghĩ của cô đã không sai.

“… Có thể lắm, nhưng trong trường hợp bình thường, khả năng lớn nhất là…”

Đợi một lúc, Neia nghĩ rằng cô không nên nghe câu trả lời của Vua Pháp Sư một mình, mà không có mặt của đội trưởng. Tuy nhiên, cô không thể kiểm soát được sự tò mò đang trỗi dậy trong cô.

“ Có thể bởi vì bọn chúng không muốn mất dấu của các ngươi – hay hơn thế nữa, của quân Giải phóng?”

“ Mất dấu của quân Giải phóng?”

“ Hừm --- Chà, ta xin lỗi vì sử dụng cách so sánh này, nhưng nghĩ xem, ngươi tìm được một cái ổ của bầy chuột khiến ngươi gặp rắc rối, để chúng chạy khắp nơi thì sẽ rất phiền phức đúng không? Tốt nhất là nên đợi đến khi tất cả những con chuột tập trung lại rồi tiêu diệt hết một thể.”

Ông ấy nói đúng! Như bệ hạ nói. Mình khó mà có thể nghĩ ra được lý do nào khác nữa. Ông ấy đã nghĩ đến tất cả những thứ này chỉ trong vài phút sau khi đến nơi này… cứ như thể ông ấy biết chính xác đối phương đang nghĩ gì vậy, ông ấy thật đáng kinh ngạc…

“ Chà, miễn là tình hình vẫn cứ như cũ, sẽ không có gì đáng lo về nó. Tuy nhiên, ta không chỉ nói về tình hình hiện tại. Nếu kẻ thù có sự thay đổi thì rất có thể nơi này sẽ bị tấn công, điều này sẽ khá rắc rối.”

Neia không thể cảm thấy gì hơn ngoài sự ngưỡng mộ trí thông minh của Vua Pháp Sư khi ông nhấn mạnh những điểm tốt trong hoàn cảnh của họ.

“ Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa bệ hạ! Thần sẽ báo cáo với đội trưởng ngay!”

“ Vậy ta cũng sẽ đi.”

“Ể? Nhưng chắc hẳn ngài đã mệt sau một hành trình dài. Chúng thần đã chuẩn bị một phòng cho ngài, không phải tốt hơn là ngài nên nghỉ ngơi một chút sao?”

“ Ngươi quên rồi sao? Ta là Undead, nhỉ? Ta không cần nghỉ ngơi.”

Đúng vậy. Neia hoàn toàn quên mất điều đó.

Undead không cảm thấy mệt mỏi. Từ những bài học cô được học, đó là lí do việc chạy trốn khỏi một undead có tốc độ tương đương bản thân là việc rất khó. Mặc dù đó là những kiến thức biình thường, song ấn tượng của Neia về Vua Pháp Sư đã khiến quan niệm về undead trong cô tan vỡ. Đôi lúc, cô thậm chí còn nghĩ rằng ông ấy chỉ là một magic caster nhân loại đang đeo một cái mặt nạ xương.

“ Cảm ơn ngài rất nhiều. Vậy, thần có thể phiền ngài theo thần được không?”

“ Dĩ nhiên rồi. Và không cần cảm ơn ta. Vì chúng ta ở đây là để đánh bại Jaldabaoth, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Cô biết rằng “chúng ta” trong trường hợp này là đề cập đến Thánh Quốc và Vua Pháp Sư, nhưng nó cũng có thể hiểu như là nói đến Neia và Vua Pháp Sư. Điều đó làm Neia có chút thích thú.

Sau cùng, có ai đó gõ vào cỗ xe từ bên ngoài.

“ Thưa bệ hạ, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho ngài.”

Neia mở cửa.

Khi Thánh Hiệp Sĩ bên ngoài nhìn thấy cây cung của Neia đang cầm, mắt anh ta mở to vì bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên cô mang theo cây cung cô nhận được từ Vua Pháp Sư ra bên ngoài cỗ xe. Đó là bởi vì Vua Pháp Sư đã không rời khỏi cỗ xe từ lúc ông ấy cho cô mượn nó. Cuối cùng, không ai khác thấy nó đến tận lúc này.

… Anh ấy hẳn phải ngạc nhiên lắm, nhỉ? Ừm, mình hiểu cảm giác của anh ta. Đây không phải là một món vũ khí mà cận vệ nên mang…

Trong khi Thánh Hiệp Sĩ nhìn chằm chặp vào cô, Neia quay mặt về hướng cỗ xe và cúi đầu.

Mặc dù cô chỉ đơn giản là nhìn xuống đất, sau khi cảm thấy Vua Pháp Sư rời khỏi xe, Neia ngẩng đầu lên và hỏi Thánh Hiệp Sĩ.

“ Xin lỗi, chúng tôi cần nói chuyện với đội trưởng Custodio, anh có thể dẫn chúng tôi đến chỗ cô ấy được không? Bệ hạ nói rằng ngài ấy cũng sẽ đi cùng.”

“À, À, Vâng. Hiểu rồi. Vậy, vui lòng theo tôi.”

Thánh Hiệp Sĩ – theo sau là Vua Pháp Sư, rồi Neia --- bước vào trong hang.

Ánh sáng xanh trắng từ những cây nấm tạo cảm giác khá rùng rợi. Ở những nơi mà những cây nấm đặc biệt phát triển, những cái bóng ma quái nhảy múa trên những bức tường trong không gian giữa những cây nấm. Thêm vào đó, ánh sáng trắng xanh của chúng khiến cô trông như một xác chết, nhưng những điều huyền bí quá nhiều rồi, giờ cô cũng không bận tậm nữa.

Khi đi vào sâu trong hang, họ thỉnh thoảng thấy những thường dân và Linh mục, cũng như những Thánh Hiệp Sĩ đang đứng canh gác dọc đường.

Họ hẳn là đã nghe mọi thứ về ông ấy từ đội trưởng và những người khác đi trước, nhưng chúng cũng không giúp họ hết rụt rè khi thấy Vua Pháp Sư.

Nó thật vô lễ, mặc dù…

Vua Pháp Sư sẽ không nổi giận, nhỉ? Ông ấy là một người cai trị nhân hậu. Tuy nhiên, những người hiền lành khi giận dữ sẽ càng đáng sợ.

Cô có nên nói với họ rằng hành động của họ là vô cùng vô lễ để tránh những chuyện như vậy không nhỉ? Tuy nhiên, cô không thể đi và nói với từng người được, và nó không phải là một vấn đề có thể giải quyết bằng lời nói của một người. Sau cùng, với những công dân của Thánh Quốc – tất cả những người sống – undead cơ bản là kẻ thù.

Mình sẽ nói với đội trưởng về vấn đề này sau… Chà, cũng may là họ không rút vũ khí ra.

Bất ngờ, Neia thấy Vua Pháp Sư lôi ra một mảnh giấy, và ông ấy đang nhìn vào những chữ được viết trên nó. Mặc dù Neia tò mò về nội dung tờ giấy, nhưng cô không thể thấy được vì bàn tay ông đã che mất.

Cuối cùng, họ đi đến một căn phòng được chia đôi bởi một tấm rèm treo, và những âm thanh ồn ào trao đổi phát ra từ bên kia tấm rèm.

“ Đội trưởng Custodio. Vua Pháp Sư và cận vệ Baraja đã đến.”

Bên trong đột nhiên yên lặng.

Tờ giấy trên tay của Vua Pháp Sư đã biến mất.

“ Để họ vào.”

Sau khi nghe giọng của đội trưởng, một Thánh Hiệp Sĩ kéo rèm ra.

Có một cảm xúc phức tạp trộn lẫn trong mắt những Thánh Hiệp Sĩ và những Linh mục đứng lên chào đón Vua Pháp Sư – những người này không thuộc phái đoàn vừa đi. Thậm chí Neia có thể cảm nhận được điều này. Tất nhiên, Vua Pháp Sư cũng cảm nhận được nó. Tuy nhiên, không thể nói ông ấy phản ứng như thế nào chỉ bằng việc nhìn lưng của ông được.

Không thể nào Bệ Hạ không cảm nhận được bầu không khí này… có lẽ ngài ấy đơn giản chỉ là không quan tâm đến sự vụng về của những con người bé nhỏ. Đó có phải là thái độ của một vị vua không?

“ Mọi người, nghe này. Đứng trước chúng ta là Vua Pháp Sư Ainz Ooal Gown. Không thờ ơ trước hoàn cảnh của đất nước chúng ta, ngài ấy đã đặc biệt đích thân đến đây để trợ giúp chúng ta. Hãy dành cho ngài ấy tất cả những sự tôn trọng của mọi người!”

Sau khi Remedios nói vậy, tất cả mọi người trong phòng cúi đầu với Vua Pháp Sư.

Khi mọi người ngẩng đầu lên, Vua Pháp Sư nói bằng một giọng điệu oai nghiêm.

“ Xin chào. Ta là Vua Pháp Sư, Ainz Ooal Gown. Ta đến đất nước này để giúp đỡ các ngươi, không phải thay mặt đất nước của ta, mà chỉ với tư cách cá nhân. Vì vậy, điều này có thể có chút bất ngờ, ta đã chú ý vài chi tiết trên đường đến đây, vậy nên ta muốn biết quan điểm của các ngươi về vấn đề này. Cho phép thuộc hạ của ta giải thích.”

Vua Pháp Sư bước qua một bên, để cho Neia bước lên phía trước.

“ Xin mọi người thứ lỗi. Cho phép tôi giải thích về những gì bệ hạ đã nói lúc nãy.”

Neia lặp lại những câu hỏi của Vua Pháp Sư tới những người có mặt ở đây. Sau một bài phát biểu ngắn, một sự im lặng nặng nề bao trùm lên căn phòng.

“… Vậy bệ hạ có đề xuất gì cho chúng thần không?”

Remedios hướng câu hỏi của cô đến với Neia, người đứng bên cạnh ông ấy.

“ Không, trước đó, các người nghĩ sao? Ta chỉ đến đây để chiến đấu với Jaldabaoth, không phải để dẫn dắt tất cả các người. Nếu cuối cùng ta lại tham gia quá sâu về kế hoạch của các ngươi, ngươi không nghĩ rằng sẽ thật rắc rối sau khi đánh bại Jaldabaoth sao?”

Tiếng xì xào lan ra khắp căn phòng.

“… Hay ý của cô là mọi người ở đây sẽ trở thành thuộc hạ và nghe theo chỉ đạo của ta? Nếu như vậy, ta sẽ sử dụng biện pháp thích hợp nhất để cứu đất nước này.”

Đó hẳn là cách tốt nhất hiện nay đúng không? Bệ hạ có thể là undead, nhưng mọi thứ ngài ấy nói hoàn toàn hợp lý. Ngài ấy chắc chắn cũng sẽ tuân theo những thỏa thuận ngài đã hứa. Ngay bây giờ, ngay lúc này, nếu cô muốn cứu những người dân đang chịu đau khổ, quỳ gối xuống trước một vị vua của đất nước khác một chút hẳn là sự lựa chọn đúng đắn phải không?

“ Người duy nhất có thể lãnh đạo chúng tôi là nữ hoàng, Thánh hậu. Đáng tiếc, chúng tôi không thể chấp nhận sự chỉ huy từ vị vua của một đất nước khác.”

Tuy nhiên, Remedios nhanh chóng từ chối.

“—!”

Cô nên sẵn lòng làm bất cứ điều gì để cứu những người dân! Không phải đó là lý do tại sao chúng ta sử dụng vị vua của một đất nước khác, và là một vị vua phi phàm như thế sao?

Neia ôm đầu. Đó là để giấu đi sự u ám, và rối bời đang mắc kẹt trong ngực cô.

“ Chúng tôi có thể hỏi ngài sẽ làm gì nếu như ngài ở địa vị của chúng tôi không?”

“ Nếu là ta, hừm? chà, điều đúng đắn nên làm là ngay lập tức di chuyển căn cứ của các ngươi đến một khu vực khác, đúng không?

“ Một khu vực mới…”

Mọi người trong phòng, bao gồm Remedios, đều tỏ ra chán nản. Đó là bởi vì họ không biết có nơi nào khác phù hợp để làm căn cứ.

“ Theo như phản ứng của các ngươi, ta đoán là các ngươi không biết. Trong trường hợp đó, các ngươi cần nhanh chóng lên kế hoạch cho tương lai, trước khi đội quân của Jaldabaoth tấn công các ngươi… Vậy, đó là tất cả, ta sẽ về phòng để nghỉ ngơi.”

Khi Neia chuẩn bị đi theo, Vua Pháp Sư đưa tay ra ngăn cô lại.

“Xin lỗi, nhưng ta muốn ngươi ở lại đây và lắng nghe quan điểm của những người khác thay cho ta, cô Baraja.”

“ Đã hiểu, thưa bệ hạ.”

Trong khi không thừa nhận cô như là một người dân của mình, nhưng có vẻ như Vua Pháp Sư xem cô như một tùy tùng của ông. Như vậy, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ này, ông sẽ thất vọng. Vì lí do nào đó mà việc tưởng tượng làm Vua Pháp Sư thất vọng khiến trái tim cô run rẩy.

“ Ta có thể nhờ cô chứ? Cô không phiền chứ đội trưởng Custodio?”

“ Nếu bệ hạ đã cho phép, chúng tôi sẽ không phản đối.”

Sau khi nghe điều đó, Vua Pháp Sư quay người rời đi với Thánh Hiệp Sĩ được phân công dẫn đường cho ông.

Khi ông rời đi, một Linh mục phát biểu.

“ Vậy đó là Vua Pháp Sư… Đội trưởng Custodio, Nó thật sự sẽ ổn chứ? Tôi hy vọng liều thuốc sẽ không làm căn bệnh trở nên tồi tệ hơn. Nó sẽ rất rắc rối.”

“ Đúng vậy. Lấy thuốc độc tương lai để thoát hỏi hiện tại đau khổ… đó có phải là điều người khốn cùng nên làm không?”

“ Chúng ta đã nói về điều này trước đúng không? Đừng để tôi phải lặp lại lời của mình. Hiện giờ chúng ta đã nhiễm độc rồi.”

Không thèm gọi là Bệ hạ nữa. Họ không hề tôn trọng khi nhắc đến ngài ấy sao?

Neia tức tối bởi thái độ của họ đã quay ngoắt 180o sau khi Vua Pháp Sư rời đi.

Nếu người ta biết về thái độ của người dân Thánh Quốc với những undead, thì thái độ của những người này cũng là điều dễ đoán được. Hơn nữa, sự không hài lòng của Neia mới là bất thường, tại sao cô lại cảm thấy không vui về điều này?

“Chà, ông ta hiện giờ vẫn hữu dụng, vậy không thể khác được… và chúng ta xem xét cụ thể xem ông ta sẽ giúp chúng ta như thế nào… nhưng là một Linh mục, chúng ta có thể có rắc rối với việc trung hòa chất độc đúng không?”

Ý của ông là gì, hữu dụng? Có người để ý một sai lầm chúng ta đã gây ra và giúp đưa ra giải pháp, nhưng họ không hề biết ơn, trái lại họ còn nghĩ cách sử dụng ông ấy như thế nào – À, thì ra là vậy! Đó là những gì mình đã cảm nhận được từ bệ hạ, thứ mà Thánh quốc hiện đang thiếu … sự chính trực. Đó là tại sao mình cảm thấy như thế này…

Cô đã nhận được bao nhiêu ân sủng từ ông ấy?

Sau khi ngồi chung xe với ông, cô đã nhận ra sự thật rằng mặc dù là một undead, Vua Pháp Sư là một vị vua đáng kính.

Vì vậy, những gì cô cảm thấy với những người ở đây không gì hơn từ: “đáng thương hại”.

“ Nói đến nó, cận vệ Baraja. Cây cung đó cô đang mang là gì vậy?”

“À, vâng, Bệ hạ đã nói rằng ngài ấy cho tôi mượn vũ khí này trong quá trình làm nhiệm vụ của tôi.”

“… Ta có thể nhìn qua nó được không, cận vệ Baraja? Ta muốn xem nếu có bất cứ ma thuật nham hiểm nào được yểm vào cây cung không.”

Người Linh mục đưa tay về phía cô.

Bình thường, cô sẽ trao nó cho ông ta, tuy nhiên –

“Vui lòng cho phép tôi từ chối.”

Vị Linh mục sững người. Gương mặt đó nói rằng ông ta không ngờ là bị từ chối.

“ Vũ khí này là tôi được nhận từ bệ hạ để bảo vệ ông ấy. Tôi sẽ không chấp nhận rời khỏi tay mình.”

Cô sẽ không chấp nhận để người mà chỉ nghĩ đến việc sử dụng đồng minh của mình, chạm vào nó, dù chỉ một chút. Neia cúi thấp đầu khi cô trả lời để không thể hiện sự giận giữ trong lòng ra.

“—Đội trưởng Custodio, điều này có nghĩa là gì?”

“ Ahh, Cận vệ Baraja, giao cây cung ra—“

“ Nói cách khác, ngài không phiền nếu tôi báo cáo chuyện này cho bệ hạ chứ?”

Không khí trong căn phòng đông cứng lại.

“Đủ rồi. ta hiểu rồi. Chúng ta tiếp tục nói chuyện nào.”

Hừm~ Vậy ít nhất họ vẫn biết rằng có những thứ sẽ tệ hơn nếu như bệ hạ phát hiện ra.

“ Trước đó, Đội trưởng Custodio, Không phải sẽ tốt hơn là để cho cận vệ Baraja quay lại bên cạnh Vua Pháp Sư--dono sao?”

Neia để ý rằng những Linh mục đang nhìn vào cây cung.

Neia hiểu ý nghĩa anh ta đang cố truyền đạt, nhưng mặc dù sự giận dữ sôi sục trong tim cô, cô không để nó thể hiện ra ngoài.

“ Tôi xin lỗi, nhưng tôi ở đây để nghe những gì mọi người nói theo lệnh bệ hạ. Tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài cho phép tôi tiếp tục ở lại đây và lắng nghe những lời đó từ bên này.”

“ Thật sự đủ rồi… Gustavo. Anh nghĩ chúng ta nên làm gì?”

“ Bệ hạ đã nói trước tất cả chúng ta. Nếu chúng ta để cô ấy rời đi ngay bây giờ, nó chắc chắn sẽ gây ra nhiều vấn đề hơn trong tương lai.”

“Đúng vậy, vậy chúng ta sẽ để cô ta ở lại, nhé?”

Đó là điều mà cô nên nói trước mặt người trong câu hỏi à? Neia nghĩ vậy, nhưng cô lặng im cúi đầu biết ơn.

“Nào, theo những gì Vua Pháp Sư đã nói, chúng ta nên làm gì? Có ai có bất kỳ ý tưởng nào về việc rời khỏi nơi này và tìm một nơi tị nạn mới không?”

Có lẽ ai đó với kỹ năng trinh sát như Pavel, cha của cô có thể tìm thấy một nơi cho nhiều người ở trong một thời gian dài. Tuy nhiên, không có ai như thế ở đây.

“ Vua Pháp Sư – Bệ hạ đã nói từ đầu rằng nếu chúng ta không làm bất cứ điều gì, Jaldabaoth cũng sẽ không hành động. Như vậy, tại sao không tìm một nơi mới trước khi chúng hành động?”

Đề xuất đó là của một Thánh Hiệp Sĩ, tuy nhiên chỉ có vài người đồng ý. Tuy nhiên, Neia biết rõ rằng đặt vấn đề đó ra cũng không giải quyết được gì. Cuối cùng, tất cả các vấn đề sẽ chất đống lên trong tương lai.

“ Vấn đề không phải chỉ là tìm một nơi ở mới, mà còn là vấn đề tiếp tế. Bây giờ là mùa đông, đồ ăn dễ dàng cất giữ, nhưng tìm đủ lương thực cho toàn bộ chúng ta cho cả mùa thì không dễ dàng gì. Nếu chúng ta không bảo đảm sự hợp tác với Vương Quốc, ít nhất là chúng ta nên mua lương thực từ họ chứ? Liệu điều đó có giúp được gì không?”

“ Không may, giá lương thực Vương Quốc đang cao một cách không thể tin nổi. Còn nữa, thậm chí nếu chúng ta có mua được lương thực, chúng ta cần một số lượng khổng lồ để cung cấp cho chừng này người trong nhiều tháng, vậy nên việc vận chuyển sẽ rất khó khăn.”

“ Đội phó-dono, tôi hiểu những gì anh đang cố nói. Tuy nhiên, sẽ không có bất cứ gì để thảo luận mà không có lương thực. Cuối cùng, chúng ta cần vài con đường để nhận thực phẩm từ phương nam, đúng không? Hay có lẽ chúng ta nên chuyển căn cứ đến bờ biển, vậy chúng ta có thể dùng tàu chở chúng từ Vương Quốc.”

“ Không may, chúng ta thiếu ngân sách cho việc đó, và chúng ta không nhận được hồi đáp nào từ những thương nhân của Vương Quốc. Cũng như từ phía nam…”

Gustavo cười khổ khi anh ta trả lời:

“ Họ chắc chắn không nhận ra nguy hiểm đang kéo đến gần bọn họ. Hải quân của chúng ta đang dần bị đẩy lui. Mỗi ngày trôi qua, nghĩa trang lại gần thêm một đoạn.”

“ Vậy chúng ta cần cái gì đó để phía nam muốn giúp đỡ chúng ta, đúng không?”

“ Căn cứ, lương thực, chúng ta có quá nhiều vấn đề.”

“… Cũng như việc hồi sinh Thánh hậu-sama… có thể làm được không? Sau tất cả, nếu điều đó được giải quyết, mọi chuyện sẽ trở nên trôi chảy”

“Không may, theo những gì chúng ta biết được từ Blue Rose, thậm chí ma thuật bậc 5 cũng khó mà hiệu quả nếu không có xác, hay là nó bị hư hại nghiêm trọng.”

“… Chúng ta có thể dựa vào sức mạnh của Bệ hạ được không?”

“ Anh muốn mượn sức mạnh của undead?”

“Chúng ta có thể làm gì với những thứ chúng ta có hiện tại chứ? Nếu Thánh hậu được hồi sinh, vậy thì chỉ còn lại vấn đề chính (Jaldabaoth) thôi.”

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào gương mặt chua chát của Remedios.

“ – Để chuyện đó sang một bên. Chúng tôi đã thảo luận khi đi qua những quốc gia khác, nhưng mục tiêu chính của chúng ta là tấn công những khu trại và giải phóng người dân.”

Nhiều người gật đầu đồng ý.

“ Tôi hiểu rồi. Tất cả những người dân của Thánh Quốc đều đã được huấn luyện chiến đấu. Nếu như vậy, một người dân được giải cứu cũng sẽ tăng sức chiến đấu của chúng ta lên… dĩ nhiên là, giả sử là họ sẵn lòng giúp đỡ. Tuy nhiên, như vậy không phải vấn đề lương thực sẽ càng trở nên tồi tệ hơn sao?”

“ Đó là lý do tại sao tôi nói chúng ta sẽ tấn công những khu trại. Hẳn là có đồ ăn ở đó.”

“ Tôi hiểu rồi! Đúng là đội trưởng Custodio!”

Remedíos mỉm cười khi nghe một Thánh Hiệp Sĩ nói vậy.

Tuy nhiên, mắt Neia lạnh lùng nhìn vào Remedios đang tự mãn. Sau cùng thì cô biết ai là người đề xuất ý kiến đó.

“ Còn nữa, với sự giúp đỡ của người dân, chúng ta sẽ tiếp tục tấn công và giải phóng những khu trại khác. Với cách đó, chúng ta có thể tìm những quý tộc có quan hệ với phía nam. Chúng ta sẽ tập trung quân đội của họ trước khi khi Jaldabaoth tiêu diệt chúng ta và tấn công hắn một đòn trí mạng. Điều đó cũng không khiến họ phải làm gì cả.”

“Tôi hiểu rồi!”

Lần này, có nhiều giọng nói đồng tình hơn.

“ Chúng ta sẽ thực hiện như thế. Như vậy, Cận vệ Baraja, đi và lặp lại cho Vua Pháp Sư—“

“—Đợi chút, đội trưởng. Tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu như tự tôi đi nói với ông ấy. Nó là phép lịch sự cơ bản với vị vua của một quốc gia khi truyền đạt lại một vị vua kế hoạch của chúng ta.”

Gustavo nói đúng, nhưng vì một vài lí do, có gì đó đã biến mất.

Tuy nhiên, Neia không thể từ chối mà không biết đó là gì.

“Rất tốt. Làm thế đi. Tôi để việc đó cho anh.”

“Đã hiểu!”

***

Neia và Gustavo cùng quay lại phòng của Vua Pháp Sư. Cánh cửa thì chẳng qua chỉ hơn một mảnh vải, nhưng một Thánh Hiệp Sĩ vẫn đứng trước nó. Anh ta ở đây để canh chừng có người có thể gây hại của vị khách bên trong, haylà để trông chừng vị khách đó?

Sau khi nhận được lệnh của Gustavo, Thánh Hiệp Sĩ rời đi.

Neia thầm nhíu mày.

Vì anh ta đã đẩy người canh gác đi, nên rõ ràng là anh ta có ý gì đó khác trong đầu bên cạnh việc nói với ông ấy về kế hoạch. Thật khó để tưởng tượng rằng họ muốn ám sát ông ta. Tuy nhiên, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, vậy cô sẽ nâng vũ khí và trở thành lá chắn cho Vua Pháp Sư.

“ Thưa bệ hạ, tôi là Gustavo Montanjes; Tôi và cận vệ Neia Baraja xin phép được vào.”

Sau khi được cho phép, Gustavo bước vào phòng.

Khi so sánh với những quán trọ họ đã thấy ở Vương Quốc và vương quốc Sorcerous, nơi này trông cực kỳ thảm hại. Đây không phải là một nơi cho một vị vua nghỉ ngơi.

Điều này không thể tránh khỏi vì thực tế là những bức tường của hang động là đá thô, nhưng dù vậy đồ đạc trong phòng cũng trông khá buồn.

Thánh Hiệp Sĩ học cách sử dụng cưa trong những ngày tháng làm cận vệ, nhưng nó không đủ để họ làm đồ đạc từ gỗ thô.

Tuy nhiên, cái giường, nơi mà Vua Pháp Sư đang ngồi thì cực kỳ đẹp. Nó lấp lánh với ánh sáng màu đen , như thể được làm từ mã não. Thêm nữa, có một tấm ga giường màu trắng tinh khiết phủ trên nó.

Bất cứ ai khác cũng sẽ cảm thấy sợ hãi khi thấy chiếc giường xinh đẹp này đã được tạo ra từ khoảng không. Tuy nhiên, với Neia, từ lâu cô đã nghĩ rằng những chuyện như vậy quá chi là bình thường vì đó là Vua Pháp Sư. Bên cạnh đó, có thể ông ấy chỉ đơn giản là dịch chuyển tức thời về nhà và quay lại với một cái giường.

Tuy nhiên, với Gustavo, người mà không biết về Vua Pháp Sư như Neia, thì đó là một chuyện khác.

“ Bệ, Bệ hạ, Cái, cái gì đây?”

“ Ồ, đây hả?” Vua Pháp Sư chỉ vào cái giường của ông. “Ta tạo ra nó với ma thuật, cũng như cái đệm này, chà, ta cũng tạo ra nó với ma thuật. Nói đến nó, ta không biết 100% lông cừu đến từ đâu, nhưng cảm giác rất thoải mái. Ta chắc chắn ngươi có thể thư giãn khi ngủ trên nó.”

Thậm chí sau khi nhận được câu trả lời. Tất cả những gì Gustavo có thể là là trả lời một cách gượng gạo. À, à. Tuy nhiên, Neia không có ý định phê bình anh ta. Sau cùng thì cô cũng đã nhìn từ xa và suy nghĩ. Ma thuật thật sự có thể làm được bất kỳ điều gì~

“ Nào, ta hiểu tại sao cô Baraja quay lại, nhưng tại sao ngươi cũng đến, đội phó-dono?”

“À, à, vâng! Tôi không có ý định xem nhẹ cận vệ Baraja, tôi cảm thấy rằng sẽ thích hợp hơn khi đội phó đích thân đến để tóm tắt nội dung cuộc họp; vì vậy nên tôi có mặt ở đây.”

“Hừm… Nếu đó là tất cả những gì ngươi nghĩ, vậy ta là một người ngoài không thể không tán thành. Tuy nhiên, ta muốn nói vài điều.”

Lúc đó, có gì đó như màu đen trộn chung với chấm ánh sáng đỏ trong đôi mắt của Vua Pháp Sư.

“ Ta yêu cầu cô ấy như vậy bởi vì ta cảm thấy cô ấy có thể đảm nhiệm được chúng. Ngươi can thiệp vào chuyện với địa vị là cấp trên tức là xem nhẹ quyết định của ta. Ta tin rằng ngươi hiểu điều đó sẽ khiến ta khó chịu, đúng không?”

Đến tận lúc này không quan trọng ông ấy nhìn vào cô ra sao, không quan trọng ông đã đối xử với cô như thế nào, Vua Pháp Sư chưa một lần cho Neia thấy vẻ không vui. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên, ông ấy thể hiện sự giận dữ trước mặt Neia. Sự giận dữ này sinh ra từ sự tin tưởng vào Neia, và nó khiến lồng ngực của cô nóng lên. Ông ấy là người duy nhất giữ quan điểm đó về cô.

“ Thần vô cùng xin lỗi!”

“Ngươi nên xin lỗi cô ấy. Tuy nhiên, chà, đừng bận tâm. Cứ tự nhiên tóm tắt cho ta.”

Gustavo tóm tắt những điều nói trong cuộc họp, nhưng câu trả lời duy nhất anh ta nhận được là tiếng Hừmmm.

“Ta hiểu rồi. Vậy – ngươi mong ta làm gì? Hay là ngươi đang nói rằng ngươi thật sự đến đây chỉ để báo cáo với ta điều này?”

“Dĩ nhiên là không; thần muốn xin ý kiến của bệ hạ về chiến dịch này.”

Ra thế.

Anh ta muốn mượn trí tuệ của Vua Pháp Sư. Đó là những gì Neia đã lo lắng khi anh ta khăng khăng muốn đến đây. Anh ta ra lệnh cho Thánh Hiệp Sĩ rời đi cũng vì lý do đó. Nếu anh ta nghe được những gì Gustavo nói, nếu anh ta biết rằng đội phó đã cúi đầu trước vị vua của đất nước khác, là một undead, mọi chuyện sẽ rất tệ.

Vào lúc này, che đậy thì có ích gì…

Rõ ràng là họ bất lực nếu không có sức mạnh của Vua Pháp Sư. Trong trường hợp đó, mọi chuyện chắc chắn sẽ đến tai mọi người. Nó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

Những gì mà người dân Thánh Quốc nên làm là lan truyền về lòng tốt và sự độ lượng của Vua Pháp Sư ra khắp mọi nơi trên đất nước này, và đối xử với ông ấy với thái độ biết ơn.

Mình biết họ đang cảnh giác với ngài ấy bởi vì ngài ấy là undead, nhưng mình không nghĩ Vua Pháp Sư là loại người…

Tuy nhiên, thậm chí nếu Neia nói với mọi người, thì cũng sẽ không có ai tin cô. Họ có thể nghĩ rằng cô đã bị thu phục bởi ma thuật [Charm] hay những thứ gì đó tương tự.

Mình có thể làm gì để khiến mọi người tin tưởng Vua Pháp Sư không? Cuối cùng, có vẻ như mình sẽ cần phải làm gì đó để thay đổi ấn tượng ban đầu của mọi người về ngài ấy. Tuy nhiên, mình không thể nói điều gì đó thô lỗ như. “Làm ơn để thêm người đi cùng với ngài…”

Trong khi Neia suy nghĩ những vấn đề đó, Vua Pháp Sư vẫn đang nói chuyện với Gustavo.

“… Không, ta đã nói điều này rồi, ta sẽ không bình luận về kế hoạch chiến đấu của các ngươi.”

“ Tôi cầu xin ngài hãy cung cấp cho chúng tôi một giải pháp, bởi vì chúng tôi không có nơi nào khác để đi. Chúng tôi muốn tránh mọi khả năng thất bại, dù là nhỏ nhất.”

“ Và đó là lý do tại sao ta sẽ không làm vậy. Nếu ngươi dựa trên đề nghị của ta và kế hoạch kết thúc thất bại, chuyện gì sẽ xảy ra? Ta không có ý định gánh vác trách nhiệm, ngươi biết chứ?”

“ Vâng, vì vậy, tôi cảm thấy rằng những gì chúng ta thảo luận ở đây sẽ chỉ có tôi, bệ hạ và cận vệ Baraja biết.”

“ Cô Baraja cũng thế à? Không phải sẽ tốt hơn khi không để cô ấy nghe thấy chuyện này sao?”

“Không, vì nhiều lý do, sẽ tốt hơn nếu ở đây có một bên thứ ba hơn là chỉ có hai chúng ta. Còn nữa, với người có kỹ năng như cô ấy ở bên cạnh, chúng ta có thể có nhiều ý tưởng hơn.”

“… Hửm, vậy chúng ta sẽ thảo luận nhanh vấn đề. Cô Baraja, cô không có vấn đề gì chứ?”

“À! Vâng! Thần không phiền đâu ạ.”

“Nếu thế… có nhiều điểm trong kế hoạch mà ngươi đề xuất vừa nãy mà ta hơi thắc mắc. Đầu tiên là về lương thực. Ta đồng ý rằng có thể có kho lương thực trong các trại tù nhân, nhưng ta không cảm thấy sẽ có nhiều ở đó. Suy nghĩ một chút, ngươi có nghĩ rằng bọn chúng sẽ cho tù nhân ăn uống đầy đủ không? Nếu là ta, ta sẽ giảm khẩu phần ăn hằng ngày và khiến đám tù nhân suy yếu, vậy thì chúng sẽ không thể nổi loạn. Còn nữa, có một vấn đề về việc ép họ phục vụ như một người lính sau khi giải cứu họ. Vũ khí ở đâu ra? Ngươi sẽ chuyển nó từ hang động này à?”

“Không, chúng tôi không có. Thần nghĩ rằng chúng thần có thể lấy chúng từ những khu trại.”

“ Kế hoạch của ngươi đánh cuộc mọi thứ vào những khu trại là rất nguy hiểm. Ngươi hiểu điều này đúng không?”

“Vâng, tuy nhiên, cứu những người dân đang phải chịu áp bức là rất quan trọng.”

“ Điểm đó thì ta nhất trí. Thời gian càng trôi qua, càng ít người yêu quý đất nước này. Tuy nhiên, tốt nhất là giải quyết vấn đề lương thực. Thực ra, ta tin rằng tìm kiếm sự trợ giúp từ phía nam là lựa chọn tốt nhất. Còn điều nào dễ dàng hơn nữa không?”

“ Hoàng tộc sẽ giúp đỡ. Thánh hậu-sama đã qua đời, nhưng tôi không nghĩ toàn bộ hoàng tộc đều bị quét sạch. Chúng thần có thể trợ giúp những thành viên của hoàng tộc được quý tộc phía n

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Có Ba Trúc Mã Là Long Ngạo Thiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net