Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Lập vô cùng kinh hãi, thân thể hắn bị ném bay từ trên cao hơn mười trượng xuống bãi loạn thạch dưới đất, nhưng thân thể lại đột nhiên xoay một vòng một cách quỷ dị, hai chân đạp vào nhau làm điểm tựa rồi “vù” một tiếng bắn về phía một cây đại thụ ở phụ cận, đứng vững chắc trên ngọn cây.
Mồ hôi lạnh túa ra đầy trên trán của hắn.
May cho hắn là đã học qua La Yên Bộ, không cần linh lực pháp lực gì, nếu không chuyện một tu sĩ Kết Đan Kỳ bị ngã chết sẽ trở thành trò cười cho cả tu tiên giới!
Nhưng bất quá tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khẳng định sẽ không được may mắn như vậy, sợ rằng không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Hắn đang cố gắng ổn định tâm thần thì “cảng, cảng” hai tiếng từ vùng phụ cận truyền đến, khiến cho Hàn Lập phải quay lại nhìn. Đó chính là hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm rơi xuống cách đó không xa, bên cạnh là tám mảnh gương vàng, hoa lam cổ bảo cùng với một cái chung nhỏ màu bạc.
Hiện tại trông chúng vô cùng ảm đạm, mất hết linh khí.
Hàn Lập rùng mình, vội vàng truyền ra một tia thần niệm quét qua bảo vật, kết quả khiến cho tâm trí của hắn vô cùng lạnh lẽo.
Thần thức cường đại trong cơ thể hắn hiện tại không thể phát động, không thể đưa ra ngoài một chút nào.
Hàn Lập hít sâu một hơi khí lạnh.
Hiện tại pháp lực cùng thần thức đồng loạt mất đi, hắn so với người bình thường chẳng khác biệt gì.
Đừng nói là thi triển pháp lực, mà ngay cả mở Túi trữ vật cùng Túi linh thú hắn đều không thể làm được.
Hàn Lập quay mặt nhìn sang, thấy một màn hắc vụ ngập trời thì không khỏi biến sắc.
Lấy tốc độ hiện tại của quỷ vụ kia thì với thân thể bình thường này, hắn hoàn toàn không có chút khả năng chạy trốn nào. Hàn Lập suy tình một chút, rồi cắn răng đến chỗ mấy bảo vật, rồi hốt hết ôm vào nơi tay.
Vì không thể sử dụng Túi trữ vật nên hắn đành nhét mọi thứ vào trong áo, cũng may là mọi thứ đều không quá lớn, nếu không Hàn Lập cũng khó mà thu vào hết được.
Ngay khi Hàn Lập đem bảo vật thu hồi xong, thì ở trên cao trăm trượng của đảo, hắc vụ kia cũng đã đến nơi.
Hàn Lập mới đứng lên, liền cảm thấy một hấp lực vô cũng lớn phát ra từ quỷ vụ, khi hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị hút về phía nó.
Trong lòng hắn hiện vô cùng sợ hãi, thân hình giẫy giụa, định dùng La Yên Bộ bỏ chạy nhưng không hề có chút hiệu quả nào.
Một lát sau, hắn bị hút vào trong một vùng sương mù đen đặc, kế đó là vô số tia chớp màu đen đan xen vào nhau tạo một cái lưới, nhốt hắn vào bên trong.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, Hàn Lập hiện đang ở trung tâm hắc vụ thì đột nhiên cùng với quỷ vụ biến mất.
Hàn Lập hai tai ong ong u u, nhiều loại âm thanh hỗn loạn cứ dội vào bên trong đầu hắn, thân thể hắn bị xoay nhiều vòng liên tục, hắn căn bản là không hề thấy bất cứ chuyện gì, chỉ có thể cảm thấy trước mắt tối đen.
Đột nhiên thân thể Hàn Lập không còn điểm tựa nữa, rơi xuống dưới.
“Bịch” Một âm thanh trầm muộn vang lên, thân hình rơi mạnh xuống một chỗ, cũng may hắn rơi tại nơi vô cùng mềm và dày nên cũng không có bị thương tổn nhiều, điều này khiến cho Hàn Lập cũng từ từ yên tâm trở lại.
Hai mắt vẫn chỉ có thể cảm nhận màu đen, nhưng lại có thể ngửi thấy một cỗ tinh khí nồng đậm, chui vào trong mũi.
Hàn Lập không nói lời nào, cảm nhận dưới chân có gì đó dinh dính, còn có gì đó chui qua chui lại.
Hắn đang ở nơi có cá và tôm tập trung, tôm cá này còn sống, nhảy lên điên cuồng.
Hàn Lập nhướn mày, định đứng dậy,nhưng đầu hắn đột nhiên như nứt ra, đồng thời tay chân cũng nhũn ra, một trận choáng váng dâng lên trong lòng.
Hàn Lập thầm kêu khổ không ngừng, biết đây là hậu quả của việc không có pháp lực hộ thân mà dám truyền tống quá mức.
Sợ rằng trong nửa khắc tới cũng không thể hoạt động được.
Nếu đã thế, hắn đánh giá một hồi, rồi bất động nằm trong đống tôm cá, tiết kiệm thể lực, chờ tứ chi hồi phục.
Nhưng khi Hàn Lập đầu vừa chạm vào đất, thì một đoàn tia chớp đen xuất hiện.
Trong ánh sáng yếu ớt, Hàn Lập thấy rõ ràng cách đỉnh đầu mười trượng là một loại đá kì lạ, chỗ này có vẻ như là một ngôi mộ, bên trong đám chớp đen quỷ dị kia hình như là có một vật gì đó.
Hắn thấy thế, trong lòng suy tính.
Kết quả là đám chớp đen đó lóe sáng vài lần rồi biến mất, từ bên trong thoát ra một vật gì đó hướng tới chỗ hắn.
Hàn Lập bị dọa cho giật mình, muốn tránh khỏi nhưng lại vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn vật kia hạ xuống.
Một tiếng nữ tử kêu rên trong gió truyền xuống, sau đó một mùi hương tràn ngập cõi lòng, một thân thể mềm mại áp chặt vào người Hàn Lập. Đây là một cô gái cũng bị truyền tới chỗ này.
Cô gái này dường như vô cùng hoảng loạn, không hề phát hiện Hàn Lập ở bên dưới, xoay người bò lên, vô tình nắm lấy tóc của hắn.
Hàn Lập bị dứt đi một nắm tóc vô cùng đau đớn, khẽ rên lên.
“Ai vậy?”Cô gái này bây giờ mới phát hiện ra có người bên dưới mình, nhưng lại là mọt nam nhân xa lạ nhất thời kinh ngạc hét lên vội vàng rời khỏi thân thể của hắn. Nhưng thân thể bị thoát lực chỉ có thể nhổm lên được một chút rồi lại ngã xuống.
Chẳng những không rời khỏi Hàn Lập, mà còn rơi xuống ngực của hắn, hiện ra một đôi mắt vô cùng trong sáng nhìn thẳng vào Hàn Lập.
Nhìn qua hình như tuổi cũng vẫn còn trẻ.
“Người là ai?” Cô gái run rẩy hỏi, trái tim đập “thình thịch” gấp gáp, âm thanh trong bóng tối yên tĩnh vang lên nghe vô cùng rõ.
“Nam nhân!”
Thanh âm của cô gái vô cùng êm tai nhưng lại hoàn toàn xa lạ, vì không thấy rõ dung mạo của cô ta nên nhất thời khiến Hàn Lập nổi hứng muốn trêu ghẹo.
“Ngươi?”
Cô gái nghe lời này trong mắt ngập tràn vẻ xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Lập nhưng bởi vì tay chân bủn rủn nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nàng cố gắng muốn làm cho khuôn mặt của mình rời càng xa Hàn Lập càng tốt, nhưng lại hoàn toàn phí công.
Tuy vậy, hơi thở thơm ngát tỏa ra từ miệng cô gái lại tràn đến mặt Hàn Lập. Hàn Lập thấy một cảm giác bất thường, đồng thời thấy thân thể của co gái này quả là vô cùng mềm mại, hắn hoàn toàn không hề phát giác ra có vài địa phương của mình cũng đang cục cựa.
“Ngươi đang làm gì?” Cô gái thấy thân thể Hàn Lập bất thường thì sự xấu hổ trong mắt ngày càng đậm, hung ác trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại càng khiến cho Hàn Lập cảm thấy cô gái này vô cùng đáng yêu.
“Không phải ta đang muốn làm gì, mà bởi vì pháp lực bản thân đã mất nên có muốn làm quân tử cũng không có cách nào làm được. Mà ta là một nam nhân bình thường, phản ứng như thế trong tình huống này là không thể tránh được” Hàn Lập cười khổ một tiếng thì thào nói.
Cô gái nghe thế thì hừ một tiếng, có vẻ như là không nghe thấy lời giải thích của Hàn Lập. Cũng may mà Hàn Lập cũng không thể nhúc nhích, nàng dù cực kỳ xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Nhất thời, khung cảnh yên tĩnh lại quay trở lại, chỉ có hai tiếng tim đập lần lượt vang lên.
Kinh nghiệm lần này đối với Hàn Lập đúng là chưa bao giờ có.
Bên dưới thân thì cá tôm lộn nhộn, trên người thì lại có một vị nữ tử xa lạ, mà trong lòng lại tràn ngập ấm áp. Đây đúng là chuyện vô cùng hoang đường.
“Ngươi là đồng đạo cũng tiến vào đảo này?” Im lặng một lúc, cô gái đột nhiên hỏi.
“Coi như là vậy đi” Hàn Lập nghe câu hỏi thì nhớ lại, ở bên ngoài xông vào tiểu đảo có đến hơn mười tu sĩ. Xem ra cô gái này cũng là một trong số đó.
“Hừ! Cái gì là coi như vậy đi?” Đôi mắt cô gái ánh lên sự nghi hoặc, hỏi lại.
Hàn Lập nghe thế thì đang định hoa ngôn xảo ngữ nói cho qua chuyện, thì xa xa lại truyền tới rất nhiều tiếng bước chân, tiếp theo là một cây đuốc xuất hiện tiến lại gần nơi này. Hình như bên dưới nó còn có một cái bóng đen đang di động.
Hàn Lập thấy cảnh này thì trong lòng chợt rùng mình!
Tất nhiên là chỗ này còn có những người khác, có vẻ như đây cũng là những tu sĩ bị quỷ vụ nọ nuốt vào.
Trong lúc đó thì cây đuốc đã đi hơn nửa lộ trình tới chỗ hai người.
Đồng tử trong mắt Hàn Lập thu nhỏ lại, thấy rõ người cầm đuốc là năm tên nam tử cao lớn dị thường, so với Hàn Lập hơn cả nửa cái đầu, đều là những trung niên ba bốn mươi tuổi.
Bọn họ mặc trang phục màu xanh biếc, tay cầm binh khí hình đao kiếm, sau lưng lại có vài túi tiền vô cùng lớn đang vội vã chạy nhanh hướng tới nơi này.
Hàn Lập thấy thế thì thầm kinh ngạc, thầm suy đoán lai lịch của những người này. Trên mặt một đám tóc lướt qua, cô gái kia cũng nhìn thấy những người đang chạy về phía mình, thân thể mềm mại hơi run, tựa hồ có chút bất an.
Hàn Lập thấy cảnh này, cau mày, ngón tay hơi động có chút khí lực. Xem ra thân thể đang rất nhanh hồi phục trở lại.