Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lam Tuyển hơi hé miệng, hơn nửa ngày mới nói được một câu: “Tẩu, tẩu tử, ngươi phải tin tưởng Nhị ca!”
Vẻ mặt Ám Dạ Minh cũng có chút ngưng trọng, hắn trịnh trọng gật đầu với Tô Lạc: “Ngươi yên tâm, lão Nhị nhất định sẽ không phản bội ngươi. Ngươi phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng lão Nhị.”
Lúc này, mặc dù Tô Lạc muốn phủi sạch quan hệ giữa nàng và Nam Cung Lưu Vân, trong lòng lại dần dần hiểu ra, thực ra nàng không phải là không có cảm giác với Nam Cung Lưu Vân.
Tô Lạc ngây ngốc nhìn vách tường trơn nhẵn, trong đầu trống rỗng, trái tim bỗng nhói đau.
Vừa rồi nàng không hề nhìn lầm, trên vách tường kia rõ ràng viết ba chữ...
“Ha ha ha ha ha.” Nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Tô Lạc, Thái tử lúc này đột nhiên cuồng ngạo cười lớn!
Hắn cười đến mức ngã trước ngã sau, tựa như đã báo được mối thù lớn.
Chỉ thấy hắn chỉ về phía Tô Lạc, cười đến mức hít thở không thông: “Ha ha ha ha ha, nha đầu thúi, ngươi cũng có ngày hôm nay. Ha ha ha.”
Thái tử điện hạ thoải mái cuồng vọng cười lớn, đôi mắt không kiêng nể gì mà trào phúng nhìn chằm chằm Tô Lạc, đáy mắt hiện lên ý châm chọc.
Sắc mặt Tô Lạc trầm tĩnh như nước, không ai có thể nhìn ra tâm trạng sóng gió dữ dội ẩn dưới vẻ mặt bình tĩnh ấy.
Thái tử điện hạ lại chống nạnh cười lớn: “Ây da, hai người bọn họ vào Hợp Hoan Thất đó nha. Nha đầu thúi, ngươi nói xem ngươi phải làm sao bây giờ, người ta hiện tại đang ở bên trong làm chuyện phu thê nên làm đó nha.”
Tô Lạc giữ vững sắc mặt âm trầm, làm lơ sự khiêu khích của hắn.
Thái tử nói không sai.
Vừa rồi ba chữ ở trên tường đúng là ba chữ Hợp Hoan Thất.
Hợp Hoan Thất... Ai mà không hiểu ý nghĩa của ba chữ này?
Thái tử cảm thấy dường như chưa đủ, tiếp tục chế nhạo Tô Lạc: “ Lão Nhị thật sự là có phúc, người kia chính là Dao Trì tiên tử đó. Biết bao nhiêu nam nhân tha thiết mơ ước tiên tử, vậy mà cuối cùng lại để lão Nhị chiếm tiện nghi. Nhưng mà xem ra, sau khi rời khỏi đây liền có thể uống rượu mừng của bọn họ.”
Vội vàng lo đả kích Tô Lạc, Thái tử dường như quên mất lập trường của chính mình.
Tô Lạc sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, đôi mắt bình thản chứa ý cười như có như không liếc hắn một cái: “Thái tử điện hạ có phải đã quên? Nếu Nam Cung và Dao Trì tiên tử thật sự thành đôi, bọn họ liên hợp lại, thì người chịu tổn thất lớn chính là Thái tử điện hạ ngài đó.”
Bị Tô Lạc nhắc nhở, sắc mặt Thái tử lập tức cứng đờ.
Hắn không khỏi có chút ảo não, tự trách mình bị thù hận che mắt, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là phải trả thù nha đầu thúi này!
Nàng nói không sai, nếu hai người kia thật sự thành đôi, người chịu tổn hại lớn nhất chính là mình.
Thái tử âm thầm liếc mắt tìm kiếm Lý Ngạo Thiên mới phát hiện lúc này không thấy Lý Ngạo Thiên đâu nữa!
Hắn sao lại biến mất?
Nhưng Lý Ngạo Thiên thật ra đã trốn đi đâu? Chẳng lẽ hắn đã bỏ rơi mình sao?
Trong lòng Thái tử hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng trên mặt vẫn cường ngạnh như cũ, châm chọc mà trào phúng trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Bổn cung trước đây muốn cho ngươi làm trắc phi, thế mà ngươi lại cự tuyệt, ha ha, bây giờ như thế nào? Ngươi cảm thấy Nam Cung Lưu Vân sẽ cưới ngươi sao? Thật là buồn cười!”
Hai tay Tô Lạc nắm chặt thành quyền, sắc mặt nhàn nhàn, khoé miệng treo ý cười lãnh đạm.
Bắc Thần Ảnh thấy Tô Lạc không vui, sắc mặt tức khắc âm trầm, hắn bước lên đứng trước mặt Tô Lạc, nhíu mày liếc nhìn Thái tử: “Ngươi đang muốn tìm chết sao?”
Thái tử cuồng vọng nhìn chằm chằm Bắc Thần Ảnh: “Ngươi có gan giết ta sao? Đừng quên! Ta chính là Thái tử của đế quốc!”
Bắc Thần Ảnh khoanh tay trước ngực, cười như không cười: “Ngươi cảm thấy chỉ bằng mấy người các ngươi là có thể đánh thắng được chúng ta? Ngươi có tin chúng ta trực tiếp giết chết ngươi, sau đó huỷ thi diệt tích (1)?”
***
(1) Huỷ thi diệt tích: tiêu huỷ chứng cứ.