Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
  3. Chương 19 : Nói, ngươi muốn chết như thế nào ?
Trước /118 Sau

[Dịch]Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 19 : Nói, ngươi muốn chết như thế nào ?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Với một luyện thể tầng thứ 9 như Xích Tiểu Lâm, dám dùng thân mình đỡ lấy cú chưởng của tên thanh niên, chỉ có nước chết mà thôi.

“ Càn khôn Tháp ~~~!!”

Không chút do dự, Dương Kiệt lập tức triệu hồi càn khôn tháp ra khỏi cơ thể, chắn ngang trước mặt Xích Tiểu Lâm để hứng chịu cú chưởng đáng sợ của tên thanh niên kia.

Boong~~~~~!!

Crack …..~~~!!

Tiếng va đập vang dội vang lên, tuy tên thanh niên đang bị thương nên chỉ phát huy được phân nửa thực lực của mình, cộng thêm càn khôn tháp hấp thụ phần nào chưởng lực đáng sợ đó, nhưng cũng tuyệt đối không phải một luyện thể tầng thứ 9 như Xích Tiểu Lâm có thể hứng chịu được. Thậm chí ngay cả càn khôn tháp sau khi hứng chịu cú chưởng cũng xuất hiện nhiều vết nứt trên thân tháp, độ bền từ 20 điểm tuột xuống còn 5 điểm, không còn sử dụng được nữa.

Máu từ trong miệng Xích Tiểu Lâm phun thẳng vào mặt Dương Kiệt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn, cơ thể nhỏ bé của Xích Tiểu Lâm tông thẳng vào người Dương Kiệt, máu của cả hai pha trộn vào nhau, cơ thể của Dương Kiệt bị đẩy lùi về phía sau vài chục bước mới ngừng lại, một chân quỳ thẳng xuống đất, hít thở một cách dồn dập.

“ Tiểu Lâm ~~~~!!” Nhìn thấy Xích Tiểu Lâm đã chết ngất đi trong lòng mình, thân thể mềm nhũng như không có tý xương nào cả, không kềm được gào thét đầy căm phẫn.

“ Ôi chà, trông cảm động quá nhỉ? Dùng thân mình che chắn cho đồng bọn, các ngươi cho ta xem một trò hề thú vị quá đấy!!” Nhìn thấy đòn tấn công không đúng như mong muốn, tên thanh niên có chút khó chịu trong lòng, nhưng khi nhìn thấy càn khôn tháp có thể cản lại cú chưởng của một tiên thiên tầng thứ 7 như mình, đôi mắt rực cháy tia sáng tham lam, chắc là cũng bảo bối mà con heo mập này lấy được trong tàng tích cổ xưa nhỉ? Trên miệng vẫn không quên đả kích Dương Kiệt.

“ Câm miệng ~~~!! Ngươi thì làm gì biết được sự hy sinh cao cả vì anh em chứ??” Đôi mắt của Dương Kiệt tràn đầy gân máu, nghe thấy tiếng trêu chọc của tên thanh niên, phẫn nộ gào thét.

“ Hy sinh vì anh em? Thật nực cười, thứ đó chỉ dành cho lũ rác rưởi tụi mày mà thôi. Yên tâm đi, không bao lâu nữa tao sẽ đưa mày xuống dưới bầu bạn với đó, để tình anh em của tụi mày không bị cắt đứt, thế nào, tao quá tốt phải không nào?” Nghe thấy Dương Kiệt dám quát tháo mình, tên thanh niên mặt đen như than, trên môi lộ ra nụ cười khát máu điên cuồng.

“ Cho dù có chết, tao cũng sẽ kéo mày chết theo !!!” Dương Kiệt nhẹ nhàng bỏ Xích Tiểu Lâm nằm xuống đất, cầm lấy cây chùy của mình, mặc kệ máu chảy ở vết thương trên ngực, giới vương quyền X 4 lập tức kích hoạt, trực tiếp lao thẳng tới tấn công kẻ địch.

phì lũ bổ dưa đại pháp ~~~!

Rầm ~~~~!! Rầm ~~~~!! Rầm ~~~~!! Rầm ~~~~!! ….

Dương Kiệt dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình vào các chiêu tấn công, nhưng tên thanh niên vô cùng dễ dàng né tránh những cú bổ đầy uy lực của anh ta, chỉ trong lát, những nơi mà tên thanh niên vừa đáp xuống hình thành nhiều vết lõm đáng sợ, nhưng rốt cuộc những chiêu tấn công của Dương Kiệt thậm chí không chạm trúng vạch áo của hắn nữa.

Tốc độ ra đòn của Dương Kiệt càng lúc càng chậm, càng lúc càng yếu dần, một phần vì sức chịu đựng khi duy trì giới vương quyền đã gần tới cực điểm, một phần vì máu chảy quá nhiều, khiến anh ta cảm thấy choáng váng đầu óc, chính ý chí đã giúp anh ta còn trụ vững và ra đòn tới thời điểm này.

Nhưng sức người cũng có giới hạn, cũng có lúc cạn kiệt. Tên thanh niên hiểu rõ điều đó, nên cho dù lúc này hoàn toàn có thể một chiêu dứt điểm Dương Kiệt , nhưng vẫn chỉ né tránh không ra tay , mục đích là muốn chiêm ngưỡng sự vùng vẫy trong tuyệt vọng của kẻ địch mà thôi.

“ Mệt rồi hả? Hết sức rồi hả? Giờ tới lượt ta đây.” Nhìn thấy Dương Kiệt đã chao đảo muốn ngã, tên thanh niên cười chế giễu một tiếng, vung tay tát thẳng vào mặt của anh ta.

Bốp ~~~~~!!

Dương Kiệt bị hứng trọn cú tát vào mặt lập tức sưng vù, máu từ trong miệng phun bắn ra, cơ thể bị đẩy bay ra xa té ngã xuống đất, hít thở một cách dồn dập, nhưng không còn đủ sức đứng dậy tiếp tục chiến đấu nữa.

“ Thôi đùa giỡn thế đủ rồi, để tao đưa mày xuống bầu bạn với tên anh em gì đó của mày nhé.” Tên thanh niên dường như cũng đã mất hết hứng thú hành hạ Dương Kiệt nữa, chuẩn bị ra tay dứt điểm anh ta xong rồi lục soát quyển bí pháp cao cấp trên túi càn khôn, sau đó quay trở về tông môn điều trị nội thương đang ngày càng trầm trọng.

“ Mày … mày tưởng mày thắng … thắng chắc rồi sao ….” Nhìn thấy tên thanh niên từng bước từng bước bước tới, trên môi Dương Kiệt lộ ra một nụ cười bí hiểm.

“ Cái gì? mày còn định phản kháng sao?” Tên thanh niên khẽ díu chặt đôi lông mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên, dường như sắp có chuyện nguy hiểm nào đó sẽ xảy ra thì phải.

“ Lẽ … lẽ ra ta … ta không định sử … sử dụng lá … lá át chủ bài này …. Nhưng … nhưng giờ không còn cách nào khác …. Mày … mày phải đền tội cho Tiểu Lâm ….” Dương Kiệt gắng sức trở người ngồi dậy, trên môi mang theo nụ cười điên cuồng, thò tay vào trong lòng rút ra một tấm thẻ bài.

Thẻ bài chiêu mộ!

Đúng thế, át chủ bài trong tay Dương Kiệt chính là tấm thẻ bài chiêu mộ Kiều Phong mà anh ta chỉ sử dụng duy nhất một lần khi vừa xuyên không tới thế giới này. Nếu như chưa tới bước đường cùng, Dương Kiệt hoàn toàn không muốn sử dụng tấm thẻ bài này tý nào, có thể nhiều người nói anh ta ngu xuẩn, có át chủ bài lợi hại như thế sao không sử dụng ngay từ đầu, mà để mình bị trọng thương tới mức độ thế này mới chịu sử dụng.

nhưng là một người tu luyện có chí lớn muốn trở thành kẻ mạnh số một trên đại lục Huyền Thiên như Dương Kiệt, nếu như quá dựa dẫm vào thứ sức mạnh không thuộc về mình, dần dần sẽ nảy sinh tính dựa dẫm ỷ lại, hoàn toàn không tốt cho con đường trở thành kẻ mạnh số một, là người tu luyện, phải luôn đối diện nguy hiểm, đối diện cái chết mới có thể bộc phát hết tiềm năng sức mạnh của mình, mới có thể không ngừng tiến bộ đi lên, trở thành một kẻ mạnh vô địch thực thụ.

Thực ra lúc này cũng không phải là con đường cùng, vì nếu như Dương Kiệt muốn, hoàn toàn có thể tốn một ít linh thạch để càn khôn tháp tạo ra một khoảng không gian ảo để mình bỏ trốn vào trong đó, tên thanh niên chắc chắn sẽ không tài nào lấy mạng được mình.

Nhưng chỉ vì chút do dự và muốn kiểm chứng thực lực của mình, đã khiến cho Xích Tiểu Lâm bị đánh gãy vụn hết xương cốt trong người, sống chết không rõ, nên suy nghĩ bỏ trốn nhanh chóng bị gạt sang một bên, Dương Kiệt nhất định phải báo thù cho Xích Tiểu Lâm, nhất định phải lấy mạng cho bằng được tên khốn trời đánh kia, nhưng với thực lực chênh lệch giữa đôi bên, chỉ còn cách chiêu mộ Kiều Phong tới thế giới này ra tay trảm sát tên khốn ở trước mặt.

“ Ta sẽ đóng cửa, thả Phong ca ~~~~!!”

“ Chiêu mộ, giúp ta chiêu mộ Kiều Phong tới thế giới này ngay lập tức!!” Dương Kiệt lập tức kích hoạt tính năng chiêu mộ của tấm thẻ bài trên tay.

Chíu ~~~~~!!

Tấm thẻ bài trong tay Dương Kiệt đột nhiên rực sáng dữ dội, bay vuột ra khỏi tay của anh ta, treo lơ lửng trên không trung cách nơi anh ta đang đứng khoảng năm mét, tấm thẻ bài nhanh chóng biến đổi thành một cánh cửa sắt dạng khí khảm đầy hoa văn.

Két ~~~!!

Cánh cửa sắt từ từ mở toang ra, một bóng người cao to vạm vỡ từ phía sau cánh cửa sắt bước ra, xuất hiện ngay trước mặt Dương Kiệt.

Uy phong lẫm liệt, hào khí xung thiên như ngày nào, Kiều Phong đã xuất hiện.

Khác xa với lần trước, lần này Kiều Phong đã không bước tới chào hỏi Dương Kiệt, mà dùng đôi mắt sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm vào tên thanh niên đang toàn thân run rẩy, trên mặt không có tý huyết sắc, đôi mắt lộ ra tia sáng khó tin, hoảng sợ.

Mặc dù không phải người ở thế giới này, nhưng từ khi Dương Kiệt có được tấm thẻ bài chiêu mộ Kiều Phong, Kiều Phong đã có thể theo dõi được nhất cử nhất động của Dương Kiệt. Có thể nói, ngay từ ấn tượng lúc ban đầu cảm thấy khó chịu khi có một chủ nhân như Dương Kiệt, dần dần theo dõi những gì Dương Kiệt đã từng làm, Kiều Phong đã cảm thấy hài lòng, bắt đầu chấp nhận vị chủ nhân của mình. Đặc biệt là cảnh bị người của chấp pháp đường truy bắt, bị ép tội nhưng vẫn ngẩng cao đầu phản kháng, đúng khí thế của nam nhi hảo hán, vô cùng quả quyết hứng chịu cực hình ba đao sáu đâm, lúc đó Kiều Phong hận không thể phóng tới thế giới này thay thế anh ta hứng chịu cực hình đó, thậm chí bất chấp tất cả ra tay giải cứu Dương Kiệt thoát khỏi Thánh Hỏa Tông. Chỉ là chưa được lệnh triệu hồi, nên chỉ có cắn răng đứng nhìn mà không làm được gì cả.

Khi thấy Dương Kiệt vượt qua được cuộc hành hình đáng sợ vẫn bình an vô sự, không kềm được thầm thở phào nhẹ nhõm. Tới lúc đó, Kiều Phong đã hoàn toàn chấp nhận Dương Kiệt là chủ nhân của mình, quan trọng nhất là, trong một thời gian dài, cho dù gian nan tới cỡ nào, Dương Kiệt vẫn không cần cầu cứu tới mình, tự mình phấn đấu vượt qua, sự nỗ lực của Dương Kiệt đã khiến Kiều Phong vô cùng hài lòng.

Lúc nãy khi nhìn thấy Dương Kiệt phải đối diện với một tiên thiên tầng thứ 7, vẫn cắn răng chiến đấu tới cùng, bị đánh cho trọng thương, trái tim của Kiều Phong cảm thấy đau nhói vô cùng, trong lòng không kềm được trách mắng sao không triệu hồi mình tới thế giới kia giúp đỡ chứ? Đặc biệt là khi nhìn thấy Xích Tiểu Lâm không màng nguy hiểm sinh mạng của bản thân, lao ra chắn lại ngay trước mặt Dương Kiệt, chống đỡ cú chưởng đáng sợ của tên thanh niên kia, Nước mắt của đàn ông không dễ rơi, nhưng vào thời điểm đó, hai dòng nước mặt đã chảy dài trên mét mắt của Kiều Phong.

Anh em, cái gì là anh em, bất chấp nguy hiểm luôn đứng về phía anh em của mình, thậm chí không chút do dự lao ra chết thay cho anh em của mình, như thế mới gọi là anh em!! là một người hào khí xung thiên, Kiều Phong vô cùng cảm phục những anh hùng hảo hán đầy nghĩa khí, Kiều Phong vô cùng cảm phục Xích Tiểu Lâm, không phải cảm phục thực lực của Xích Tiểu Lâm, mà là cảm phục tính cách, hành động của Xích Tiểu Lâm.

Lúc này nhìn thấy Xích Tiểu Lâm nằm yên bất động trên mặt đất, sống chết ra sao chưa rõ, đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào hung thủ, hận không thể phang thây xẻ thịt hắn ra ngay tức khắc.

“ Phong ca, giết hắn, giết chết tên trời đánh đó, trả thù cho Tiểu Lâm ~~~!!” Đôi mắt Dương Kiệt tràn đầy gân máu, gân xanh nổi đầy trên trán, phẫn nộ ra lệnh.

Kiều Phong chỉ chờ có thế, khẽ ngật đầu một cái, từng bước từng bước bước về phía tên hung thủ đáng chết ngàn lần kia.

“ Không … không … đừng qua đây … đừng qua đây ….” Tên thanh niên hoảng sợ tột cùng, cơ thể không tự chủ run lên cầm cập , không ngừng bước lùi về phía sau.

Tông sư, khí thế đó tuyệt đối là của một tông sư, còn là tông sư cao cấp nữa chứ!!

Trong lòng tên thanh niên lúc này không biết phải dùng lời nào để diễn tả nỗi sợ hãi tột cùng của mình. Thứ khí thế đáng sợ của người đàn ông này thậm chí không thua kém gì so với những vị trưởng lão nội môn trong môn phái, thậm chí còn đáng sợ hơn nữa. Chỉ là, một tông sư đáng sợ như thế này từ đâu mà tới, đột nhiên xuất hiện sau cánh cửa kỳ lạ lúc nãy, đã vậy dường như còn nghe lệnh của con heo mập kia nữa chứ. không thể nào, không thể nào như thế được ~~~!!

Trong lòng tên thanh niên không ngừng gào thét đầy kinh hãi, nhưng cũng ngăn cản được sự thật Kiều Phong chỉ cần vẫy vẫy tay là có thể lấy mạng hắn bất kỳ lúc nào.

Tiên thiên tầng thứ 7 với tông sư tầng thứ 9, cách nhau tới 22 cấp, cho dù là lũ thiên tài được gọi là yêu quái vạn năm không gặp rơi vào hoàn cảnh này, chỉ có nước chết mà thôi.

“ Nói, ngươi muốn chết như thế nào ?” Lẽ ra với một người như Kiều Phong, ngày thường không bao giờ chơi trò hành hạ tâm lý đối phương, trực tiếp một tay vỗ chết là giải quyết mọi chuyện, nhưng tên hung thủ trước mặt đã khiến Kiều Phong phẫn nộ vô cùng, quyết định hành hạ tâm lý của hắn, khiến hắn chết trong kinh hãi , tuyệt vọng.

“ Không … không … ông không thể giết tôi … tôi … tôi là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông, nếu như … nếu như ông giết tôi, Thiên Kiếm Tông sẽ … sẽ không tha mạng cho ông và tên heo mập kia đâu ~~~~” Tên thanh niên chụp lấy cái phao cuối cùng, dùng uy danh của tông môn ra hăm dọa đối phương.

Quả nhiên, Kiều Phong lập tức do dự. Bản thân mình thì không sao, nhưng còn Dương Kiệt thì sao, nếu như để chuyện này lộ ra ngoài, Thiên Kiếm Tông sẽ không tha cho anh ta đâu.

“ Haha … hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng vì chút nóng vội mà rước họa vào thân, sư phụ của ta chính là một trong ngũ đại trưởng lão ngoại môn, thực lực đáng sợ vô cùng, trước khi ta rời khỏi tông môn đi tu luyện, sư phụ của ta đã thi triễn bí pháp trên người ta, nếu như ông dám giết ta, sư phụ ta chắn chắn sẽ biết rõ mọi chuyện, đích thân ra tay tiêu diệt các ngươi để trả thù cho ta .” Nhìn thấy Kiều Phong lộ ra vẻ do dự, tên thanh niên cảm thấy mình đã đánh cược đúng, tiếp tục lên tiếng cảnh báo.

Tất nhiên, lời nói của hắn đã phóng đại đôi chút, sư phụ của hắn là một trong ngũ đại trưởng lão ngoại môn không sai, có thi triễn bí pháp theo dõi vào người hắn không sai, nhưng thực lực của sư phụ hắn chỉ đạt tới cảnh giới tông sư tầng thứ 3, hoàn toàn không phải là đối thủ của Kiều Phong, nếu như sư phụ hắn có thực lực như Kiều Phong hoặc thậm chí lớn mạnh hơn, đã trở thành trưởng lão nội môn từ lâu rồi.

Cho nên cho dù Kiều Phong có ra tay trảm sát hắn vào lúc này, tên sư phụ của hắn biết được cũng không dám lộ mặt tới đây để trả thù cho hắn, cùng lắm dùng quan hệ của mình liên hệ những người ở phía trên ra tay báo thù, nhưng người ta có nhận lời hay không thì chỉ có trời biết.

“ Phong ca, đừng do dự, cho dù sư phụ hắn là ngọc hoàng đại đế đi nữa cũng phải chết ~~~~!!” Dương Kiệt là người không sợ trời không sợ đất, huống chi chỉ là một tên trưởng lão ngoại môn chứ? Trực tiếp hạ lệnh cho Kiều Phong ra tay trảm sát tên khốn trời đánh kia.

“ Cái gì? Ngươi … ngươi dám giết ta? Không sợ gây ra chiến tranh giữa hai tông môn sao?” Tên thanh niên nhìn thấy Kiều Phong do dự thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe xong lời nói của Dương Kiệt không kềm được run bắn người lên, lập tức cảm thấy không hay, tiếp tục lên tiếng hăm dọa.

Dương Kiệt cười lạnh nói : “ Chiến tranh giữa hai tông môn? sao lúc mày ra tay với bọn tao không nghĩ tới chiến tranh giữa hai tông môn đi? Giờ biết sợ rồi hả, còn lôi cả chiến tranh giữa hai tông môn ra hù dọa bố mày à? Mày có thể đại biểu cho Thiên Kiếm Tông sao? Mày tưởng mày là ai vậy? Đừng lôi thôi với hắn nữa Phong ca, ra tay đi ~~!!”

Ngay cả Dương Kiệt cũng không sợ, mình còn lo lắng gì nữa, không muốn tốn thêm thời gian với tên hung thủ đó nữa, tay trái giơ ra phía trước tạo thành một cú quét nửa vòng ngay trước mặt, sau đó thu lại xuống eo, tay phải tạo thành chưởng ấn thẳng ra phía trước.

“ Hàn long hữu hối ~~~!!”

Gào ~~~~~~~~!!

Một tiếng rồng gầm vang lên, một con rồng dạng khí màu vàng kim từ lòng bàn tay phải phóng thích ra, bắn thẳng về phía tên thanh niên đã sợ tới nỗi hồn bay phách lạc, không còn tý sức phản kháng.

Rầm ~~~~!!

Gào ~~~~~!!

Con rồng dạng khí dài gần ba trượng trực tiếp nuốt chửng cơ thể của tên thanh niên, hắn chỉ kịp rú lên một tiếng đầy đau đớn, cơ thể trực tiếp bị con rồng dạng khí đó đánh cho tan nát, máu thịt tung bắn rơi rãi khắp nơi, không còn miếng nào hoàn chỉnh nữa.

Đáng sợ, tuyệt đối đáng sợ!! Quả không hổ danh là tuyệt học Thiên giới cao cấp. Chỉ một chiêu đã đánh kẻ địch tan xương nát thịt , chết không còn gì để chết nữa.

Dương Kiệt không tự chủ nuốt mạnh miếng nước bọt vào cổ họng .

“ Tiểu Lâm ~~~!!” Từ trong cơn kinh ngạc hoàn hồn trở lại, nhanh chóng lết cái thân xác trọng thương của mình bò tới bên cạnh Xích Tiểu Lâm vẫn còn nằm chết ngất ở gần đó, ôm lấy Xích Tiểu Lâm vào lòng, cơ thể run lên cầm cập.

Tình trạng của Xích Tiểu Lâm vô cùng tệ hại, xương cốt trong người đã gần như gãy vụn ra hết, khuôn mặt không có tý huyết sắc, thở ra nhiều hít vào ít, chắc không chịu đựng được bao lâu nữa đâu.

“ Chủ nhân, để thuộc hạ thử xem.” Kiều Phong từ phía xa chạy tới bên cạnh Dương Kiệt , lên tiếng nói.

“ Vậy làm phiền Phong ca nhé.” Dương Kiệt vội vã giao Xích Tiểu Lâm sang cho Kiều Phong.

Kiều Phong đỡ lấy Xích Tiểu Lâm, bàn tay áp thẳng vào đan điền, ngay lập tức vô số tia khí có dạng con rồng màu vàng khí liên tục xuất hiện truyền thẳng vào cơ thể của Xích Tiểu Lâm.

Roẹt ~~~! Roẹt ~~~! Roẹt ~~~! ….

Kiều Phong không tiếc chân nguyên của bản thân liên tục truyền thẳng vào cơ thể của Xích Tiểu Lâm để điều trị, chỉ trong chốc lát, trên trán Kiều Phong đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi, sắc mặt ngày càng tái mét.

Ư …

Mí mắt của Xích Tiểu Lâm từ từ mở ra, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch không có tý huyết sắc phát hiện mình đang nằm trong lòng của một người đàn ông trung niên xa lạ, khẽ giật mình kinh hãi, nhưng phát hiện Dương Kiệt vẫn đang mang theo vẻ mặt quan tâm lo lắng ở bên cạnh, mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cố gắng dốc hết sức lực nói: “ Dương … Dương đại ca …”

Nhìn thấy Xích Tiểu Lâm đã tỉnh lại, Dương Kiệt vui mừng khôn xiết: “ Đừng, đừng lên tiếng, hãy nằm yên đó để Phong ca điều trị.”

Phong ca? Chắc là người đàn ông trung niên xa lạ này.

Xích Tiểu Lâm nghe lời nằm yên ở đó để Kiều Phong tiếp tục điều trị. Lại qua được khoảng năm phút, Kiều Phong đã thu lại bàn tay của mình, thở sâu một cái, xem ra lúc nãy đã tiêu tốn quá nhiều chân nguyên trong người.

“ Phong ca, tình trạng của Tiểu Lâm …” Dương Kiệt thấp thỏm không yên hỏi.

Kiều Phong khẽ díu mày suy nghĩ một hồi, lắc đầu thở dài nói: “ xương cốt toàn thân của vị huynh đệ đã hoàn toàn gãy vụn hết, nội tạng cũng tan nát không còn một mảnh nguyên vẹn, tuy truyền chân nguyên vào người có thể cầm chừng không để bị ác hóa, nhưng thuộc hạ cũng chỉ có thể giữ lấy mạng của vị huynh đệ này một thời gian ngắn mà thôi.”

“ có nghĩa là …..” Dương Kiệt tựa như bị sét đánh thẳng vào đầu , trống rỗng không còn 1 thứ gì nữa , ngơ ngác như người mất hồn.

Quảng cáo
Trước /118 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Trai Phi Nhân Loại Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net