Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quỷ Kiến Sầu và Hách Liên Nam Sơn vội vàng thu thập hành lí li khai Thần Y Cốc, sản nghiệp mấy chục năm so với mấy trăm năm sinh mệnh, Quỷ Kiến Sầu hiển nhiên là sinh mệnh càng khiến cho Quỷ Kiến Sầu càng thêm điên cuồng. Cái mà hai người bọn họ không biết đó là sau khi bọn họ rời đi không lâu, một bóng người liền xuất hiện trên không của Thần Y Cốc, đợi đến khi phát hiện cả tòa sơn cốc này trống không thì y không khỏi hừ lạnh một cái rồi đánh xuống một chưởng, cả tòa sơn cốc liền sụp xuống sâu tới mấy xích, nơi ở nguyên bổn của Quỷ Kiến Sầu và những độc trùng mà ông ta tốn vô số tâm huyết bị chưởng cương của kẻ đó đánh xuống áp thành tro bụi. Cả Thần Y Cốc cũng vì một chưởng này mà địa hình đại biến, kẻ này bực bối mắng chửi mấy câu: “Xem như là các ngươi may mắn.” sau đó liền quỷ dị biến mất trên bầu trời cảu Thần Y Cốc ….
Hai người li khai Thàn Y Cốc không lâu, Quỷ Kiến Sầu tìm lại những nha hoàn bỏ chạy lúc trước, rồi cấp cho mỗi người không ít ngân lượng, đợi bọn họ đi xa rồi thì Quỷ Kiến Sầu đột nhiên lấy từ trong lòng ra một viên dược hoàn và đưa lăn lên trên mặt của Hách Liên Nam Sơn.
“Ngươi muốn làm gì?!” Hách Liên Nam Sơn đại nộ, cứ nghỉ lão bất tử này giở trò gì nên liền chộp lấy tay của Quỷ Kiến Sầu.
Thả tay, hỗn đản, ngươi không muốn sống nữa hay sao!“ Quỷ Kiến Sầu đau đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ quát lên: “Đó là Dịch Dung Hoàn, chỉ cần lăn một ít đủ để khiến cho dung mạo của ngươi đại biến, chúng ta hiện tại là đào mệnh, tuy nhiên lão phu không nguyện ý như thế, nhưng, hắc hắc, muốn có được giá hồi báo cao thì cần phải mạo hiểm, lão phu tuy đã có niên kỉ lướn đến thế nhưng vẫn chưa sống đủ. Vì trăm năm thọ nguyên, ta cũng phải thử.”
“Chuyện này, chúng ta cần phải lặng lặng tiến hành, mang theo nhiều người chỉ có thể bại lộ hành tung, ta bất quản các ngươi đã trêu ghẹo phải ai, nhưng ta chỉ cần trăm năm thọ nguyên của ta mà thôi, trên đường đi ngươi phải nghe theo lời của ta, sau khi chúng ta dịch dung thì làm việc dễ dàng hơn rất nhiều, bằng vào khuôn mặt của ngươi thì những người nhận ra cũng không phải ít, như thế thì e là không thể đi đến kinh sư nổi nưa rồi, cũng đừng mong ẩn tàng.”
“Ngươi thử trước đi.” Hách Liên Nam Sơn tuy nhiên bị thuyết phục nhưng lòng hoài nghi cũng vẫn còn.
Quỷ Kiến Sầu giận dữ hừ lên một tiếng, rồi rút bàn tay lại, thuận thế lăn lên mặt, tiếp theo đó là một gương mặt khác ánh lên trên đôi mắt sững sờ đến há hốc miệng mồm của Hách Liên Nam Sơn, bộ mặt mới này trông chẳng khác gì một lão đầu sắp chết.
Quỷ Kiến Sầu lại lấy từ trong lòng ra một viên dược hoàn, lần này thì Hách Liên Nam Sơn cũng không cự tuyệt nữa, cứ mặc cho Quỷ Kiến Sầu lăn lên trên mặt, khong lâu sau thì Hách Liên Nam Sơn đã có một bộ mặt của một nông phu trung niên. Quỷ Kiến Sầu lại lấy một viên dược hoàn dịch dung cho Lãnh Nhược Sương, sau đó liền ôm lấy Lãnh Nhược Sương đi vào mọt tòa thành trấn mà thuê lấy một chiếc xe ngựa, sau đó đi đến một tòa thành lớn thì mua lấy một căn phòng và cư ngụ ở trong đó, rất ít khi đi ra ngoài. Mộ một ngày thì Quỷ Kiến Sầu cũng đều lấy kim châm ra mà thử trên người của Lãnh Nhược Sương rất lâu, nhưng mỗi một ngày trôi qua thì đôi mày của ông ta cau lại càng chặt.
Hách Liên Nam Sơn căn bổn không thể giúp đỡ được gì, chỉ biết nhìn lão thần y mõi ngày đều than ngắn thở dài, cặp mày càng cau càng chặt, không ngừng xem qua xem lại những quyển sách đã ố vàng.
Đầu tóc nguyên bổn đang có xu hướng chuyển sang màu đen của Quỷ Kiến Sầu chỉ trong vòn năm ngày đã lại biến thành bạc trắng trở lại, không những thế mà những sợi tóc trên đầu của ông ta cũng dần dần rụng xuống, da thịt nguyên bổn trơn láng cũng dần nhăn nhó trở lại, Hách Liên Nam Sơn dùng mục quang chấn kinh ngắm nhìn Quỷ Kiến Sầu dần dần suy lão, Hách Liên Nam Sơn đã thử ngăn cản ông ta một lần, nhưng sau này thì có chút hối hận, nếu mà không cứu được thì tiền đồ của mình không phải là bị hủy đi hay sao?
Còn may là lúc này Quỷ Kiến Sầu tựa hồ như đã nhập mà rồi, khi hách Liên Nam Sơn có ý ngăn cản thì Quỷ Kiến Sầu chẳng chút khách khí quát lên một chữ: “Cút!”
Quỷ Kiến Sầu đã quên đi nguyên bổn nhân vì tham lam thọ nguyên nên mới cứu trị cho người này, toàn bộ tâm thần của ông ta đều hao phí lên trên chuyện tìm ra phương pháp trị liệu ổn thỏa cho Lãnh Nhược Sương. Quỷ Kiến Sầu cơ hồ như dùng hết học thức cả đời của mình, từ các phương diện học thuyết về bệnh lí mà nghiên cứu phương pháp cứu trị.
Đầu tóc rụng xuống của Quỷ Kiến Sầu càng lúc càng nhiều, thân thể càng lúc càng khòm xuống, thậm chí so với trước khi Phong Vân Vô Kị giúp đỡ oongta dịch cân tẩy tủy thì còn già hơn, còn chật vật hơn.
Rồi dần dần, ngay cả Hách Liên Nam Sơn cung bắt đầu lo thế cho ông ta, nhưng Quỷ Kiến Sầu căn bổn đã nhập ma, không ngừng lẩm bẩm một mình, dù cho Hách Liên Nam Sơn có kêu la ầm ĩ bên tai hay lắc lắc thân thể của ông ta thì ông ta cũng không hề phản ứng, tựa hồ như đã quên mất bên cạnh bản thân còn có một người vậy. Trong căn phòng bỏ đầy các lọ các bình, trong không khí nồng nặc mùi thuốc, trên mặt đất thì quăng đầy khối vải, bên trên đó đều có những ngân châm dài ngắn bất nhất.
Cốc cốc ~~
Có một đêm, Hách Liên Nam Sơn đang nghỉ ngơi ở trong phòng, đột nhiên ở bên ngoài truyền lại nhưng tiếng gõ cửa, Hách Liên Nam Sơn bước ra mở cửa thì thấy người trước đây đi cùng Phong Vân Vô Kị ở tại quán trọ mà y đã từng thấy, dang ở trước cửa.
“A! Ngươi … ngươi là ….” Hách Liên Nam Sơn há to cái miệng ra, nhưng lời vừa nói ra tới miệng thì lại quên mất danh tự của người đó.
“Ta là Cổ Nguyệt Thiên, ngày đó người ở cùng ngươi là sư tổ của ta.” Cổ Nguyệt Thiên mĩm cười nói. Hách Liên Nam Sơn mở to cửa ra, mời Cổ Nguyệt Thiên vào bên trong, nhưng trong lòng lại cảm thấy kì quái, nhưng bản thân lại không nghỉ ra đó là chuyện gì.
“Ta tìm ra rồi, ta tìm ra biện pháp cứu chữa Lãnh Nhược Sương rồi ….” Trong phòng truyền ra một tiếng cười điên cuồng, Hách Liên Nam Sơn vừa kinh sau thì thì đại hỉ, la lớn lên: “Ông nói cài gì?!” Sau đó sải bước đi vào bên trong.
Cổ Nguyệt Thiên đứng ở ngay tại chỗ, trên mặt tựa hồ như lóe lên một chút thần sắc trì nghi, sau đó cũng đi theo vào bên trong. Ở trong phòng, Quỷ Kiến Sầu đầu tóc tán loạn, ở dưới chân có rơi rất nhiều ngân châm, nhưng trên thân thể của Lãnh Nhược Sương lại cắm càng nhiều hơn, những chiếc ngân châm cắm trên thân thể của Lãnh Nhược Sương sâu cạn bất nhất, mỗi mấy căn ngân châm ẩn ước hình thành một hình trạng đặc dị.
Cổ tay phải cảu Quỷ Kiến Sầu chảy máu như suối, hiển nhiên là vừa mới bị một vật sắc bén cắt qua. Hách Liên Nam Sơn vừa nhìn thấy vết máu ở trên miệng của Lãnh Nhược Sương thì hiểu ngay ra lão thần y này vừa làm chuyện gì.
Loại thần y tựa như Quỷ Kiến Sầu thì cả đời thử qua vô số linh dược lẫn độc dược, huyết dịch trong nội thể về cơ bản cũng có thể tính là một dược khố khổng lồ.
Thần dung Quỷ Kiến Sầu rất là tiều tụy, trongtay của ông ta có càm một thanh đao sắc bén, Hách Liên Nam Sơn tiến vào thì ngay cả nhìn ông ta cũng cũng không thèm nhìn, chỉ là mau chóng rạch ra mấy chỗ trên thân thể của Lãnh Nhược Sương, sau đó đưa tay cầm láy những chiếc bình có nhốt những con trùng nhỏ quái dị mà xấu xí, rồi đặt đầu bình vào chỗ những vết thương đó, những con tiểu trùng này thuận theo đó mà tiến nhập vào trong nội thể của Lãnh Nhược Sương.
“Loại hồng hoang dị chủng này cơ hồ đã gần như diệt tuyệt, lão phu vô ý tìm thấy được hai con trong một đầm lầy lớn trong núi sâu, tinh tâm bồi dưỡng, như hiện nay mới có thể có được mấy chục con. Loại này thiên sinh đã có thể thôn phệ một vài loại độc bất lợi đối vơi con người, đó cũng là một loại tài liệu thượng hảo để làm một loại cổ bổn mệnh. Phối hợp với kim huyệt chi thuật, thêm vào đó là huyết dịch uẩn hàm vô số linh dược của lão phu làm vật dẫn, chuyện đưa loại cổ này du tẩu tứ xứ để thôn phệ loại độc dược quái dị này, đó cũng là phương pháp tốt nhất mà ta có thể nghỉ ra, hy vọng là có hiệu quả.” Quỷ Kiến Sầu cơ hồ như lẩm bẩm nói.
Chỉ là nhìn lướt qua những con trùng màu máu quái dị một cái, dựa vào tính tình của Hách Liên Nam Sơn mà cũng không khỏi rét run trong lòng, vừa nghỉ tới chuyện những con trùng này du tẩu tứ xứ trong thân thể, thì cả thân thẻ lại run lên bần bật, hạ ý thức thối lui vài bước.
Chi chi!!
Những tiếng trùng kêu từ trong thân thể của Lãnh Nhược Sương vang lên, sau đó là từng làn từng làn khói xanh từ trong các huyệt trên thân thể của y bay ra, mang theo một mùi vị rất là khó ngửi.
Hống!~~
Một tiếng gầm như tiengd gào thét của một con hồng hoang mãnh thú từ trong nội thể của Lãnh Nhược Sương truyền ra, tiếp đó là một cổ ba âm vô hình lấy Lãnh Nhược Sương làm trung tâm lan truyền ra khắp tứ phía, những nơi đi qua đều khiến cho những bình lọ ở phía dưới vỡ tung, Quỷ Kiến Sầu giơ tay ra đỡ nhưng chỉ rên lên một tiếng rồi bị một cổ lực đạo vô hình chấn bay đập vào vách tường, ngẩng đầu lên trên trờ mà hộc ra một ngụm máu, sau đó thì hôn mê ….