Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không ngờ ngươi ….” Đệ tứ thiên ma vương trừng to con mắt ra, tựa hồ không giám tin tưởng vào mắt mình, chỉ ma hóa nho nhỏ một cái, không ngơg lại có thể khiến cho một kẻ nhân loại sau khi am hóa lại có cặp cánh ác ma mà chỉ có ở những cao cấp yêu ma.
Bồng! Phong Vân Vô Kị sau khi dị biến quất đuôi một cái, nhất cử đâm xuyên trán của đệ tứ thiên ma vương mà chui ra tận phía sau đầu của hắn ta.
Đầu của đệ tứ thiên ma vương bị đâm xuyên, khóe miệnh lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhưng lúc này Phong Vân Vô Kị sau khí ma hóa liền đại trướng ma khí toàn thân, chiếc đuôi dài mang theo đệ tứ thiên ma vương nạng nề đập xuống dưới. Lần này hai người lại hóa thành một đạo lưu tinh màu đen, nặng nề đâm sầm vào mặt đất, chớp mắt đã chui sâu vào trong lòng đất, chỉ lưu lại một cái động huyệt mà từ trong đó khí tức nóng bỏng không ngừng tỏa ra.
Chân Ma Bất Diệt Thể của đệ tứ thiên ma vương cường hãn vượt xa dự liệu của Phong Vân Vô Kị, dù là bị đâm xuyên đầu mà vẫn chưa chết, nhưng lực lượng mà Phong Vân Vô Kị phát xuất sau khi ma hóa lại vượt xa tưởng tượng của đệ tứ thiên ma vương, ở cái vị diện này, không biết là tại sao lại không có lực bài xích của thế giới, ma công ma thể của Phong Vân Vô Kị đã được phát huy toàn lực, những chiếc vuốt vừa dài lại vừa sắc không ngừng công kích vào thân thể của đệ tứ thiên ma vương, liên tục đâm xuyên thân thể của hắn ta. Bị ma khí của đệ tứ thiên ma vương câu động, Phong Vân Vô Kị sau khi dị biến thì thực lực thuấn gian bạo tăng, bổn lai Phong Vân Vô Kị đã từng dùng Hấp Tinh Đại Pháp để hấp thu chân khí của nhiều con yêu thú và ma tộc, những chân khí này chuyển hóa thành kiếm nguyên rất ítm phần còn lại thì còn tồn tại trong nội thể, Phong Vân Vô Kị vô pháp sử dụng hoàn toàn.
Âm lãnh, tàn bạo, khát máu, hàng loạt những ý thức âm ám xuất hiện trên khuôn mặt cảu Phong Vân Vô Kị, y xuất ra một quyền, nứm đấm mang theo ma khí cuồn cuộn chấn cho đệ tứ thiên ma vương chấn sâu xuống đất cả trăm trượng, sau đó lại tiếp tục lao xuống.
A! Đệ tứ thiên ma vương bị Phong Vân Vô Kị đánh đến mức điên lên, mắt thấy bản thân đang ở trong lòng đất, còn Phong Vân Vô Kị lại đang lao đến, chiếc đuôi quất ra một cái rồi đâm vào Phong Vân Vô Kị. Ở đầu bên kia, Phong Vân Vô Kị với bộ mặt tàn bạo cũng liền quất đuôi đón lấy.
Xuy!
Một tiếng cao vút vang lên, sau đó một tiếng rắc lại vang lên, chiếc đuôi của đệ tứ thiên ma vương trong lúc va chạm với chiếc đuôi của Phong Vân Vô Kị liêng bị kích toái, huyết dịch không ngừng tuôn ra. Một chốc sau, Phong Vân Vô Kị đã lao thẳng vào trong người của đệ tứ thiên ma vương, hai tay theo đó mà xé toạc lồng ngực của đệ tứ thiên ma vương ra.
Bùng!
Đệ tứ thiên ma vương chẳng có chút lực phản kháng, chẳng khác gì một viên đạn pháo xuyên phá mặt đất, rồi xạ tới không trung, đôi cánh sau lưng đã bị tàn phá bất kham.
Trong mắt trái của Phong Vân Vô Kị xuất hiện một phiến ngân bạch, ẩn ước có một vòng xoáy đang lưu động, mắt phải thì trở thành một phiến đen tuyền, mắt thấy đệ tứ thiên ma vương lại lao lên trên không trung, mụi chân của y liền dụng lực đạp một cái, cung xtheo đó mà lao ra khỏi mặt đất, lao thẳng về phía thân hình của đệ tứ thiên ma vương ….
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một điểm màu đen, phần hắc sắc đó tấn tốc khoách triển đến cả một nửa không trungm hóa thành ma khí đầy trời, bên trong đám ma khí đó đột nhiên lòi ra một cánh tay to lớn, to lớn đến mức đủ để nắm lấy thân thể của đệ tứ thiên ma vương vàn bên trong.
“Đệ tứ, ngươi chẳng khác gì đệ ngũ, đều quá khiến cho ta thất vingj, bổn tọa phi thường, phi thường thất vọng ….” Một thanh âm uy nghiêm từ bên trong hắc động đó truyền lại, đông thời Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy một cổ khí tức cực kì tàn bạo nhưng âm lãnh từ trong động huyệt đó truyền lại.
Đệ tứ thiên ma vương ngay cả việc phản kháng cũng không thể, liền bị cánh ta to lớn kia chụp lấy từ trong không trung, rồi từ từ kéo về sau.
Phong Vân Vô Kị cười lạnh một cái: “Muốn bỏ chạy, lưu mạng của đệ tứ thiên ma vượng lại đây.” Nói xong liền lao tới, nghênh đón cánh tay to lớn đó, Đệ Ngũ Kiếm Đảm dĩ nhiên là đã xuất thủ.
“Nhãi nhép ở đâu, ngay trước mặt bổn tọa mà cũng dám ngông cuồng!” Dứt lời, bàn tay to lớn kia đang rút về thì đột nhiên quất ra bên ngoài một cái, Phong Vân Vô Kị rên lên một tiếng, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã có một cổ cự lực vô hình kích bay ra xa, một tiếng oanh vang lên, rồi nặng nề đập vào trong lòng đất.
Phong Vân Vô Kị tựa hồ như chẳng hề biết đau, vừa mới bị chấn bay xuống dưới đất, liền lao thẳng lên trên, bên trong mắt trái bừng sáng ngân quang, chiếc bàn tay to lớn dần trở nên mơ hồ trước mắt Phong Vân Vô Kị, chỉ chớp mắt thời gian thì cả thế giới đột nhiên biến đổi sắc màu, chỉ có hai màu trắng đen, trong mắt cảu Phong Vân Vô Kị thì bàn tay đó đột nhiên biến thành vô số kén tia đan xen mà tổ thành, một tia một lũ tơ tuyến nối giữa chiếc bàn tay đó với một nơi khác trong không trung, mà dầu đó cũng đích xác là biến mất trong hư không, tự nhiên là đã liên nhập vào một cái vị diện khác.
“Còn muốn tìm chết nữa hay sao? Cách biệt giữa ngươi và bổn tọa chẳng khác gì cách biệt giữa trời và đất, đệ tứ thiên ma vương thì bổn tọa chắc chắn phải mang đi rồi, nhiệm vụ của Thánh Điện giao vho thì ngươi cũng đã hoàn thành rồi, cũng nên mãn ý chứ, nhân loại.” Gã cao thủ cường hãn đó lạnh lùng nói.
Phong Vân Vô Kị lẳng lặng không nói, thân hình loáng lên, biến mất trong cơn gió, tới khi xuất hiện một lần nữa thì đã xuất hiện bên trong đám ma khí dày đặc, trường kiếm trong tay trảm ra với tốc độ nhanh như chớp giật.
Sẹt oành!
Liên tiếp mấy thanh âm tơ tuyến bị đứt vang lên, bên trong hắc động truyền lại một thanh âm vừa kinh vừa giận: “Ngươi! ….”
Chiếc bàn tay to lớn cùng với đệ tứ thiên ma vương từ trên không trung rớt xuống, khí tức của đệ tứ thiên ma vương rất là hư nhược, cười thảm: “Ngươi giết không được ta, ta có Chân Ma Bất Diệt Thể ….”
“Muốn giết ngươi tịnh không nhát định là phải phá Chân Ma Bất Diệt Thể của ngươi!” Thanh âm của Phong Vân Vô Kị trông chẳng khác gì từ băng điêu vang lên, một cánh tay đưa ra, trong lòng thầm nói: “Hấp Tinh Đại Pháp.”
Ma khí trong nội thể của đệ tứ thiên ma vương hung dũng tiến nhập vào trong thể nội của Phong Vân Vô Kị, tay trái của y phất ra một cái, thì cái bàn tay tơ lớn do tinh túy của ma khí hóa thành liền tiến nhập vào bên trong tay của Phong Vân Vô Kị, rồi tấn tốc tiêu dung và hóa thành một đạo ma nguyên tiến nhập vào trong thể nội của y.
A! Đầu tóc dài cảu Phong Vân Vô Kị tung bay trong gió, ma khí trên thân thể hung dũng, vừa rồi sở dĩ y đối với bàn tay cường đại như thế mà vẫn động thủ, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là -- sau khi ma hóa, y hành sự theo bổn năng mà thôi, đệ tứ thiên ma vương trong mắt của Phong Vân Vô Kị chỉ à một nguồn lương thực ngon lành, lí nào lại có thể dễ dàng bỏ qua.
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn sang đệ tứ thiên ma vương thấy y dang kinh khủng nhìn bản thân, Đệ Ngũ Kiếm Đảm tà tà dương lên ….
Một chiếc đầu của một con ác mà đang trừng to mắt ra liền bay ra xa, ở chiếc cổ vừa đứt rời ra liền phun máu ra xối xả, sau đó thì tấn tốc khô úa.
Bất cứ bất diệt thể nào, nếu như đầu bị đứt rồi, cũng chắc chắn là chết ….
Từng giọt từng giọt máu đen từ trên Đệ Ngũ Kiếm Đảm nhỏ xuống, không gian ở sau lưng thân thể của Phong Vân Vô Kị -- xuất hiện một khe nứt không gian rồi dần dần khoách triển ra, một căọ mắt cuồng bạo lộ ra, khi nhìn thấy thi thể bên tren mặt đất thì tựa hò như sững sờ một lát, sau đó khe nứt không gian liêng hợp lại, vô thanh vô tức ….
Xoay người lại, Phong Vân Vô Kị chầm chậm hướng về phương hướng của chiến trường mà đi, ma khí trên thân thẻ cũng nhạt đi một phần, ngân sắc trong mắt trái cũng dần ảm đạm đi, mỗi một bước đạp ra, mặt đất liền lưu lại một dấu chân khá sâu, dấu chân đó từ sâu chuyển sang mờ nhạt, sau mười bước thì Phong Vân Vô Kị dã khôi phục bộ dạng nguyên bổn, mũi chân điểm xuống rồi nhẹ nhàng lao về phía chiến trường ….