Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại không gian hỗn độn bao quanh cung điện hoàng kim.
Sau vụ nổ kịch liệt, cơn lốc năng lượng dày đặc tràn ngập trong không gian do bốn Hắc Ám Quân Chủ dùng thần lực mở ra này. Sương mù cuồn cuộn từ chỗ hai tên Hắc Ám Chi Nô nổ tung tản ra khắp nơi, bao trùm tất cả vào bên trong.
- Khục khục!
Cách cung điện hoàng kim đổ nát không xa, Ám Cát Cổ Đức không ngừng ho lên sặc sụa. Mỗi lần ho trong miệng hắn đều phun ra rất nhiều máu đen, nhưng gương mặt lại dần dần trở nên hồng hào, cặp mắt cũng càng lúc càng sáng. Năng lượng xâm nhập vào trong cơ thể đã bị hắn dùng phương thức này bài xích ra ngoài.
“Hai tên Hắc Ám Chi Nô tự nổ hẳn là đủ để giết chết hắn… Dù sao hắn có lợi hại đến mấy thì vẫn là một con người, còn không sở hữu thần lực.” - Ám Cát Cổ Đức không thèm để ý đến thương thế trên người, chỉ nhìn chằm chằm về phía tây nơi khói bụi dày đặc nhất, trong lòng ngẫm nghĩ. Mặc dù rất hi vọng Kiếm Thần sẽ chết tại đây, nhưng Ám Cát Cổ Đức vẫn có một chút cảm giác, Kiếm Thần dường như rất có khả năng vẫn chưa chết.
Tại bốn góc của không gian mờ mịt này, Ám Cát Cổ Đức rõ ràng cảm nhận được những ánh mắt cường đại khác cũng đang nhìn về trung tâm vụ nổ kia, đó là các Hắc Ám Quân Chủ ẩn thân phía sau những cây cột màu vàng tối đang dò xét sự sống chết của Kiếm Thần.
Hắc Ám Chi Nô là thứ mà Hư Vô Chi Quân dùng thần lực của Chủ Thần chế tạo nên. Trong chiến tranh kéo dài vô số năm tại hư không, trước giờ bọn chúng đều là pháp bảo để đối phó với thiên sứ cao cấp của Thiên Đường. Nếu như bị hắc ám thần lực ô nhiễm, cho dù mạnh như Sí thiên sứ cũng sẽ cảm thấy rất vướng tay vướng chân, vô cùng e ngại.
Vụ nổ của Hắc Ám Chi Nô khiến cho không gian này tràn đầy thần lực cuồng bạo. Dưới thần lực quấy nhiễu, ngay cả mạnh như Hắc Ám Quân Chủ cũng không thể nào dò xét được rõ ràng, Thái Cổ Kiếm Thần tại trung tâm vụ nổ rốt cuộc là sống hay chết.
“Vù!”
Tiếng gió lướt qua khiến cho không gian mờ mịt này trở nên thoáng đãng hơn. Ở cuối tầm mắt của Ám Cát Cổ Đức, Phong Vân Vô Kỵ hơi khom người, tóc dài xõa xuống, dưới người che chở cho Phượng Phi mặc y phục màu đỏ. Ngay khi sương mù do hắc ám thần lực hóa thành tản đi, Phong Vân Vô Kỵ cũng từ từ đứng dậy.
“Sao lại như vậy?” - Ám Cát Cổ Đức tâm thần chấn động, không thể tin được vào mắt của mình. Trong vụ nổ của thần lực như vậy, Phong Vân Vô Kỵ thậm chí ngay cả áo quần trên người cũng không vỡ nát.
- Hừ!
Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, đồng thời buông tay ra. Trong khuỷu tay, Phượng Phi sắc mặt hơi đỏ ửng vội vàng đứng thẳng người, đồng thời mượn cơ hội vuốt nhẹ hai lọn tóc rối bời cúi đầu xuống, cánh tay che khuất ánh mắt của mọi người.
- Bất ngờ lắm sao?
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng, trong mắt lóe lên thần quang, hai tròng mắt như nửa đêm nhìn vào trên người Ám Cát Cổ Đức. Ánh mắt tuy vô hình nhưng lại sinh ra một áp lực cực lớn đối với Ám Cát Cổ Đức.
Đôi môi khẽ mở ra, Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói:
- Ám Cát Cổ Đức, muốn giao đấu với ta sao? Hoặc là ngươi có thể kêu bốn tên Hắc Ám Quân Chủ khác ra đây.
Khi nói những lời này, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lần lượt quét qua bốn góc không gian mờ mịt này, nơi ánh mắt hắn dừng lại chính là chỗ bốn tên Hắc Ám Quân Chủ đang ẩn nấp.
Trong bóng tối vang lên những tiếng thì thầm thật thấp, sau đó toàn bộ không gian đóng kín bỗng xuất hiện vô số vết nứt sáng ngời. Trong tiếng nổ lớn, không gian hoàn toàn sụp đổ, chung quanh liên tục biến ảo. Đợi khi tất cả dừng lại, Phong Vân Vô Kỵ và Phượng Phi đột nhiên lại xuất hiện ở Ma Giới thứ nhất, dưới chân là mặt đất dày, nơi xa từng ngọn núi đen của Ma Giới gần như nối liền trời đất liên miên không dứt.
Bốn cây cột to lớn màu vàng tối chẳng biết từ lúc nào đã biến mất không tung tích, cùng với nó còn có bốn tên Hắc Ám Quân Chủ kia.
- Sau này chỗ nào có ngươi, Ám Cát Cổ Đức ta nhất định sẽ tránh lui chín mươi dặm.
Bốn tên Hắc Ám Quân Chủ bất ngờ thối lui, Ám Cát Cổ Đức tự nhận không thể đối phó được với Phong Vân Vô Kỵ còn không biết ẩn giấu bao nhiêu sát chiêu, trong lòng liền nảy sinh ý định rút lui. Sau khi vội vã ném lại những lời này, hắn liền nhún chân một cái, nhanh chóng lui vào trong hư không sau người, được mấy trượng lại phá vỡ vách chắn không gian, chui vào trong không gian mênh mông biến mất không thấy.
Đợi bốn tên Hắc Ám Quân Chủ và Ám Cát Cổ Đức rút lui, Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn ngưng tụ khí tức, vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng mới thở phào một hơi. Lòng bàn tay phải nãy giờ vẫn nắm chặt chậm rãi giãn ra, năm vệt máu đen theo kẽ tay chảy xuống. Trong bàn tay phải mở ra kia là một Thế Giới ảm đạm không ánh sáng gần như rạn nứt.
Trong Thế Giới hơi thu hẹp lại, Tổ Loan và Tổ Ly kiệt sức nằm trên đất. Chung quanh bọn chúng, sông núi trong Thế Giới trở nên rời rạc và tan vỡ, mà quy tắc hệ thống tạo thành Thế Giới càng vô cùng hỗn loạn.
Ám Cát Cổ Đức chỉ biết là Thái Cổ Kiếm Thần có một lĩnh vực công kích sắc bén là Kiếm chi lĩnh vực, nhưng lại không biết Phong Vân Vô Kỵ ngoại trừ nó còn có một năng lực khác, đó chính là Thế Giới.
Tại khoảnh khắc hai tên Hắc Ám Chi Nô tự nổ, Phong Vân Vô Kỵ nhanh như chớp tạo ra Thế Giới, cuốn hai tên Hắc Ám Chi Nô vào bên trong, đồng thời kiếm nguyên mênh mông trong cơ thể tỏa ra bao bọc lấy Phượng Phi.
Hắc Ám Chi Nô chỉ thuần túy do thần lực cấu tạo thành, không có ý thức, đương nhiên cũng không biết sống chết. Dùng sinh mạng làm cái giá, uy lực do hai tên Hắc Ám Chi Nô tự nổ phát ra ngay cả Thế Giới cũng không thể chống đỡ được.
Đối mặt với công kích của thần lực, hệ thống quy tắc cấu tạo nên Thế Giới trong nháy mắt vỡ tan. Chỉ vỏn vẹn dư âm của thần lực cũng đã đủ hủy diệt toàn bộ yêu ma. Nếu không phải Phong Vân Vô Kỵ đã cuốn hai tên Hắc Ám Chi Nô vào trong Thế Giới, ngay cả với năng lực của hắn cũng không thể nào hoàn toàn chống lại thần lực hủy diệt mãnh liệt như vậy mà không bị thương.
- Ngươi làm sao vậy?
Nhìn thấy máu từ lòng bàn tay Phong Vân Vô Kỵ chảy ra, Phượng Phi giật mình kêu lên.
- Không sao.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói, đồng thời rụt tay phải vào trong tay áo. Vết thương này là do Thế Giới bị tan vỡ dẫn đến năng lượng cắn trả lại.
Bốn phía đều yên tĩnh. Sau khi Hắc Ám Quân Chủ và Ám Cát Cổ Đức chạy đi, khu vực trống trải này chỉ còn lại hai người Phượng Phi và Phong Vân Vô Kỵ, nhất thời hai người đều không biết nên nói gì, không khí hơi ngưng trệ lại. Ngay lúc này, cách chỗ hai người nơi đặt chân chưa đến trăm trượng…
“Ầm ầm!”
Mặt đất rung chuyển kịch liệt, từng luồng sóng chấn động từ dưới đất truyền đến. Trong ánh mắt chăm chú của Phượng Phi, ma khí cuồn cuộn như thủy triều bỗng từ trong những lỗ hổng dưới đất tràn ra. Trong ma khí màu đen kia, hai chiếc sừng to lớn chậm rãi xuyên phá tầng đất từ bên dưới nhô lên. Chỉ là hai chiếc sừng này đã to hơn nhiều so với vòng eo của Phượng Phi.
- Ha ha ha…
Ma vật bên dưới đất còn chưa hoàn toàn hiện thân, một trận cười ngông cuồng đã từ dưới đất vang lên, khiến cho không khí dao động không dứt.
“Rắc rắc!”
Tiếng rạn nứt to lớn tràn ngập trời đất. Từ bầu trời nhìn xuống, nơi hai chiếc sừng to lớn kia xuyên phá tầng đất, những vết nứt to lớn như mạng nhện không ngừng lan về bốn phương tám hướng. Bên dưới vết nứt dưới không biết sâu bao nhiêu, ma thân khổng lồ của chủ nhân Sát Lục mang theo ma khí ngợp trời từ dưới đất nhô lên. Ma khí chung quanh không ngừng sôi trào.
“Ầm!”
Đệ Nhất phân thần hóa thân thành chủ nhân Sát Lục, từ không gian Ma Đế Hoàng xuyên qua tầng tầng không gian chạy thẳng tới chỗ Đệ Tam phân thần. Bàn chân to lớn nhấc lên, liền từ trong tầng nham thạch bước ra, đạp lên trên tầng đất gần đó. Ngay lúc thân thể của Đệ Nhất phân thần hoàn toàn từ bên dưới tầng đất vươn ra, từng dòng nham thạch nóng bỏng đỏ rực cũng dâng lên tại trung tâm vết nứt, cuộn trào chảy xuôi theo những vết nứt như mạng nhện. Dưới nham thạch đỏ rực và khói dày làm nổi bật, hình tượng của chủ nhân Sát Lục càng tỏ ra dữ tợn và cường đại, đứng trên dòng nham thạch giống như một thần linh ngày tận thế.
- Phong Vân Vô Kỵ để mạng lại đi!
Đệ Nhất phân thần gầm lên một tiếng, hung ác nhìn chằm chằm vào Đệ Tam phân thần cách đó không xa, nhưng đồng thời lại dùng ma thức nói với Đệ Tam phân thần: “Ma Đế Hoàng không có ở vương triều. Ta đã làm gỏi hết đám thủ hạ kia của hắn. Hà hà, bây giờ ta xuất hiện ở đây, chắc là hắn sẽ cảm ứng được khí tức của ta, chuẩn bị tới tìm ta. Ừm, đây chính là Phượng Phi sao? Chậc, rất tốt, quả nhiên là một mỹ nhân gây hại. Bây giờ ngươi định làm thế nào đây?”
- Muốn đánh thì đánh đi!
Đệ Tam phân thần hờ hững nói, trong lòng hiểu rõ dự định của Đệ Nhất phân thần, có lẽ là hắn muốn mượn cơ hội này để làm rõ quan hệ với mình. Hiện giờ cường giả Ma Giới xuất hiện càng lúc càng nhiều, Ma Giới tuy dùng võ lực làm chủ, nhưng cũng không phải tất cả đều ngu ngốc. Trong quá trình nguyên thần phân ba còn để lại không ít sơ hở, mà bây giờ chính là lúc nên bù đắp những sơ hở này.
“Phượng Phi ta sẽ mang đi. Ma Giới ẩn tàng mấy trăm triệu năm, lần này lại mượn Phượng Phi để phát động âm mưu, người đến không thiện, người thiện thì không đến. Ta cần phải trở về Thái Cổ xem tình huống một chút. Trước đây không lâu Trì Thương dùng Xích Tiêu kiếm báo hiệu, ta cảm ứng được Bổn Tôn đã trở về Thái Cổ, hẳn là không có gì đáng ngại. Bây giờ người nguy hiểm nhất lại là ngươi.” - Đệ Tam phân thần dùng thần thức trả lời, đồng thời ngoài miệng lạnh nhạt kêu lên một tiếng:
- Tiếp chiêu!
Dứt lời lập tức đánh ra một chiêu rất dứt khoát. Đầy trời tiếng kiếm ngân vang, một thanh kiếm hình lấp lánh chói mắt bỗng nhiên xuất hiện, tung hoành ngang dọc, bao trùm lấy thân hình Đệ Tam phân thần, như nước lũ bắn về phía Đệ Nhất phân thần.
- Hừ, muốn đánh thì đánh!
Đệ Nhất phân thần quát lớn một tiếng, cũng đánh ra một chưởng. Thủy triều ma khí cuồn cuộn tràn về hướng kiếm khí ngập trời kia. Hai luồng kình khí hùng hậu một đen một trắng va chạm vào nhau, sóng khí công kích phát ra những tiếng nổ vang. Giữa hai người, một vết nứt không gian chia hư không ra làm hai nửa. Trong tiếng vang lớn, từng phiến không gian vỡ vụn lộ ra những mảng tối hư vô.
Ngay lúc này, Đệ Tam phân thần bỗng giơ tay phải lên cao quá đỉnh đầu. Hư không trong phạm vi ngàn trượng đột nhiên ổn định lại. Tại bốn phương, những nếp gấp không gian nhàn nhạt chợt lóe lên, sau đó tất cả tiếng vang đều biến mất. Đây chính là “cấm chế hư không”.
Tại phía tây Ma Giới, đám người Ma Đế Hoàng liên tục lui ra mấy vạn dặm, cách xa cánh cổng truyền tống từ Ma Giới thông đến Đao vực mới ngừng lại.
- Chí Tôn của Thái Cổ cuối cùng đã xuất hiện lần nữa…
Ma Đế Hoàng từ xa xa nhìn về hướng cánh cổng truyền tống thông đến Đao vực, sắc mặt không ngừng biến đổi. Quanh người hắn, đám trọng thần của vương triều cũng kinh hãi không thôi.
Loại nhân vật cấp bậc như bốn đại Chí Tôn, một khi hợp sức hoàn toàn có thể càn quét toàn bộ Ma Giới, ngay cả Hắc Ám Quân Chủ cũng không thể nào chống lại được. Người duy nhất có thể kiềm chế Chí Tôn của Thái Cổ cũng chỉ có Chủ Thần chí cao vô thượng ở dưới dưới vực sâu.
- Kha Nhĩ Tư, ngươi đi dò xét một chút, xem thử Hắc Ám viễn chinh quân lẻn vào Thái Cổ có ai trở lại hay không?
Dường như nhớ ra điều gì, Ma Đế Hoàng đột nhiên xoay người nói với một tên yêu ma mắt tím bên sườn mọc hai cánh.
- Vâng thưa bệ hạ!
Tên yêu ma gọi là Kha Nhĩ Tư kia quỳ một gối xuống đáp lời, sau đó xoay người lại định rời đi.
- Không cần đâu!
Ngay lúc này, sau người Ma Đế Hoàng, người thần bí vẫn luôn che giấu khuôn mặt bên dưới áo bào đen kia bỗng lên tiếng:
- Chí Tôn đã xuất hiện, vậy thì tất cả tướng lĩnh của Hắc Ám viễn chinh lẻn vào Thái Cổ hẳn là phải chết.
“Bồng!”
Áo bào đế vương màu đen cuốn lên, làm nổi lên một cơn gió nhẹ. Mái tóc dài của Ma Đế Hoàng tung bay, cặp mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người thần bí mặc áo bào đen. Đám yêu ma sau người còn chưa thấy rõ, hai cánh tay của Ma Đế Hoàng đã bấm vào trên vai người áo đen, nhấc hắn lên.
- Ngươi hãy lặp lại lần nữa!
Ma Đế Hoàng uy nghiêm nói, sát khí trong mắt tỏa ra bốn phía.
- Chí Tôn xuất hiện, tất cả cao thủ của chúng ta lẻn vào Thái Cổ chắc là đã bị tiêu diệt rồi.
Người áo đen thần bí bình tĩnh nhìn Ma Đế Hoàng, tâm tình không hề dao động:
- Ta đã sớm nói với ngài, kết cục của những kẻ đó hẳn là phải chết. Nếu chỉ vỏn vẹn mấy vạn cao thủ cấp Thiên Ma Thần mà có thể diệt được Thái Cổ, vậy Thái Cổ cũng sẽ không tồn tại đến bây giờ.
- Hừ, trẫm chẳng có hứng thú gì đối với những kẻ đó, có chết nhiều hơn nữa cũng sẽ tuyệt đối không nhíu mày. Điều trẫm muốn biết là hành động lần này rốt cuộc thành công hay thất bại?
Ma Đế Hoàng lạnh lùng nói:
- Nếu như bọn chúng bị tiêu diệt hết, không ai từ Thái Cổ trở về, trẫm làm sao biết được kết quả chiến đấu tại Thái Cổ như thế nào? Không phải lại giống như trước kia, tất cả đều chỉ có thể suy đoán sao? Người vừa rồi ở phía trước cánh cổng truyền tống có thể Thái Cổ Chí Tôn, nhưng cũng không đảm bảo là không xuất hiện những biến số khác. Không có chứng cứ xác thực, ta làm sao có thể bẩm báo với Hư Vô Chi Quân và Hắc Ám Chủ Thần? Thám tử của Ma Giới nói rằng Hiên Viên đã qua đời, nhưng nhiều năm như vậy cũng không cách nào xác nhận. Không có chứng cứ xác thực, thiếu đi sự trợ giúp của Chủ Thần, ma tộc chúng ta vĩnh viễn không thể công chiếm Thái Cổ được.
- Bệ hạ cứ yên tâm. Tuy ta không biết kết quả cuộc chiến ở bốn nơi còn lại như thế nào, nhưng kết quả của quân viễn chinh xâm nhập vào Thánh điện thì ta lại biết.
Người áo đen nói:
- Người xuất hiện ở Đao vực nhất định là Bạch Hổ Chí Tôn đã ngủ say trăm triệu năm dưới lòng đất Thánh điện, không thể nghi ngờ được. Nếu như hắn đã xuất hiện ở Đao vực, vậy cũng chứng minh bố cục của chúng ta lần này đã thành công. Cho mấy vạn cường giả cấp Thiên Ma Thần xâm nhập vào Thái Cổ, bệ hạ sẽ không hy vọng bọn chúng có thể giết chết bốn đại Chí Tôn của Thái Cổ chứ?
Ma Đế Hoàng nghe vậy chân mày cuối cùng giãn ra, hai tay buông lỏng đặt người áo đen xuống.
- Xin Công Tôn tiên sinh thứ lỗi, trẫm vì quá quan tâm nên hơi nóng nảy, có chút thất lễ rồi!
Ma Đế Hoàng khom người nói:
- Trẫm dĩ nhiên sẽ không hi vọng chút lực lượng này có thể giết chết bốn đại Chí Tôn của Thái Cổ. Có điều, Công Tôn tiên sinh, ngài khẳng định bốn đại Chí Tôn ngủ say không thể bị cắt ngang chứ? Nếu như bọn chúng đã sớm tỉnh lại, lại ẩn nấp dưới lòng đất, không phải chúng ta đã thất bại rồi sao?
- Bệ hạ không cần lo lắng!
Người áo đen lạnh nhạt nói:
- Nếu như cả ta mà bệ hạ cũng không tin, lần này hoàn toàn không cần thiết phái binh đi rồi.
Dừng một chút, người áo đen tiếp tục nói:
- Tính theo thời gian, ít nhất còn phải gần trăm vạn năm nữa bốn đại Chí Tôn mới có thể từ trong ngủ say tỉnh lại. Đến lúc đó, chẳng những thương thế trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên khỏi hẳn, hơn nữa công lực còn sẽ cao hơn một bậc. Nhưng trong lúc này nếu bị bất kỳ sự quấy nhiễu nào, quá trình chữa thương sẽ bị cắt đứt, dù đã trải qua vô số năm cũng sẽ thất bại trong gang tấc. Tạm thời không bàn đến kết quả của mấy đội ngũ tấn công Chí Tôn ở nơi khác, chỉ bằng vào Chí Tôn của Thánh điện thức tỉnh trước thời hạn, trong cuộc chiến thần ma kế tiếp tộc ta đã có khả năng giành thắng lợi rất lớn. Như vậy xem như là chúng ta đã thành công rồi.
Ma Đế Hoàng trầm mặc một lúc, sau đó lộ ra vẻ tươi cười:
- Công Tôn tiên sinh, nếu không phải tộc ta có ngài, những năm gần đây vẫn luôn giúp bản tọa bày mưu tính kế, một tay sắp đặt Ẩn ma tộc xâm nhập vào Thái Cổ, lẻn vào Thánh điện, hành động lần này chỉ sợ khó có thể thành công được. Ngài yên tâm, bản tọa nhất định sẽ nói giúp ngài mấy câu trước mặt Hư Vô Chi Quân, không chừng sẽ có lợi ích rất lớn.
- Ha ha ha… Nhân tộc có câu là “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”. Tại Ma Giới ta, luận về thực lực ma nữ tộc là cực kỳ hèn mọn, không ngờ lại làm cho Chí Tôn của nhân tộc mê mẩn, lãnh lấy hậu quả hôm nay. Ba đại Chí Tôn hao hết tâm huyết, ngộ ra bí pháp ngủ say để trị liệu thương thế trên người, không ngờ lại bị một đứa trẻ nghe thấy, tìm được sơ hở chí mạng. Trăm triệu năm ngủ say chữa thương, hôm nay lại bị trẫm phá tan, thất bại trong gang tấc. Ha ha ha…
Nghĩ đến chỗ đắc ý, Ma Đế Hoàng không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn.
- Bệ hạ anh minh!
Đám đại thần của vương triều cũng cười to phụ họa.
“Ầm!”
Ngay lúc Ma Đế Hoàng đang cười sảng khoái, phương đông đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn long trời lở đất, một cột khí hai màu đen trắng bắn lên nơi chân trời. Tiếng cười chợt im bặt, tất cả đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đông, chỉ thấy trong cột khí đen trắng kia thấp thoáng có một ma thần to lớn từ nơi chân trời lộ ra nửa cái đầu.
- Chủ nhân Sát Lục!
Đám yêu ma đều là những kẻ sống hơn trăm triệu năm, vừa nhìn liền nhận ra thân phận của hình ảnh ma thần to lớn kia. Khí tức mạnh như vậy, sát ý đậm như thế, đầu đội trời trăng, chân đạp ngôi sao, uy thế đó cũng chỉ có chủ nhân Sát Lục mà các Hắc Ám Quân Chủ căm thù.
“Rắc rắc!”
Bàn tay của Ma Đế Hoàng bên dưới tay áo bào màu đen nắm chặt, phát ra tiếng xương cốt giòn giã, cặp mắt lạnh giá đột nhiên co lại:
- Không ngờ tên này cũng xuất hiện ở Ma Giới thứ nhất.
Đám yêu ma liền biến sắc. Trong lúc mọi người bàn tính ứng phó với Thái Cổ, lại bị chủ nhân Sát Lục này lén đến phá tan sào huyệt, vì chuyện này mà vẻ mặt bọn chúng đều trở nên âm trầm.
- Chủ nhân Sát Lục này không biết là đang chiến đấu với ai?
Người áo đen bên cạnh, cũng là con của Bạch Hổ Chí Tôn, Công Tôn Chỉ Thương đột nhiên nói.
Nghe được lời nói của Công Tôn Chỉ Thương, đám yêu ma không khỏi theo bản năng cảm nhận được một luồng khí tức khác.
- Là Thái Cổ Kiếm Thần!
Một tên yêu ma đột nhiên mở mắt kêu lên. Những yêu ma khác nghe thấy cũng mở mắt ra. Chỉ trong khoảnh khắc nhắm mắt lại để cảm nhận, mọi người bỗng cảm thấy trong biển ý thức có một luồng khí tức không gì không phá được. Tuy chỉ dùng ý thức cảm nhận một chút, nhưng toàn thân đều phát lạnh giống như bị một gáo nước từ đỉnh đầu dội xuống.
“Ầm!”
Sau khi mọi người cảm nhận được hai luồng khí tức kia không lâu, một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, sóng chấn động lan đến tận dưới chân. Ở cuối tầm mắt, hư không vặn vẹo một chút, sau đó toàn bộ khí tức kể cả hình ảnh của chủ nhân Sát Lục đều biến mất khỏi đầu đám yêu ma.
- Cấm chế hư không!
Ma Đế Hoàng vừa nhìn liền nhận ra tuyệt học mà Phong Vân Vô Kỵ thi triển, hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Một tên là chủ nhân Sát Lục, một tên là Thái Cổ Kiếm Thần, hai kẻ này đều là nhân vật nguy hiểm, ngay cả Hắc Ám Quân Chủ cũng không thu thập được bọn chúng. Không nghĩ tới hai tên này lại là như có cừu oán , chém giết lẫn nhau.
Bên cạnh Ma Đế Hoàng, một tên Thiên Ma Thần như có suy nghĩ nói:
- Trước đây không lâu, khi vương triều Trung Ương tấn công vương triều Ni Cổ Lạp Tư, vương triều ta đã kết minh với vương triều Ni Cổ Lạp Tư, trợ giúp bọn họ. Nhưng nửa đường lại đột nhiên xuất hiện một đội quân thuộc Thái Cổ. Theo như lời Ám Cát Cổ Đức đại nhân, người cầm đầu đội quân Thái Cổ kia chính là Thái Cổ Kiếm Thần. Mà đại đế của vương triều Trung Ương giống như đã có thù oán từ trước với Thái Cổ Kiếm Thần, vì vậy mới khiến cho Thái Cổ Kiếm Thần công kích. Nhưng hình như chưa từng nghe nói giữa chủ nhân Sát Lục và Kiếm Thần này có hiềm khích gì…
- Không có gì kỳ quái, bởi vì Trung Ương đại đế kia chính là chủ nhân Sát Lục.
- A!
Đám yêu ma nghe được đều kinh hãi.
- Tai mắt của trẫm ở khắp Ma Giới. Tên này dùng mũ giáp để che giấu khuôn mặt thật, nhưng hắn lại quên mất thứ mà hắn mặc trên người chính là Sát Lục chiến giáp… Trong số quân đoàn của vương triều Trung Ương có một quân đoàn Sát Lục, do những kẻ đi theo chủ nhân Sát Lục ngày xưa tạo thành. Những kẻ đó vốn chỉ đi theo chủ nhân Sát Lục mà thôi. Hôm nay hắn lại xông vào trong không gian vương triều ta, dùng chân thân Sát Lục giết chết đại quân của triều ta, đã làm bại lộ thân phận của hắn.
Ma Đế Hoàng vẻ mặt giận dữ nói:
- Hôm nay tạm thời bỏ qua, đợi sau khi kết thúc chuyện này sẽ tính đến hắn!
Dứt lời, Ma Đế Hoàng liền mở ra một thông đạo dẫn đến không gian vương triều, đi vào bên trong không hề quay đầu lại. Đám đại thần của vương triều cũng lần lượt bước vào, trở về không gian vương triều Ma Đế Hoàng.
Tại phía đông Ma Giới.
Bên trong cấm chế hư không, khí tức không hề lọt ra. Cho dù mạnh như Phong Vân Vô Kỵ, đối mặt với cấm chế hư không do cường giả đỉnh cao thi triển cũng rất khó dò xét được tin tức.
Bên trong không gian cấm chế, hai người đều triệt tiêu lực lượng, chỉ còn lại Phượng Phi lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn một người và một ma kỳ dị đứng chung với nhau, không nói lời nào.
“Hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?” - Phượng Phi trong lòng nghi hoặc không thôi. Mặc dù thoạt nhìn một người và một ma này không hề nhúc nhích, cũng không nói lời nào, nhưng với thực lực Thần cấp hậu kỳ của Phượng Phi, lại nhận ra được trong hư không có hai luồng ý thức cường đại dao động. Một người và một ma này rõ ràng là đang dùng ý thức trao đổi với nhau.
“Lần này Hắc Ám viễn chinh quân xuất hiện chính là một cột mốc. Từ nay về sau, có lẽ tầng tầng bí mật của Ma Giới sẽ lần lượt lộ ra, cũng sẽ có nhiều yêu ma đỉnh cao xuất hiện hơn.” – Đệ Tam phân thần nói: “Mặc dù chúng ta tại Thái Cổ đã dùng trận pháp để nghịch chuyển cửu tinh, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu. Khi cuộc chiến thần ma đến, tất cả tranh chấp trong nội bộ ma tộc đều sẽ biến mất, đến lúc đó ngươi sẽ phải ở cùng một đám yêu ma đỉnh cao. Mà sơ hở lưu lại trong quá trình phân thần có thể sẽ khiến cho bí mật của chúng ta tiết lộ, làm cho ngươi lâm vào nguy cơ bị tiêu diệt. Ba người chúng ta là một thể, một vinh thì tất cả đều vinh, một mất thì tất cả đều mất. Nếu bên phía ngươi xảy ra vấn đề, chúng ta kể cả Bổn Tôn e rằng đều chết không có chỗ chôn.”
“Ha ha ha… ngươi đừng quá lo lắng, với năng lực của ta làm sao có thể xảy ra chuyện này...” - Đệ Nhất phân thần tự đắc nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đệ Tam phân thần, tiếng cười cũng không thể kéo dài được nữa.
“Ta đã rất cẩn thận, bọn chúng hẳn sẽ không biết bí mật của chúng ta.”
“Từ bố cục lần này của ma tộc đã nhìn ra một điều, Ma Giới không hề thiếu kẻ trí.” - Đệ Tam phân thần trịnh trọng nói: “Ngươi quật khởi quá nhanh, hôm nay lại xây dựng vương triều Trung Ương, xem như đã bị cuốn vào tranh đoạt quyền lực tại Ma Giới, sẽ khiến cho những kẻ có lòng chú ý. Mà bản tính của ngươi lại không thích che giấu, luôn hóa thành hình người, có khuôn mặt giống ta như đúc…”
“Không thể nào!” - Đệ Nhất phân thần ngắt lời: “Ta tuy hóa thành hình người, khuôn mặt giống như ngươi, nhưng cũng không có bao nhiêu người biết. Những kẻ có thể tiết lộ bí mật đều bị ta giết chết cả rồi, hẳn là không đến nỗi bị người khác nhìn ra sơ hở.”
“Ngươi khẳng định tất cả yêu ma nhìn thấy mặt ngươi đều bị giết chết rồi à? Thế những yêu ma trong vương triều của ngươi thì sao?”
Trong đầu Đệ Nhất phân thần bỗng lướt qua khuôn mặt của Cổ Liệt Nhĩ, nhất thời trầm mặc. Kẻ này biết rất nhiều bí mật của hắn.
“Những yêu ma đó, mạng sống của bọn chúng đều nằm trong tay ta. Chỉ cần ta muốn, cả thân thể và linh hồn của bọn chúng đều sẽ bị diệt. Bọn chúng sẽ không dám phản bội ta.”
“Ngươi cần phải chú ý một chút đến cái tên Lộ Tây Pháp kia. Kẻ này thường xuyên đi tới đi lui, rất nhiều nơi đều có bóng dáng của hắn…” - Đệ Tam phân thần đột nhiên nói.
Đệ Nhất phân thần trong lòng khẽ run lên, hắn hiểu ý tứ của những lời này. Ma Giới còn có rất nhiều cao thủ, có khi bí mật của mình bị bọn họ khám phá ra mà bản thân không hề phát giác được. Dù sao gần đây hắn mới thành tựu chủ nhân Sát Lục, còn với công lực trước kia, vẫn kém quá xa so với loại cường giả như Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp.
Đệ Nhất phân thần trầm ngâm không nói gì, một hồi sau mới ngẩng đầu lên: “Ngươi yên tâm, ta sẽ bóp chết tất cả những thứ gây bất lợi đối với chúng ta. Cho dù bọn chúng nghi ngờ, chỉ cần không có bằng chứng cụ thể thì cũng không thể nào làm gì được ta. Hừ, nơi này là Ma Giới chứ không phải Thái Cổ, ở đây chỉ có nắm tay cứng, quả đấm lớn mới là đạo lý.”
“Chỉ mong là thế.” - Tuy nói như vậy, nhưng chân mày của Đệ Tam phân thần cũng không giãn ra: “Còn có một việc ta vẫn luôn không yên lòng.”
“Việc gì?” - Đệ Nhất phân thần ngạc nhiên hỏi.
“Bổn Tôn!”
Đệ Nhất phân thần trong lòng giật mình.
“Trong số ba người chúng ta, chỉ có Bổn Tôn là không thể suy đoán nhất. Ta lo là sơ hở này sẽ rơi vào trên người Bổn Tôn.”
Đệ Tam phân thần lại không biết, trong lúc vô tình hắn đã chạm đến một số điểm mấu chốt. Bổn Tôn đến đi không tung tích, mà lại không bao giờ che giấu khuôn mặt.
Một Bổn Tôn, một Kiếm Thần, hai khuôn mặt ngoại trừ tròng mắt thì giống nhau như đúc. Chuyện này lọt vào mắt kẻ có lòng, nhất định sẽ dẫn đến một chút liên tưởng. Mà cả hai khuôn mặt này đều đã có một người thấy qua, đó là nhị hoàng tử An Đức Liệt.
Có điều lúc này Đệ Tam phân thần vẫn không biết mà thôi.
“Tạm thời không quản nhiều như vậy, Bổn Tôn vẫn còn thì chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì… Nếu như sự thật bị tiết lộ, không thể ở lại Ma Giới được nữa thì ta sẽ trở về Thái Cổ. ‘Cô ả’ kia còn đang nhìn kìa, ngươi mau dẫn cô ta trở về Thái Cổ đi!” - Đệ Nhất phân thần chỉ vào Phượng Phi nói.
“Ừm.” - Đệ Tam phân thần gật đầu một cái, bàn tay phải trắng ngần đưa về phía Phượng Phi, đang định mang nàng rời đi, đột nhiên…
“Rắc rắc!”
Phía trên bỗng vang một tiếng lớn, từng vết nứt từ đỉnh đầu lan đến. Một lực lượng cường đại đến khó hình dung đánh vào trên vách chắn của không gian cấm chế. Biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ chấn động một chút, còn chưa kịp phản ứng thì cấm chế không gian đã bị phá tan.
“Ầm!”
Một luồng ánh sáng đen kịt từ đỉnh đầu chiếu xuống, trong nháy mắt chôn vùi thân hình Đệ Tam phân thần. Đệ Nhất phân thần còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Đệ Tam phân thần đã biến mất không biết tung tích.
- Vô Kỵ!
Sắc mặt Phượng Phi nhất thời trở nên tái nhợt, tay phải vẫn đang vươn ra trong hư không.
Sắc mặt Đệ Nhất phân thần cũng trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt không ngừng biến đổi. Người đến thực lực lại cường đại như thế, lại bắt Đệ Tam phân thần đi ngay trước mặt mình. Mà đáng sợ hơn là với thực lực của Đệ Tam phân thần lại không thể ngăn cản được lực lượng của đối phương.
- Mau rời khỏi nơi này, trở về Thái Cổ!
Đệ Nhất phân thần đột nhiên quát lên với Phượng Phi đang đứng chết trân tại chỗ, không biết phải làm gì.
- Nhưng mà…
Chuyện xảy ra quá đột ngột không ai ngờ tới. Phượng Phi muốn giải thích, nhưng lại nghĩ đến mình công lực thấp kém, gấp đến độ cặp mắt đỏ bừng, cuối cùng dậm chân một cái, phất tay áo, phá vỡ không gian đi thẳng về Thái Cổ.
Không còn Phượng Phi làm vướng bận, tâm thần của Đệ Nhất phân thần hơi thả lỏng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, gương mặt bên dưới Sát Lục chiến giáp đầy vẻ lo lắng. Ở sâu trong bầu trời, Đệ Nhất phân thần cảm ứng được một thứ cực kỳ kinh khủng.
Tại tây bắc Ma Giới.
Quốc độ của Hoàng sáng rực. Thần điện khổng lồ kia chính là thứ lấp lánh nhất trong trời đất mờ mịt này. Chung quanh Thần điện, ánh sáng của những sợi xích màu tím nối liền từng pho tượng ác ma kỳ dị và ánh sáng của thần điện đan vào nhau, hình thành một bức tranh mộng ảo giống như quốc độ của Chủ Thần hạ xuống nhân gian.
Phía trên thần điện sáng rực, trong hư không bỗng nổi lên một trận sóng gợn. Ánh sáng trắng chợt lóe lên, phía trên đã xuất hiện thêm một người, chính là Phong Vân Vô Kỵ.
Một cường giả đỉnh cao đột nhiên xuất hiện ở phía trên, áp lực to lớn lập tức khiến cho đám yêu ma đang bận rộn trong quốc độ Quang Ám chú ý. Trong cảm ứng của đám yêu ma cấp thấp, khí tức của Phong Vân Vô Kỵ giống như một cơn bão ngưng tụ mà chưa phát đè xuống trên đỉnh đầu, trong lòng không khỏi hơi kinh hoảng, dẫn đến một trận náo loạn.
Nhưng trong thần điện lại là hoàn toàn yên tĩnh. Hoàng trên mặt mang mặt nạ màu bạc vẫn lẳng lặng ngồi ở trên bảo tọa hoàng kim rộng lớn trong thần điện, cặp mắt đang nhìn về đỉnh thần điện, ánh mắt giống như xuyên qua tầng tầng vách chắn và mây đen nhìn vào sâu trong bầu trời. Cuối tầm mắt của hắn, lại tình cờ trùng hợp với hướng nhìn của Phong Vân Vô Kỵ đang đứng giữa không trung phía trên thần điện.
Sự yên tĩnh như chết chóc này hoàn toàn tương phản với sự ồn ào của đám yêu ma phía dưới, gây cho người ta một cảm giác cực kỳ không thoải mái, lại đồng thời có cảm giác giống như một cơn bão sắp ập đến.
Sâu trong tầng mây dày nơi đầu cuối ánh mắt của Hoàng và Phong Vân Vô Kỵ, một đoàn bóng tối ở trên cao không ngừng lan rộng. Trong bóng tối có một chiếc vương miện lấp lánh lơ lửng bất động.
Ngay khi cấm chế hư không bị phá tan, Phong Vân Vô Kỵ liền cảm giác được một lực lượng cường đại thao túng không gian quanh người, cường hành đưa hắn đến nơi này.
Nói về điều khiển không gian thì Phong Vân Vô Kỵ đã đạt đến mức độ xuất thần nhập hóa, nhưng năng lực của đối phương lại còn vượt trên cả hắn. Bất kể hắn cố gắng thao túng không gian thế nào, đều không thể thoát ra khỏi sự khống chế của đối phương. Mãi cho đến bầu trời phía trên thần điện của Hoàng, lực lượng trói buộc này mới biến mất.
Mặc dù không nhìn thấy hình thể của đối phương, nhưng trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ, chiếc vương miện kia chính là nơi của đối thủ cường đại đến mức kinh khủng kia.
Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt chưa bao giờ từng có dâng lên trong lòng, giống như chỉ cần nhúc nhích thì sẽ lập tức đón nhận một kích hủy trời diệt đất. Một luồng thần thức cực kỳ đen tối của đối phương đã phong tỏa trên người Phong Vân Vô Kỵ.
Cách Phong Vân Vô Kỵ mấy trượng, một luồng gió nhẹ chợt thổi qua. Bổn Tôn cảm nhận được nguy cơ của Đệ Tam phân thần bỗng xuất hiện trong hư không, hai tròng mắt trắng bạc cũng bình tĩnh nhìn về phía chiếc vương miện lấp lánh nơi mây dày cuồn cuộn giống như Phong Vân Vô Kỵ.
- Các ngươi có tội!
Sâu trong hư không, một giọng nói mang theo áp lực vô tận vang lên trong đầu tất cả sinh linh tại phía tây Ma Giới.
- Dùng danh nghĩa của mười hai vị Chủ Thần dưới vực sâu, “Hủy Diệt Chi Chủ” Địch Tư Mã Sâm, Linh Hồn Chi Chủ…
Giọng nói từ sâu trong bóng tối kia mỗi lần đọc tên của một vị Chủ Thần, sau chiếc vương miện kia lại xuất hiện một bóng đen to lớn. Mỗi bóng đen xuất hiện, toàn bộ trời đất liền rung động một tiếng, sau đó một đoàn khí tức uy nghiêm không thể chống cự, vượt trên tất cả sinh linh từ sâu trong bầu trời tỏa ra, khoách triển đến toàn bộ trời đất.
Trong quốc độ Quang Ám, tất cả ác ma lưu lạc torng vũ trụ đều nằm rạp xuống đất, tâm linh run rẩy vì khí tức lãnh khốc vô tình như thần linh nhìn xuống chúng sinh, không ngừng gào khóc. Khi gặp phải tai ương ngập đầu, những yêu ma trong quốc độ này cũng không lộ ra vẻ khủng hoảng cực độ.
- Tập hợp lực lượng của mười hai Chủ Thần, ban cho đám nghịch thần giả sự hủy diệt!
Theo sau câu nói cuối cùng, chiếc vương miện lấp lánh sâu trong bóng tối bỗng bộc phát ra ánh sáng chói mắt. Phía dưới vương miện, một cậy quyền trượng dài hơn hai thước, trên thân có những luồng tơ nhỏ màu vàng tối lấp lánh chậm rãi từ sâu trong bóng tối hiện lên.
“Đốp đốp!”
Vạn sợi tơ đỏ thẫm từ trong quyền trượng bắn ra, như mạng nhện nhanh chóng kéo dài về bốn phía, bao bọc khắp cả bề mặt mây đen trên bầu trời quốc độ Quang Ám.
Ngay lúc này, Phong Vân Vô Kỵ chợt cảm giác được ý thức kinh khủng phong tỏa trên người mình đột nhiên buông lỏng, không hề do dự, công kích tuyệt học cường đại và sắc bén nhất lập tức xuất ra.
“Ào!”
Trường bào màu trắng phất lên, hai tròng mắt của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên biến thành màu trắng bạc như Bổn Tôn, khí tức trên người cũng biến đổi trở nên cương quyết về và lãnh khốc.
- Trời đất là kiếm, Ngự Thiên Sử Địa!
Tay áo bào mở ra, bàn tay mềm như không có xương từ trong tay áo trượt ra như tia chớp, hướng về nơi ở của Hư Vô Chi Quân, năm ngón tay đột ngột mở ra.
“Ầm!”
Trời đất chợt tối sầm lại, tất cả ánh sáng đều biến mất, kể cả thần điện lấp lánh cũng trở nên ảm đạm. Tại khoảnh khắc trời đất chìm vào trong bóng tối, đám yêu ma thấp thoáng nhìn thấy nơi chân trời, trời đất đột nhiên lõm vào phía trong, hợp lại làm một.
Trong nháy mắt, phần lưng của đám yêu ma liền cảm giác được khí tức của bầu trời đè xuống. Sâu trong bầu trời, một lực lượng kinh khủng nhanh chóng tràn về hướng Hư Vô Chi Quân với tốc độ nhanh như chớp.
Tại khoảnh khắc trời đất chợt tối sầm lại, chung quanh thần điện, từng tòa hắc ám kim tự tháp lấp lánh, dựa theo một vị trí đặc biệt dùng dây xích nối liền đột nhiên sáng lên một cái, sau đó ầm ầm nổ tung.
Trên bảo tọa của thần điện, cặp mắt lạnh giá vô tình của Hoàng đột nhiên từ trắng bạc hoàn toàn chuyển hóa thành màu vàng óng. Tại khoảnh khắc hai tròng mắt đổi màu, một luồng sáng như muốn hủy trời diệt đất bắn lên không, hóa thành một dòng nước lũ nóng rực, trong nháy vượt qua vô số không gian, đánh thẳng về hướng Hư Vô Chi Quân.
Phía trên tầng mây, những tia chớp màu đỏ thẫm như dung nham kia từ bốn phương nhanh chóng bắn ngược trở về sâu trong bóng tối. Áp lực cường đại chí cao vô thượng như một chiếc chùy lớn đánh vào trong lòng tất cả sinh linh tại phiến không gian.
- Sự trừng phạt của Hắc Ám Chủ Thần!
Giọng nói kia vẫn vang lên trong trời đất đen kịt. Thần thuật đã hoàn thành, mười ba luồng thần lực không giống nhau từ sâu trong bầu trời nhanh chóng tụ lại một điểm. Trời đất rung chuyển như muốn sụp đổ.
Ngay lúc này, Bổn Tôn vẫn luôn đứng yên cặp mắt bỗng chớp một cái, một đường màu vàng óng nhanh chóng lan ra trong con ngươi. “Thời gian tĩnh chỉ” đã phát động.