Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ầm!”
Chợt nghe trong hư không vang lên một tiếng nổ trầm thấp, sau đó không gian do tinh thần lực cấu tạo này nhanh chóng sụp đổ. Tinh thể lớn chừng hạt gạo giống như một hố đen to lớn, điên cuồng hấp thu lực lượng tinh thần trong không gian này. Trong cảm giác của Công Tôn Chỉ Thương, trước mặt giống như xuất hiện một vòng xoáy to lớn, so với nó lực hút tinh thần của “Thiên Địa Triều Ma” vốn chẳng đáng kể gì.
Chỉ trong nháy mắt, năng lượng tinh thần mà Công Tôn Chỉ Thương hấp thu từ trên người Phong Vân Vô Kỵ liền bị viên tinh thể màu trắng kia hút lấy với tốc độ nhanh gấp trăm lần.
- A!
Trong không gian đen kịt, khuôn mặt to lớn màu đen kia bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết xé nát ruột gan. Khuôn mặt do năng lượng tinh thần thuần túy hoá thành, ven rìa tỏa ra hơi khói cuồn cuộn, từng luồng cuốn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Toàn bộ không gian bắt đầu sụp đổ. Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn hờ hững, nhưng lực hút do “hạt bắp” giữa trán phát ra lại tăng trưởng gấp nhiều lần. Chỉ trong khoảnh khắc, Công Tôn Chỉ Thương vốn hấp thu năng lượng tinh thần to lớn của Phong Vân Vô Kỵ, linh hồn trở nên cực kỳ ngưng tụ, lúc này năng lượng tinh thần lại nhanh chóng nhạt đi, ngay cả linh hồn ẩn trong khuôn mặt to lớn màu đen kia cũng bắt đầu trở nên suy yếu.
Giờ phút này công Tôn Chỉ Thương đã hoảng sợ, không còn nghĩ đến chuyện dùng “Thiên Địa Triều Ma” hấp thu linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ nữa, mà lại bắt đầu lo lắng làm thế nào để thoát khỏi lực hút của Phong Vân Vô Kỵ.
Chỉ trong chớp mặt, toàn bộ không gian đã bắt đầu sụp đổ và phân rã. Mà khuôn mặt to lớn màu đen dài mấy ngàn trượng kia cũng thu nhỏ lại không đến trăm trượng, đường nét ven rìa càng trở nên cực kỳ mờ ảo.
Trong bóng tối, tinh thể màu trắng lớn khoảng hạt bắp kia càng lúc càng sáng. Theo lực lượng tinh thần hùng hậu không ngừng từ bên ngoài tràn vào, một lớp vàng ánh nhàn nhạt từ ven rìa bắt đầu lan đến trung tâm. Theo tốc độ lan ra, lớp màu vàng ánh này cũng dần dần đậm hơn, nhưng thể tích của tinh thể lại bắt đầu thu nhỏ, từ “hạt bắp” một lần nữa nhỏ lại khoảng bằng “hạt gạo”.
- Ha!
Mắt thấy Công Tôn Chỉ Thương sắp sửa chết vì tinh thần lực khô kiệt, hắn đột nhiên hét lên một tiếng như tráng sĩ chặt cổ tay. Khuôn mặt to lớn kia bỗng từ bên trong chia ra làm hai, nửa dưới bay về phía Phong Vân Vô Kỵ như tia chớp, giữa đường bỗng hóa thành từng luồng lực lượng tinh thần thuần tuý chảy về hướng Phong Vân Vô Kỵ, còn một nửa kia lại mang theo linh hồn của Công Tôn Chỉ Thương chạy trốn ra bên ngoài.
Bốn phía quang đãng sáng ngời. Thiếu đi tinh thần lực cường đại duy trì, không gian mà Công Tôn Chỉ Thương cuốn Phong Vân Vô Kỵ vào hoàn toàn tan vỡ, hai người lại trở về Thái Cổ ban đầu. Ở nơi xa, mặt đất tàn phá in vào trong con ngươi như nửa đêm, có một cảm giác vô cùng nổi bật.
Mà phía trên khu vực này, một bóng người dùng tốc độ cực nhanh chạy trốn về phía xa. Phong Vân Vô Kỵ nhướng mày, lập tức quát lên:
- Công Tôn Chỉ Thương, ngươi chạy đi đâu!
Lời còn chưa dứt, hắn liền phát ra lực lượng tinh thần đã thuần túy hơn gấp mấy lần, đuổi theo Công Tôn Chỉ Thương đang chạy trốn. Giữa không trung, Công Tôn Chỉ Thương trong lòng có dự cảm, vội vàng phát ra tinh thần lực trong cơ thể chỉ còn một nửa lúc đầu, nghênh đón thần thức sau người đang xuyên qua không gian đánh về phía mình.
- A!
Thần thức của Công Tôn Chỉ Thương vừa va chạm với Phong Vân Vô Kỵ, liền giống như bị đánh trúng một chùy, há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Dưới tâm thần chấn động, thần sắc của hắn liền trở nên ảm đạm, tướng mạo vốn mô phỏng thành Phong Vân Vô Kỵ cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường như trước.
Cố nén đau đớn như linh hồn bị xé rách, Công Tôn Chỉ Thương hét lớn một tiếng, lập tức phá vỡ một thông đạo không gian, muốn chạy trốn vào bên trong.
Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, tuyệt học Thế Giới của Chí Tôn lập tức xuất ra.
Công Tôn Chỉ Thương vừa đặt chân lên ven rìa thông đạo không gian cao bằng một thân người, còn chưa bước vào, trước mắt chợt tối sầm lại, cảnh tượng đột nhiên biến đổi. Hắn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, lực lượng mãnh liệt từ bốn phương tám hướng liền điên cuồng dồn đến. Trong xa xăm, Công Tôn Chỉ Thương cảm giác được giữa không gian này có một lực lượng vô hình như sợi tơ xuyên qua thân thể mình, sau đó hắn hoảng sợ phát hiện thực lực của mình đột nhiên chỉ còn một phần trăm trước đó.
- Ngươi đã làm gì ta?
Công Tôn Chỉ Thương hoảng sợ kêu lớn, ngẩng đầu nhìn về phía trên. Lúc này Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng đang lơ lửng trên bầu trời.
- Không phải ngươi có võ học của Chí Tôn sao? Vì sao nhận không ra được lực lượng Thế Giới thuộc về Chí Tôn? Vạn Ma Diễn Sinh quyết vô cùng ảo diệu, chẳng biết có thể mô phỏng được lực lượng của Thế Giới hay không?
Phong Vân Vô Kỵ từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói.
Công Tôn Chỉ Thương oán hận nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, vẻ mặt dữ tợn, nhưng cũng không ra tay.
- Không cần tìm nữa, Thế Giới vốn không tồn tại giao điểm.
Phong Vân Vô Kỵ dường như nhìn thấu dụng tâm của Công Tôn Chỉ Thương, ống tay áo phất một cái, liền như một đóa mây trắng nhẹ nhàng từ không trung đáp xuống. Mũi chân hạ xuống trước người Công Tôn Chỉ Thương, vươn một tay ra, lãnh khốc nói:
- Công Tôn Chỉ Thương, ngươi có thể chết được rồi!
Một kẻ địch sở hữu công quyết kỳ dị như vậy, chỉ cần xem qua võ học khác là có thể đạt đến cảnh giới ngang bằng với người sáng lập, hơn nữa mỗi thời mỗi khắc đều mạnh thêm. Nếu là trong giang hồ chém giết bình thường, Phong Vân Vô Kỵ cũng sẽ không để ý; nhưng trong chiến tranh chủng tộc, một kẻ như vậy tuyệt không không cho phép tồn tại. Mà hai tháng trước, Công Tôn Chỉ Thương đã chứng minh hắn có năng lực phá hoại như thế nào. Nếu lần này để cho hắn chạy trốn, e rằng ngày sau sẽ mang đến tai hoạ lớn vô cùng.
Ngay lúc “Kiếm chi lĩnh vực” của Phong Vân Vô Kỵ sắp rời tay, chuẩn bị đánh chết Công Tôn Chỉ Thương trong Thế giới của mình, ở một bên bỗng vang lên tiếng la lớn:
- Vô Kỵ huynh, xin hạ thủ lưu tình!
Bàn tay Phong Vân Vô Kỵ đã vươn tới đỉnh đầu Công Tôn Chỉ Thương chợt dừng lại, liền quay đầu nhìn. Chỉ thấy ở một phía khác trong Thế Giới, Triệu Vô Cực đang quỳ dưới đất, cúi đầu nói:
- Triệu Vô Cực ta cả đời rất ít khi cầu xin người khác, nhưng Vô Kỵ, lần này ta cầu xin huynh, hi vọng huynh có thể nể tình huynh đệ của chúng ta, tha cho sư tôn ta một mạng!
- Hắn đã không còn là sư tôn của huynh nữa, hắn là Công Tôn Chỉ Thương. Âm mưu của Ma Giới hai tháng trước chính là do một tay hắn bày ra.
- Nhưng dù sao y vẫn là sư phụ của ta. Ban đầu nếu không có y, ta đã sớm hóa thành xương khô nằm trong bùn lầy. Y bất nhân, nhưng ta lại không thể bất nghĩa. Ta nguyện dùng mạng mình để đổi lấy mạng y.
Trong mắt Công Tôn Chỉ Thương lóe lên một tia hi vọng, ngẩng đầu nhìn lên, lại trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ.
“Bùng!”
Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo một cái, trời đất chợt tối sầm, sau đó trong nháy mắt lại khôi phục sáng trong.
Liếc mắt nhìn Công Tôn Chỉ Thương đang quỳ rạp dưới đất, kinh ngạc ngẩng đầu lên, Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Đi đi!
Công Tôn Chỉ Thương mừng rỡ, vốn tưởng rằng phải chết lại may mắn thoát được một mạng, đã bước qua ranh giới tử vong lại có thể quay về.
- Ha ha ha, Vô Cực, Vô Cực ngoan của ta, chuyện đúng đắn nhất mà vi sư đã làm trong đời chính là thu ngươi làm đồ đệ.
Công Tôn Chỉ Thương đột nhiên đứng lên, nhìn Triệu Vô Cực trên mặt đất cách đó ba trượng, vung tay cười ha hả:
- Ha ha ha, ông trời đã định là các ngươi phải gánh chịu hậu quả do mình gây ra. Tất cả các ngươi, ta muốn các ngươi phải trả giá thật lớn. Ha ha ha…
Công Tôn Chỉ Thương cũng không thèm nhìn Phong Vân Vô Kỵ, ống tay áo phất lên, liền lướt thẳng qua giữa Phong Vân Vô Kỵ và Triệu Vô Cực, cười lớn đi về phía xa.
Công Tôn Chỉ Thương đã sớm thu thập đầy đủ tư liệu về Phong Vân Vô Kỵ. Vị Thái Cổ Kiếm Thần này tính tình quá nhu nhược, hơn nữa lại quá coi trọng lời hứa, nếu đã nói ra khỏi miệng thì nhất định sẽ không rút lời. Mà hôm nay Phong Vân Vô Kỵ đã thay thế địa vị thống trị của Thánh điện, trở thành Đệ Ngũ Chí Tôn. Chí Tôn lên tiếng thả người, những kẻ khác dù có oán giận hơn cũng không thể nào cãi lại mệnh lệnh của Chí Tôn.
- Loài người đúng là cổ hủ. Ta nhất định sẽ có được khẩu quyết của Thế Giới. Ha ha ha… Phong Vân Vô Kỵ, lần này ngươi vì tiểu tử Vô Cực kia mà bỏ qua cho ta, tương lai nhất định sẽ hối hận. Lần sau gặp mặt ta sẽ không bỏ qua ngươi đâu.
Nhớ tới khẩu quyết Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp mà Phong Vân Vô Kỵ khắc trên bia đá tại “Thiên hạ luận võ”, Công Tôn Chỉ Thương đã có một chủ ý.
“Mặc dù hắn xóa đi tên của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ bảy, nhưng nếu ta đoán không sai, nhất định là đem nguyên thần phân ba. Hừ, Phong Vân Vô Kỵ hiện giờ đã khắc ra Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ chín, công lực của hắn hiển nhiên cũng đã đạt đến tầng thứ chín, nói cách khác là hắn đã hoàn thành nguyên thần phân ba.” - Con ngươi Công Tôn Chỉ Thương hơi co lại, một vệt sát khí lướt qua, trong lòng lẩm bẩm: “Trước đó tại vương triều Ma Đế Hoàng đã xuất hiện một kẻ mắt bạc giống như Thái Cổ Kiếm Thần. Hoàng đế của Vương triều Trung Ương kia cũng có khuôn mặt giống Kiếm Thần như đúc. Mặc dù hắn cố gắng che giấu, nhưng căn bản không thể thay đổi được sự thật. Hai người bọn chúng, cộng thêm Thái Cổ Kiếm Thần hiện giờ, nhất định là ba phân thần hình thành sau khi Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp nguyên thần phân ba. Nguyên thần phân ba, một vinh thì tất cả đều vinh, một mất thì tất cả đều mất. Chỉ cần giết chết phân thần kia của hắn ở Ma Giới, Thái Cổ Kiếm Thần chắc chắn sẽ phải chết, hừ!”
Sở hữu khẩu quyết Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp hoàn chỉnh, ngoại trừ Phong Vân Vô Kỵ thì người hiểu rõ nhất về công pháp này chính là Công Tôn Chỉ Thương. Hắn đã có thể sáng tạo ra ma công kỳ dị như Vạn Ma Diễn Sinh quyết, khả năng lĩnh ngộ làm sao có thể kém được.
Chỉ chốc lát Công Tôn Chỉ Thương đã tìm ra đối sách, trong lòng quyết định, vừa ra khỏi Thái Cổ sẽ lập tức liên hệ với Ma Đế Hoàng, giết chết nguyên thần thứ nhất, đồng thời hủy diệt Thái Cổ Kiếm Thần để báo mối thù hôm nay.
Có một câu Công Tôn Chỉ Thương đã nói dối. Phong Vân Vô Kỵ được Pháp Tổ gợi ý, đã sớm biết Công Tôn Chỉ Thương sẽ đến Kiếm các. Với độ thuần túy của linh hồn Công Tôn Chỉ Thương sau khi Vạn Ma Diễn Sinh quyết đại thành, nếu Phong Vân Vô Kỵ không đặc biệt lưu ý, cho dù có duy trì trạng thái linh hồn thấu thị của pháp tu cũng tuyệt đối không thể phát hiện được đối phương. Công Tôn Chỉ Thương cũng không ngờ với linh hồn viên mãn như hôm nay lại bị Phong Vân Vô Kỵ phát hiện, cho nên lúc nói với Phong Vân Vô Kỵ “ngươi đang chờ ta, ta cũng đang chờ ngươi” vốn chỉ là dọa người.