Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bước ra khỏi Vạn Bảo Lâu, một nam nhân ăn mặc giống gia đinh chạy qua đưa cho nàng một tờ giấy, là truyền bá sàn đấu ngầm Khai Thiên các, đây là nơi tụ hội giữa các hồn sư và người cá cược. Sàn đấu ngầm không có nhiều luật lệ, mỗi ngày lấy 32 hồn sư để đăng kí thi đấu, phí đăng kí là 100 kim tệ, mỗi trận thắng được 1 vạn kim tệ, người chiến thắng cuối cùng phần thưởng là 10 vạn kim tệ.
Sở dĩ sàn đấu ngầm nổi tiếng và rất phát triển là nhờ người cá cược, người cá cược chia làm nhiều loại, hình thức cá cược cũng vậy. Nếu là cá trong trận thì dựa vào thực lực hồn sư tham gia thi đấu mà quy định tỷ lệ còn cá toàn bộ trận đấu thì lấy 1 ăn 10.
Bạch Cừu suy nghĩ một chút quyết định đi đến Khai Thiên các để đăng kí thi đấu. Tuy hiện giờ nàng chỉ có một hồn hoàn nhưng đã có 4 hồn kĩ, nàng muốn nhân cơ hội này rèn luyện thực chiến một chút tránh lúc gặp phải yêu thú sẽ luống cuống.
Bởi vì mỗi ngày chỉ lấy 32 người nên lúc Bạch Cừu tới đăng kí thì đã là người cuối cùng.
“ Ngươi tên gì ?” Người ghi danh liếc nàng một cái, hỏi.
Bạch Cừu tùy tiện nói : “ Tà Mâu Cửu Anh.” Đa số người tới đây thi đấu đều lấy biệt danh, đây là biệt danh do Cửu Anh nghĩ ra.
Người ghi danh nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, một bên mắt màu bạc, bên còn lại màu tím thoạt nhìn quỷ dị nhưng nhìn kỹ lại thấy vô cùng hài hòa. Hắn giật mình, hỏi tiếp : “ Thực lực ?”
“ Hồn tôn nhị phẩm.” Bạch Cừu nhàn nhạt nói.
“ Cái này…” Thiếu niên này trẻ tuổi đã là hồn tôn xem như là nhân tài nhưng phần lớn người đăng kí đều là hồn tôn cao cấp trên thất phẩm hoặc là hồn tông, hồn tôn nhị phẩm có vẻ hơi thấp. Hắn muốn nói nhưng nhìn nàng lạnh lùng hắn liền giữ lại lời trong miệng, nghiêm túc ghi chép. Ghi xong hắn đưa nàng lá thăm cuối cùng : “ Đây là số thứ tự của ngươi. Giờ Dậu sẽ bắt đầu, ngươi nhớ đến sớm.”
Nàng nhận lá thăm rồi mở ra, là số bảy. Nàng gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.
“ Hắn thực lực thấp như vậy sao ngươi lại cho ghi danh ?” Một hộ vệ không nhịn được nói với người ghi danh.
Người ghi danh nhíu nhíu mày, nhìn lướt qua bốn chữ “ Tà Mâu Cửu Anh”, nói : “ Ta nghĩ nên để chút cơ hội cho người mới, lẽ nào ngươi còn muốn tên “ Bá Vương Hỏa Diễm” kia chiến thắng ?”
Hộ vệ kia nghe vậy gật gật đầu nhưng vẫn nghi hoặc : “ Ngươi nghĩ hắn thực có thể đánh thắng “Bá Vương Hỏa Diễm” ?”
Người ghi danh lắc đầu : “ Ta cũng không nói, ta chỉ cảm thấy thiếu niên này không tầm thường.”
Hộ vệ khinh thường liếc người ghi danh một cái.
Mà Bạch Cừu lúc này đã trở về tửu lâu vốn muốn nghỉ ngơi nhưng nghĩ đến nàng sắp đột phá đan dược cửu phẩm địa linh đan liền chui vào Cửu Kiều Minh Nguyệt thuần thục luyện đan.
Trời rất mau tối, Bạch Cừu ra khỏi Cửu Kiều Minh Nguyệt, xuống lầu ăn một ít thức ăn rồi hướng Khai Thiên các bước đi. Khai Thiên các có hai khu, khu thứ nhất là nơi buôn bán các vật phẩm, khu thứ hai là nhà thi đấu và phòng chờ dành cho các hồn sư tham gia thi đấu.
Bạch Cừu đi tới trước nhà thi đấu, nơi đó đặt ba chiếc bàn lớn có ba lão nhân đang ngồi ghi chép cá cược, xung quanh họn họ sắp đặt rất nhiều hộ vệ. Nàng tùy tiện lấy một tờ giấy xem danh sách hồn sư thi đấu và tỷ lệ các cược. Đối thủ trận đầu tiên của nàng “Thuẫn Ngêu Hoàng” – Trương Thạch, là một hồn tông nhất phẩm. Tỷ lệ cá cược, nàng lấy 1 ăn mười, Trương Thạch lấy 1 ăn 5.
“ Một trăm vạn kim tệ, trận thứ bảy, “Tà Mâu Cửu Anh” thắng.” Bạch Cừu lấy ra một trăm vạn kim tệ đặt lên bàn, ngắn gọn nói. Tỷ lệ của nàng là lấy 1 ăn 10, tức là nàng thắng sẽ có 1000 vạn kim tệ. Mặc dù trong tay đã có rất nhiều kim tệ nhưng Bạch Cừu là con người, con người sẽ không ngại nhiều tiền.
Lão nhân ghi chép nhìn Bạch Cừu một cái rồi ghi ra một phiếu cá cược đưa cho Bạch Cừu.
Nàng cất phiếu cá cược vào trong ngực, thời gian còn sớm nên nàng đi qua khu buôn bán dạo một vòng. Vật phẩm trong khu buôn bán đa số đều là đan dược, thảo dược hoặc vũ khi, võ cụ. Bạch Cừu đi lên tầng thứ ba thì nhìn thấy một chiếc vảy của “Hàn Thủy Long Ngư”, chiếc vảy này có thể biến thành huyền khí trung phẩm.
“ Hàn Thủy Long Ngư lân này bán thế nào ?” Nàng cầm chiếc vảy lên truyền hồn lực vào nó, nháy mắt chiếc vảy đã biến thành một thanh băng kiếm tỏa ra hàn khí.
Tiểu nhị nở nụ cười nghề nghiệp, đang định lên tiếng thì phía sau truyền tới một đạo thanh âm : “ Hàn Thủy Long Ngư lân này bao nhiêu ? Bản tiểu thư mua giá gấp 10 lần.”
Bạch Cừu nhíu mày, quay đầu lại thì thấy một đôi nam nữ đi đến, nữ tử vận hồng y, khuôn mặt sắc sảo. Nam tử xem như tuấn mỹ riêng đôi mắt xếch lại làm người ta thấy phản cảm. Nàng quay lại nói với tiểu nhị : “ Ngươi nói, giá bao nhiêu ?”
Tiểu nhị buôn bán ở đây cũng không phải người bình thường, bình tĩnh nói : “ Hàn Thủy Long Ngư này giá 8 vạn kim tệ.”
Nàng cũng không biết giá cả vật phẩm nơi này thế nào, rút từ trong cửu Kiều Minh Nguyệt ra 8 vạn kim tệ : “ Cảm ơn.” Nàng nhìn cũng không nhìn đôi nam nữ kia, xoay người rời đi.
“ Ngươi đứng lại !” Hạ Hầu Thanh Liên là đại tiểu thư Hạ Hầu gia ở Minh Thành, xưa nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Vừa nãy lúc Bạch Cừu ngoái đầu nhìn, nàng ta vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới trên đời lại có nam tử tuấn mỹ như vậy nên mới ngây ngốc hồi lâu, lúc này mới sực tỉnh.
Nàng nâng mày, lạnh lùng : “ Chuyện gì ?”
Hạ Hầu Thanh Liên giật mình, thu lại dáng vẻ hung dữ, ngại ngùng nói : “ Công tử, Liên nhi muốn mua lại thanh Hàn Thủy Long Ngư kia không biết công tử có nguyện ý bán cho Liên nhi hay không ?”
Bạch Cừu nhíu nhíu mày, ngữ điệu lạnh lẽo : “ Không bán.”
Hạ Hầu Thanh Liên mất hứng, nói : “ Ngươi…ta coi trọng ngươi ngươi còn muốn lên mặt ?”
“ Ta không cần ngươi coi trọng.” Lần đầu tiên nàng thấy nữ tử dạng này, quả nhiên mở rộng tầm mắt.
Xung quanh bắt đầu tụ lại, nổi lên mấy câu châm chọc Hạ Hầu Thanh Liên. Nàng ta trừng mắt nhìn người xung quanh, chỉ tay vào Bạch Cừu : “ Ngươi không biết tốt xấu ! Ngươi nếu chịu theo ta, đưa ta thanh Hàn Thủy Long Ngư kia ta liền tha thứ cho ngươi !”
Bạch Cừu không kiên nhẫn nói : “ Ta không cần ngươi tha thứ.” Nói xong không để ý Hạ Thanh Thanh Liên, bình thản bước đi.
Hạ Hầu Thanh Liên trợn mắt, tụ hồn lực đánh tới.
Bạch Cừu vận dụng bộ pháp Thảo Thượng Phi né tránh, con ngươi lóe lên hàn khí.
Hạ Hầu Thanh Liên bị né tránh càng phẫn nộ, xuất ra võ hồn “ Kim Thước Chi Diệp”, là võ hồn thực vật hệ kim, phía sau lưng là hai hồn hoàn màu vàng bách niên. Đương lúc nàng ta muốn xông lên thì nghe thấy một đạo thanh âm truyền tới.
“ Dừng tay !”
Bạch Cừu đưa mắt nhìn, hóa ra là Lâm quản sự. Nghĩ tới Vạn Bảo Lâu và Khai Thiên các chung một chủ, nàng cảm thấy tài phú quả nhiên khó ai sánh bằng.
Lâm quản sự lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Thanh Đôn và Hạ Hầu Thanh Liên : “ Hạ Hầu công tử, Hạ Hầu tiểu thư, ta không biết các ngươi có xích mích gì nhưng đây là Khai Thiên các, không phải là Hạ Hầu gia. Xin các ngươi chú ý.”
Hạ Hầu Thanh Đôn nhíu nhíu mày, vốn dĩ chờ Hạ Hầu Thanh Liên mang tiểu tử kia về hắn cũng có thể hưởng dụng, không ngờ lại kinh động tới đại quản sự Khai Thiên các : “ Đa tạ Lâm quản sự nhắc nhở. Muội muội, chúng ta đi.” Hắn để Hạ Hầu Thanh Liên thu võ hồn lại rồi kéo nàng ta rời đi, ánh mắt tham lam quét qua khuôn mặt Bạch Cừu một lượt.
Đợi hai huynh muội Hạ Hầu gia rời đi, Lâm quản sự nói với Bạch Cừu : “ Bạch công tử, có cần ta phái người theo bảo vệ công tử hay không ?” Hạ Hầu gia là một trong bốn gia tộc lớn nhất Minh Thành, người bình thường đều không dám đắc tội bọn họ.
“ Không cần. Cảm tạ Lâm quản sự đã ra mặt.” Giọng nàng hòa hoãn, chào Lâm quản sự một cái rồi trở về khu dành cho hồn sư thi đấu.