Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm nay, Nhã Uyển môn điếm thuộc Công ty Trung Thông tiếp đãi tổng cộng bốn khách hàng, trong đó tổ Trương Vĩ chỉ tiếp một người, còn lại ba khách hàng đều là tổ Tô Ngưng tiếp đãi, điều này làm cho Trương Vĩ thấy nóng nảy trong lòng.
Trương Vĩ tuy rằng trong lòng nóng nảy, nhưng lại không có biện pháp tốt để giải quyết, chỉ có thể mong sớm ngày nhân viên trong tổ chiêu đầy, nhưng mà mãi đến 3 giờ chiều, vẫn không có người thứ hai nộp đơn.
Nóng bức xế chiều là thời điểm dễ khiến cho con người ta khó chịu nhất, Trương Vĩ nằm trên bàn nhíu mắt lại, suy tính làm sao mới có thể chiếm đoạt phòng làm việc của Từ Minh, đến lúc đó mệt mỏi có thể trực tiếp nằm trên ghế sa *** ngủ một giấc, nếu so với cái ghế cứng này thì trên bàn ngủ tốt hơn nhiều.
-Reng reng reng...
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Vĩ đột nhiên giật mình một cái, đứng lên hắc xì, rồi sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình một chút, phía trên hiện ra số điện thoại di động của Chu Bàn Tử.
-Xin chào, Bàn ca.
Trương Vĩ cầm điện ra khỏi môn điếm, nhấn nút trả lời, nói.
-Ừ, Trương Vĩ cậu bây giờ có rãnh không?
Chu Bàn Tử lên tiếng, hỏi.
-Có! Tôi hiện tại đang rãnh rỗi đến phát hoảng.
Trương Vĩ trêu ghẹo nói.
-Vậy cậu đến nhà tôi đến một chuyến đi, ngày mai là ngày cùng công ty bất động sản kia chính thức đàm phán, lát nữa tôi giới thiệu một chút tình hình công ty đó cho cậu.
Chu Bàn Tử nói.
-Được, giờ tôi sẽ qua liền.
Trương Vĩ sảng khoái đáp ứng, hắn chính là rầu rỉ nhàn rỗi không chuyện gì làm, cú điện thoại này của Chu Bàn Tử vừa đúng lúc.
-Lâm tỷ, tôi có việc ra ngoài một chút, trong điếm có việc gì gấp thì gọi điện thoại cho tôi, nếu là có người đến nộp đơn, tỷ giúp tôi thử một chút hoặc là hẹn hắn hôm nào tới nữa cũng được.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Vĩ quay lại trong môn điếm, dặn dò Lý Lâm một câu.
-Được. cậu yên tâm đi. Trong điếm có tôi rồi.
Lý Lâm gật đầu đáp.
Trương Vĩ có thể vào lúc hắn ra ngoài ủy thác chuyện trong điếm cho Lý Lâm, cũng là thể hiện sự tín nhiệm đố với Lý Lâm, theo đạo lý Lý Lâm tất nhiên không thể không đáp ứng. Nếu như cự tuyệt lời nói của Trương Vĩ, ngược lại có vẻ cô không biết điều.
-Vậy thì phiền cho tỷ rồi.
Sau khi cùng Lý Lâm khai báo một tiếng, Trương Vĩ rời khỏi Nhã Uyển môn điếm, đi bộ đến tiểu khu biệt thự Hương Giang.
Tiểu khu biệt thự Hương Giang diện tích cây xanh khá lớn. Hai bên đường tiểu khu cây mới trồng nhưng rất lớn, những cây cối này đều là từ trong rừng rậm di thực đến đấy, mỗi cây đều vài chục năm tuổi.
Bóng cây rậm rạp che cản ánh mặt trời nóng bức, con đường tiểu khu cây cối dầy đặc, nếu so với khí trời bên ngoài mát mẻ hơn nhiều, khiến cho Trương Vĩ cũng phải cảm thán một tiếng, vẫn là quang cảnh tiểu khu hạng sang này thoải mái.
Trương Vĩ đang theo hướng biệt thự Hương Giang trên đường có vẻ hết sức hưng phấn, không phải vì Chu Bàn Tử đồng ý sau khi chuyện thành công sẽ cho hắn một đại hồng bao, mà là Trương Vĩ đang mong đợi có thể tiếp xúc một phòng thị trường.
Sự nghiệp Trương Vĩ khởi điểm tương đối thấp, còn chưa có tư cách và năng lực tiến quân khai thác bất động sản. Cho nên đối với lần đàm phán này đắc biệt chú ý, cũng muốn thông qua cơ hội lần này tiếp xúc một chút đến quy trình và kiến thức khai thác bất động sản.
Trương Vĩ chạy tới nhà Chu Bàn Tử. Trong nhà bảo mẫu hắn ra mở cửa, đồng thời dẫn hắn đi vào phòng khách ở lầu một, Trương Vĩ cũng không phải là lần đầu tiên đến nhà Chu Bàn Tử, nhưng vật dụng thiết bị sang trọng vẫn làm cho lòng hắn không động đậy được.
Trong phòng khách ngoại trừ vợ chồng Chu Bàn Tử, còn có một nam một nữ đang ngồi trên ghế sa ***, dáng dấp xem ra đều chừng ba mươi tuổi, nam nhân vóc người bậc trung, tướng mạo thanh tú, trên người áo ngắn tay, bên dưới mặc quần tây dài đen, ngồi thẳng lưng trên ghế sa *** có vẻ không tự nhiên.
Nữ tử ngồi bên cạnh nam nhân, khuông mặt trang điểm, vóc người đầy đặn, trên người mặc đai đeo mát mẻ, thân dưới mặc một cái quần màu trắng cực ngắn, hai đùi phơi bày, thật ra dựa thêm tư thế có vài phần hấp dẫn.
-Bàn ca, Ngô tỷ.
Trương Vĩ cười cùng hai người chào hỏi.
-Huynh đệ, mau tới đây ngồi.
Thấy được Trương Vĩ đến, Chu Bàn Tử vội vàng đứng dậy hoan nghênh, đối với một bên bảo mẫu nói:
-Vương tỷ, cô đi đem nước ô mai ướp lạnh tới, để cho huynh đệ ta giải nóng nào.
-Trương Vĩ, cậu đến nhanh vậy, công việc của cậu bây giờ không bận sao? Người mua phòng ốc có nhiều không?
Ngô Thiến nhìn Trương Vĩ một cái, ân cần hỏi han.
-Khách hàng mua nhà cũng không ít, chẳng qua là tôi hiện tại trở thành điếm trưởng, không cần đích thân ở phòng, so với trước kia thanh nhàn hơn nhiều.
Trương Vĩ cười nói.
-Cậu thăng chức nhanh thật nha? Sao lần trước không nghe cậu nói nha!
Chu Bàn Tử có chút kinh ngạc hỏi.
-Chỉ là trở thành điếm trưởng một cửa hàng, không tính là chuyện lớn gì, vì thế cũng không nhắc tới với anh.
Trương Vĩ nói.
Tài sản cá nhân của Chu Bàn Tử là mười mấy ức phú hào, điếm trưởng một công ty môi giới trước mặt hắn căn bản cũng không là gì, Trương Vĩ cũng sẽ không đem thành tích nhỏ mà khoe khoang khắp nơi, nói không chừng còn bị người khác cười chê vì kiến thức ngắn.
-Bàn ca, hai vị bằng hữu này xưng hô thế nào nha?
Trương Vĩ đưa tay phải ra, hướng về ghế sa *** đối diện một nam một nữ tỏ ý một chút, hỏi.
-À, cậu xem trí nhớ tôi này, quên mất giới thiệu cho mọi người.
Chu Bàn Tử vỗ đùi, chỉ vào nam tử kia, nói:
-Đây là anh em cột chèo của tôi Trương Minh Nghĩa, cũng làm cùng nghề với cậu, hai người các ngươi cũng làm quen một chút, sau này mọi người thường xuyên liên lạc.
-Ngài khỏe chứ, tôi là Trương Vĩ.
Trương Vĩ đứng dậy, đưa tay phải ra, làm một động tác bắt tay, nói.
-Ngài khỏe chứ, ta tên là Trương Minh Nghĩa, sau này chiếu cố nhiều hơn.
Trương Minh Nghĩa cũng vội vàng đứng lên, cùng Trương Vĩ bắt tay, nói.
-Đây là em vợ tôi Ngô Nguyệt, cũng là Hot girl nổi danh của nhà chúng tôi, tính khí có thể lợi hại lắm đấy?
Chu Bàn Tử chỉ chỉ nữ tử đối diện, trêu ghẹo nói.
-Tỷ phu, anh nói cái gì vậy, có ai giới thiệu như vậy sao?
Ngô Nguyệt lớn mắt đảo một vòng, trừng Chu Bàn Tử một cái, vô cùng bất mãn nói.
-Cô khỏe chứ, Ngô Nguyệt tiểu thư.
Trương Vĩ gật đầu tỏ ý nói.
-Cậu chính là Trương Vĩ, nhìn cũng rất bình thường nha? Tỷ phu tôi vừa rồi đem cậu thổi lên trời, tôi thật đúng là nghĩ đến cậu có ba đầu sáu tay đó?
Ngô Nguyệt ánh mắt dò xét kĩ nhìn chằm chằm Trương Vĩ, cười nói.
-Tôi cũng không phải là Phong thần diễn nghĩa Na Tra tam thái tử.
Nghe được lời nói của Ngô nguyệt, Trương Vĩ lập tức có chút dở khóc dở cười, hắn không biết Chu Bàn Tử nhắc tới mình như thế nào, nhưng là nói thế nào cũng không thể đem hình tượng ba đầu sáu tay so với mình.
-Tỷ phu tôi nói anh phải học biểu cảm một chút, có thể nhìn ra người khác có phải là đang nói dối, hay nói thật?
Ngô Nguyệt trừng to mắt, thân mình nghiêng về trước, bộ ngực đầy đặn, lộ ra một khe ngực sâu hoắm, hỏi.
-Lên đại học việc học còn nhẹ, nên lúc rảnh rỗi cũng nghiên cứu cách biểu lộ, hiện tại ít nhiều cũng có được chút thành quả.
Trương Vĩ cười nói.
Tại những quốc gia Âu Mĩ phân tích biểu tình đã trở thành một ngành học, nghiên cứu môn học này không một ngàn người cũng có tám trăm, bao nhiêu người chân chính nắm giữ môn học này không ai biết, nhưng mà Trương Vĩ dùng nó để che giấu dị năng Độc Tâm Thuật, là lựa chọn tốt nhất rồi.
-Thật vậy hả? Vậy cậu cùng chúng tôi biểu diễn một chút đi, cậu hỏi tôi một vấn đề, tôi trả lời cho cậu, cậu xem tôi có phải là đang nói thật không.
Ngô Nguyệt cảm thấy hết sức hứng thú đề nghị.
Sau khi nghe được lời nói của Ngô Nguyệt, Trương Vĩ không khỏi cau mày lại, hắn cũng không phải là thầy bói, làm sao có thể vì để cho người khác tin tưởng năng lực của mình, mà phải cố ý chứng minh.
Huống chi Trương Vĩ nhận ra rằng sử dụng Độc Tâm Thuật sẽ làm cho thân thể hắn đảm nhiệm thêm công việc, tiêu hao một lượng lớn năng lượng trong cơ thể hắn, nếu như là ngẫu nhiên sử dụng một lần, ngược lại sẽ không có ảnh hưởng gì lớn.
Nhưng nếu như sử dụng quá thường xuyên, rất có thể khiến cho thân thể hắn để lại một chút di chứng, ví dụ như mất ngủ, không còn chút sức lực nào, choáng váng đầu cùng với các triệu chứng, vậy nên với những trường hợp không mang lại lợi ích, hắn chắc sẽ không sử dụng loại năng lực này lung tung.
-Trương tiên sinh, đây là nước ô mai ướp lạnh cho ngài.
Vào lúc Trương Vĩ nghĩ làm thế nào cự tuyệt, bảo mẫu Vương tỷ đúng lúc đi tới, đem một chai thủy tinh nước ô mai, để trước mặt Trương Vĩ, nói.
-Cám ơn nhiều, Vương tỷ.
Trương Vĩ cười nói, rồi sau đó bưng chai thủy tinh lên uống một ngụm nước ô mai, tính mượn cơ hội gạt vấn đề Ngô Nguyệt qua một bên.
-Trương Vĩ, cậu không nghe tôi nói sao!
Ngô Nguyệt bĩu môi, có chút không chịu buông tha nói:
-Cậu nếu là không đáp ứng lời nói của tôi..., tôi sẽ xem cậu là tên lừa gạt rồi vậy.
-Được rồi, em nói hơi nhiều rồi đấy, ở đâu ra nhiều vấn đề lộn xộn như vậy nha.
Thấy trên mặt Trương Vĩ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Chu Bàn Tử lên tiếng khiển trách.
-Bàn ca, ngày mai cùng công ty nào đàm phán vậy! Anh nói một chút tình hình cơ bản với tôi đi.
Trương Vĩ vì để tránh dây dưa chuyện đó cùng Ngô Nguyệt, vội vàng chuyển đề tài, nói.
-Được, đây là tư liệu bán đất của công ty bất động sản kia, có một số tài liệu về mảnh đất trống kia và các thủ tục sao chép có liên quan.
Chu Bàn Tử từ trong bóp da bên cạnh lấy ra một xấp tư liệu, đưa cho Trương Vĩ nói.
-Được, để tôi xem một chút.
Trương Vĩ hai tay nhận lấy tư liệu, trong mắt lóe lên một chút ánh sao, có thể tiếp xúc đến việc liên quan đến khai thác bất động sản, làm cho trong lòng hắn không khỏi kích động.
-Thôi đi, không phải là thông hiểu phương pháp phân tích biểu cảm sao? Làm như bản thân mình chuyên nghiệp lắm vậy, có gì đặc biệt hơn người chứ.
Thấy được Trương Vĩ tại xem tài liệu liên quan, Ngô Nguyệt bĩu môi, thầm nói.
Trương Vĩ tuy rằng biết được Ngô Nguyệt bực tức, nhưng hắn cũng không để ý đến sự tồn tại của đối phương, căn bản cũng không phản ứng ý đối phương, Chu Bàn Tử cũng từng đề cập tới Trương Minh Nghĩa cùng Ngô Nguyệt, Trương Vĩ đối hai người bọn họ cũng có hiểu biết nhất định.
Trương Minh Nghĩa là một người làm marketing, chuyên môn là làm kế hoạch cho bất động sản, định vị, marketing, có thể nói là người đàm phán chuyên nghiệp, Ngô Nguyệt sở dĩ nhắm vào mình, hẳn là sợ bản thân mình tranh giành danh tiếng chồng cô.
Trương Vĩ không có tâm tư cùng cô ta chơi những trò bịp bợm nhỏ này, trực tiếp mở văn kiện ra tra xét tư liệu, nhưng khi Trương Vĩ nhìn thoáng qua công ty bất động sản muốn bán đất, không khỏi kinh ngạc, thầm nói:
- Công ty bất động sản hữu hạn Thiên Thành! Sao lại trùng hợp như vậy!
-Sao vậy, huynh đệ cậu biết công ty này à?
Chu Bàn Tử cách Trương Vĩ rất gần, nghe được lời hắn mới vừa nói, hỏi.
-Ách, một người bạn học đang công tác tại công ty này.
Trương Vĩ trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, người này không đơn thuần là bạn cùng đại học của hắn, mà là bạn gái đã chia tay trước của hắn.