Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tiểu thư, tiểu thư. . ."
Trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến thanh âm của nha hoàn Thanh Hà, Thanh Hà? Thanh Hà! Nghĩ đến Thanh Hà, Hạ Trì Uyển tâm thần chấn động.
Bộ Chiêm Phong, người cũng như tên, đỗ trạng nguyên, bộc lộ tài năng. Bộ Chiêm Phong năm ấy hai mươi mốt tuổi, liền đồng thời đoạt được văn võ trạng nguyên , trong chốc lát trở nên phong quang vô hạn, độc lĩnh phong tao.
Thế nhưng, Bộ Chiêm Phong có ưu tú như thế nào đi nữa, chỉ có cái danh trạng nguyên, cũng không có quan hàm thực tế. Nghĩ đến việc nhận thức tiểu thư nhà thừa tướng, cũng không dễ dàng.
Nếu không có tiểu Hồng nương Thanh Hà này âm thầm hỗ trợ, giật dây bắc cầu, bình thường ở trước mặt nàng nói Bộ Chiêm Phong tốt như thế này như thế nọ, nàng làm sao có thể thích cặn bã Bộ Chiêm Phong kia!
Có thể nói, Thanh Hà rốt cuộc chính là nguồn gốc cho cuộc sống thống khổ của Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển mắt lườm một cái, lợi hại không gì sánh được, trong mắt càng lộ ra hung quang, hung tợn nhìn chằm chằm Thanh Hà. Thần tình kia, giống như là ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, khát khao muốn tính mạng người sống.
"Tiểu, tiểu thư?" Hạ Trì Uyển từ trước đến nay đối xử với Thanh Hà hiền lành, biểu tình ngoan lệ như vậy Thanh Hà chẳng bao giờ gặp qua ở trên mặt Hạ Trì Uyển.
"Tiểu thư, đau." Cổ tay giống như bị móng sắt chặt chẽ giữ lại, đầu khớp xương đều vô cùng đau đớn, dường như sắp vỡ nát, Thanh Hà đau đến mức mặt mũi nhăn thành một dúm.
"Đau sao?" Hạ Trì Uyển nghi ngờ lập lại một lần, nàng là một người đã chết, Thanh Hà làm sao sẽ đau?
Hạ Trì Uyển đôi mắt long lanh nhìn xuống, quả nhiên thấy trên cổ tay Thanh Hà bị chính mình nắm lấy, đã nổi lên một tầng vết hồng. Trí nhớ trước lúc té xỉu giống như thủy triều, tràn vào trong đầu của Hạ Trì Uyển .
Đúng, nàng đã chết, thế nhưng lại sống lại!
"Tiểu thư, người có phải mơ thấy ác mộng hay không?" Hạ Trì Uyển buông lỏng tay, Thanh Hà vội vã quay đi giặt sạch chiếc khăn, lau khô mồ hôi trên trán Hạ Trì Uyển .
Ác mộng sao? Quả thực, nàng gặp phải một hồi ác mộng đáng sợ, trong mộng này ma quỷ ăn thịt người, từng con từng con một bám riết lấy nàng không tha, bóc lột đến tận xương tủy, Thanh Hà trước mắt này, cũng là một trong số đó.
Chỉ có điều, vào lúc nàng thất thế, tên nô tài Thanh Hà này đến trước mặt người chủ tử là nàng diễu võ dương oai, nàng tựa hồ đã thật lâu không nhìn thấy qua biểu tình hèn mọn trên mặt Thanh Hà lúc này.
"Ừ." Hạ Trì Uyển nhàn nhạt đáp, Thanh Hà trước mắt này, không có bộ dáng của một phu nhân như trong trí nhớ của nàng, mà là một nha đầu còn trẻ khoảng chừng hơn mười tuổi.
Nhìn giường mạn quen thuộc, trong mũi trước hết là ngửi thấy được hương hoa mai mà mình thích nhất, Hạ Trì Uyển tâm tư khẽ động."Bây giờ là giờ gì?"
"Thưa tiểu thư, đã là buổi trưa, tiểu thư cảm thấy đói bụng sao?" Thanh Hà rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nghĩ tiểu thư có thể là trước bị kinh hách, sau lại gặp ác mộng, cho nên mới lộ ra biểu tình đáng sợ như vậy.
Thanh Hà vừa nói, Hạ Trì Uyển quả nhiên thấy bụng trống trơn, cơn đói lập tức ập đến.
"Giúp ta chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa, sau đó bảo đầu bếp nấu cho ta một bát cháo thanh hà." Hạ Trì Uyển vén chăn lên, trên người ẩm ướt dính dính, rất khó chịu.
"Tiểu thư, không thể như vậy, phải đắp chăn kín, ngộ nhỡ lại phát sốt thì phải làm sao bây giờ?" Thanh Hà vội vã đem chăn đắp trở lại, trên mặt là dáng vẻ khẩn trương, thực sự là “một lòng trung thành", thật là nô tài tốt nha.
Hạ Trì Uyển trở tay liền quăng cho Thanh Hà một cái tát, "Làm càn, ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử, chủ tử nói ngươi có nghe chăng, lưu tên nô tài nhà ngươi lại, còn có ích lợi gì!"
Nàng trước kia, đối xử với những nô tài này thật quá tốt, dù cho nô tài đã làm chuyện sai lầm, tối đa chỉ trách mắng vài câu, chưa bao giờ từng động thủ.