Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu
  3. Chương 74 : Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt
Trước /90 Sau

[Dịch]Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 74 : Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Tiểu Anh

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

“Này này, quân tử động thủ không động khẩu! Sát Sát, hiện tại ngươi nhiệt tình như vậy, ta thực sự rất thích!”

Tuy rằng nói chuyện không ngừng miệng nhưng thân thủ của Thiên Dạ Tuyết lại không thể khinh thường.

Tay hắn cầm lấy cái chân đang đá tới của Ngọc Phi Yên, đưa lên nhìn nhìn, mũi ngửi ngửi “A, thật là thơm! Sát Sát, ngươi vẫn là thích dùng hương hoa lài xông tất —— “

Lời nói mập mờ như vậy, không chỉ là Ngọc Thiên Huyết, những nam nhân khác ví như Hạ Hầu Kình Thiên, Liên Cẩn, Tiết Tường, sắc mặt đều đen.

Trước mặt mọi người đùa giỡn Ngọc Phi Yên?

Đây chính là Yến Vương nổi danh phong lưu thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt!

“Vẫn là mùi của ngươi dễ ngửi!”

Bị Thiên Dạ Tuyết trêu ghẹo, Ngọc Phi Yên cư nhiên không có phản ứng, chân run lên hất giầy ra, trực tiếp “Ba” một tiếng, quăng hướng khuôn mặt tuấn tú của Thiên Dạ Tuyết.

“Sát Sát, ngươi hung dữ như vậy cẩn thận sau này không ai thèm lấy!”

Thiên Dạ Tuyết tươi cười đem giầy của Ngọc Phi Yên mang vào chân cho nàng “Thời tiết đang lạnh, đừng để lạnh! Đến lúc kinh nguyệt tới bị đau bụng, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

Thiên Dạ Tuyết và Ngọc Phi Yên thân mật như vậy, làm cho nhóm nam nhân ở đây trong lòng đều nồng nặc vị chua.

Kinh nguyệt là cái gì?

Tất cả nam nhân ở đây đều nghĩ vấn đề này.

Kinh nguyệt tại sao làm cho Ngọc Phi Yên đau bụng?

Ngọc Thiên Huyết càng nghi hoặc, nhị tẩu không phải chỉ có một nữ nhi sao? Lẽ nào nàng còn có có tỷ tỷ? Kinh nguyệt của Tiểu Yên Yên tìm đến nàng? Vậy có phải hay không có tung tích của nhị ca nhị tẩu?

Chuyện quan trọng như vậy, Tiểu Yên Yên thậm chí ngay cả tam thúc cũng không chịu nói, tam thúc thật đau lòng…

Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở đây phi thường quái dị.

Tuy rằng Hạ Hầu Kình Thiên và Liên Cẩn vẫn luôn đối địch, thế nhưng đối với Thiên Dạ Tuyết đột nhiên toát ra này, hai người đồng thời có cùng một loại biểu tình.

Yến Vương này, quá đáng ghét!

Liên Cẩn bắt đầu tính toán chuẩn bị bói một quẻ.

Nhìn xem lai lịch của Thiên Dạ Tuyết, sẽ cùng Ngọc Phi Yên xảy ra chuyện gì, tuy rằng như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực của hắn, nhưng chuyện liên quan đến an toàn của Ngọc Phi Yên, hắn phải thận trọng.

Biểu hiện của Hạ Hầu Kình Thiên lại càng trực tiếp.

Hắn từ trong lòng Thanh Hồng nhảy ra, trực tiếp chạy đến trước mặt Thiên Dạ Tuyết, một cước dẫm lên chân đối phương.

“Tiểu tử, muốn cùng ta tranh mèo con, ngươi quá non!”

“Ai yêu, tiểu nhãi con! Ngươi là ai a!”

Thiên Dạ Tuyết dùng một tay dễ dàng đem Hạ Hầu Kình Thiên nhấc lên không trung cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Thiên Dạ Tuyết vươn tay còn lại dùng sức xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, đem mặt của Hạ Hầu Kình Thiên xoay thành tạo hình mình thích.

“Mèo con? Ngươi nói là Sát Sát sao? Ha ha ha! Thằng nhóc chưa dứt sữa, Sát Sát đã sớm cùng ta đính ước! Ngươi đi sang một bên đi!”

Sau khi đem mặt hắn biến thành màu đỏ, Thiên Dạ Tuyết dang tay đem hắn ném cho Thanh Hồng.

“Con nít ranh, không nên quấy rầy thế giới hai người của ta và Sát Sát!”

“Đừng tưởng rằng ngươi tuổi nhỏ, ta sẽ không đánh ngươi!”

Bị Thiên Dạ Tuyết coi như trẻ con trêu đùa, Hạ Hầu Kình Thiên thực hận người của Nam Cung gia, nếu không phải bọn họ, hắn làm sao sẽ biến thành như vậy!

Gặp phải tình địch cư nhiên không có biện pháp đối phó, lẽ nào bắt hắn trơ mắt nhìn mèo con bị tên yêu nghiệt này trộm đi sao?

Không được! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Tuyết Yến, bắt lấy hắn!”

Hạ Hầu Kình Thiên ra lệnh một tiếng Tuyết Yến rút đao, bổ về phía Thiên Dạ Tuyết.

“Ai yêu! Còn có giúp đỡ nha!”

“Tiểu cô nương dáng dấp không tệ a! Dáng người có lồi có lõm rất đáng yêu! Cười rộ lên thật là đẹp! Công phu càng không tệ! Bất quá, tâm quá độc ác, như vậy không tốt nha!”

“Nữ nhi phải là mảnh mai yếu đuối, giống như Sát Sát nhà ta vậy mới là tốt nhất!”

“Này này, đừng đánh trên mặt! Ta còn dựa vào khuôn mặt này để kiếm ăn đấy! Hủy mỹ nhan của ta, đến lúc đó Sát Sát ghét bỏ ta, ngươi có thể lấy thân báo đáp ta hay không a?”

Thiên Dạ Tuyết miệng lưỡi bén nhọn không cho người đường sống, một bên đùa giỡn Tuyết Yến thường thường xoa xoa tay nhỏ bé của nàng, ôm eo nhỏ của nàng một bên dễ dàng đem các chiêu thức của nàng ngăn cản.

Người này, không phải một kẻ tầm thường!

Tuy rằng mọi người không thích Thiên Dạ Tuyết nhưng trong lúc hắn cười nói không chỉ ở thế công của Tuyết Yến qua hơn mười chiêu, còn dám ăn đậu hũ của nàng nhiều lần như vậy, Tuyết Yến tức giận đến cả người phát run, xuống tay càng lúc càng nặng.

Thấy Tiểu Hạ Hầu Kình Thiên và Thiên Dạ Tuyết tranh đấu, Liên Cẩn kém chút bật cười.

Đây coi như là tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt sao?

Cũng tốt, để Hạ Hầu Kình Thiên thử đối phó Thiên Dạ Tuyết xem sao, người không có năng lực không thể ở lại bên cạnh Ngọc Phi Yên.

“Hàm Tử, đi! Cắn chết hắn!”

Hạ Hầu Kình Thiên vỗ tay một cái, Hàm Tử xòe móng vuốt ra đánh về phía Thiên Dạ Tuyết.

Nào biết còn chưa tới gần đối phương, Thiên Dạ Tuyết rút ra một bao bột phấn vung lên, chỉ chốc lát mũi của Hàm Tử bắt đầu ngứa, hắt xì không ngừng.

Ta kháo, đây lá cái gì a!

Cay muốn chết!

Nhanh, tiểu cô nương, nhanh cứu luân gia!

“Thì ra chó cũng sẽ bị hắt xì, thực sự là bây giờ mới biết!”

Thiên Dạ Tuyết đem Tuyết Yến đẩy ra cẩn thận tỉ mỉ chỉnh sửa y phục của mình.

“Sát Sát, đây chính là ta dựa vào đề nghị của ngươi, phát minh ra hồ tiêu phấn cải tiến. Xem ra tác dụng rất tốt! Ha ha! Quả nhiên, nghe lời Sát Sát được trường thọ!”

Đối với trình độ vô sỉ của Thiên Dạ Tuyết, Ngọc Phi Yên đã sớm hiểu biết.

Nhìn đến bộ dạng tự đắc của hắn, Ngọc Phi Yên đem hắn kéo qua một bên, hai người thì thầm trao đổi.

“Tuyết, ngươi không chịu ngoan ngoãn ở Tần Trì quốc, chạy đến đây làm gì?”

“Đừng nói ngươi nhớ ta, nếu ngươi trả lời qua loa, ngươi có tin ta nói cho mọi người Yến Vương là nữ nhân hay không!” (ha ha, @@ mọi người có ngạc nhiên không! Yến Vương là nữ nhân!)

“Đừng! Sát Sát, ngươi không thể ác độc như vậy!”

Lúc ở riêng, Thiên Dạ Tuyết khôi phục bình thường, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc “Ta nhận được tin tức, Hồ Sa muốn tìm ngươi gây phiền toái, sợ ngươi xảy ra chuyện nên ta tới.”

“Ngươi đi rồi, sẽ không sợ Quý phi tìm ngươi gây phiền toái? Nàng luôn muốn nắm được điểm yếu của ngươi!”

“Phi, lão tử cứ thích đi nàng làm gì được ta!”

Thiên Dạ Tuyết phun… nước bọt trên mặt đất, động tác kia, hoàn toàn là hình tượng của nam nhân, không nhìn thấy một chút phong thái nữ nhân nào.

“Sát Sát, nếu không phải mẫu hậu của ta luôn khuyên ta, nói ta là con gái hắn không thể ngỗ nghịch bất hiếu, lão tử đã sớm nghiền chết bọn họ!”

Trong cặp mắt phượng tà mị của Thiên Dạ Tuyết xẹt qua hung quang “Dù sao mẫu hậu ta còn sống, nàng còn ôm ảo tưởng với tên nam nhân kia, cho nên ta không thể để mẫu hậu đau lòng được.”

“Bọn họ nếu là có một chút chút lương tâm, nên đối xử với mẫu hậu ta tử tế một chút!”

Thiên Dạ Tuyết vóc người cao gầy, khoảng một mét bảy tư, Ngọc Phi Yên một mét sáu lăm cùng nàng đứng chung một chỗ liền giống như chim nhỏ nép vào người.

Hai người đứng dựa vào nhau thân cận nói chuyện làm cho Tiết Tường hâm mộ không thôi.

Nữ thần vô luận là ở đâu đều có lực hấp dẫn a!

Lẽ nào Yến Vương kẻ đột nhiên nhô ra này mới đích thực là người yêu của Ngọc La Sát sao?

Bọn họ, hình như rất xứng…

Càng nghĩ, Tiết Tường càng thấy mình bi kịch.

Cô gái tốt đều là của người khác, là của người khác!

“Tiện nhân kia cư nhiên lo lắng ta và ngươi thật sự có giao tình, sợ ta cưới ngươi, tăng trợ lực, ảnh hưởng hoàng vị của con trai ả, cho nên mới kêu Hồ Sa đi đối phó ngươi. Ta biết được tin tức, một ngày một đêm không ngừng chạy đến, không ngờ vẫn chậm một bước.”

“Sát Sát, thực xin lỗi!”

“Đem ngươi liên lụy đến chuyện dơ bẩn của Tần Trì quốc!”

Thấy hai mắt Thiên Dạ Tuyết có quầng thâm, Ngọc Phi Yên biết nàng dọc đường đi không có nghỉ ngơi tốt, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thiên Dạ Tuyết đem độ ấm truyền cho nàng.

“Tuyết, ngươi nói cái gì vậy! Chúng ta là bạn tốt, là bằng hữu tự nhiên là cho dù liều mạng cũng phải giúp đỡ nhau a!”

“Lúc này Hồ Sa đắc tội với ta!”

“Tuyết, nếu như ngươi không có ý kiến, ta rất muốn đánh chết hắn!”

Ngọc Phi Yên rất rõ ràng, ngày đó nếu không phải Hạ Hầu Kình Thiên xuất hiện đúng lúc, Hồ Sa nhất định sẽ kiếm cớ khiếu chiến nàng, cuối cùng mượn cơ hội diệt trừ nàng.

Tuy rằng âm mưu của Hồ Sa không thực hiện được, nhưng mà hắn đã động sát tâm với nàng.

Đối phương muốn giết ta, chẳng lẽ ta còn rửa sạch cổ đưa đi qua?

Giết người cách tốt nhất vẫn là tiên hạ thủ vi cường!

“Cái này…”

Nghe Ngọc Phi Yên nói như vậy, Thiên Dạ Tuyết có chút rối rắm.

Dù sao Hồ Sa cũng là Vũ Thần của Tần Trì quốc, nếu như hắn chết thì lực ảnh hưởng và thực lực của Tần Trì quốc sẽ giảm xuống. Nàng mặc dù không thích phụ hoàng và Lưu quý phi, nhưng phải suy nghĩ cho Tần Trì quốc.

Hơn nữa, nếu Ngọc Phi Yên thực sự giết Hồ Sa, đem phụ hoàng ép điên nói không chừng hắn đem toàn lực Tần Trì quốc đi đối phó Ngọc Phi Yên.

Mặc dù Ngọc Phi Yên rất lợi hại, nhưng đối mặt với cả một quốc gia, nàng làm sao có thể thắng.

Chẳng qua chỉ trong chốc lát, trong đầu Thiên Dạ Tuyết đã suy nghĩ đến tất cả các trường hợp có thể xảy ra, cuối cùng cho Ngọc Phi Yên một câu trả lời.

“Nếu như Hồ Sa còn chưa sáng mắt, tới tìm ngươi gây phiền toái, thậm chí muốn gây bất lợi cho ngươi. Sát Sát, ta ủng hộ ngươi!”

“Bất quá, hắn là Vũ Thần, ngươi không nên khinh suất. Có chuyện gì thì thương lượng với ta, dù sao thân phận của ta cũng có thể kiềm chế hắn. Nếu chúng ta dùng võ không thể thắng, ngươi liền cho ta một bao độc dược, ta tìm cơ hội cho hắn uống!”

“Dù sao bọn họ làm chuyện ác độc cũng không ít, chúng ta dùng chiêu gậy ông đập lưng ông! Người thắng làm vua, đừng ngại dùng thủ đoạn!”

Lời nói của Thiên Dạ Tuyết kiên quyết, Ngọc Phi Yên biết giữa quốc gia và bằng hữu, nàng lựa chọn mình, trong lòng thật sự cảm động.

“Hảo tỷ muội!”

Ngọc Phi Yên một quyền đánh vào ngực Thiên Dạ Tuyết.

“Kháo! Nhẹ chút, ngực của ta ——”

Thiên Dạ Tuyết xoa ngực bực bội nói “Quấn vải nhiều năm như vậy vốn đã nhỏ, ngươi còn chà đạp khi dễ ta, không biến nó thành đồng bằng ngươi không cam lòng đúng không!”

Nghe Thiên Dạ Tuyết nhắc tới ngực vấn đề mà nữ nhân luôn quan tâm, Ngọc Phi Yên tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng “Ta có biện pháp giúp ngực ngươi lớn, ngươi có muốn hay không?”

“Muốn! Nhất định muốn a!”

Bỏ qua chuyện Thiên Dạ Tuyết phải ngụy trang thành nam nhân, thật ra nàng vẫn luôn nghĩ đến một ngày có thể khôi phục thân phận nữ nhi.

Tuy rằng không phải là bây giờ, thế nhưng sau này có cơ hội nàng muốn thay nữ trang màu đỏ, không làm cái gì Yến Vương, dù cho làm một cô gái bình thường cũng tốt.

“Xong chuyện này ta luyện chế dược hoàn cho ngươi! Bảo đảm ngươi sẽ lớn thành C! Không, chắc là D!”

Ngọc Phi Yên cười híp mắt hứa hẹn, Thiên Dạ Tuyết vui đến mức mặt mày tràn đầy ý cười, ôm bả vai của nàng, khen nàng là “Hảo tỷ muội”!

“Ta muốn như vậy!” Thiên Dạ Tuyết chỉ vào Mộc Niệm Hi đang đứng một bên.

“Cái đó lớn bao nhiêu? Ta muốn như vậy!”

“Tuyết, ngươi thật là có chí khí a!” Quan sát ngực của Mộc Niệm Hi một chút, Ngọc Phi Yên vươn ngón tay cái, “Đây chính là F cup! Ngươi xác định? Lớn như vậy, sẽ không mặc được nhiều quần áo xinh đẹp đâu!”

Vừa nói như vậy, Thiên Dạ Tuyết đang hứng thú bắt đầu rối rắm.

Nàng vừa sinh ra đã bị nuôi như hoàng tử, đây là bí mật của nàng và Tần Trì quốc Hoàng hậu, còn lại cũng chỉ có Hoắc thần y và Ngọc Phi Yên biết.

Bất quá, mặc kệ biểu hiện của nàng giống nam nhân như thế nào, nàng vẫn mang một tâm hồn của thiếu nữ.

Làm nữ nhi, ai cũng yêu cái đẹp.

Sát Sát nói nếu lớn như vậy sẽ không mặc được quần áo xinh đẹp…

Suy nghĩ nửa ngày, Thiên Dạ Tuyết lựa chọn quần áo xinh đẹp, liền nghe lời Ngọc Phi Yên, làm một D cup là được rồi.

“Sát Sát, chuyện này nếu ngươi có thể giúp ta, tỷ cho dù lên núi đao xuống biển lửa, mày cũng sẽ không nhăn một chút! Giết Hồ Sa, tỷ trực tiếp làm tiên phong cho ngươi!”

Hai người nhiệt tình trao đổi, Mộc Niệm Hi cũng cùng Tiết Tử Di nghị luận.

“Thì ra Tiểu Ngọc muội muội có ân cứu mạng với Yến Vương! Thảo nào Yến Vương đối với nàng nhớ mãi không quên! Yến Vương lớn lên không tệ, còn là hoàng tử rất hợp với Tiểu Ngọc muội muội nha!”

Mộc Niệm Hi hứng thú ngắm Thiên Dạ Tuyết.

“Nam nhân anh tuấn như vậy, cho dù đến Vụ hải cũng sẽ đứng đầu. Ánh mắt của Tiểu Ngọc muội muội thật tốt!”

Tiết Tử Di không dám nói cái gì, hai cơ sở ngầm của Hạ Hầu Kình Thiên —— Thanh Hồng và Tuyết Yến còn ở chỗ này nha!

Người nam nhân kia, cực kỳ mang thù.

May là hắn không đây, nếu không hai người này nhất định sẽ đánh nhau đến kinh thiên động địa!

Ngọc Thiên Huyết nghe Mộc Niệm Hi nói, tâm tình càng lúc càng kém.

Yến Vương Thiên Dạ Tuyết, ở Tần Trì quốc cũng là một nhân vật nổi danh.

Hắn văn võ song toàn, rất tốt, còn là con trai trưởng của Hoàng hậu. Nếu không phải Hoàng thượng Tần Trì quốc sủng ái Hoàng quý phi, thiên vị Dạ Vương con của Lưu quý phi, Yến Vương đã sớm thành Hoàng thái tử.

Thế nhưng… Thiên Dạ Tuyết này thật sự là quá phong lưu, quá hoa tâm!

Có người nói mỹ cơ trong vương phủ của hắn không có một nghìn, cũng có năm trăm!

Nam nhân phong lưu như vậy, phải cách xa ra!

Sau này hắn cần phải nhắc nhở Tiểu Yên Yên, miễn cho nàng còn trẻ không hiểu chuyện, bị bề ngoài mỹ lệ của nam nhân mê hoặc.

Bề ngoài không thể làm cơm ăn, tìm cháu rể vẫn là tìm người kiên định ổn trọng mới tốt!

So với bọn họ Liên Cẩn lạnh nhạt ngồi một mình dưới tàng cây, bày ra Thất tinh trận lên bàn đá.

Bảy viên đá cuội sáng bóng như ngọc ở trong tay Liên Cẩn biến đổi vị trí, chẳng qua chỉ trong chốc lát, khẩn trương trên mặt Liên Cẩn buông lỏng.

Thì ra là thế… A, Yến Vương dĩ nhiên là nữ tử!

Cuối cùng cũng yên tâm!

“Thần côn, ngươi ở đây đang tính cái gì vậy?”

Hạ Hầu Kình Thiên đi vòng quanh Liên Cẩn, leo lên băng đá, nhìn trên bàn quái tượng (hiện tượng kì quái), nhìn thế nào cũng không hiểu.

Tuy rằng hắn rất muốn đi tìm Ngọc Phi Yên, nhưng không biết vì sao, hắn sợ…

Vui mừng trên mặt Ngọc Phi Yên khi nhìn thấy Thiên Dạ Tuyết không phải giả, nếu như nàng thực sự thích Thiên Dạ Tuyết, Hạ Hầu Kình Thiên sợ chính mình sẽ nhập ma điên cuồng mà giết người, cho nên không thể làm gì ngoài việc cố nén, liên tiếp nói thầm phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

“Ta đang tính —— “

Nói đến đây, thanh âm Liên Cẩn dừng lại, giống như cố ý treo lòng hiếu kỳ của đối phương, đem đá cuội từng viên một cất vào túi vải, cất xong túi vải, Liên Cẩn bỗng nhiên nở nụ cười.

“Ta tính cái gì vì sao phải nói cho ngươi biết a! Ngươi không phải coi thường thần côn như ta nhất sao!”

Phốc ——

Hạ Hầu Kình Thiên xém chút phun máu, hắn nhịn không được chỉ vào gương mặt như ngọc của Liên Cẩn.

“Ngươi thật sự gan lớn!”

“Ta là nam nhân, tự nhiên là gan lớn! Cái này không cần ngươi tới khẳng định, đây là sự thực!”

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ của Hạ Hầu Kình Thiên suy sụp, tâm tình Liên Cẩn sảng khoái vô cùng “Ngươi nói, ta đợi lúc các ngươi ngao cò tranh nhau đến lưỡng bại câu thương, ta ngư ông đắc lợi được không, hay là chúng ta mỗi người một cách, tự thể hiện bản lĩnh?”

“Thần côn, ngươi không nên khảo nghiệm kiên trì của gia!”

Hạ Hầu Kình Thiên thực phi thường muốn nghiền chết Liên Cẩn, giống như nghiền chết một con kiến.

Bất quá, lúc này tiểu Hạ Hầu Kình Thiên ở trong mắt Liên Cẩn là một con cọp giấy không có một chút lực sát thương.

“Không nhân cơ hội này chèn ép ngươi, chờ ngươi đắc ý còn chỗ nào cho ta nói chuyện ——”

Liên Cẩn kéo kéo áo lông “Con người của ta, rất biết xem thời thế, cũng hiểu phải nắm lấy cơ hội khi dễ người khác! Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi nói, ta có nên cảm tạ người đem ngươi chỉnh thảm thành như vậy hay không?”

Lời Liên Cẩn nói không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, đem Hạ Hầu Kình Thiên lửa giận “Tăng” toàn bộ thiêu đốt.

Thấy trên mặt nhóc con này thiêu đốt hừng hực lửa giận sau đó dần dần bình tĩnh nhìn hắn bằng ánh mắt lãnh khốc tàn nhẫn, Liên Cẩn thở ra một hơi.

Còn may, phép khích tướng vẫn dùng được!

Hạ Hầu Kình Thiên, từ nay về sau Ngọc Phi Yên là nhược điểm duy nhất của ngươi.

Ta sẽ dần dần loại bỏ toàn bộ nhược điểm của ngươi, để ngươi biến thành lợi khí, trở thành đao của nàng, kiếm của nàng, chủy thủ của nàng ——

Thấy khuôn mặt kiên nghị của Hạ Hầu Kình Thiên, Liên Cẩn trong lòng hâm mộ.

Nếu như ta cũng có cơ thể bằng xương bằng thịt… Làm sao ngươi có cơ hội thân cận nàng.

Đáng tiếc, cả đời này ta chỉ có thể ở xa xa bảo vệ nàng, đây là mệnh của ta, cũng là may mắn của ta.

Chuyện Dược Hoàng Ngọc La Sát đi đến Dược Vương Các, chỉ phút chốc đã lan truyền ra toàn bộ Dược Vương Các.

Còn cộng thêm một Yến Vương phong lưu, không chỉ Dược Vương Các đệ tử ngay cả khách nhân đến tham gia đại hội Đấu Dược lần này, cũng đều vây xem như nhìn thấy vật quý hiếm.

Tần Trì quốc Hồ Sa cũng là một thành viên trong đó.

Khi nhìn thấy cảnh tượng Thiên Dạ Tuyết và Ngọc Phi Yên vô cùng thân thiết nói chuyện, trong lòng Hồ Sa nhất thời lộp bộp.

Quả nhiên, Quý phi nương nương lo lắng không sai!

Hiện tại Ngọc La Sát đã là Dược Hoàng duy nhất trên đại lục, nếu như nàng gả cho Yến Vương, trở thành Yến Vương phi, lấy năng lực và uy vọng ở Tần Trì quốc của Ngọc La Sát, Yến Vương cũng sẽ được mọi người ủng hộ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Đến lúc đó Dạ Vương muốn đoạt được hoàng vị càng khó khăn!

Không được, nhất định phải ngăn cản chuyện này!

Hồ Sa suy nghĩ một chút, rời đi đám người xem náo nhiệt, lập tức trở về dùng bồ câu gởi thư về Tần Trì quốc kể rõ chuyện này.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, Ngọc Phi Yên cũng không hy vọng nàng và Thiên Dạ Tuyết bị người ta vây xem như vậy, liền bảo dược đồng dẫn các nàng tới khách phòng.

Nhóm người của Ngọc Phi Yên được an bài ở một gian phòng riêng biệt.

Đây cũng là vì thân phận của Ngọc Phi Yên là Dược Hoàng, Dược Vương Các mới cho nàng đãi ngộ tốt như vậy.

Thật lâu không gặp Thiên Dạ Tuyết, Ngọc Phi Yên có rất nhiều chuyện muốn nói cùng nàng, nhưng Tiết Tử Di lại mang đến một tin tức rất xấu.

“Cái gì? Hoắc thần y và Trình công tử bị nhốt? Vì sao?”

Vừa nghe Tiết Tử Di nói xong, Ngọc Phi Yên và Thiên Dạ Tuyết đồng thời đứng lên.

Trước kia ở Tần Trì quốc, Hoắc thần y đã từng cùng Thiên Dạ Tuyết ở chung hơn nửa năm, mặc dù tuổi của bọn họ chênh lệch rất lớn nhưng cũng là bạn vong niên.

Hoắc thần y biết tình cảnh Thiên Dạ Tuyết khó khăn, sau khi biết được thân phân nữ tử của nàng chẳng những không có nói cho Tần Trì quốc Hoàng thượng, trái lại vẫn luôn giữ bí mật giúp nàng.

Đối với Thiên Dạ Tuyết Hoắc thần y là một trưởng bối vui vẻ hài hước, rất đáng tin.

Lúc này nghe nói Hoắc thần y gặp nạn, Thiên Dạ Tuyết làm sao không sốt ruột được.

“Tử Di, ngươi từ từ nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”

“Chuyện là như vầy!”

Thì ra, sau khi Tiết Tử Di trở lại Dược Vương Các muốn đi tìm sư phụ, lại ở trên đường gặp phải Lý Tiến tôn tử của Ngũ trưởng lão.

Nữ đệ tử trong Dược Vương Các vốn đã ít, mà Tiết Tử Di lại là người đẹp nhất trong số đó.

Lý Tiến này không có gì đặc biệt ngoài việc thích mỹ nữ, cho nên hắn vừa thấy được Tiết Tử Di liền chặn nàng lại, muốn đùa giỡn nàng.

Vốn là Tiết Tử Di không muốn để ý tới Lý Tiến, thế nhưng nàng chợt nhớ tới biệt hiệu “Mật thám”của Lý Tiến, trong Dược Vương Các không có việc gì là hắn không biết, Tiết Tử Di liền hỏi thăm Lý Tiến chuyện của Hoắc thần y và Trình Quan Trung.

Nào ngờ vừa biết được, làm Tiết Tử Di lo lắng muốn chết.

Lâm chưởng môn chế dược đang trong ở giai đoạn quan trọng thì Hoắc thần y xông vào luyện đan các, làm hại Lâm chưởng môn tẩu hỏa nhập ma, Đại trưởng lão sai người bắt Hoắc thần y, nhốt vào Thiên Thủy lao, tội danh là mưu hại chưởng môn!

Về phần Trình Quan Trung, hắn cầu tình cho Hoắc thần y, bị cho là đồng bọn của Hoắc thần y, liền cùng nhau nhốt lại.

“Làm sao lại trùng hợp như vậy?”

Nghe Tiết Tử Di nói xong, chân mày xinh đẹp của Ngọc Phi Yên cau lại.

Lâm chưởng môn luyện chế dược hoàn là vì chuẩn bị cho đại hội Đấu Dược, đây là chuyện mà bất kì người nào trong Dược Vương Các đều biết.

Trước kia trên đường đi, Trình Quan Trung cũng đã nói qua, Hoắc thần y không phải không biết, lại lỗ mãng xông vào, nhất định là có vấn đề.

“Lâm chưởng môn gặp chuyện không may, bây giờ đại hội Đấu Dược do ai chủ trì?”

“Đại trưởng lão.”

Tiết Tử Di dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.

“Ta vào sư môn tương đối trễ, nhưng mà nghe các sư huynh sư tỷ nói Đại trưởng lão mấy năm gần đây thay đổi rất lớn, giống như trở thành một người khác vậy. Trước đây hắn là một lão nhân rất ôn hòa từ ái, lại rất công bằng. Nhưng Đại trưởng lão bây giờ bố dáng luôn âm trầm, động một chút là nổi giận.”

Vốn là chuyện bí mật của Dược Vương Các, thế nhưng trong khoảng thòi gian này chung đụng, Tiết Tử Di phi thường tin tưởng Ngọc Phi Yên.

Huống chi nàng hiểu được chuyện của Hoắc thần y rất cổ quái, hy vọng Ngọc Phi Yên có thể nghĩ ra biện pháp cứu Hoắc thần y và Trình Quan Trung!

“Ta nghe Lý Tiến nói, ba năm nay dược đồng chết ở trong tay Đại trưởng lão… ít nhất… Có ba mươi. Tóm lại, Đại trưởng lão trở nên rất đáng sợ!”

Đại trưởng lão này có vấn đề!

Ngọc Phi Yên và Thiên Dạ Tuyết liếc nhau, đồng thời khẳng định chuyện này.

“La Sát, ta biết ngươi sẽ có biện pháp! Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể cứu sư thúc tổ và Trình sư huynh!”

“Ta tin tưởng bọn hắn không phải người xấu! Hơn nữa, La Sát, ngươi là Dược Hoàng, ngươi có thể đi xem chưởng môn sư tổ một chút xem có thể cứu hắn hay không!”

“Đại trưởng lão nói rằng chưởng môn sư tổ phải tĩnh dưỡng, không cho mọi người đi thăm chưởng môn sư tổ. Người chống đối hắn, đều bị điều đi…”

Tiết Tử Di càng nói, trong lòng Ngọc Phi Yên nghi ngờ càng lớn.

Liên hệ với chuyện lúc trước ở Phượng Minh trấn, Ngọc Phi Yên vô ý thức đem chuyện này liên hệ với Đại trưởng lão.

“Tử Di, làm phiền ngươi tìm giúp ta một tấm bản đồ bố cục của Dược Vương Các, tối nay ta muốn đi thăm dò tình huống.”

Thấy Ngọc Phi Yên khẳng định sẽ giúp đỡ, Tiết Tử Di vô cùng vui vẻ liền đứng lên hành lễ với nàng rồi rời đi, chờ lúc bản đồ được cầm đến, đã đến chạng vạng.

“Nơi này là Thiên Thủy lao! Sư thúc tổ và Trình sư huynh bị giam ở chỗ này!”

“Chưởng môn sư tổ dưỡng thương ở trong nhà này, hai nơi này Đại trưởng lão đều phái cao thủ canh gác. Cụ thể phẩm cấp cao thủ là bao nhiêu, ta không rõ lắm! Nói chung, ngươi phải cẩn thận!”

“Rất chi tiết! Cám ơn nhiều ——”

Ngọc Phi Yên cẩn thận nghiên cứu bản đồ, một lúc sau nàng cũng đã ghi nhớ tất cả lại.

“Sát Sát, chúng ta liên thủ cùng nhau cứu người đi!”

Thiên Dạ Tuyết đã sớm xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Nàng vốn chính là người tính tình hiếu chiến, huống chi còn liên lụy tới Hoắc thần y ân nhân của nàng, không đem Dược Vương Các nháo đến long trời lở đất, Thiên Dạ Tuyết chắc chắn sẽ không bỏ qua.

“Ngươi đi cũng có thể, bất quá phải nghe lời ta. Không được tự ý hành động!”

“Không thành vấn đề! Ta nghe lời ngươi! Ta không phải vẫn luôn rất nghe lời ngươi sao! Cả đời ta đều sẽ nghe lời ngươi!”

Thấy Thiên Dạ Tuyết và Ngọc Phi Yên bộ dạng thân thiết, Tiết Tử Di vì mối tình đầu của Tiết Tường mà bi ai. Một Lâm Giang Vương, một Yến Vương, Tường Nhi, ngươi lấy cái gì cùng người ta đấu!

“Các ngươi nghìn vạn lần phải cẩn thận!”

Chờ mặc xong y phục dạ hành Ngọc Phi Yên và Thiên Dạ Tuyết biến mất trước cửa sổ, Tiết Tử Di vẫn đứng ở bên cửa sổ nhìn thật lâu.

Nhất định phải bình an vô sự!

Đi theo bản đồ hướng dẫn, Ngọc Phi Yên và Thiên Dạ Tuyết đi tới Thiên Thủy lao.

Tên là Thiên Thủy lao, ý chỉ nước từ trên không đổ xuông, nhà lao được đặt dưới thác nước.

Khi nhìn thấy lồng sắt bị treo giữa không trung, bị thác nước va đập làm cho không ngừng đung đưa, không ngừng va đập vào tảng đá, Thiên Dạ Tuyết nổi giận, nàng vừa định đi ra, Ngọc Phi Yên liền đem nàng kéo lại.

“Chờ một chút, có người tới!”

Quả nhiên, Thiên Dạ Tuyết phát hiện một người mặc đồ đen đứng bên vách đá trên thác nước, còn có một người khác đứng ở đối diện hắn.

“Lão đại, ngươi điên rồi sao!”

“Chuyện còn chưa tra rõ chân tướng, ngươi làm sao có thể dùng hình với bọn họ!”

Giọng nói của đối phương nghe rất quen, chờ Ngọc Phi Yên nhìn kỹ, mới phát hiện đây làThất trưởng lão đã gặp ở [hân bộ Dược Vương Các.

Lúc này, Thất trưởng lão đang nổi giận đùng đùng nhìn Đại trưởng lão, tức giận đến nỗi phát run.

“Trên ngực chưởng môn là chưởng ấn màu đen, rõ ràng là Ngũ độc thần công của Độc Tông, người thương tổn chưởng môn là người của Độc Tông, không phải là lão Hoắc!”

“Lão Thất, ngươi thực sự quá ngây thơ rồi.”

Đại trưởng lão sắc mặt âm lãnh, hai mắt đỏ lên.

“Nói không chừng hắn đã đầu nhập Độc Tông rồi? Mấy năm nay Độc Tông không ngừng lớn mạnh, mỗi lần tới đại hội Đấu Dược, bọn họ có lần nào không tới gây chuyện? Tên phản đồ này cấu kết với Độc Tông, hãm hại sư môn, chính là đơn giản như vậy.”

“Điều đó không có khả năng!”

Thất trưởng lão dù thế nào cũng không chịu tin tưởng lời nói của Đại trưởng lão.

“Ta và lão Hoắc cùng nhau lớn lên, tính tình của hắn ta còn không biết sao! Hắn sẽ không bao giờ làm chuyện phản bội sư môn!”

Thấy Thất trưởng lão cứ bám riết việc này, Đại trưởng lão có chút nhịn không được.

“Lão Thất, chức chưởng môn vốn là của lão Hoắc. Trước đây, nếu không phải chưởng môn sử dụng thủ đoạn, cùng mọi người liên thủ hãm hại hắn, hôm nay người làm chưởng môn chính là lão Hoắc. Mặc dù sự tình qua lâu như vậy, nhưng ngươi có thể bảo đảm hắn sẽ không có oán hận không?”

“Nhưng…”

Thất trưởng lão khựng lại nhưng vẫn kiên định lắc đầu “Sẽ không! Lão Hoắc không phải là người như thế!”

“Tóm lại, ta sẽ không để ngươi hành hạ hắn!”

Đúng lúc này, từ trong lồng sắt truyền đến một giọng nói yếu ớt.

“Thất trưởng lão, nhanh, mau rời đi! Hắn không phải là Đại trưởng lão!”

Giọng nói này tuy rằng rất nhỏ, nhưng từng chữ đều vô cùng rõ ràng, Thất trưởng lão nghe xong, sắc mặt đại biến.

“Lão Hoắc, ngươi sao rồi? Lão Hoắc!”

“Đi mau ——”

Hoắc thần y cố gắng rống lớn một tiếng!

Nào ngờ, lúc này Đại trưởng lão đi tới phía sau Thất trưởng lão cười lạnh đánh một chưởng vào trên lưng Thất trưởng lão “Còn muốn chạy? Đã chậm!”

Phốc ——

Thất trưởng lão phun ra một búng máu, không thể tin nhìn Đại trưởng lão, sắc mặt dần dần biến thành hắc sắc “Ngươi là, Độc Tông…”

“Đi tìm chết đi!”

Đại trưởng lão nhẹ nhàng đẩy, Thất trưởng lão té từ trên vách đá xuống, nặng nề mà rơi vào hồ nước phía dưới.

“Thất trưởng lão…”

Hoắc thần y hai tay run rẩy cầm lấy song sắt cố gắng muốn nhìn một chút Thất trưởng lão rốt cuộc bị thương thế nào, nhưng sắc trời đã tối, phía dưới đen như mực, không thể xem tới được bóng người.

“Độc Tông, Độc Tông!”

Lời nói của Thất trưởng lão trước khi chết vọng ở bên tai Hoắc thần y.

Tuy rằng Hoắc thần y biết bây giờ Đại trưởng lão không phải Đại trưởng lão, nhưng mà hắn (Hoắc thần y) không ngờ được hắn (Đại trưởng lão) là người của Độc Tông.

Hôm nay, tất cả đều đã rõ ràng.

Hoắc thần y ngẩng đầu, nhìn Đại trưởng lão đứng trên vách đá, hai mắt phẫn hận.

“Ngươi là người của Độc Tông! Ta hiểu rồi, chuyện của Phượng Minh trấn cũng là do ngươi làm! Ngươi đã làm gì Đại trưởng lão rồi? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”

“Làm gì?”

Đại trưởng lão kéo xuống mặt nạ da người trên mặt, lộ ra một gương mặt gồ ghề.

Người này Hoắc thần y biết, Độc Tông Tả hộ pháp.

“Dược Vương Các của các ngươi điều không phải vẫn tự xưng là danh môn chính phái sao?”

“Mục đích của ta, đương nhiên là hủy đi danh tiếng của Dược Vương Các, để mọi người đều biết nội bộ Dược Vương Các có bao nhiêu dơ bẩn xấu xa. Sau đại hội Đấu Dược lần này, tất cả những người trên đại lục sẽ phỉ nhổ Dược Vương Các, sau đó chính là thiên hạ của Độc Tông chúng ta! Ha ha ha ha!”

Đại trưởng lão tươi cười rời đi, lời của hắn vẫn vang bên tai Hoắc thần y, đánh vào trong tâm hắn.

Không được!

Dược Vương Các là tâm huyết của đại sư tổ, không thể để cho Dược Vương Các bị hủy ở trong tay bọn họ, không thể!

“Có ai không? Có ai không? Người tới a!”

Hoắc thần y cố gắng la lớn, nào ngờ nơi này hoàn toàn là khu hẻo lánh, chỉ có thanh âm của thác nước, căn bản sẽ không có người.

Xong rồi! Xong rồi!

Hoắc thần y đặt mông ngồi xuống lồng sắt, cả người ướt nhẹp.

Ngày mai là đại hội Đấu Dược!

Tới tham gia đại hội Đấu Dược đều là Hoàng thất các quốc gia và những nhân vật có danh tiếng, nếu như Độc Tông ở trong đại hội Đấu Dược làm chuyện xấu, món nợ này sẽ được ghi trên đầu Dược Vương Các.

Đến lúc đó, thực sự sẽ như lời nói của Tả hộ pháp, Dược Vương Các sẽ bị mọi người phỉ nhổ, bị mọi người đuổi giết!

Ngay khi Hoắc thần y thất vọng, Ngọc Phi Yên và Thiên Dạ Tuyết đi tới bên cạnh hồ nước, Thiên Dạ Tuyết nhảy vào hồ lặn xuống nước, qua một lúc lâu, kéo một người đi lên.

“Ngươi nhanh xem một chút, sắp tắt thở rồi!”

Thiên Dạ Tuyết vừa lau bọt nước trên mặt vừa hỏi “Sát Sát, Đại trưởng lão kia thật sự là giả?”

“Chắc vậy.”

Ngọc Phi Yên một bên chữa trị cho Thất trưởng lão, một bên đem chuyện xảy ra ở Phượng Minh trấn kể cho Thiên Dạ Tuyết.

“Kháo, thực độc ác!”

Thiên Dạ Tuyết nghe xong, kém chút nữa nôn. Thu thập kinh nguyệt của xử nữ, biến thái a! Tại sao có thể có người độc ác như vậy!

“Đây là chuyện mà người làm sao! Sát Sát, ngươi thật đã làm chuyện tốt! Công đức vô lượng!”

“Tiện tay thôi —— “

Ngọc Phi Yên kinh ngạc phát hiện Thất trưởng lão là trúng độc.

Độc Tông, nói vậy chắc là am hiểu dụng độc, cho nên chuyện Thất trưởng lão trúng độc cũng không ngoài ý muốn.

“Lão nhân này sẽ không chết chứ?”

Ấn tượng của Thiên Dạ Tuyết đối với Thất trưởng lão không tệ, hắn có thể liều mạng đi cứu Hoắc thần y, cũng là một lão nhân trọng tình nghĩa “Ngươi dù sao cũng là Dược Hoàng, nếu như hắn chết ở trong tay ngươi, danh tiếng của ngươi coi như xong rồi.”

“Phí lời! Còn cần ngươi nói sao!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Ngọc Phi Yên đút cho Thất trưởng hai viên thuốc, lại châm bảy châm sau lưng hắn.

“Ngươi trông hắn, nếu hắn phun ra máu đen, ngươi liền đem viên thuốc này cho hắn ăn! Ta đi xem Hoắc lão!”

Thiên Dạ Tuyết vốn cũng muốn lên trên vách đá xem Hoắc thần y, nhưng Ngọc Phi Yên đã nói, đi theo nàng phải nghe lời nàng.

Tuy rằng tuổi của Ngọc Phi Yên nhỏ hơn Thiên Dạ Tuyết, nhưng tư tưởng của Ngọc Phi Yên rất thành thục, luôn là bộ dáng đại tỷ tỷ, làm cho Thiên Dạ Tuyết có cảm rất giác an toàn, cũng rất tin phục nàng. Vì vậy gật đầu “Ngươi đi đi! Nói với lão đầu là ta tới! Thay ta hỏi thăm!”

“Làm sao bây giờ! Dược Vương Các xong rồi, tất cả đều xong rồi!”

Trong lồng sắt, ánh mắt Hoắc thần y dại ra.

Trình Quan Trung ở bên cạnh đã sớm ngất xỉu, Hoắc thần y dựa vào song sắt, nhìn qua giống như béo lên, chẳng qua hắn cũng không phải thực sự béo, mà là toàn thân bị ngâm nước đến trắng bệch, nhìn vừa trắng vừa béo.

“Hoắc lão, ngươi nói cái gì xong?”

Ngay lúc Hoắc thần y cho rằng hết thảy đều không còn hi vọng, một người nắm lấy lồng sắt xuất hiện ở trước mặt Hoắc lão.

“Ngươi là…”

Hoắc thần y nhìn hồi lâu, mới nhìn ra đây là Ngọc Phi Yên, nhìn đến đây hắn liền kích động khóc lớn.

“Ngọc nha đầu! Sao bây giờ ngươi mới đến a!”

“Được rồi được rồi, đừng khóc! Ta không phải đã tới rồi sao! Chuyện mới vừa rồi ta ở phía dưới đều thấy được! Ta đã đem Thất trưởng lão cứu rồi mới tới thăm ngươi!”

Vừa nghe nói đến Thất trưởng lão, Hoắc thần y vội vã cầm lồng sắt.

“Hắn thế nào rồi? Không sao chứ?”

“Vẫn còn hơi thở! Bất quá ngươi yên tâm, có ta ở đây, Thất trưởng lão không có việc gì!”

Ngọc Phi Yên nói, móc ra một con gà quay đưa vào “Hoắc lão, ăn đi! Ta biết ngươi khẳng định đói bụng, ngươi ăn đi!”

“Tốt! Tốt!”

Mấy ngày nay Hoắc thần y phải dựa vào cỏ dại bên cạnh vách núi đỡ đói, đã sớm đói bụng đến choáng váng, da ngực dán da lưng.

Thấy được gà quay, hắn không thèm nghĩ nữa, đem con gà đoạt đến bẻ một cái đùi nhét vào trong miệng.

“Ta đã nói, nha đầu ngươi là sao may mắn của ta! Xem ra thực sự không sai!”

“Ân ân, thật là thơm! Tên súc sinh kia cư nhiên để ta đói bụng bảy ngày! Ăn ngon, ăn ngon!”

Sau khi ăn hết một cái đùi gà, Hoắc thần y chợt nhớ tới Trình Quan Trung bên cạnh, vội vã lay tỉnh hắn.

“Nhanh, hài tử, nhanh dậy ăn gà quay! Bổ sung thể lực!

Là một kẻ tham ăn, lúc đang đói bụng còn có thể đem nửa con gà quay chia cho hắn, Hoắc thần y cảm giác nhân phẩm của mình rất cao thượng!

Bất quá, từ lúc Lâm chưởng môn xảy ra chuyện, Trình Quan Trung chẳng những không có cùng Hoắc thần y phân rõ giới hạn, ngược lại cùng Đại trưởng lão tranh cãi, lúc này mới đưa tới mối họa, Trình Quan Trung coi như là chịu nhiều đau khổ!

“Gà quay? Đây là gà quay từ đâu tới a?”

“Sư thúc tổ, ta có phải đang nằm mơ hay không a? Hay là, chúng ta đã chết, được lên trời rồi?”

Trình Quan Trung so với Hoắc thần y còn thảm hơn, trước khi hắn bị giam đã bị Đại trưởng lão đánh.

Ước chừng hai mươi roi, mặc dù có sư phụ của Trình Quan Trung cầu xin nhưng Đại trưởng lão vẫn sai người đánh hắn.

“Đồ ngốc! Kẻ ác chưa chết, chúng ta làm sao có thể chết đâu! Nhanh ăn!” Hoắc thần y đem đùi gà nhét vào miệng Trình Quan Trung “Là Ngọc nha đầu tới!”

“La Sát cô nương?”

Lần thứ hai nghe được tên này, Trình Quan Trung cuối cùng ngồi dậy.

Khi thấy Ngọc Phi Yên tay cầm lồng sắt, cười khanh khách nhìn hắn, Trình Quan Trung khuôn mặt tái nhợt lại nóng lên.

Trong kịch không phải đều là anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Vì sao, trong hiện thực lại bị đảo ngược?

“Các ngươi từ từ ăn, đừng để bị nghẹn! Ta vẫn còn đồ ăn!”

Ngọc Phi Yên biết hai người đã đói bụng thật lâu, dạ dày trong nhất thời chịu không nổi thịt cá, cho nên lúc mang gà quay đến, nàng còn đem theo một túi canh nóng.

“Ngọc nha đầu, ngươi thật thông minh! Dùng đồ đựng rượu để mang canh, biện pháp tốt!”

“Ai u, đây chính là canh gà nhân sâm! Thứ tốt! Nhanh, tiểu tử, ngươi uống trước!” Hoắc thần y cẩn thận từng chút tiếp nhận túi da, trực tiếp đưa cho Trình Quan Trung.

Thấy mái tóc hoa râm của Hoắc thần y ướt một mảng dính vào trên trán, hắn lại bất chấp chính mình trực tiếp đưa canh nóng cho mình, ánh mắt Trình Quan Trung ướt át.

Mấy ngày nay, Hoắc thần y phàm là có được thứ gì có thể ăn, đều trước hết đưa cho cho hắn ăn.

Vừa nghĩ tới lúc trước mình còn giám thị Hoắc thần y và Ngọc La Sát, Trình Quan Trung liền cảm thấy xấu hổ.

“Sư thúc tổ, ngươi uống trước đi!”

Trình Quan Trung cũng là một dược sư, vừa ngửi mùi liền biết canh này là dùng rất nhiều linh dược có tác dụng bổ sung khí lực để nấu, đều là đồ tốt!

“Cho ngươi thì ngươi cứ uống, dây dưa dài dòng làm cái gì!”

Hoắc thần y một tay lấy túi da cẩn thận đưa cho Trình Quan Trung, quay lại nhìn Ngọc Phi Yên vươn tay “Có thuốc trị ngoại thương hay không? Trình gia tiểu tử bị đánh cái mông, mấy ngày nay cái mông còn sưng! Nếu còn không trị, cái mông của hắn sẽ phế đi!”

Nghe sư thúc tổ nói xong, Trình Quan Trung một ngụm canh nóng hơi kém chút nữa là phun ra.

Sư thúc tổ, ngươi có thể đừng ở trước mặt người ta nữ hài tử “Cái mông” đến “Cái mông” đi được không?

Rất thẹn thùng a!

“Có!” Ngọc Phi Yên tìm một hồi, đưa ra một bình thuốc.

“Màu trằng là thuốc uống, màu đỏ để thoa ngoài da, ba ngày là tốt rồi.”

“Cám ơn!” Hoắc thần y một tay đem bình thuốc đoạt lấy đén, mở ra đặt ở trên mũi ngửi ngửi.

Vừa mới ngửi xong, kém chút nữa là Hoắc thần y hơi đem bình thuốc làm rớt.

“Ngọc nha đầu, dược hoàn này là do ngươi luyện chế?” Hoắc thần y cầm lấy song sắt, hai mắt nóng bỏng nhìn về Ngọc Phi Yên, giống như đang nhìn mỹ thực trong mắt lóe ra tính toán ánh sáng.

“Đúng!” Ngọc Phi Yên gật đầu.

Trình Quan Trung ở bên kia nhận thấy được Hoắc thần y kích động, sáp lại.

“Sư thúc tổ, làm sao vậy?”

“Làm sao vậy?!” Hoắc thần y cao giọng, đánh một cái lên đầu Trình Quan Trung.

“Ngươi nói cho ta một chút, các ngươi ở Dược Vương Các rốt cuộc ở học cái gì vậy? Lúc ngươi luyện chế dược hoàn, ngươi có suy nghĩ sự huyền diệu của nó hay không? Thật mất mặt!”

Nói lời này xong, Hoắc thần y đem bình thuốc đưa cho Trình Quan Trung.

“Nhìn người ta đi! Đây mới gọi là dược hoàn! Đây mới là dược sư! Toàn bộ Dược Vương Các, nếu là có người có thể luyện chế ra dược hoàn độ tinh thuần trăm phần trăm, ta tình nguyện chặt đầu mình đưa cho hắn làm cầu đá!”

Trình Quan Trung tâm tình mang theo nghi ngờ tiếp nhận bình thuốc, ngửi một cái, biểu tình lập tức trở nên dại ra.

“La Sát cô nương, ngươi đã đi Dược Vương Các làm dược sư trắc thí chưa? Phẩm cấp của ngươi bây giờ là bao nhiêu?”

“Mấy ngày hôm trước vừa mới đi phân bộ Dược Vương Các, Thất trưởng lão cho ta danh hiệu Dược Hoàng!” Ngọc Phi Yên cười cười. Cái gì! Hoắc thần y và Trình Quan Trung đều trợn tròn mắt.

Dược Hoàng! Trời ạ!

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bảo Bối! Lại Đây

Copyright © 2022 - MTruyện.net