Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
– Đồng chí Trần Liễu lên tiếng rất có tính đại biểu. Đại biểu cho một loại phương thức ngầm thừa nhận trong giới quan trường của chúng ta. Đó chính là thể hiện lên khái niệm thể hiện lên lý luận hóa. Tin tưởng vừa rồi mọi người đều đã nghe được. Đồng chí Trần Liễu nói nhiều như vậy, rốt cuộc có câu nào là hữu dụng là thật sự có thể thể hiện ra chút kinh nghiệm nào không? Có hay không? Không nói với mọi người. Đồng chí Trần Liễu, tôi muốn hỏi anh, anh nói về điểm này anh là hữu dụng nhất, không phải là lời nói vô ích lời nói khách sáo sao?
Ầm!
Tô Mộc nói thẳng ra như vậy, cứng rắn khiến Trần Liễu phải dừng lại. Dắc mặt của hắn lập tức rất khó coi. Đứng ở nơi đó, ngồi không xong đứng cũng không được. Hắn đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng. Nhưng duy nhất chỉ có cảnh tượng như vậy, hắn lại thật sự không ngờ tới. Tô Mộc huyện trưởng còn trẻ tuổi như thế, làm sao có thể nói ra lời lẽ sặc mùi thuốc súng như vậy.. Đây chính là hoàn toàn không dự tính cho Trần Liễu chút mặt mũi nào.
Nhưng Trần Liễu lại không thể phản bác.
Lúc này chỉ cần Trần Liễu dám tranh luận, như vậy chờ đợi hắn chính là bị cả thể chế ám sát. Làm cấp dưới, phải có giác ngộ của một người làm cấp dưới. Thời điểm lãnh đạo đang thật sự vạch ra sai lầm của anh, anh còn dám phản bác, người như vậy đừng mong tiếp tục lăn lộn ở trong quan trường nữa. Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị đào thải, cũng sẽ bị bắt!
– Tô Mộc, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Chính là đến đây để lấy hết mặt mũi của tôi sao? Chẳng lẽ thật sự giống như lời của Phùng bí thư đã nói vậy. Anh chính là đến đây để làm sân ga cho Trương Vạn Liên sao?
Trong lòng Trần Liễu nghĩ, nhưng trên mặt cũng lộ ra sự khủng thần.
– Tô huyện trưởng, tôi…
Tôi một hồi lâu, Trần Liễu thật sự không biết nên nói cái gì!
– Tô huyện trưởng, Trần phó trấn trưởng chắc là chưa chuẩn bị cho tốt. Tôi thấy hãy để cho anh ta chuẩn bị một chút nữa rồi hãy nói.
Phùng Thiên Hào vội vàng nói xen vào. Nếu như thật sự để Trần Liễu tiếp tục đứng nói, hắn sẽ không chịu nổi người này mất.
Tô Mộc liếc mắt nhìn Phùng Thiên Hào, lần này cũng không cho hắn thêm bất kỳ cơ hội muốn lừa gạt cho qua nào. Tô Mộc tìm tòi suy nghĩ, nhìn trước chén trà. Trên mặt lộ ra một vẻ lạnh lùng.
– Ngày hôm nay tôi đến đây trấn Dương Tân các anh rốt cuộc là làm cái gì? Trước đó đã từng nói với mọi người. Tôi nói tôi mang theo con mắt và lỗ tai đến đây, chính là chỉ nhìn chỉ nghe. Mà bây giờ thì sao? Trần Liễu nói, có đúng là có thể đại biểu cho toàn bộ lãnh đạo của trấn Dương Tân các anh hay không? Nếu như thật sự là có, vậy tôi sẽ hoàn toàn thất vọng. Lời nói khách sao trong quan trường như vậy thật sự không thể làm. Đã như vậy, tôi sẽ nhìn. Ngày hôm nay chúng ta không nhất thiết phải nghiên cứu cái kinh nghiệm này nữa. Dứt khoát một chút, tôi sẽ giống như mọi người tới đây, họp sinh hoạt dân chủ. Chúng ta ngồi chung một chỗ, tùy ý nói một chút, xem trong lòng mọi người cho rằng lãnh đạo trong quan trường chắc hẳn là lãnh đạo như thế nào. Các anh nói một chút xem các anh nên đóng vai trò thế nào, mới có thể không làm thất vọng vị trí ở dưới mông của các anh.
Ầm!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới Tô Mộc sẽ chờ ở chỗ này. Chẳng lẽ hắn đã biết Trần Liễu nhất định sẽ nói ra những lời như vậy sao? Khẳng định Trần Liễu sẽ chế tạo ra một cơ hội như vậy cho hắn sao? Phải biết rằng hiện tại, nếu như thật sự là cuộc họp sinh hoạt dân chủ, vậy so với đề tài thảo luận trước đó chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Cuộc hội đàm về kinh nghiệm phát triển kinh tế của Trấn Dương Tân, cái này làm thế nào cũng được nắm chắc.
Giờ lại bay lên thành cuộc họp sinh hoạt dân chủ. Anh bảo những người còn lại nói như thế nào làm như thế nào đây?
Trần Liễu à, anh xem một mình anh làm thành chuyện gì thế này? Tô Mộc nói rõ chính là đến đây để đâm chọc. Anh thì hay rồi, trực tiếp đưa co hội đâm chọc mình đến trước mắt Tô Mộc, khiến hắn không đâm chọc cũng không được.
Trương Vạn Liên bắt đầu động tâm tư!
sắc mặt Phùng Thiên Hào lại bắt đầu trở nên thâm trầm. Trước đó nói ra, Tô Mộc không đáp ứng. Điều này khiến tâm tình của hắn bắt đầu trở nên tức giận. Hắn càng không ngờ tới được, Tô Mộc sẽ chơi ra một chiêu như vậy. Ở trấn Dương Tân mở cuộc họp sinh hoạt dân chủ gì chứ? Anh muốn làm cái gì vậy? Tại sao có thể không hợp quy củ như vậy? Anh thật sự xem trấn Dương Tân chúng tôi, là nơi để anh có thể tùy ý đùa bỡn sao?
Phùng Thiên Hào mặc dù ngoài miệng không ngang nhiên phản đối, nhưng thái độ trên mặt chính là đang nói như vậy. Tôi chính là không dự tính phối hợp Tô Mộc anh, anh nguyện ý làm thế nào thì làm! Tôi tôi xem thử, khi tôi không gật đầu, trong trấn Dương Tân này có ai dám nhảy ra!
Cuộc họp sinh hoạt dân chủ sao? Tốt, vậy chúng ta thử cái này một chút!
Phòng họp trấn ủy nho nhỏ của trấn Dương Tân, lúc này đang diễn ra tình cảnh mà vô số quan trường bên trong Thiên Triều đều gặp phải. Tình cảnh như thế, nếu như có ai có thể nghiên cứu thấu triệt, vậy coi như thật sự có thể quật khởi.
Bên trong phòng họp sau khi Tô Mộc nói ra lời này, bầu không khí trở nên im lặng. Mỗi người đều đang suy nghĩ, đều đang suy tư, nhưng không có người nào chủ động mở miệng nói.
– Thế nào? Chẳng lẽ trấn Dương Tân các anh ngay cả cái gọi là cuộc họp sinh hoạt dân chủ là cái gì cũng không biết sao? Trương trưởng trấn, anh tới nói một chút xem. Làm một trưởng trấn chắc hẳn anh biết mình đóng vai trò thế nào chứ? Anh nói một chút xem, đối vừa lời đồng chí Trần Liễu nói, anh có ý kiến gì?
Tô Mộc trực tiếp điểm danh nói.
Chờ chính là cơ hội này!
Nếu như bảo Trương Vạn Liên không hề do dự liền trực tiếp mở miệng lên tiếng, nói thật, hắn vẫn có chút lo sợ. Nhưng bây giờ có Tô Mộc nói ra, hiệu quả lại khác hẳn.
Các người đều thấy đấy! Không phải tôi muốn nói, mà là Tô huyện trưởng muốn tôi phải nói. Ở dưới tình hình như thế, tôi có thể không nói sao? Nếu như tôi không nói, chẳng phải là biểu hiện không có tổ chức không có kỷ luật sao?
– Tô huyện trưởng, Phùng bí thư, còn có các vị đồng chí. Nếu để tôi nói, vậy tôi sẽ nói một chút. Làm trưởng trấn của trấn Dương Tân, tôi cho rằng vừa rồi đồng chí Trần Liễu lên tiếng, thật ra có chút không rõ ràng. Ở trấn Dương Tân chúng ta, ai cũng biết Trần Liễu là người chịu trách nhiệm về việc phát triển xí nghiệp ở hương trấn. Nhưng cũng bởi vì anh chịu trách nhiệm về điều này, lại càng phải biết làm thế nào, mới thật sự là lời tuyên bố về kinh nghiệm.
Trương Vạn Liên bình tĩnh nói.
Từ kkhi thượng vị đến bây giờ, từ trước tới nay Trương Vạn Liên chưa từng cảm thấy tự tin như lúc này. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Tô Mộc muốn người ta đứng ra nã pháo. Trương Vạn Liên tôi chẳng qua là thay thế Tô Mộc nói chuyện mà thôi. Các anh muốn có ý kiến, đem ý kiến nhắm vào Tô Mộc đi thôi.
– Tôi nhận thức là một lãnh đạo, muốn thật sự làm một lãnh đạo thành công, một điểm quan trọng nhất chính là thực sự cầu thị, phân tích giải quyết vấn đề. Thế nào mới là thực sự cầu thị đây? Nói ví dụ như vấn đề vừa rồi. Tôi cho rằng đồng chí Trần Liễu không nên nói những lời nói khách sáo, mà cần nhất là sử dụng số liệu. Đemkinh nghiệm biến thành số liệu, như vậy mới là khẳng định đáng giá nhất. Nói ví dụ như là một xí nghiệp trước thu nhập thuế là bao nhiêu, sau khi trải qua phát triển thu nhập thuế biến thành bao nhiêu? Trong xí nghiệp số lượng công nhân là bao nhiêu, xí nghiệp làm như thế nào để giải quyết vấn đề tiền lương cho công nhân… Mọi vấn đề mang tính thực chất như thế chỉ cần có thể số liệu hóa mà nói ra, như vậy mới là đáng tin nhất, cũng có thể thật sự hình thành cái gọi là kinh nghiệm. Bằng không chỉ có thể là lâu các trên không trung.
Trương Vạn Liên quyết đoán nói, chỉ đầu mâu trực tiếp chống lại Trần Liễu.
Trần Liễu à Trần Liễu. Anh không phải vẫn ỷ là dòng chính của Phùng Thiên Hào, xem thường đối với mệnh lệnh của tôi sao? Ngày hôm nay tôi sẽ cho anh biết, ai mới là trưởng trấn của trấn Dương Tân này. Anh thân là Phó trấn trưởng, thì nên biết vai diễn mà mình chắc chắn phải đóng mới đúng.
– Nói rất hay, tiếp tục!
Tô Mộc cười nói.
Được khích lệ như vậy, Trương Vạn Liên lên tiếng càng lúc càng sắc bén. Trong lúc đó sắc mặt Trần Liễu càng lúc càng đen. Rất nhiều lời nói ra, đều đã là tiến hành tuyên chiến trực diện.
– Tôi cho rằng mỗi cán bộ lãnh đạo đều nên biết mình đóng vai trò là gì, phải hiểu thế nào là tổ chức, phải hiểu bảo vệ cấp dưới, càng phải hiểu tôn kính lãnh đạo trực tiếp. Nếu bất kỳ kẻ nào làm việc, đều trực tiếp vượt qua lãnh đạo thượng cấp, báo cáo vượt cấp, vậy chẳng phải là sẽ rối loạn sao? Điều nên biết lãnh đạo lại không biết. Chuyện như vậy chỉ vừa xuất hiện, tính chất sẽ cực kỳ nghiêm trọng!
– Trương trưởng trấn, anh nói lời này là có ý gì?
Trần Liễu thật sự không kìm chế được lửa giận trong lòng trực tiếp hỏi.
– Tôi không có ý gì, chính là ăn ngay nói thật mà thôi. Chỉ có điều nếu Trần phó trấn trưởng anh đã hỏi như vậy, tôi sẽ nói một chút. Dù sao ngày hôm nay Tô huyện trưởng nói là cuộc họp sinh hoạt dân chủ. Nếu là dân chủ, chính là có thể thoải mái nói ra điều mình muốn nói.
Trương Vạn Liên nói.
– Đúng. Ngày hôm nay chính là cuộc họp sinh hoạt dân chủ. Các anh muốn nói điều gì thì nói cái đó, không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Tô Mộc cười nói.
– Trần Phó trấn trưởng, tôi rất muốn biết, vì sao gần đây các xí nghiệp trong trấn Dương Tân này, vấn đề nộp thu nhập thuế, tiến hành quản lý điều chỉnh, thậm chí ngay cả một xí nghiệp trong đó được phê duyệt sử dụng, tôi lại không biết gì? Đây là thứ nhất. Thứ hai là làm nhân vật số một của chính phủ trấn, trưởng trấn tôi đây rất bội phục năng lực công tác của anh. Nhưng tôi muốn nói là, năng lực làm việc làm đến nơi đến chốn là cần nhất. Nhưng nếu như quá tham vọng, đó chính là dấu hiệu đáng sợ nhất.
Đến bây giờ, Trương Vạn Liên đã trực tiếp xé rách da mặt, ngang nhiên nã pháo.
Nghẹn quá lâu dễ tổn thương thân!
Thật ra, từ ban đầu Trương Vạn Liên cũng chưa từng nghĩ tới sẽ xé rách mặt mở tuyên chiến như vậy. Nhưng nói một hồi, nghĩ tới những năm qua phải chịu ủy khuất, hắn thật sự cảm giác không nhịn được nữa. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng có hơi lớn. Nếu như hiện tại không phấn đấu đánh một trận đánh, thật sự cái gì cũng sẽ muộn! Dù sao có Tô Mộc trấn thủ, thật sự không cần phải sợ Phùng Thiên Hào dám lấy uy nghiêm của bí thư trấn đảng ủy ra nói chuyện.
Hai vấn đề lớn, sau khi ngang nhiên hỏi ra như vậy, những người còn lại trong trấn Dương Tân đều lập tức ngây người. Nhưng rất nhanh bọn họ liền tỉnh táo lại, trong lòng suy nghĩ rất nhanh. Chẳng lẽ Trương Vạn Liên tuyên chiến như vậy, thật sự do Tô Mộc bày mưu tính kế sao? Nếu không phải, lá gan Trương Vạn Liên nhỏ như vậy, hắn dám làm như vậy sao? Nhất định là như vậy. Nhất định là Tô Mộc muốn chen chân trấn áp Dương Tân.
Nếu thật sự là như vậy, bọn họ nên chọn phía nào?
Phùng Thiên Hào càng nghe càng cảm thấy hội nghị ngày hôm nay bắt đầu phát sinh mùi vị không ổn. Làm sao thoáng cái đã biến thành như vậy?
Trương Vạn Liên thật sự ủy khuất quá lâu muốn phát tiết sao? Hay là thật sự muốn dựa vào chuyện này để trút giận, ném danh trạng này về phía Tô Mộc? Nếu là lý do trước thì không sao. Nhưng nếu như là lý do sau, vậy vấn đề sẽ nghiêm trọng.
Tô Mộc, cậu rốt cuộc muốn thế nào?