Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Quan Bảng
  3. Chương 1424 : Trần Mai Sử muốn chơi ám chiêu
Trước /1588 Sau

[Dịch]Quan Bảng

Chương 1424 : Trần Mai Sử muốn chơi ám chiêu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hoàng Luận Đàm vốn định tới nơi này thương thảo với Tô Mộc, hắn biết Lý thị ngu nhạc của Lý Nhạc Thiên, tập đoàn Trịnh thị của Trịnh Mục, còn có Thịnh Thế Đằng Long của Diệp Tích đều có quan hệ với Tô Mộc. Chính xác mà nói bởi vì có Tô Mộc, cho nên ba người kia mới có được thành tích như bây giờ.

So sánh với những việc này, Hoàng Luận Đàm càng muốn kết bạn với Tô Mộc, mượn nhờ đầu óc kinh tế của hắn giúp mình đạt được càng nhiều lợi nhuận. Lợi nhuận như vậy mới chân chính thuộc về hắn, có thể dùng không cần do dự, dùng đúng lý hợp tình.

Mà bây giờ thì sao?

Toàn bộ mọi chuyện bị ngăn trở, vốn cho rằng chuyện sẽ thành công, hiện tại lại biến thành như vậy! Mà hết thảy là do ban kỷ luật thanh tra Tây Phẩm thị gây ra. Dựa vào cái gì? Các người muốn làm gì thì làm sao? Huống chi những lý do của các ngươi thật sự vô cùng buồn cười. Nhưng làm Hoàng Luận Đàm ngoài ý muốn chính là, Tô Mộc lại đồng ý theo bọn hắn rời đi.

Nè, đầu óc anh có phải xảy ra vấn đề hay không, sao lại cam tâm tình nguyện đi theo bọn hắn? Tôi biết anh khẳng định có kế hoạch của mình, là muốn thu thập ai đó, nhưng không cần làm như vậy đi? Nên nhớ nếu anh không cẩn thận cũng sẽ bị người thu thập đó. Hơn nữa bọn hắn tạt nước bẩn lên người anh, anh còn đi theo chẳng phải không cách nào tẩy sạch?

Hoàng Luận Đàm khó hiểu hỏi.

Ý của Hoàng Luận Đàm chính là gặp phải chuyện như vậy chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, thậm chí không cần gọi điện, chỉ cần ra tay đánh cho đám người này một trận trút giận rồi nói sau!

Vậy tại sao anh muốn đi cùng tôi?

Tô Mộc hỏi.

Vô nghĩa, tôi mời anh đi ăn, hiện tại anh bị bọn hắn mang đi, tôi có thể không đi theo sao? Lại dám nói tôi là kẻ đút lót, thật sự là thú vị. Anh có tin tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là đủ làm cho bọn hắn không chịu nổi!

Hoàng Luận Đàm khinh thường nói.

Anh đó, sự tình còn chưa tới loại tình trạng như thế đâu. Nhưng nói thật tôi thấy cảm kích anh, cảm kích anh đồng ý đi cùng tôi. Hoàng Luận Đàm, người bạn như anh hiện tại tôi thật muốn kết giao!

Tô Mộc cười nói.

Thật sao?

Ánh mắt Hoàng Luận Đàm sáng ngời, cảm giác khó chịu vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Đây là mục đích hắn tới đây lần này, nếu mục đích có thể thành công, đừng nói phải cùng Tô Mộc đi ban kỷ luật thanh tra thành phố, dù là ban kỷ luật thanh tra tỉnh hắn cũng sẽ không hề có chút ý kiến.

Thật sự!

Tô Mộc nhận chân gật đầu, bởi vì vừa rồi khi hắn đụng chạm với Hoàng Luận Đàm, hắn phát hiện độ thân mật đã kéo lên tới tám mươi!

Không cần biết Hoàng Luận Đàm có ý tưởng gì, chỉ cần hắn tốt với mình, Tô Mộc cũng sẽ biết. Hơn nữa như lời nói của Diệp An Bang, dù sao thân phận Hoàng Luận Đàm thật đặc thù. Làm một quan chức đủ tư cách, phải biết nên làm sao lợi dụng hết thảy nhân mạch làm tốt việc của mình. Ở trong quan trường muốn kết xuống một phần duyên phận như vậy thật sự không dễ dàng, ở thời điểm mấu chốt có lẽ sẽ giúp được cho hắn.

Ha ha!

Hoàng Luận Đàm không nhịn được lớn tiếng cười to, Hoa Nhạc chợt quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn hắn, thấp giọng quát:

Cười cái gì cười, có biết đây là địa phương nào không?

Tiểu tử, đừng dựng râu trừng mắt với chúng tôi, tôi nhớ rõ anh, anh yên tâm, tôi sẽ tặng cho anh một phần lễ vật thật tốt!

Khóe môi Hoàng Luận Đàm nhếch lên, khinh thường nói.

Phần lễ vật đó, nếu anh không tặng thì tôi sẽ tự mình đi tặng!

Tô Mộc trầm giọng nói.

Tô Mộc hoàn toàn không chút hảo cảm với Hoa Nhạc, loại người như vậy nên sớm thanh trừ ra khỏi đội ngũ ban kỷ luật thanh tra. Không đúng, người như vậy không nên đưa vào thể chế, nên cho hắn trực tiếp cút đi!

Các anh?

Hoa Nhạc không nghĩ tới hai người đã sớm trở thành tù nhân, chẳng những không biết giác ngộ, vẫn còn muốn gọi nhịp với bọn họ, lẽ nào lại như vậy!

Hoa Nhạc!

Ngay khi Hoa Nhạc định làm gì đó, Cao Lệ Trấn ngồi ở xe trước thông qua bộ đàm nói:

Hoa Nhạc, anh không cần quản tới bọn họ, nhớ kỹ thân phận cùng nhiệm vụ của anh!

Dạ, Cao bí thư!

Hoa Nhạc hung hăng trừng mắt liếc hai người, lập tức than thở:

Các người cứ nhảy nhót đi, tôi xem các người có thể nhảy nhót tới khi nào, đợi khi tới nhà khách quân khu, muốn ra ngoài cũng đừng mơ tưởng!

Nhà khách quân khu?

Khi Tô Mộc nghe được lời này, nụ cười trên mặt càng thần bí, xem ra lần này Tần Phong thật sự muốn ra tay đối phó hắn. Nếu không vì sao lại muốn đưa hắn tới nhà khách quân khu? Phàm là người bị đưa vào nơi đó, đều đã bị tuyên án song quy, tuyệt đối không khả năng xoay người. Ở nơi đó mới bảo đảm được an toàn hơn nhiều.

Chẳng qua Tô Mộc không nghĩ tới mình đã đoán sai!

Tần Phong chỉ muốn dọa nạt Tô Mộc, để hắn phải chịu thua, sau đó đáp ứng đàm phán với Trần Mai Sử. Về chuyện có đề cập tới việc lấy việc công làm việc tư hay không, cũng không phải vấn đề gì lớn. Bởi vì theo Tần Phong biết, chỉ cần ban kỷ luật thanh tra muốn điều tra, luôn có thể tra được gì đó. Chẳng qua sau sự việc trực tiếp thả Tô Mộc rời khỏi, sau đó bồi thường chút tổn thất tinh thần cho hắn là được.

Mà Tần Phong muốn đưa Tô Mộc tới ban kỷ luật thanh tra thành phố, là do Cao Lệ Trấn hiểu lầm ý tứ của Tần Phong, nghĩ Tần Phong muốn hắn giáo huấn Tô Mộc mà thôi.

Nếu là như vậy, đi ban kỷ luật thanh tra sẽ không thực tế, chẳng bằng đi thẳng tới nhà khách quân khu. Dù sao trước đó cũng đã khai thông với quân khu, song phương đã có quan hệ hợp tác nhiều năm, chuyện như vậy không phải thật dễ dàng.

Cao Lệ Trấn thật sự không ý thức được hành động của mình đã hố thảm Tần Phong! Mà hắn càng không ngờ chính là hành động lần này của mình trình tự không đủ tư cách, nếu việc này hấp thụ ánh sáng bị truy cứu, hắn nhất định sẽ bị nghiêm trị vì tội biết sai vẫn làm, tính chất sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Nhà khách quân vùng, nơi đó không phải địa bàn của Dương Vọng Sơn sao?

Nghĩ tới tình cảnh mình đã tới chúc thọ lão gia tử của Dương Vọng Sơn, khóe môi Tô Mộc liền nhếch lên. Hắn tin tưởng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tin tức này cũng đã rơi vào tai Dương Vọng Sơn. Nếu Dương Vọng Sơn còn để yên cho mình bị ủy khuất trong nhà khách quân khu, đó mới là việc lạ.

Cao Lệ Trấn, chỉ sợ lần này ông tự dời tảng đá đập lên chân của mình!

Bên trong một biệt thự tại Tà huyện.

Tin tức Tô Mộc bị Cao Lệ Trấn mang đi tuyệt đối không giấu được Trần Mai Sử, kỳ thật hắn cũng đã sớm biết. Dù sao nói thế nào hắn đã nói thật nhiều với Mai Anh, là vì muốn Mai Anh giúp đỡ hắn đối phó Tô Mộc. Mà hiện tại Mai Anh lại một mực với Trần Mai Sử vô cùng, cho nên đã cầu Mai Cố Sơn gọi cuộc điện thoại kia.

Hiện tại chứng minh, hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch của hắn!

Chủ tịch, ngài thật sự rất lợi hại, lại có thể chỉ huy điều khiển sự tình như thế. Theo tin tức tin cậy, hiện tại Tô Mộc đã bị mang đi, lần này là do Cao phó bí thư ban kỷ luật thanh tra thành phố xuất động!

Ngưu Thắng nói.

Cao Lệ Trấn sao?

Trần Mai Sử nở nụ cười, hắn cũng không để ý vì sao Tần Phong không ra mặt hành động, dù sao chỉ cần đạt tới hiệu quả là được, Tô Mộc khẳng định không thể chạy thoát.

Chủ tịch, chúng ta có cần dựa theo kế hoạch tiến hành hay không?

Ngưu Thắng hỏi.

Đương nhiên, lần này tôi nhất định phải làm cho Tô Mộc mất hết danh dự! Làm cho trấn Đại Lôi dựa theo thông tri mà ủy ban huyện phát xuống, đem nước sông Bát Lý ngăn lại, sau đó dùng đổ vào đồng ruộng, hơn nữa phân một dòng dẫn vào khu biệt thự kia cho tôi. Đó chính là hạng mục bất động sản xa hoa nhất của huyện chúng ta, chỉ cần có thể thành công, tuyệt đối là dãy kiến trúc dấu hiệu nhất trong huyện mình.

Trần Mai Sử kích động nói.

Dạ, nếu có thể thành công, ý nghĩa chủ tịch lại sáng tạo ra một điểm thực nghiệm xây dựng văn minh tinh thần.

Ngưu Thắng cười nói:

Tới lúc đó những kẻ có tiền trong thành phố đều tới nơi này mua biệt thự, như vậy Tà huyện chúng ta chỉ cần làm văn trên người bọn họ, không tin không thể phát triển!

Rất tốt, đều học một biết mười!

Trần Mai Sử cười nói.

Đều nhờ chủ tịch dạy mà thôi!

Ngưu Thắng nói.

Bên kiến trúc cao ốc, nếu an bài tốt thì để họ ngày mai hành động đi! Tất cả đều đi tới ủy ban trấn Bát Lý Hà tiến hành thị uy cho tôi!

Trần Mai Sử lạnh lùng nói.

Dạ, tôi hiểu được, ngài yên tâm đi, chuyện này tôi làm vô cùng xảo diệu, sẽ không ai biết do chúng ta thao tác sau lưng.

Ngưu Thắng nói.

Vậy là tốt rồi!

Trần Mai Sử lạnh nhạt:

Nếu chuyện này thành công, chức phó chủ tịch Tà huyện thuộc về anh!

Đa tạ chủ tịch vun trồng!

Ngưu Thắng vui sướng nói.

Hai người trắng trợn thương lượng làm sao đối phó Tô Mộc, nhưng lại không biết ở trên trần nhà có một cameras đem tình huống trong phòng hoàn toàn quay chụp lại!

Quảng cáo
Trước /1588 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Copyright © 2022 - MTruyện.net