Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Trang vốn là một thôn trang không lớn, sau khi biết Tô Lão Thực đã ra viện, mọi người đều cầm đồ vật tới thăm hỏi. Đối diện với tình cảm hương thân chân thành, Tô Mộc ân cần tiếp đãi. Nhưng hắn cũng không để họ về tay không, không cần biết là ai, chỉ cần tới thăm hắn đều sẽ có lễ vật tặng trở về. Suốt ngày trong nhà vô cùng náo nhiệt, khách tới không ngừng.
Tô Mộc cũng biết bên trong còn có một nguyên nhân khác, đó là thân phận của mình. Nhưng không thể phủ nhận, cho dù hắn không phải chủ tịch huyện, họ vẫn sẽ tới. Bởi vì đây là truyền thống của Tô Trang, là một loại kế thừa văn hóa lịch sử. Mãi tới khi trời tối cảnh tượng này mới xem như chấm dứt.
Thật sự là mệt chết em luôn, cả ngày chỉ biết pha trà!
Tô Khả ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu nói.
Biết em khổ cực, yên tâm đi, ngày lễ sẽ không để cho em luôn vất vả như vậy.
Tô Mộc cười nói.
Ca, chẳng lẽ anh có sắp xếp gì sao?
Tô Khả kích động hỏi.
Cha mẹ, con nghĩ nhà chúng ta đã lâu không ra ngoài chơi đùa rồi. Vừa lúc là ngày lễ, con muốn dẫn mọi người đi chơi. Con biết cha mẹ không muốn đi xa, vậy đi, chúng ta đi trấn Hắc Sơn. Nơi đó nằm trong huyện, lái xe qua là được. Hơn nữa phong cảnh bên kia thật không kém, tập đoàn Cự Nhân đã hoàn toàn phát triển địa phương bên kia rồi.
Tô Mộc nói.
Du lịch sao?
Tô Lão Thực nhíu mày hỏi.
Du lịch phiền toái lắm, tục ngữ nói ngắm cảnh không bằng nghe cảnh. Nghe cảnh không bằng ổn định. Chúng ta tiêu nhiều tiền như vậy ra ngoài chịu tội để làm chi!
Diệp Thúy Lan cũng nói.
Cha mẹ, sao có thể gọi là tiêu tiền tìm tội chịu đây? Hiện tại trong cảnh khu đều trang bị vô cùng đầy đủ phương tiện. Hơn nữa bên trấn Hắc Sơn là cảnh điểm cho chính tay anh hai tạo ra, chẳng lẽ cha mẹ không muốn đi xem thử sao? Cha mẹ không muốn nhìn xem công tích vĩ đại của con mình làm ra sao? Bên trấn Hắc Sơn vô cùng sùng bái anh hai đâu.
Tô Khả cười híp mắt nói.
Không thể không nói lời đề nghị của Tô Khả thật mê người, khởi điểm tham chính của Tô Mộc chính là trấn Hắc Sơn, nếu có thể đi thăm địa phương mà hắn từng công tác, xem hắn phát triển nơi đó như thế nào, thật sự là chuyện không tệ lắm. Ít nhất đợi sau khi về nhà, Tô Lão Thực có thể khoe khoang việc con mình đã làm với người khác.
Cứ làm như thế!
Tô Lão Thực lập tức nói:
Vậy đi trấn Hắc Sơn đi!
Tốt lắm!
Tô Mộc cười nói.
Con sẽ nghĩ biện pháp tìm xe. Như vậy đi, ngày mai chúng ta nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mốt khởi hành đi trấn Hắc Sơn. Cha mẹ yên tâm đi, lần này chúng ta lặng lẽ đi qua, sẽ không hình thành náo động gì.
Vậy thì tốt rồi!
Tô Lão Thực cười nói.
Đợi xác định xong ngày đi chơi, Tô Mộc chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi. Đúng lúc này di động chợt vang lên, là điện thoại của Niếp Việt. Chẳng qua thanh âm của Niếp Việt có vẻ trầm thấp lẫn lo âu:
Tô Mộc, hiện tại cậu đang ở nhà phải không?
Niếp Việt hỏi.
Phải, tôi đang ở nhà!
Tô Mộc cười nói.
Nếu như có thể, hiện tại tôi muốn đi qua tìm cậu thương lượng chút việc, cậu thấy được không?
Niếp Việt nói.
Tư thế của hắn bãi được đủ thấp, nhưng cũng khó trách thái độ này của Niếp Việt. Bởi vì vừa rồi Niếp Việt nhận được một tin tức. Đó là lần này Tô Mộc trở về, cũng đã rời khỏi chức chủ tịch huyện Hoa Hải, nhưng không phải bị cách chức mà là thăng thức. Tô Mộc sẽ đảm nhiệm bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền. Bí thư huyện ủy hai mươi sáu tuổi, thật đúng là tuổi trẻ tài cao.
Nhưng Niếp Việt cũng biết nếu có ai đem chuyện tuổi tác của Tô Mộc mà nói, lý do sẽ không vững. Ai bảo Tô Mộc thật sự có bản lĩnh đâu. Không cần biết nhậm chức ở địa phương nào, nơi đó đều thật sự phát triển. Nhìn xem huyện Hoa Hải hiện tại, so sánh với trước kia, ai dám phủ nhận chiến tích của Tô Mộc?
Chính bởi vì như thế, Niếp Việt càng thêm kiên định tìm Tô Mộc cầu viện, nếu không hắn sẽ không bãi tư thế thấp như vậy.
Bí thư không cần tới đây, hay là để tôi đi huyện thành đi.
Tô Mộc nói.
Cậu nguyện ý tới đây sao? Tốt, vậy hiện tại cậu ra cửa đi, tôi đã cho người đi qua, xe dừng ở cửa thôn nhà cậu. Hiện tại tôi cho hắn lái xe vào, cậu chỉ cần lên xe là được.
Niếp Việt nói, xem ra hắn thật sự sốt ruột. Nếu không hắn không sớm an bài hết thảy những chuyện này. Nếu đêm nay Tô Mộc không đi, chiếc xe kia phải dừng ngoài cửa thôn cả đêm.
Vì sao Tô Mộc phải đi trong đêm nay, nói thế nào Niếp Việt từng là lãnh đạo của hắn, hơn nữa trước kia thật chiếu cố hắn. Hơn nữa trong sự kiện xảy ra lần này, hắn lại ủng hộ Tô Mộc. Tô Mộc cũng không thể vong ân bội nghĩa đi?
Cha mẹ, con đi huyện thành có chút việc, ngày mai con sẽ về.
Cẩn thận một chút!
Dạ, con biết!
Khi Tô Mộc đi ra cửa, nhìn thấy người đứng cạnh xe chính là Trữ Hạo, thật sự làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Xem ra Niếp Việt thật sự xem trọng cuộc trao đổi lần này với hắn, bằng không sẽ không để Trữ Hạo đích thân đi qua. Đương nhiên ngoài việc xem trọng việc này, cũng bởi vì muốn cam đoan bí ẩn tuyệt đối, nếu không cũng không chỉ riêng Trữ Hạo cùng tài xế của Niếp Việt qua đây.
Tô chủ tịch!
Trữ Hạo cung kính hô.
Trữ ca, chúng ta mỗi người kết giao một người, còn gọi chủ tịch cái gì, bây giờ không phải giữa ban ngày, với hai huynh đệ chúng ta không cần làm chuyện hư ảo như vậy.
Tô Mộc khẽ cười nói.
Vậy tốt lắm, Tô Mộc, lên xe đi, bí thư đang chờ cậu!
Trữ Hạo cũng không do dự cười nói.
Đợi sau khi xe chạy ra ngoài, Trữ Hạo do dự, lại nói:
Tô Mộc, lần này nếu như có thể, cậu trợ giúp Niếp bí thư đi.
Lời này vừa nói ra, Tô Mộc chợt híp mắt. Hiện tại không giống như ngày trước, hắn đã là cán bộ cấp huyện danh xứng với thực. Nếu tùy ý hứa hẹn như trước kia, làm vậy là không được. Mỗi lời mỗi câu đều phải đảm bảo tính chân thật cùng tính pháp luật, nghĩa là phải phụ trách lời nói của mình. Hơn nữa hắn đã rời khỏi huyện Hạnh Đường khá lâu, dù đơn giản đáp ứng Trữ Hạo cũng không thiết thực. Ai có thể biết lời của Trữ Hạo lại có ý gì? Trong quan trường anh không muốn gài bẫy người khác, cũng không bảo đảm người khác không lấy chuyện của anh làm nhược điểm. Bất kỳ thời điểm nào cũng cần cẩn thận, tục ngữ nói rất tốt thôi, cẩn thận luôn không gặp nguy hiểm.
Hút thuốc đi!
Tô Mộc cười đưa qua điếu thuốc, Trữ Hạo lập tức tiếp nhận, ngay nháy mắt va chạm, quan bảng lập tức xoay tròn.
Trong mục khuy tư, Trữ Hạo đang nghĩ chính là: nếu Niếp Việt có thể được thăng nhiệm phó chủ tịch thành phố, mình sẽ được phóng ra ngoài. Như vậy cũng sẽ có được tiền đồ thật tốt, nếu bỏ qua cơ hội lần này, Niếp Việt sẽ không còn khả năng quật khởi. Với tuổi tác bây giờ của Niếp Việt, sẽ không còn cách nào giúp đỡ được chính mình. Cho nên lần này nếu như có thể, nhất định phải làm cho Tô Mộc hỗ trợ dùm, hoạt động lấy được vị trí phó chủ tịch thành phố.
Đúng là có tư tâm, nhưng với Tô Mộc hoàn toàn là chuyện bình thường. Quan hệ giữa thư ký cùng lãnh đạo đã quyết định thư ký chỉ có thể dựa vào lãnh đạo mới có thể thượng vị. Trữ Hạo nghĩ như vậy mà không phải giở trò mờ ám xem như đã không sai. Nhưng nếu lần này Tô Mộc giúp Niếp Việt, như vậy tình cảm gắn bó giữa hai người cũng hoàn toàn biến mất. Mà quan hệ giữa hai người sẽ trở nên hoàn toàn ngang hàng lẫn nhau.
Đây là sự thật trong quan trường, không ai có khả năng sửa đổi. Trừ phi hiện tại Niếp Việt từ chức về hưu, nói vậy Tô Mộc mới có thể tiếp tục xưng hô hắn là lão lãnh đạo. Chỉ cần Niếp Việt còn ở trong quan trường một ngày, chỉ cần quan chức của Tô Mộc cao hơn hắn, từ lão lãnh đạo sẽ biến thành chuyện buồn cười, cũng sẽ biến thành cấm kỵ, không ai chủ động nhắc tới. Càng khỏi nói nếu Tô Mộc hỗ trợ, nhân tình nháy mắt liền biến mất.
Tôi sẽ!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Vẻ mặt như vậy đã biểu lộ thái độ của Tô Mộc, Trữ Hạo cũng không tiếp tục dây dưa đề tài này, mà lại nói sang vấn đề khác.
Khi xe chạy vào huyện thành, dừng lại trước một tiểu viện bí ẩn. Đợi sau khi Tô Mộc đi vào, Trữ Hạo tự giác lui ra ngoài, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai người. Nhưng làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn chính là nơi này còn bày rượu cùng thức ăn.
Bí thư, giữa chúng ta cũng không cần khách khí như vậy đi?
Tô Mộc cười nói.
Sao gọi là khách khí, tôi đột nhiên có chút đói bụng, cho nên chuẩn bị chút thức ăn nhắm rượu, nghĩ cậu uống với tôi vài chén. Tôi biết tửu lượng của cậu, đừng nói không được!
Niếp Việt cười nói.
Lão lãnh đạo có lệnh, tôi sao dám không theo?
Tô Mộc cười nói.
Khi ba chữ lão lãnh đạo buột miệng nói ra, trái tim Niếp Việt thoáng thả lỏng xuống, hắn biết Tô Mộc là một người nhớ tình bạn cũ, có thể nói ra lời này cũng đã tỏ rõ thái độ của hắn.
Đợi sau khi hai người ngồi xuống, Niếp Việt không để ý lời khuyên can của Tô Mộc, tự mình rót đầy chén rượu cho hắn, trên mặt hiện vẻ chua sót, cũng không hề có ý tứ quanh co lòng vòng, nói thẳng:
– Tô Mộc, tôi có việc cầu cậu giúp đỡ!