Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bất kỳ một nơi nào cũng sẽ có một thế lực độc đại, rất nhiều thế lực còn lại đều phụ thuộc vào thế lực của nhà này mới có thể sống tạm. Dưới tình huống xã hội như hiện nay, đấy chính là biểu hiện của chế độ xí nghiệp tập đoàn.
Giống như thành phố Tây Phẩm mà Tô Mộc nhậm chức lúc trước, tập đoàn Âu Dương chính là tập đoàn độc đại.
Đây cũng không phải nói có một tập đoàn độc đại là chuyện xấu, dù sao đây cũng là tượng trưng cho tốc độ kinh tế phát triển cao, nhưng nếu như tập đoàn này lại không thể chân chính làm được chuyện vì dân làm việc, ngược lại ngầm đồng ý để cho đám sâu mọt tồn tại, vậy thì thật sự sẽ là thảm họa.
Tình huống như thế, nếu không quản lý, sẽ tạo thành một loại tai nạn, ảnh hưởng vô cùng tiêu cực đến xã hội.
Giống như xây dựng Đệ Nhất của huyện Ân Huyền.
Khi còn chưa đến huyện Ân Huyền, Tô Mộc cũng không biết công ty xây dựng Đệ Nhất này là thế nào. Cho dù là hiện tại, cũng chỉ biết được xây dựng Đệ Nhất bá đạo, chứ chưa tới mức quen thuộc.
Nhưng chỉ cần nhận thức như vậy, cũng đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.
Công ty xây dựng Đệ Nhất rốt cuộc có nội tình như thế nào, có thể nhận thầu tất cả hạng mục xây dựng kinh tế của huyện Ân Huyền?
Công ty xây dựng Đệ Nhất rốt cuộc có thực lực gì, có thể làm cho nhân vật trước mặt công khai nói ra những lời lớn lối như vậy?
Công ty xây dựng Đệ Nhất có bối cảnh gì, có thể một mình độc bá huyện Ân Huyền vốn có nhiều xí nghiệp như vậy ?
– Liêu tổng…
– Ông chủ Dương, được rồi, đừng nói nữa, nhanh lên. Sau khi ăn xong bữa cơm này, tôi sẽ cho tính toán rõ ràng với ông.
Liêu Khải Sơn không nhịn được phất tay một cái nói.
– Vậy cảm ơn nhé.
Dương Quán vội vàng cười nói.
Chỉ cần có thể cho thanh toán sổ nợ, chuyện còn lại đều dễ nói. Khi Dương Quán kêu người phục vụ trong quán nhanh chóng bưng súp dê lên, Hoàng Luận Đàm cũng nhướng mày.
– Tô Mộc, có tin không, đám người này tuyệt đối sẽ không trả nợ cho chủ quán.
– Anh xác định?
Tô Mộc hỏi.
– Dĩ nhiên, tôi chắc chắn trăm phần trăm, người như bọn chúng, tôi vừa nhìn là có thể nhìn ra, không tin cậu cứ đợi mà xem.
Hoàng Luận Đàm nói.
Quả nhiên khi Hoàng Luận Đàm vừa dứt lời, cũng không đợi cơm nước xong xuôi, đám người của Huyện Nhất Xây liền bắt đầu hỏi Liêu Khải Sơn.
– Liêu tổng, ngài thật sự sẽ trả nợ cho hắn sao?
– Đúng vậy, hắn là thứ gì, cũng dám làm mất mặt ngài như vậy.
– Chỉ riêng chuyện hắn dám làm mất mặt ngài, đã không cần trả nợ, ngược lại phải bắt hắn đền bù tiền mới đúng.
– Đúng, phí bồi thường tổn thất danh dự của chúng ta.
…
Trong tiếng náo động này, Liêu Khải Sơn khinh thường đốt một điếu thuốc lá:
– Yên tâm đi, tôi sẽ không trả nợ cho hắn. Nếu tính toán rõ ràng rồi, sau này làm sao còn có thể tới đây ăn cơm nữa đúng không? Con người tôi chính là không thích tính toán rõ ràng, mà thích cảm giác thiếu nợ người ta.
– Nhìn thấy chưa?
Hoàng Luận Đàm nói.
– Bọn người của Huyện Nhất Xây này thật đúng là lớn lối, trong huyện thành mà dám thể hiện dáng vẻ Huyện thái gia như vậy. Xem chừng bí thư huyện ủy có đứng trước mặt, bọn họ cũng không thèm nhìn.
Trần Tiểu Long cười nói.
– Huyện Nhất Xây, bản thân tôi có chút ấn tượng, nghe nói lão tổng của Huyện Nhất Xây là thân thích của Huyện trưởng Hầu Bách Lương huyện Ân Huyền. Hơn nữa quan hệ hình như còn rất gần, cho nên mới có thể gánh đỡ được nhiều hạng mục xây dựng của huyện Ân Huyền như vậy.
Hoàng Luận Địch nói.
Người thân của Hầu Bách Lương sao?
Tô Mộc nheo mắt, trong mắt toát ra một loại tinh quang:
– Bất kể là thân thích của ai, chỉ cần phạm pháp đều phải nhận trừng phạt. Ăn thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện vô cùng có đạo lý, bất kể tới chỗ nào cũng phải có quy củ như vậy. Ở huyện Ân Huyền, nếu ai dám không tuân thủ quy củ, tôi cũng đành phải để cho bọn họ biết, hai chữ quy củ viết như thế nào.
– Có quyết đoán, tôi sẽ dò đường cho anh.
Hoàng Luận Địch vừa nói, vừa xoay người, quét về phía Liêu Khải Sơn, khinh thường nhướng mày.
– Người này thật sự không thể nhìn nhiều, nhìn nhiều, cậu sẽ phát hiện hắn thật sự có tiềm lực của loại khốn kiếp, lời nói ra không khác gì đánh rắm, mà không, người như vậy còn không bằng loại khốn kiếp!
Nghe lời nghe âm!
Huống chi đây là không cần nghe âm, Hoàng Luận Địch nói như vậy, sắc mặt Liêu Khải Sơn liền trở nên khó coi, nhìn Hoàng Luận Địch, há mồm bắt đầu mắng chửi.
– Tiểu tử, ngươi từ đâu nhảy ra vậy, lại dám nói cụ lớn nhà ngươi như vậy. Có bản lãnh thì báo tên họ ra đây, có tin rằng ở trong huyện Ân Huyền này, ta sẽ khiến ngươi chịu không nổi, phải quỳ xuống gọi ta là ông nội hay không!
Rầm!
Theo thanh âm của Liêu Khải Sơn vang lên, tất cả những người ở ba bàn kia đều đập bàn xoay người lại, ánh mắt nhìn về hướng Hoàng Luận Địch đầy căm thù.
– Các ngươi là ai? Lại dám quản chuyện của Huyện Nhất Xây chúng ta!
– Liêu tổng, nói nhảm với bọn chúng làm gì? Trực tiếp thu thập là được.
– Nhìn bọn chúng có vẻ là người đến từ nơi khác, không cần khách khí.
Thật sự muốn lớn lối có lớn lối, Liêu Khải Sơn đã đủ lớn lối, đám người đi theo hắn cũng điên cuồng gầm thét. Tô Mộc nhìn thấy, khóe miệng càng nhếch cao. Mình mới vừa đến, còn chưa nắm rõ tình hình, nhưng muốn biết tố chất của một xí nghiệp như thế nào, chỉ cần thông qua nhân viên trong xí nghiệp là có thể nhìn ra.
Tố chất của Huyện Nhất Xây tuyệt đối là vô cùng kém cỏi!
Hơn nữa Tô Mộc phát hiện huyện Ân Huyền giống như có tính bài ngoại, bất kể người tới là ai, mở miệng ngậm miệng chính là người từ bên ngoài tới. Ngay cả lúc gặp Trương Mâu cũng như vậy. Hiện tại nhô ra Liêu Khải Sơn, cũng như vậy.
Cái gì mà đám người tới từ bên ngoài, cách xưng hô này thật sự có chút chói tai!
– Tất cả im miệng cho ta, ta thật sự không tin các ngươi có thể khiến ta chịu không nổi, có bản lãnh các ngươi thử một chút với ta xem.
Hoàng Luận Địch khinh thường nói.
– Huyện Nhất Xây chó má gì chứ, người không biết còn tưởng lão tổng của Huyện Nhất Xây các ngươi chính là bí thư huyện ủy. Mới vừa hứa với người ta sẽ trả nợ, bây giờ lại muốn ăn quịt. Một đám người Huyện Nhất Xây ngay cả thiếu nợ cũng mặt dày như vậy, còn dám ngông nghênh khoác lác sao?
Trần Tiểu Long miệt thị nói.
Dương Quán vốn định đi đến hòa giải, sau khi nghe thấy lời nói của Trần Tiểu Long, ánh mắt nhìn về phía Liêu Khải Sơn càng hiện ra vẻ tức giận.
– Liêu Khải Sơn, những lời bọn họ nói là sự thật sao?
– Cái gì mà thật với giả, ông chủ Dương, nếu ông dám nói chuyện với tôi như vậy, số nợ kia, ông đừng hòng đòi được!
Liêu Khải Sơn nhíu mày nói.
– Tôi đã viết phiếu nợ cho ngài, nếu ngài không trả…, tôi sẽ lên huyện kiện các người, tôi không tin dưới gầm trời này không còn cái gọi là đạo lý.
Dương Quán phẫn nộ quát.
Người đàng hoàng nếu tức giận sẽ càng thêm lợi hại. Dương Quán vốn còn nghĩ Liêu Khải Sơn thật sự sẽ trả tiền, nhưng nghe nói như thế cũng biết Liêu Khải Sơn vừa rồi chỉ là ứng phó với mình. Lần này thật sự khiến cho Dương Quán hoàn toàn nổi giận.
– Phiếu nợ? Tố cáo? Được, ông kiện đi, tôi xem ông có thể kiện ở đâu!
Liêu Khải Sơn ngạo nghễ nói.
– Ngươi!
Dương Quán tức đến mức cả người cũng bắt đầu run rẩy.
Những người còn lại trong cửa tiệm đều thấy không được, nhưng cũng không có ai dám đứng ra nói chuyện. Phải biết rằng đây chính là Huyện Nhất Xây, là đệ nhất xí nghiệp bên trong huyện Ân Huyền, ai dám khiêu chiến với bọn họ?
Ban đầu không phải là không có người muốn kiện Huyện Nhất Xây lên tòa án, nhưng đánh tới cuối cùng chẳng những chủ động rút đơn kiện, lại còn một nhà bị buộc rời khỏi huyện Ân Huyền. Nghĩ đến Huyện Nhất Xây tiền nhiều như nước, quen nhiều biết rộng, cũng chưa có ai dám nghĩ đến chuyện kiện bọn họ ra tòa.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Liêu Khải Sơn dám lớn lối như thế!
– Cậu thật sự vẫn có thể nhịn được sao?
Hoàng Luận Đàm cười nói.
Tô Mộc xoay người, ngẩng đầu, nhìn Liêu Khải Sơn, trong hai mắt toát ra vẻ lạnh như băng:
– Ngươi nói ngươi thật sự không muốn trả nợ sao?
– Ngươi là rễ hành nào chứ?
Liêu Khải Sơn nhíu mày nói.
Hôm nay thật sự là đủ tà môn, ra cửa không xem lịch sao? Làm sao lại toàn gặp phải những kẻ muốn khiêu khích mình thế này? Mấy tên này rõ ràng là đến từ bên ngoài, nhưng lại muốn can thiệp vào chuyện của mình, bọn họ thật sự muốn chết hay sao?
– Tôi chính là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ.
Tô Mộc nói.
– Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ?
Liêu Khải Sơn khinh thường bật cười:
– Lọai trói gà không chặt như các ngươi còn muốn chơi trò anh hùng, các ngươi đủ quy cách sao? Nhìn thấy không? Bên này chúng ta có bao nhiêu người, muốn giày xéo các ngươi chỉ trong nháy mắt.
– Các ngươi cũng đủ to gan, chẳng lẽ không sợ luật pháp sao?
Tô Mộc trầm giọng nói.
– Luật pháp?
Liêu Khải Sơn cao ngạo nói:
– Luật pháp có quan hệ gì đến ta, vừa rồi chúng ta cũng không phạm pháp, chẳng qua chỉ ở chỗ này ăn cơm, thiếu nợ ít tiền mà thôi, có thể liên lụy đến luật pháp hay sao?
Người này chính là một tên lưu manh!
Trong lòng Tô Mộc nghĩ như vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, lẽ nào hắn thật sự cho rằng làm như vậy là có thể chạy trốn sự trừng phạt của pháp luật hay sao? Hắn cho rằng hắn là hạng người gì, có đủ tư cách để ta hạ thấp thân phận đối đãi sao?
– Ông chủ Dương đúng không?
Tô Mộc xoay người nhìn Dương Quán.
– Đúng vậy, tôi là Dương Quán, là ông chủ cửa tiệm này.
Dương Quán nói.
– Ông chủ Dương, mang món súp dê bọn họ gọi lên đi.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Dương Quán ngây ngẩn cả người?
Chuyện gì thế này? Lúc trước không phải còn lạnh lùng nói chuyện như vậy, muốn đòi công đạo cho mình. Làm sao trong nháy mắt lại biến thành như vậy?
– Ông chủ Dương, không có chuyện gì đâu, cứ tin tưởng tôi.
Tô Mộc cười nói.
– Được! Mang đồ lên!
Dương Quán cũng là người quyết đoán, dù sao đã như vậy, có thiếu thêm một lần cũng như vậy.
Hơn nữa nụ cười của Tô Mộc, thật sự khiến cho Dương Quán có trực giác, là đáng để tin tưởng. Dựa vào trực giác này, Dương Quán nguyện ý tin tưởng Tô Mộc.
– Đúng là chó càn cắn người!
Trên mặt Liêu Khải Sơn lộ ra nụ cười chiến thắng, bắt đầu tiếp tục ăn uống, không để ý đến đám người Tô Mộc nữa.
Nhưng khi Tô Mộc nói ra lời kia, bọn người Hoàng Luận Đàm đều lộ ra nụ cười thú vị, lần này Liêu Khải Sơn thật sự xui xẻo rồi.