Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thứ năm, thời tiết trong sáng.
Hôm nay thời tiết thật sự không thể bắt lỗi. Chỉ có điều thời tiết đẹp như thế, có vài người tâm tình trước sau lại không làm sao có thể tốt hơn được. Giống như Hầu Bách Lương ở bên trong huyện Ân Huyền vốn hô phong hoán vũ, lúc này tâm tình thật sự có chút lực bất tòng tâm.
Không có cách nào. Ai bảo thực tế lại tàn khốc như vậy. Vốn chỉ nghĩ ở trong thành phố có thể sẽ kiếm chút tiền. Ai ngờ được thật sự đến một xu cũng không có.
Mấu chốt nhất chính là, Hầu Bách Lương còn không thể lấy danh nghĩa khất nợ tiền lương đi đòi tiền. Lý do có thể đưa ra, chỉ có thể là để tỉnh ủng hộ các công trình xây dựng cơ sở cho huyện Ân Huyền. Chỉ có như vậy, mới có thể thay thế trả khoản nợ tiền lương.
- Huyện trưởng, chúng ta thật sự phải tiếp tục đi tới cục Tài Chính sao?
Ngụy Minh hỏi.
- Không đi thì có thể làm gì?
Hầu Bách Lương bất đắc dĩ nói.
Lúc này Hầu Bách Lương thật sự cảm nhận được cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi. Vốn chỉ nghĩ lấy quan hệ nhân mạch của người do mình ở huyện Ân Huyền bồi dưỡng lên, dù thế nào đều có thể đủ ảnh hưởng đến tỉnh. Nhưng bây giờ nhìn lại, cũng không phải như vậy.
Mặc cho Hầu Bách Lương ở trong thành phố cầu ông cáo bà, chờ đợi hắn ngoài không có tiền, vẫn là không có tiền.
Thậm chí hôm kia, thời điểm Hầu Bách Lương tới Thương Thiện, cũng không thể nhìn thấy Chu Tử Nham cục trưởng cục Tài Chính. Mà hôm nay Hầu Bách Lương có thể sẽ đến cục Tài Chính thành phố! Về phần ngày hôm qua, Hầu Bách Lương tìm được người, tất nhiên là Giang Hà chỗ dựa của mình.
Sau khi Giang Hà biết mục đích Hầu Bách Lương tới nơi này, đối với Hầu Bách Lương thật sự có kích động hận sắt không thành thép.
Giang Hà muốn ở huyện Ân Huyền nuôi dưỡng người của riêng mình. Nhưng không có ngờ được Hầu Bách Lương lại có lá gan lớn vượt trời như thế. Thật ra cho dù lần trước dùng thủ đoạn kéo Trương Bắc Hạ xuống, Giang Hà cũng không hài lòng.
Cho nên Giang Hà đối với Hầu Bách Lương cũng không có bao nhiêu sắc mặt tốt, hơn nữa còn lập tức từ chối. Giang Hà không phải là không muốn hỗ trợ. Nhưng trong chuyện này, bản thân hắn thật sự không có cách nào giúp được.
Tám trăm vạn. Đây tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ.
Một khoản tiền như vậy nếu như từ cục Tài Chính đưa ra ngoài, toàn bộ Thương Thiện đều sẽ vì vậy mà nhấc lên một hồi sóng gió. Giang Hà dựa vào cái gì muốn đưa số tiền như vậy ra ngoài. Anh biết số tiền này dùng để làm cái gì sao?
Giang Hà cũng bởi vì rất sợ sau đó bị người truy tìm điều tra, cho nên mới phải cự tuyệt. Giang Hà cũng một quan viên tư lợi. Bất kỳ chuyện gì cũng sẽ cân nhắc đến mình trước, sau đó mới nghĩ tới người khác. Càng không nói tới người như Hầu Bách Lương, chỉ cần Giang Hà muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bồi dưỡng lên.
Cho nên hiện tại Hầu Bách Lương mới cảm giác có chút nản lòng thoái chí.
Trong lòng Hầu Bách Lương thầm mắng Giang Hà. Bình thường khi tiếp nhận sự hiếu kính của mình, sắc mặt tốt như vậy. Hiện tại mình gặp phải chuyện, muốn hắn hỗ trợ, kết quả Giang Hà lại có thái độ như vậy.
Cái gì mà giúp mình hẹn với cục trưởng cục Tài Chính Chu Tử Nham. Đây cũng là lời Giang Hà anh có thể nói ra sao? Dù gì anh cũng là người đứng thứ trong thành phố. Còn cần phải đối với Chu Tử Nham như vậy sao?
Anh làm vậy rõ ràng chính là làm cho tôi nhìn! !
Nhưng tình thế mạnh mẽ hơn so với người. Hầu Bách Lương cho dù có sức lực, ở trong tỉnh cũng không có bất kỳ người nào. Chỉ có Giang Hà là hậu trường của hắn. Dưới tình huống Giang Hà không quan tâm, Hầu Bách Lương thật sự không biết nên diễn thế nào.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Giang Hà chuẩn bị buông tha huyện Ân Huyền sao? Phải biết rằng huyện Ân Huyền nói như thế nào cũng một huyện khu. Giang Hà anh buông tha như vậy sao?
Hầu Bách Lương không phải là Giang Hà, không biết Giang Hà sẽ nghĩ như thế nào.
Nhưng Hầu Bách Lương lại biết, ngày hôm nay nếu như không có biện pháp thuyết phục được Chu Tử Nham, mình thật sự sẽ gặp xui xẻo.
Tám triệu, cũng không thể bảo Hầu Sổ Căn lấy ra chứ? Cho dù hắn có tiền, cũng không có khả năng đưa ra. Lấy danh nghĩa thế nào? Chẳng lẽ tiền lương của đội ngũ giáo viên cùng toàn bộ nhân viên công vụ của huyện Ân Huyền cần một xí nghiệp gia tới trả tiền sao?
Chuyện này chỉ cần vừa làm, Hầu Bách Lương lúc đó sẽ bị điều tra.
Hy vọng có thể bắt được Chu Tử Nham!
Cục Tài Chính thành phố.
Khi Hầu Bách Lương xuất hiện ở nơi này, ở ngoài hành lang hắn gặp phải các nhân vật số một ở huyện khác. Nói như thế nào Thương Thiện cũng là thành phố cấp 1. Ở chỗ này gặp bí thư huyện ủy hoặc là huyện trưởng, là chuyện cực kỳ bình thường. Chỉ có điều Hầu Bách Lương nghe được lời bọn họ nói, thật sự uất nghẹn.
- Lão Hầu, nghe nói bí thư huyện ủy mới tới nhậm chức ở huyện anh là thiếu niên anh tài!
- Đúng vậy. Vừa bắt đầu đã bảo ngừng lại tất cả hạng mục công trình, khả năng thật lớn.
- Lẽ nào chính quyền huyện các anh không quan tâm tới chuyện này sao?
- Lão Hầu, anh có phải đang gặp khó khăn hay không!
...
Trong lòng những người này suy nghĩ như thế nào, Hầu Bách Lương hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác. Lúc bình thường, có thể bọn họ sẽ tự nhủ, bản thân nói ra lời này thật sự là suy nghĩ cho mình. Nhưng bây giờ rõ ràng chính là chế giễu. Người nào không chỗ dựa vững chắc phía sau đám người bọn họ không giống mình, đều không phải là hệ của Giang Hà này.
Đây không phải là muốn chế giễu thì là muốn làm gì?
Chỉ có điều Hầu Bách Lương thật sự không có cách nào nói thêm điều gì.Cuối cùng, đợi đến khi Hầu Bách Lương tiến vào, hắn cũng gặp được Chu Tử Nham cục trưởng cục Tài Chính thành phố. Lại nói tiếp, nếu như là trước đây, Chu Tử Nham thật sự không có cách nào hình thành uy hiếp gì đối với Hầu Bách Lương. Nhưng năm ngoái, Chu Tử Nham cao phối. Với thân phận cục trưởng cục Tài Chính, kiêm Phó thị trưởng. Hoặc nói lấy thân phận Phó thị trưởng, kiêm cục trưởng cục Tài Chính.
Không quan tâm là loại nào, Chu Tử Nham là cao phối. Đó là sự thực ai cũng không đổi được, là cán bộ cấp phó sở thực sự.
Theo thân phận cấp chính xử của Hầu Bách Lương, nhìn thấy Chu Tử Nham cấp phó sở, đương nhiên phải tôn kính.
- Chu cục trưởng!
Hầu Bách Lương cung kính nói.
Mặc dù nói dựa theo quy định trên quan trường, thời điểm xưng hô với đối phương, chắc hẳn là xưng hô chức quan cao hơn. Giống như Chu Tử Nham, chắc là Chu thị trưởng.
Nhưng người quen thuộc Chu Tử Nham đều biết, hắn đối với chuyện như vậy rất phản cảm. Ở trường hợp thế nào thì phải xưng hô như thế. Nơi này là cục Tài Chính, đương nhiên phải lấy xưng hô Chu cục trưởng. Nếu như Hầu Bách Lương thật sự dám gọi là Chu thị trưởng, sẽ bị Chu Tử Nham chán ghét trước tiên.
Trên thực tế cho dù là như vậy, Chu Tử Nham đối với Hầu Bách Lương cũng không mấy coi trọng.
Nguyên nhân rất đơn giản. Chu Tử Nham có thể lên làm Phó thị trưởng, nguyên nhân là bởi vì Hoàng Vĩ Sâm. Mà trước đó, Hoàng Vĩ Sâm đối với cục Tài Chính thành phố đã từng cố ý yêu cầu nghiêm khắc, tuyệt đối không thể mở đê loạn.
Cái này đương nhiên là nguyên nhân công tác. Nói đến nguyên nhân khác, Chu Tử Nham là người của Hoàng Vĩ Sâm. Hầu Bách Lương đi theo Giang Hà. Giang Hà và Hoàng Vĩ Sâm là hai phe khác nhau, cho nên quan hệ của bọn họ tất nhiên không có khả năng quá tốt.
- Hầu huyện trưởng, có chuyện gì sao?
Chu Tử Nham hỏi.
- Chu cục trưởng, chuyện là thế này. Huyện Ân Huyền chúng tôi gần đây đang chuẩn bị tiến hành xây dựng cơ sở hạ tầng. Nhưng ở phương diện tài chính thật sự có chút trứng chọi đá. Nhưng chuyện liên quan đến cuộc sống của dân chúng trong toàn huyện, cho nên những cơ sở hạ tầng này lại không thể không xây dựng. Dưới tình huống như vậy, tôi hi vọng lãnh đạo thượng cấp có thể giúp đỡ chúng tôi.
Hầu Bách Lương cũng không quá nhiều che giấu.
Hầu Bách Lương tới nơi này chính là vì muốn tiền. Nếu như bên này nói một chút bên kia nói một chút, tới bao giờ mới đi vào chủ đề chính được.
Lại nói, chỉ cần là người đến cục Tài Chính thành phố, có thể làm cái gì? Đơn giản cũng là đến vì tiền. Lúc này còn giả vờ giả vịt cái gì? Nếu thật sự nói quá sâu xa, thua thiệt chỉ có thể là mình.
Sau khi Chu Tử Nham nghe hắn nói như thế, thần sắc thật ra không có bao nhiêu biến hóa.
- Hầu huyện trưởng, anh cũng biết tình hình của tài chính thành phố. Cho dù tôi muốn chi cho anh, cái này cũng phải đi theo trình tự chính quy. Anh dựa theo trình tự bình thường gửi báo cáo đến đây đi. Chỉ cần chính quyền thành phố bên kia phê chuẩn, tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.
- Chu cục trưởng, chuyện này?
- Thế nào? Lẽ nào Hầu huyện trưởng anh còn có ý tưởng khác?
Chu Tử Nham nhíu mày nói.
- Được. Vậy tôi sẽ đi về chuẩn bị báo cáo trước. Chỉ có điều Chu cục trưởng, anh xem tôi tới tỉnh một chuyến cũng không dễ dàng gì. Buổi trưa tôi làm chủ, mời Chu cục trưởng ăn bữa cơm, thế nào? Không biết Chu cục trưởng có cho tôi được hân hạnh đón tiếp hay không vậy?
Hầu Bách Lương nói.
Chu Tử Nham không hề nghĩ ngợi liền kiên quyết từ chối.
- Hầu huyện trưởng, thật sự không phải. Buổi trưa tôi phải đi gặp Hoàng thị trưởng.
- Vậy để hôm khác đi!
Hầu Bách Lương nói xong liền rời khỏi phòng làm việc.
Chu Tử Nham đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Hầu Bách Lương rời khỏi đại viện của cục Tài Chính thành phố, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười giễu cợt.
- Cái gì gọi là tới tỉnh một chuyến cũng không dễ dàng? Huyện Ân Huyền của anh cách tỉnh gần như vậy. Ngồi xe điện cũng có thể tới nơi này. Anh còn dám kêu oan nói xa với tôi. Hầu Bách Lương, anh không phải rất trâu bò sao? Hiện tại biết cầu người! Cái gì mà xây dựng cơ sở hạ tầng. Anh thật sự cho rằng tôi cái gì cũng không biết sao? Đây là anh tự làm tự chịu.
Cục Tài Chính thành phố tuyệt đối sẽ không phải là giấy tính tiền ngu xuẩn cho anh!
Người như Chu Tử Nham, nếu như thật sự muốn khó xử một huyện, vẫn có rất nhiều biện pháp. Nói ví dụ như viết mấy giấy khất nợ trong sổ sách cho anh, chính là viết mấy mảnh giấy khất nợ. Nhưng cũng có thể khiến mọi chuyện trở nên phức tạp.
Càng chưa nói chuyện lần này Hầu Bách Lương làm thật sự không đúng. Không ngờ muốn lừa Chu Tử Nham. Thật sự xem hắn làm Phó thị trưởng không công sao?
Tô Mộc, tôi thật ra rất muốn gặp cậu một lần. Cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến Hoàng thị trưởng đối xử thận trọng như vậy. Khoa trương nhất chính là, có thể thu thập được Hầu Bách Lương thành như vậy. Lợi hại!
Ngay thời điểm Hầu Bách Lương từ cục Tài Chính thành phố đi ra. Trưởng ban tài chính huyện Ân Huyền - Khúc Hằng Tùng cũng đang ở trong thành phố. Lúc này hắn đang bận rộn liên hệ với bằng hữu của mình ở bên trong cục Tài Chính thành phố và chính quyền thành phố, muốn thông qua quan hệ của bọn họ kiếm được tiền.
Nhưng điều này rất hiển nhiên chính là chuyện không có khả năng.
Có một số việc có thể dựa vào nhân mạch để giúp. Có một số việc cho dù anh có nhân mạch cũng không được. Càng không nói nhân mạch của anh còn ở tầng thấp như vậy.
Cái này, thật sự có người bắt đầu sốt ruột.
Mà trong lúc có người đang sốt ruột, Tô Mộc ngồi ở bên trong phòng làm việc, trước mắt bày một báo cáo kiểm tra sức khoẻ, chói mắt. Mạnh Thường Trực đứng ở phía trước, thái độ trên mặt rất cổ quái.