Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hội thường ủy huyện ủy lần đầu tiên, xác định quyền phát biểu tuyệt đối của Tô Mộc. Nếu như nói lần đó hoàn toàn chính xác, vẫn có một chút kỳ ngộ. Vậy cuộc họp hội thường ủy huyện ủy thứ hai này, thật sự gây cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Bởi vì không quan tâm là ai, đều có thể cảm giác được, trên người Tô Mộc vô hình trung phát ra loại khí thế cấp trên tuyệt đối nắm đại cục trong tay.
Khí thế như vậy cũng không phải không có bất kỳ dấu hiệu gì có thể nắm bắt. Từ thần sắc Tô Mộc, giọng nói Tô Mộc, trong ánh mắt Tô Mộc, cũng có thể nắm bắt được. Vừa vặn bởi vì nắm bắt được, cho nên trong lòng mỗi người mới âm thầm kinh ngạc.
Cho dù bởi vì Thịnh Tỉnh, Phan Úy Nhiên đầu nhập vào đến phía bên Tô Mộc, trong lòng cũng không khỏi suy đoán, trên người Tô Mộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn sẽ cường thế như vậy.
– Các đồng chí, bây giờ bắt đầu buổi họp. Đề tài thảo luận chủ yếu trong buổi họp ngày hôm nay, tin tưởng mọi người đều đã biết. Đó chính là vấn đề về tài chính của ban Tài Chính mà trước đó tôi đã nói. Đó là một vấn đề lớn, nhất định phải tiến hành nghiên cứu điều tra. Nói thật, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự rất khó có thể tưởng tượng được, số tiền trong ban Tài Chính huyện chúng ta lại nghèo rớt mồng tơi như vậy. Đổi lại thành mọi người, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
Tô Mộc chậm rãi nói.
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào trong tai của mỗi người, cảm giác lại không hề giống nhau. Mặc dù nói mọi người đều biết đây là hiện thực, nhưng có một sự thực trước sau không có cách nào thay đổi được, chính là Tô Mộc tiền hành nắm giữ quyền tài chính của huyện Ân Huyền.
Hiện tại ai cũng biết, Tô Mộc đã đem phòng công an huyện bỏ vào trong túi. Nếu như thật sự lại nắm giữ túi tiền, thêm trưởng ban tổ chức huyện ủy Phan Úy Nhiên lấy lòng, đại cục của huyện Ân Huyền này, trong thời gian rất ngắn sẽ bị Tô Mộc hoàn toàn nắm ở trong tay.
Hầu Bách Lương ngồi ở chỗ đó, hút thuốc, thái độ trên mặt rất bình tĩnh. Thật giống như theo lời Tô Mộc nói, không hề động chạm tới lợi ích của hắn vậy. Hắn ngồi ở đó, trên mặt không biểu lộ bất kỳ điều gì.
Tô Mộc đảo mắt nhìn qua mọi người, sau đó tiếp tục nói:
– Ban Tài Chính huyện liên quan tới việc phát triển kinh tế của cả huyện, là túi tiền của cả một huyện. Nếu như người nắm giữ túi tiền không có cách nào thao tác thật tốt túi tiền này, người như vậy không xứng để tiếp tục giữ lại. Vấn đề của ban Tài Chính, tất cả mọi người mở rộng lòng nói một chút đi.
Sau khi vừa dứt lời, Mạnh Thường Trực ho khan vài tiếng, theo sát đó nói:
– Vấn đề của ban Tài Chính huyện thật sự có chút nghiêm trọng. Tài chính huyện đã bị lăn qua lăn lại thành như vậy, đâu còn có nửa điểm khí thế của tài chính huyện. Lại nói, vấn đề liên quan đến tài chính huyện, sở Tài Chính tỉnh và cục Tài Chính thành phố đều có văn kiện phát xuống. Mà không quan tâm là một phần văn kiện nào, cũng không muốn để cho ban Tài Chính huyện tiêu xài như vậy. Khúc Hằng Tùng làm trưởng ban Tài Chính huyện, tuyệt đối không thể trốn tránh trách nhiệm. Ý kiến của tôi là tiến hành điều tra đối với Khúc Hằng Tùng, cho đến khi vấn đề được tra ra rõ ràng, sau đó mới làm an bài tiếp theo. Công tác cục thể có liên quan đến ban Tài Chính huyện, tôi đề nghị do Phó trưởng ban Thường Vân tạm thời giám thị.
Sau khi lời nói này được thốt ra, trên mặt mỗi thường ủy huyện ủy liền lộ ra một loại thần sắc dường như có điều suy nghĩ. Mạnh Thường Trực là ai? Đó tuyệt đối là người đại biểu cho suy nghĩ của Tô Mộc. Nếu hắn đã tỏ thái độ như vậy, nói rõ Tô Mộc nhất định sẽ bắt Khúc Hằng Tùng.
Như vậy không tính là gì, còn nói ra người được lựa chọn giám thị. Đây không phải là nói rõ sau này tôi muốn nắm lấy ban Tài Chính, các người ai cũng không cần ngăn cản.
– Thường Vân đồng chí này tôi có biết, tính tình rất nguyên tắc, kỹ năng chuyên nghiệp cũng rất mạnh. Không quan tâm là ở đơn vị hay ở trên phương diện sinh hoạt, đều thuộc về loại người có thể hòa mình với người bên cạnh. Nếu như do Thường Vân tạm thời kiêm nhiệm chức trưởng ban Tài Chính, tôi cho rằng hoàn toàn có thể.
Phan Úy Nhiên hơi cân nhắc một chút, sau đó nói.
Thường Vân!
Không ngờ là Thường Vân!
Tô Mộc anh thật sự đủ ngoan độc!
Đã biết anh không có khả năng không chôn xuống sát chiêu. Hóa ra ở chỗ này. Trước đây anh muốn trở thành hiệu trưởng trường đảng huyện ủy, tôi còn tưởng rằng anh muốn thông qua nơi như vậy, thể hiện ra tính quyền uy của anh.
Bây giờ nhìn lại, trước đây tôi thật sự đã đoán sai. Anh không phải là muốn lộ uy phong ở trường đảng, mà là đem bàn tính đánh tới trên đám người học tập ở trong trường đảng.
Đúng vậy, người ở nơi đó tiếp nhận học tập, cấp bậc hành chính tối thiểu đều rất cao. Ở trong huyện Ân Huyền này không quan tâm là điều nhiệm cùng cấp hay đề bạt nhậm chức, đều một khoản tài nguyên không thể bỏ qua.
Dù thế nào mình cũng thật sự không ngờ, Tô Mộc sẽ làm như vậy?
Trong lòng Hầu Bách Lương càng nghĩ càng căm tức. Hắn thậm chí cũng không phát hiện, từ lúc nào, mình không ngờ xem Tô Mộc trở thành kẻ thù chính trị lớn nhất mà đối đãi. Phong cách xử sự của Tô Mộc, tuyệt đối đáng giá để Hầu Bách Lương kiêng kỵ và coi trọng.
– Ban Tài Chính thật sự cơ quan ban ngành quan trọng nhất trực thuộc huyện. Ban ngành như vậy phải để lãnh đạo đạt tiêu chuẩn tiến hành quản lý. Khúc Hằng Tùng làm trưởng ban Tài Chính, từ sau khi nhậm chức đến bây giờ, làm ra chuyện gì, tin tưởng các người đều rõ như ban ngày. Xét thấy lần này hắn còn cả gan làm loạn, không để ý tới điều lệ tài chính, để ban Tài Chính huyện biến thành nghèo rớt mồng tơi. Cho nên tôi cũng cho rằng, Khúc Hằng Tùng đã không thích hợp tiếp tục giữ lại làm nữa.
Bí thư Ủy ban kỷ luật huyện Cố Diễn Lý chậm rãi nói.
Vậy là muốn làm cái gì?
Đây là muốn chuẩn bị đi chết sao?
Sắc mặt Hầu Bách Lương âm trầm, thân phận của hắn bày ra ở nơi đó, là không có khả năng nói chuyện như vậy. Nhưng hắn không nói, cũng không có nghĩa là những người còn lại sẽ chịu đựng như vậy.
Nói như thế nào quan hệ giữa Khúc Hằng Tùng và mình coi như không tệ. Mỗi lần chỉ cần phòng công an huyện cần tiền, đều sẽ đưa xuống trước tiên. Cho nên Khúc Hằng Tùng tiếp tục được giữ lại, cho dù chỉ là Phó ban, cũng thích hợp hơn so với trực tiếp bị bắt lấy như vậy.
Cho nên Mã Văn Tuyển lên tiếng.
– Vấn đề của ban Tài Chính huyện đơn giản chính là xuất hiện lỗ thủng trên phương diện tài chính. Nhưng phải biết rằng sở dĩ biến thành như vậy, là bởi vì Khúc Hằng Tùng tiến hành nghiêm ngặt dựa theo quy định trước đó của chính quyền huyện. Nếu như nói tuân theo quy định làm việc cũng gọi là sai lầm, vậy sau này còn công tác thế nào? Lại nói, Mạnh chủ nhiệm đề nghị Thường Vân, tôi cũng không cho là thích hợp. Thường Vân bởi vì nguyên nhân gì mà bị đưa đến trường đảng tiến hành học tập, các người đều phải biết. Thường Vân cũng bởi vì không tuân theo quy định của thượng cấp, mới có thể tiến hành giáo dục tư tưởng. Nếu để cho hắn trở về chủ trì công việc của ban Tài Chính, chẳng phải là nói quyết định của chúng ta trước đó là sai lầm hay sao?
Mã Văn Tuyển lớn tiếng nói.
– Khụ khụ!
Dư Thuận ho khan vài tiếng, thu hút tầm mắt của mọi người tới trên người mình, sau đó đối mặt với Mã Văn Tuyển không có bất kỳ khiếp nhược nào.
– Mã bí thư, nếu anh nói như vậy, thật sự có chút bất công. Vấn đề của Thường Vân trước đây, bây giờ vẫn chưa xác định. Anh làm sao có thể nói hắn là tiến hành giáo dục tư tưởng? Nếu nói như vậy, những người còn lại đi vào trường đảng, cũng như vậy sao? Lần này trường đảng huyện ủy mở lớp là bởi vì cái gì, anh chẳng lẽ không rõ ràng sao? Lại nói, nếu như Thường Vân thật sự không có sai, là chúng ta phạm sai lầm, vậy thì thế nào? Chúng ta làm cán bộ lãnh đạo, lẽ nào sẽ không phạm sai lầm sao? Phê bình cùng tự mình phê bình, họp sinh hoạt dân chủ, ý nghĩa để những thứ này tồn tại, chẳng lẽ Mã bí thư anh không biết sao? Biết sai thì sửa, mới thật sự là nguyên tắc.
Ngang nhiên nã pháo!
Bầu không khí trong phòng họp đã bắt đầu có chút giương cung bạt kiếm. Cho dù ai cũng không nghĩ tới, Dư Thuận này thật sự muốn đắc tội chết đối với Hầu Bách Lương. Anh nói xem, anh đứng ở phía bên Tô Mộc còn chưa tính. Mạnh Thường Trực người ta còn chưa mở miệng nói cái gì, anh thật ra đủ giỏi, đem manh mối như vậy nhắm ngay vào Mã Văn Tuyển.
Chẳng lẽ anh lại thật sự không kiêng kị một chút nào sao?
Muốn biểu đạt trung thành cũng không nhất thiết phải cực đoan như vậy chứ?
Cực đoan?
Làm như vậy xem như là cực đoan sao? Trong lòng Dư Thuận cười nhạt xem thường. Nếu như có thể nói, hắn hiện tại thậm chí muốn thóa mạ, nhổ nước bọt về phía Mã Văn Tuyển.
Bởi vì từ sau khi Tô Mộc nhắc nhở, Dư Thuận đã bắt đầu vận động. Cả đêm hắn đều nghĩ tới chuyện của Dư Đào. Hắn cùng Dư Thản tiến hành hồi tưởng lại chuyện trước kia. Hắn thật sự phát hiện ra rất nhiều manh mối không đúng.
Mà những manh mối, trước đây người gánh vác người chính là Mã Văn Tuyển. Mã Văn Tuyển là bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật huyện, là trưởng cục công an. Trong tay hắn không có khả năng không nắm giữ Dư Đào gặp bất ngờ căn cứ chính xác theo. Nắm giữ lại không nói ra, này ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa Mã Văn Tuyển chính là ở bao che.
Mã Văn Tuyển anh đã như vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi nói chuyện hòa nhã với anh sao? Anh nằm mơ đi! Cũng không nhìn lại bộ dạng của anh bây giờ. Anh thật sự cho rằng anh vẫn có thể tiếp tục ngồi ở chỗ này sao?
Phản rồi. Thật sự muốn tạo phản!
Ánh mắt Mã Văn Tuyển nhìn về phía Dư Thuận, lộ ra một sự tức giận. Trước đó nhìn thấy hắn, Dư Thuận tuyệt đối không dám như vậy. Nhưng bây giờ lại dám làm ra hành động như vậy, thật sự khiến Mã Văn Tuyển bất ngờ hơn là phẫn nộ.
Điều này giống như một đại lão gia quen làm mưa làm gió, một ngày kia bị người ta khiêu khích, Mã Văn Tuyển thật sự chịu không nổi.
– Dư Thuận, nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ nói với anh một chút. Ban Tài Chính huyện chắc hẳn được phân công cho anh quản lý đi? Ban Tài Chính làm ra khoản tiền phân phối như vậy, anh cũng nên biết chứ? Nếu anh cũng biết, lúc đó vì sao không tiến hành ngăn cản. Hiện tại lại ở phía sau nói mát như vậy. Đây là thái độ của một người phó huyện trưởng thường vụ được phân công quản lý, nên có sao?
Mã Văn Tuyển lớn tiếng nói.
– Được. Ở trên chuyện này, tôi phạm sai lầm làm lãnh đạo thất trách, tôi thừa nhận, tôi sẽ tiến hành kiểm điểm. Nhưng tôi nghĩ cho dù thế nào, không phải nên để Khúc Hằng Tùng lấy ra toàn bộ số tiền đó trước hay sao? Phải biết rằng chính quyền huyện chi ra là phân chia theo tầng thứ. Cho dù là Huyện Nhất Kiến lại cần tiền, cũng phải nghiêm khắc dựa theo trình tự để tiến hành phát xuống. Khúc Hằng Tùng làm như vậy là sao? Còn nữa tiền lương của đội ngũ giáo viên trong huyện, tiền lương của đội ngũ nhân viên công vụ trong huyện, tham ô hai khoản tiền lương lớn như vậy, là sự thực ván đã đóng thuyền! Hai chuyện này, tôi không biết. Về phần nói đến Khúc Hằng Tùng vì sao làm như thế, Mã bí thư, chẳng lẽ anh có tâm tình đi vào điều tra một phen sao? Xem Khúc Hằng Tùng hắn vì sao có lá gan lớn, làm ra chuyện này? Chỉ có điều tôi nghĩ, đó không phải là chuyện anh được phân công quản lý.
Dư Thuận đối chọi gay gắt.
Gương mặt Mã Văn Tuyển lập tức đỏ bừng lên!
Bầu không khí trong phòng họp càng lúc càng nghiêm trọng, Tô Mộc lại bình yên Lã Vọng buông cần, giống như tất cả đều đang nắm trong lòng bàn tay, không chút dao động sợ hãi.