Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười giờ tối.
Dòng xe qua lại như mắc cửi, Tô Mộc đã rời khỏi hội quán Bát Kỳ. Sở dĩ hắn lựa chọn nơi này, hoàn toàn vì muốn đợi người. Bùi Phi đã nói đêm nay sẽ về, nhất định sẽ trở lại.
Hai người hẹn gặp nhau ở đây, bởi vì nơi này yên tĩnh, bình thường ít người đi qua, mà nhà riêng của Bùi Phi cũng ở gần nơi đây.
Chờ lâu rồi đi!
Trên cầu, khi Tô Mộc nhìn dòng xe chạy qua, bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm êm ái, Tô Mộc xoay người nhìn thấy cô gái vừa xuất hiện. Bùi Phi đang mỉm cười, bộ quần áo thật tân triều, bên ngoài khoác một chiếc áo màu vàng nhạt.
Không có, anh mới tới không lâu, sao em lại tự mình tới đây? Gọi điện cho anh, anh trực tiếp đi qua tìm em là được. Trời lạnh như thế mà em ăn mặc ít như vậy, thật sự là lơ đễnh.
Tô Mộc nhẹ nhàng đi qua, giúp Bùi Phi sửa sang lại áo khoác, ôn nhu nói.
Của anh!
Bùi Phi đưa qua một ly trà sữa.
Em hẳn chưa ăn cơm đi?
Tô Mộc hỏi.
Dạ, mới quay phim xong, chiều mai còn phải đi diễn, cho nên không thời gian ăn cơm. Em biết ở gần đây có một nhà hàng có món ăn khuya không tệ, có muốn đi ăn một chút không?
Bùi Phi cười hỏi.
Em được không?
Tô Mộc nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Yên tâm đi, em ăn ít cũng khỏe mạnh, sẽ không biến thành heo mập!
Bùi Phi cười khúc khích ôm cánh tay Tô Mộc, hai người chậm rãi đi trên cầu, rất nhanh dung nhập vào trong dòng người.
Bởi vì Bùi Phi đội mũ, còn đeo kính râm, hơn nữa trong buổi tối cho nên cũng khó có ai nhận thức được nàng.
Nhà hàng mà Bùi Phi nói có vị trí thật bí ẩn, trừ phi là người quen, người lạ muốn tìm thật sự khó khăn. Sau khi đi vào Bùi Phi liền bỏ mũ cùng kính râm, không hề có chút kiêng dè.
Vương thúc, vẫn như cũ!
Bùi Phi cười nói.
Người được gọi Vương thúc dáng người hơi mập, nụ cười vô cùng hòa thiện, nhìn thấy Bùi Phi liền cười ha ha:
Được a, lập tức chuẩn bị xong, vị tiên sinh này dùng món gì?
Anh ấy nha, tùy tiện đi!
Bùi Phi nói.
Được, vậy để tôi chọn món!
Vương thúc liếc mắt nhìn lướt qua Tô Mộc, cũng không hề có ý xét nét.
Có phải rất kỳ quái hay không? Vì sao em vào đây lại không cần kiêng kỵ? Không cần sợ hãi bị người khác nhận ra?
Bùi Phi hỏi.
Có chút kỳ quái.
Tô Mộc nói.
Không có gì kỳ lạ, bởi vì ông chủ nhà hàng là đồng hương của em, nếu tính theo vai vế em phải gọi ông ấy là chú, cho nên mới gọi Vương thúc. Vương thúc đáng giá tín nhiệm, cho nên anh không cần khẩn trương.
Bùi Phi nói.
Nguyên lai là như thế!
Rất nhanh một bàn thức ăn đã được bưng lên, là Vương thúc tự mình bưng vào phòng, chỉ vì e ngại Bùi Phi bị khách nhân nhìn thấy. Hai người bắt đầu ăn cơm, món ăn thật ngon, hương vị không kém.
Trước kia anh có ăn cơm ở đây không?
Bùi Phi vừa ăn vừa hỏi.
Địa phương giống vậy sao?
Trên mặt Tô Mộc hiện lên vẻ hồi ức:
Nói thật, nếu em không dẫn anh tới, thiếu chút nữa anh đã quên năm đó anh cũng từng trải qua cuộc sống như vậy. Đừng chu môi, lúc ấy không đi cùng người lạ, là em gái của anh.
Khi đó trong nhà khá nghèo, nhưng hai anh em lại thèm ăn, cho nên anh nghĩ đủ mọi biện pháp, dựa vào số tiền công kiếm được từ công trường sau đó rủ Tô Khả đi vào nhà hàng bình dân như vậy, ăn một bữa thật ngon. Ánh mắt em sao vậy?
Nghi ngờ sao? Đừng hoài nghi, anh nói thật sự! Lúc ấy anh còn trung học, Tô Khả chỉ mới vào trung học cơ sở. Tụi anh vào tiệm ăn trong huyện ăn cơm thôi.
Anh từng làm việc ở công trường?
Bùi Phi kêu lên.
Phải đó, sao đây? Chẳng lẽ anh không thể đi công trường làm việc sao?
Tô Mộc cười nói:
Mãi tới sau khi tốt nghiệp đại học, anh thông qua quan hệ được phân công tới trấn Hắc Sơn, mới bắt đầu tiến vào quan trường. Trước đó quỹ tích nhân sinh của anh vô cùng bình thản, cũng như những gia đình bình thường, đi học cùng nghỉ học mà thôi.
Chẳng qua lúc đó dù nghỉ học anh cũng ra ngoài tìm việc làm thêm. Có phải em không tưởng tượng nổi hay không? Nhưng đây xác thực là cuộc sống của anh, là cuộc sống anh từng trải qua.
Khi đó anh đi làm thợ hồ ở công trường, đó là chuyện rất bình thường. Khi anh đi làm vốn là giấu diếm gia đình, sợ gia đình lo lắng, ngoài ra anh chỉ tập trung học tập.
Bởi vì nếu anh học kém, gia đình lập tức phát giác. Vì không muốn cha mẹ lo lắng, anh nhất định phải tận lực. Biết khi đó anh có bao nhiêu giấc mộng hay không? Đó là nhất định phải trở thành người giàu có.
Anh mơ ước có tiền rồi sẽ cùng Tô Khả đi ăn kem, ăn thật nhiều thật nhiều, phải đi ăn cơm thật ngon thật no nê. Anh không biết cuộc sống trước kia của em như thế nào, nhưng em cũng chưa từng chia sẻ chung một ly kem với em gái của mình đi. Mà ly kem kia chúng tôi đã ăn mất mười lăm phút!
Bùi Phi ngồi yên lặng lắng nghe, nàng chưa từng nghĩ tới Tô Mộc ưu tú như vậy lại từng có cuộc sống như thế. Nàng đích xác chưa từng trải qua chuyện này, nhưng không có nghĩa nàng không tưởng tượng ra được tình cảnh như thế.
Nghĩ tới cuộc sống cực nhọc của Tô Mộc trước kia, Bùi Phi cảm giác trong lòng rối rắm đau xót, ánh mắt càng thêm thương tiếc.
Như vậy anh làm sao trải qua hết thảy?
Bùi Phi lẩm bẩm nói.
Làm sao trải qua? Chỉ là qua thôi!
Trên mặt Tô Mộc lộ vẻ hoài niệm sâu sắc:
Anh cũng sẽ không vì xuất thân bần cùng mà oán trời trách đất, bởi vì hành vi như vậy chỉ có kẻ yếu mới làm. Nếu luôn chỉ biết oán trách người khác, cuộc sống của hắn vĩnh viễn đừng mong có biến hóa.
Anh tin tưởng vận mệnh của anh cần nắm giữ trong tay anh, tuyệt đối không giao cho ai nắm giữ, cho nên anh luôn liều mạng hấp thu tri thức.
Hiện tại anh có chút tiền, vốn quỹ tích nhân sinh của anh từ nhỏ tới trung học thật sự đơn giản, chỉ biết ở trường cùng làm việc ở công trường. Tình cảnh như thế kéo dài tới lúc đại học mới có biến hóa, khi đó anh bỏ ra rất nhiều thời gian đi làm thêm.
Tỷ như làm phục vụ quán cà phê, như dạy thêm tại nhà, như làm lái xe lâm thời…có phải cảm thấy rất ngạc nhiên không? Giống như có cảm giác nghe người khác kể chuyện xưa tiểu thuyết mà thôi phải không?
Nhưng đây đều là sự thật, anh không lừa em. Anh cũng không biết vì sao lại nói với em những chuyện này, chỉ muốn em biết cuộc sống của anh không phải luôn thuận buồm xuôi gió, những địa phương bình dân thế này anh từng thử qua, hơn nữa còn là địa phương mà anh từng mơ ước mình có thể được tới ăn cơm mỗi ngày.
Tô Mộc làm sao vậy?
Bùi Phi quan sát thanh niên trước mắt, sau khi hắn nói ra lời này, dáng vẻ thật phức tạp vô cùng.
Có một loại cảm xúc ưu thương!
Có một cỗ hoài niệm sâu sắc!
Còn có sự vui sướng không thể kiềm nén!
Cùng thống khổ sầu não!
Si mê!
Vào lúc này ánh mắt Bùi Phi nhìn Tô Mộc tràn đầy vẻ si mê. Dựa theo ánh mắt của nàng, nhưng lúc này vẫn bị Tô Mộc hoàn toàn thuyết phục. Trái tim vốn đã sớm xiêu lòng vì hắn, hiện tại càng thêm xao xuyến.
Tô Mộc!
Ân?
Chúng ta về nhà đi!
Về nhà?
Phải, chính là về nhà, hiện tại về thôi!
…
Mười phút sau hai người đã về tới nhà riêng của Bùi Phi.
Ngay nháy mắt cửa phòng đóng lại, Bùi Phi ôm chầm Tô Mộc, ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập khát vọng dễ thương.
Em muốn, hiện tại em muốn anh!
Bùi Phi nỉ non.
Nghĩ tới lúc ở nhà hàng, Bùi Phi chỉ muốn ôm lấy Tô Mộc, cùng hắn hoàn toàn tan chảy vào nhau, muốn cấp cho hắn tình cảm nồng cháy nhất.
Tô Mộc cũng không tự chủ được, hung hăng hôn xuống.
A…
Thanh âm tiếng thở dốc, ánh sao ngoài cửa sổ thẹn thùng ẩn núp sau tầng mây xa xăm…