Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm khi tỉnh lại Bùi Phi vẫn chưa rời đi, đợi Tô Mộc tỉnh giác mới uể oải ngồi dậy. Trải qua một đêm mây mưa thất thường, hiện tại toàn thân Bùi Phi có cảm giác lười nhác vô cùng.
Hôm nay em không đi quay phim sao?
Tô Mộc hỏi.
Không, em phải đi. Em cũng rất muốn lưu lại với anh, nhưng anh cũng có chuyện cần làm phải không? Bộ phim này là phim áp trục năm nay của em, nếu có thể hoạt động tốt, nói không chuẩn sẽ kiếm đầy bồn đầy bát đâu.
Bùi Phi cười nói.
Vậy anh cung chúc tiểu phú bà trước a!
Tô Mộc cười nói.
Đương nhiên, em là tiểu phú bà tiêu chuẩn, hiện tại anh tốt nhất nên nịnh bợ em một chút, bằng không em sẽ không nuôi dưỡng anh đâu.
Bùi Phi cười hì hì nói.
Hai người quấn quýt trên giường một lúc lâu mới rời giường. Tùy tiện ăn chút điểm tâm, Bùi Phi rời khỏi nhà, mà Tô Mộc cũng không lưu lại. Hôm nay hắn còn rất nhiều việc cần làm, không thể tùy tiện lãng phí.
Hơn nữa ngày mai hắn phải về huyện Ân Huyền, như vậy chiều nay hắn phải khởi hành trở về. Nếu không thứ hai nhóm người Triệu Vô Cực không gặp hắn, nghĩ tới có lẽ phải đối diện với nhiệm vụ phức tạp như vậy, Tô Mộc cũng cảm giác có chút kích động.
Đây là nhiệm vụ của bộ đội đặc chủng!
Từ nhỏ Tô Mộc vốn có khát vọng tham gia quân ngũ, không có một người đàn ông nào không thích súng ống. Nhưng thần xui quỷ khiến hắn lại lựa chọn tham chính. Tuy là vậy nhưng trong lòng hắn vẫn đầy khát khao đối với quân ngũ.
Ngày mai là có thể biết nhận nhiệm vụ gì.
Tô Mộc ra ngoài gặp mặt Mộ Bạch bọn họ. Năm người đi thẳng tới Bộ tài chính, lần này Thường Vân cũng không cùng đi vào, bởi vì không cần thiết.
Ngay cổng Bộ tài chính.
Toàn Cẩm Lý đang đứng chờ đợi ở nơi này, khi nhìn thấy Tô Mộc, liền vội vàng chạy tới:
Tô ca, cha tôi đang chờ anh bên trong, đi thôi, tôi dẫn anh vào!
Được!
Tô Mộc gật đầu.
Có Toàn Cẩm Lý dẫn đường cũng miễn được rất nhiều phiền toái không cần thiết. Nếu không cơ quan lớn như vậy, tùy tiện thì có thể vào sao? Càng khỏi nói sau khi đi vào, còn có một màn luôn làm người tuyệt vọng: không biết có được gặp người mình cần tìm hay không.
Nhiều khi chính là như thế, anh có thể vào cơ quan, nhưng có cơ hội gặp được chủ quản ngành hay không là chuyện không ai có thể bảo đảm. Nếu chuyện như vậy xảy ra, Tô Mộc sẽ hỏng mất.
Nhóm người Thường Vân lưu lại dưới lầu chờ đợi, nhìn thấy Toàn Cẩm Lý dẫn dắt Tô Mộc rời đi, lại nhìn người lui tới bên cạnh, Thường Vân thật sự không thể tin được mình lại có thể làm được chuyện này.
Hành trình đi thủ đô lần này thật sự đủ truyền kỳ.
Bên trong văn phòng.
Sau khi Toàn Cẩm Lý dẫn Tô Mộc vào phòng, hắn lập tức đi ra ngoài. Nói thế nào hắn cũng không phải nhân viên Bộ tài chính, nếu nói chuyện công mà hắn vẫn ở lại, khó tránh sẽ bị người nói xấu.
Toàn bộ trưởng!
Tô Mộc chào hỏi.
Anh chính là Tô Mộc?
Toàn Long Thiên quan sát thanh niên trước mắt mỉm cười nói.
Dạ, tôi chính là Tô Mộc!
Tô Mộc liền đáp.
Tài liệu trong huyện các anh tôi đã xem qua, là một khu cách mạng cũ, huyện Ân Huyền đúng thật là địa phương có nền kinh tế lạc hậu. Tôi cũng đã phê duyệt thông qua báo cáo của các anh, chậm nhất là ngày mốt số tài chính kia sẽ chuyển tới tài khoản huyện Ân Huyền.
Toàn Long Thiên tùy ý nói.
Cho dù nhìn Tô Mộc với ánh mắt khác, Toàn Long Thiên cũng không biểu lộ thái độ gì đặc biệt. Dù sao hắn cũng là lãnh đạo cấp phó bộ, Tô Mộc chỉ là cấp chính xứ, giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Cảm tạ Toàn bộ trưởng ủng hộ, có được năm triệu này trong huyện có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Tô Mộc nói.
Năm triệu?
Toàn Long Thiên nhíu mày hỏi lại.
Dạ phải, chẳng lẽ không đúng sao? Chúng tôi xin năm triệu!
Tô Mộc nhanh chóng hỏi lại.
Tôi biết các anh xin năm triệu, nhưng lo lắng tình huống cụ thể trong huyện các anh, tôi đã gia tăng thêm mười triệu. Tin tưởng có mười triệu này, sẽ hòa dịu khẩn trương tài chính trong huyện, số tiền kia tôi đã dùng danh nghĩa duy trì ủng hộ khu cách mạng cũ phát xuống, là tài khoản riêng của Bộ tài chính, người khác không thể động. Tô Mộc, tôi hi vọng anh đừng đem số tiền này trôi theo dòng nước a!
Toàn Long Thiên cười nói.
Không ngờ là như vậy!
Năm triệu biến thành mười lăm triệu!
Mười triệu kia là do Toàn Long Thiên lấy lòng, Tô Mộc không phải ngày đầu tiên làm quan, đương nhiên hiểu rõ khác biệt bên trong.
Không cần biết thế nào, được chi số tiền như vậy đối với huyện Ân Huyền cùng Tô Mộc đều là ưu đãi. Cục tài chính một nghèo hai trắng, có được mười triệu ủng hộ, như vậy trong công tác kế tiếp có thể đại triển quyền cước tiến hành.
Đây là nhân tình của Toàn Long Thiên, Tô Mộc nhất định phải thừa nhận.
Toàn bộ trưởng, cảm tạ lãnh đạo ủng hộ!
Tô Mộc kích động nói.
Tô Mộc, nói xong chính sự chúng ta có thể tâm sự riêng, tôi biết cậu quan hệ không tệ với Cẩm Lý nhà tôi. Sau này nếu Cẩm Lý có chỗ nào làm không đúng, cậu cứ quản hắn cho tôi!
Toàn Long Thiên nói.
Toàn thúc, tôi sẽ nhớ!
Tô Mộc mỉm cười nói.
Nghe được tiếng xưng hô như thế, Toàn Long Thiên kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại. Ánh mắt hắn nhìn Tô Mộc biến thành nghiền ngẫm, thanh niên này thật biết thuận cột mà lên. Mình vừa nói tâm sự chuyện riêng tư, hắn lập tức xưng hô mình thân mật như thế.
Nhưng Toàn thúc thì Toàn thúc thôi, có tiếng xưng hô như vậy, sau này khi kéo gần quan hệ sẽ càng thêm dễ dàng.
Không khí trong phòng thập phần hài hòa.
Tô Mộc đương nhiên biết mình xưng hô Toàn thúc là có chút mạo hiểm, nhưng nếu Toàn Long Thiên đã nói như vậy, mình cũng không cần để ý. Dựa theo địa vị của Toàn Long Thiên, đã biết thân phận của mình, nếu đã biết thì xưng hô Toàn thúc cũng không cần phải tức giận.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, di động Tô Mộc chợt vang lên, hắn lập tức tắt máy. Nhưng máy lại reo lên, Toàn Long Thiên mỉm cười nói:
Không sao, nhất định là việc gấp, nghe máy đi!
Toàn thúc, xin lỗi!
Tô Mộc áy náy cười, chuyển máy liền nghe thanh âm lo lắng của Khương Mộ Chi.
Sao lại tắt điện thoại của tôi?
Tôi đang làm việc đâu!
Tô Mộc nói.
Tôi mặc kệ anh đang làm chuyện gì, hiện tại nhanh chóng chạy tới trại an dưỡng Tứ Quý Như Xuân, ông nội của tôi có vấn đề.
Khương Mộ Chi gấp giọng nói.
Cái gì? Khương lão làm sao vậy?
Tô Mộc vội vàng hỏi.
Tôi nói không rõ ràng, anh nhanh chóng qua đây đi!
Khương Mộ Chi nói xong liền cúp máy.
Cô gái hung hăng này, vẻ thản nhiên trấn định trước kia không biết đã chạy đâu mất, sao lại đột ngột cúp điện thoại đây? Tô Mộc nhướng mày, nhìn Toàn Long Thiên xin lỗi:
Toàn thúc, thật ngượng ngùng, bên Khương lão có chút việc gấp, tôi phải đi xử lý.
Là Khương Đào Lý Khương lão?
Toàn Long Thiên hỏi.
Dạ!
Tô Mộc gật đầu.
Vậy đi thôi!
Toàn Long Thiên nói.
Dạ, Toàn thúc, tạm biệt!
Tô Mộc lập tức đứng dậy đi nhanh ra khỏi phòng. Đợi sau khi Tô Mộc rời khỏi, Toàn Cẩm Lý tiễn hắn ra ngoài, khi quay về văn phòng, nhìn vẻ mặt như có suy nghĩ gì của cha mình, không khỏi tò mò hỏi:
Cha, cha sao vậy? Chẳng lẽ hai người nói chuyện không hòa hảo?
Nhân mạch của Tô Mộc thật sự rất rộng a!
Toàn Long Thiên cảm khái.
Là sao cha?
Toàn Cẩm Lý hỏi.
Vừa rồi là bên Khương lão gọi điện tới!
Toàn Long Thiên thản nhiên nói.
Khương lao? Khương Đào Lý lão gia tử?
Toàn Cẩm Lý ngạc nhiên.
Ở trong thủ đô có ai không biết Khương Đào Lý đây? Nếu ngay cả lão nhân gia là ai mà cũng không biết, vậy thật uổng lăn lộn. Càng khỏi nói hiện tại Khương gia nằm trong trạng thái bấp bênh, nghe nói Khương Đào Lý đang bệnh sắp chết.
Khương gia đang muốn dùng Khương Mộ Chi làm đám hỏi, muốn gả cho Mai gia trong thủ đô. Nếu còn không hiểu nguyên nhân vì sao, thật sự là kỳ quái.
Tô Mộc cũng không biết lời nói của cha con Toàn Long Thiên, hắn đang lo lắng lên xe. Đoạn Bằng lái xe, Mộ Bạch ngồi bên cạnh. Về phần Thường Vân cùng Dương Linh Động đã quay về khách sạn làm thủ tục trả phòng.
Trại an dưỡng Tứ Quý Như Xuân.
Khương Mộ Chi nhìn Khương Đào Lý, nắm chặt tay ông, chảy nước mắt:
Ông nội, sao ông lại đột nhiên ngã xuống vậy? Ông có cảm giác khó chịu ở đâu không?
Ông không sao, không phải ông còn tỉnh đây sao?
Khương Đào Lý nói.
Nhưng nụ cười này cho người ta cảm giác chua xót, tang thương vô lực, chủ yếu là thống khổ, làm người ta cảm thấy chói mắt.
Trần gia gia, ông nội của cháu làm sao vậy?
Khương Mộ Chi nhìn qua Trần Tứ Quý hỏi.
Trần Tứ Quý nhíu mày, vẻ mặt tối tăm làm không khí trong phòng thật áp lực.
Bệnh của ông nội cháu cũng như trước, chỉ là kéo dài mà thôi. Hiện tại bệnh đã nguy kịch, nếu không nhanh chóng trị liệu thật sự sẽ xảy ra chuyện!
Chuyện gì?
Khương Mộ Chi hỏi.
Dài nhất một tháng, nhanh nhất một tuần thì có thể tử vong!
Trần Tứ Quý trầm giọng nói.
Một tuần!
Chỉ còn một tuần thôi sao?
Vẻ mặt Khương Mộ Chi giống như bị sét đánh, đáy lòng điên cuồng hô to, Tô Mộc, anh đang ở nơi nào? Sao anh còn chưa tới? Chỉ cần anh cứu được ông nội của tôi, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho anh!