Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Làm người không thể quá mức tư lợi, nếu thật là vậy dù người khác không làm khó dễ anh, ông trời cũng chướng mắt anh.
Tô Mộc biết tính cách người của Khương gia, cho nên cũng không để ý. Chuyến đi này hắn chỉ vì mặt mũi của Khương Mộ Chi, mới ra tay giúp đỡ cứu chữa cho Khương Đào Lý.
Nếu hiện tại Khương Đào Lý đã bình yên vô sự, vậy không còn chuyện gì để nói. Về phần người của Khương gia sẽ phản ứng thế nào, hắn không cần quản tới.
Bí thư!
Lãnh đạo!
Đoạn Bằng cùng Mộ Bạch vẫn đợi bên ngoài, nhìn thấy Tô Mộc mang theo sắc mặt tái nhợt đi ra trại an dưỡng. Nhưng lại không có ai đi cùng hắn, vẻ mặt hai người đều sửng sốt, nhưng rất nhanh liền bình phục, nhanh chóng đi tới nâng đỡ hắn.
Lên xe trước nói sau!
Tô Mộc nói.
Dạ!
Đợi cho Tô Mộc ngồi vào trong xe thở dốc lấy lại sức, cảm giác thể lực hơi khôi phục một ít, hắn mới chậm rãi mở mắt:
Hiện tại chúng ta lên đường quay về trong huyện đi!
Dạ!
Nhưng ngay lúc xe Tô Mộc định rời đi, di động chợt vang lên, sau khi chuyển máy mới nghe thanh âm của Diệp Tích gọi tới. Tô Mộc cảm thấy có chút kỳ quái, không biết nàng gọi tới làm gì.
Diệp Tích, sao em lại gọi giờ này? Ở bên em không phải đêm khuya sao?
Tô Mộc hỏi.
Hiện tại em đang ở thủ đô, anh đang ở đâu, em đi qua tìm anh.
Diệp Tích cười nói.
Em đang ở thủ đô?
Tô Mộc kinh ngạc kêu lên.
Phải, em đã trở lại, vốn định báo anh trước, nhưng lâm thời có việc cho nên không cơ hội nói cho anh. Em cũng muốn cho anh bất ngờ, biết anh đang ở thủ đô, hiện tại em muốn gặp anh.
Diệp Tích cười khanh khách nói.
Hiện tại anh đang ở…thôi đi, em nói anh nghe địa chỉ, anh qua đón em. Bác trai còn nói muốn tâm sự với anh đâu, cũng không biết bác trai có tới thủ đô hay không?
Tô Mộc hỏi.
Cha của em đã trở về, hiện tại hẳn không có việc gì, em đang chuẩn bị đi qua đó, như vậy đi, anh không cần đón em, anh trực tiếp lái xe đi qua Vinh Quốc viên, chúng ta gặp nhau ở đó.
Diệp Tích nói.
Được!
Tô Mộc gật đầu.
Vinh Quốc viên!
Dạ!
Đoạn Bằng cũng biết Vinh Quốc viên nằm ở nơi nào, bởi vì phàm là những địa phương nổi danh trong thủ đô hắn đều biết.
Vinh Quốc viên là một tiểu khu mới xây dựng trong thủ đô, nơi này được trồng thật nhiều cây xanh. Có thể ở trong địa phương tấc đất tấc vàng, đem tiểu khu xây dựng như thế này, thật sự là nội tình không sai.
Diệp Tích đang đứng ở đó chờ Tô Mộc.
Trong nháy mắt Tô Mộc nhìn thấy Diệp Tích, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Lúc này trên người nàng không có dáng vẻ của thượng vị giả, chỉ mặc chiếc áo khoác dài, nhìn qua như một đóa hoa mềm mại xinh đẹp đang nở rộ.
Người ra ra vào vào tiểu khu ai cũng liếc mắt nhìn Diệp Tích. Mỹ nữ như nàng chính là hào quang vạn trượng, đi tới đâu cũng trở thành biểu tượng chói mắt. Ngay lúc Tô Mộc xuất hiện trước mắt nàng, khuôn mặt vốn lạnh lùng của nàng chợt hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Trời lạnh như vậy sao em còn đứng bên ngoài, ngồi trong xe chờ anh cũng vậy mà!
Tô Mộc đi tới ôm Diệp Tích vào lòng, ôn nhu nói.
Em chỉ muốn đứng ở đây chờ anh!
Diệp Tích cười đáp.
Hít sâu một hơi, vẻ mặt Diệp Tích tràn đầy hoài niệm. Không cần biết thế nào, khi ở xa Tô Mộc, tưởng niệm trở thành điều trọng yếu nhất trong sinh mạng của nàng.
Anh nhớ em!
Tô Mộc thấp giọng nói.
Em cũng nhớ anh!
Diệp Tích thì thầm.
Đi thôi, đừng đứng ở đây!
Tô Mộc nói.
Diệp Tích rời khỏi vòng tay hắn, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, không khỏi nhíu mày:
Anh đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt anh sao lại khó xem như vậy? Chẳng lẽ anh lại chữa bệnh cho ai sao?
Là Khương lão!
Tô Mộc cũng không giấu diếm.
Khương lão? Khương Đào Lý?
Diệp Tích vẫn nhíu mày:
Vậy thì khó trách, đám người Khương gia tố chất thế nào em hiểu rõ. Nhưng bọn hắn biết anh cực khổ chữa bênh, còn không có ý chiếu cố chăm sóc cho anh, thật sự là quá mức!
Đừng chấp nhặt với bọn hắn!
Tô Mộc nói.
Không chấp chặt với họ?
Diệp Tích nhếch môi, đều là gia tộc trong thủ đô, Diệp Tích đương nhiên biết thái độ làm người của Khương gia. Trước kia không trêu chọc tới nàng thì cũng thôi, bây giờ dám đối đãi Tô Mộc như thế, đây là mạo phạm tới nghịch lân của Diệp Tích.
Chuyện này anh đừng quản, bọn hắn không đưa công đạo cho anh, vậy để em lấy lại công đạo cho anh!
Diệp Tích trấn định nói.
Tô Mộc có thể cảm giác được vẻ cứng rắn của Diệp Tích, nhưng không có ý ngăn cản. Nói thế nào nàng là vì tốt cho hắn, nếu vì đám người tư lợi kia khiến tình cảm giữa hắn và nàng xuất hiện khe hở, tuyệt đối không đáng.
Đám người Khương Chi Sơn nằm mộng cũng không nghĩ tới, bởi vì cử chỉ vô tri của mình lại mang tới bao nhiêu tai nạn cho Khương gia.
Đợi sau khi vào nhà, Tô Mộc mới nhìn thấy Diệp An Bang đang ngồi trên sô pha. So sánh với trước kia, dáng vẻ Diệp An Bang có vẻ cường tráng hơn ngày trước rất nhiều.
Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, chính là Diệp An Bang hiện tại.
Nhưng khi hắn nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Mộc, không khỏi khẩn trương đứng lên:
Tô Mộc, cháu sao vậy?
Mặc cho ai nhìn thấy Tô Mộc lúc này đều phải lo lắng đề phòng. Sắc mặt hắn tái nhợt, đi một bước cũng thở dốc. Không biện pháp, đây là sự trả giá.
Bác trai, cháu không sao, chỉ có chút hư thoát mà thôi, ngồi xuống nghỉ ngơi sẽ không có việc gì.
Tô Mộc nói.
Vậy nhanh ngồi xuống, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Diệp An Bang nhìn Tô Mộc hỏi.
Còn không phải vì Khương gia!
Sắc mặt Diệp Tích bực tức nói.
Khương gia?
Diệp An Bang sửng sốt:
Tô Mộc, sao cháu lại có liên hệ với Khương gia?
Bác trai, chuyện này cũng không có gì phức tạp, kỳ thật là như vậy…
Sau khi Tô Mộc đơn giản đem sự tình giải thích lại một lần, tâm tình Diệp An Bang chẳng những không tốt hơn, ngược lại càng thêm tức giận.
Nếu Khương gia không có Khương Đào Lý, tuyệt đối không cách nào tiếp tục kéo dài. Ai nghĩ tới gia tộc như vậy lại vì không có người kế tục mà rơi vào cục diện hoàn toàn suy bại.
Nhưng Khương gia suy bại là chuyện của Khương gia, bọn họ cũng không thể đối đãi với con rể tương lai của hắn như thế. Nếu nói bọn hắn không biết Tô Mộc là ai, lừa ai đây? Hiện tại ai không biết Tô Mộc là con rể tương lai của Diệp An Bang?
Thật sự nghĩ Diệp gia dễ khi dễ hay sao?
Cho dù hiện tại Diệp gia có chút suy bại, cũng không phải ai cũng tùy tiện khinh thường.
Tô Mộc, chuyện này cháu không cần quản, bác sẽ lấy lại công đạo cho cháu.
Diệp An Bang quyết đoán nói.
Được, hai cha con đúng là từ một khuôn mẫu khắc ra tới, nói chuyện đều giống nhau như vậy. Khương gia, cứ chờ bị thu thập đi thôi!
Tô Mộc lắc đầu, nhìn Diệp An Bang mỉm cười.
Chúc mừng bác trai!
Bác đã biết tiểu tử cháu sẽ biết, thế nào? Là ai nói với cháu?
Diệp An Bang cười hỏi.
Chu lão!
Tô Mộc đáp.
Chuyện này nhiều ít nhờ Chu lão, nếu không có Chu lão hỗ trợ cũng không tiến triển thuận lợi như thế. Nhắc tới bữa nào rảnh bác còn phải tới bái phỏng Chu lão.
Diệp An Bang nói.
Diệp Tích, em không phải vì chuyện bác trai cần đi tỉnh Yến Bắc mà trở về đi?
Tô Mộc hỏi.
Con bé này a!
Diệp An Bang nói trước:
Cháu cho rằng chỉ đơn giản vậy sao? Nha đầu này làm sao còn thời gian nghĩ tới người cha như bác chứ. Con nhỏ vì nhớ cháu, cho nên vội vàng chạy về thôi. Đáng thương a, cho tới bây giờ con bé chưa hẳn biết cha của nó sắp được điều nhiệm đi!
A, cha nói gì đây chứ!
Diệp Tích hờn dỗi nói:
Nhưng vừa rồi hai người đang nói tới chuyện gì? Sao lại đi tỉnh Yến Bắc? Cha, chẳng lẽ cha sắp điều qua Yến Bắc sao?
Cháu xem xem, bác nói đúng hay chưa!
Diệp An Bang cười nói.
Bác trai, tại Diệp Tích bận rộn quá thôi. Hơn nữa chuyện bác điều động ngoại trừ công khai ra ngoài, bằng không hẳn vẫn còn giữ bí mật. Diệp Tích không biết cũng bình thường, cháu cũng nghe Chu lão nói mới biết được đó thôi.
Tô Mộc vội vàng nói giúp Diệp Tích.
Cháu cứ nuông chiều con nhỏ đi!
Diệp An Bang cười nói.
Cháu thích nuông chiều nàng!
Tô Mộc bật cười:
Diệp Tích, chắc em còn chưa biết đâu, hiện tại bác trai đã được điều qua Yến Bắc, trở thành quyền chủ tịch tỉnh Yến Bắc. Chỉ chờ tới đại hội nhân dân thông qua, sẽ chính thức nhậm chức chủ tịch tỉnh!
Cái gì?
Quyền chủ tịch tỉnh?
Diệp Tích ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới sau khi mình trở về lại nghe được tin tức này.
Cha sắp trở thành quyền chủ tịch tỉnh Yến Bắc!
Không đúng, khoan đã, tỉnh Yến Bắc, vậy chẳng phải nói cha sắp trở thành thượng cấp của Tô Mộc. Nếu thật sự là vậy, Tô Mộc không còn đơn độc chiến đấu, sẽ có thêm đại hậu trường giúp đỡ!