Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liệp Sát chính là một trong những đội ngũ bộ đội đặc chủng dưới quyền Mai Tranh, hơn nữa luôn có nhiệm vụ chuyên chúc của mình. Trên thực tế mỗi đội ngũ đều có vị trí bất đồng, mỗi khi một đội được phái ra làm nhiệm vụ, ý nghĩa nhiệm vụ đều có khác nhau.
Tỷ như Liệp Sát.
Đội ngũ của họ được xác định vị trí tuyệt đối giết chóc. Chỉ cần được giao nhiệm vụ, ý nghĩa không hề lưu một nhân chứng sống, là hành động hoàn toàn thanh tẩy sạch sẽ.
Khi Tô Mộc đi lên phi cơ, mới kiến thức được toàn bộ thành viên của Liệp Sát.
Ngoại trừ Triệu Vô Cực, còn có ba nam hai nữ. Hấp dẫn ánh mắt Tô Mộc nhất là hai cô gái, là một đôi song sinh hiếm thấy. Người chị tên Hạ Băng, em gái tên Hạ Cầm.
Mà tính cách của đôi hoa tỷ muội khác hẳn nhau, Hạ Băng đi theo con đường núi băng nữ vương, mà Hạ Cầm lại là một cô gái ôn nhu.
Ba người đàn ông tên Đao Phong, Hắc Khách cùng Tùng Thử.
Đao Phong cùng Tùng Thử từng nhận thức Tô Mộc, từng động thủ luận bàn với hắn ở chỗ Mai Tranh. Khi hai người nhìn thấy Tô Mộc, vẻ mặt chợt thả lỏng.
Tôi còn tưởng là ai sẽ đi cùng đâu, vốn luôn hi vọng đừng là người kéo chân sau, hiện tại xem ra chẳng những không rườm rà, ngược lại còn giúp được chúng tôi.
Tùng Thử cười nói.
Lại gặp mặt!
Đao Phong nói.
Phải đó, lại gặp mặt hai vị, lần này phải nhờ hai vị bảo hộ tôi rồi!
Tô Mộc cười nói.
Bảo hộ anh?
Tùng Thử nhíu mày.
Nếu có cơ hội nhất định phải tỷ thí với anh lần nữa!
Trên người Đao Phong tản ra khát vọng chiến đấu mãnh liệt.
Động thủ với anh? Thôi đi, anh biết rõ tôi không được!
Tô Mộc lắc đầu nói.
Anh không được?
Tùng Thử bĩu môi.
Được rồi!
Triệu Vô Cực xen vào:
Nếu muốn liên lạc cảm tình, âm thầm là được. Giới thiệu với mọi người, vị này chính là Tô Mộc, lần này cần đi theo chúng ta làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này của chúng ta, chính là tới biên cảnh tây nam, tiến hành càn quét trùm buôn ma túy.
Bởi vì từ tình báo tin cậy tiết lộ, phần tử buôn ma túy kia vô cùng hung ác, cho nên nếu động thủ đừng lưu nhân chứng sống, hết thảy phải lấy an toàn bản thân làm chủ yếu.
Đội trưởng, tôi có nghi vấn!
Hạ Băng nhấc tay nói.
Hỏi!
Triệu Vô Cực gật đầu.
Nếu nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy, tại sao phải mang theo quan chức địa phương như Tô Mộc? Còn nữa, việc tập độc cũng không nằm trong phạm vi công tác của chúng ta đi? Chẳng phải còn có cảnh sát tập độc biên phòng sao?
Hạ Băng hỏi.
Tốt lắm! Hai vấn đề này dù cô không hỏi tôi cũng sẽ giải thích.
Triệu Vô Cực gật đầu nói:
Vấn đề thứ nhất, đúng vậy, việc tập độc không nằm trong nhiệm vụ chủ yếu của Liệp Sát chúng ta. Chúng ta chỉ tiến hành nhiệm vụ của giới lính đánh thuê nước ngoài, nhưng tình huống lần này thì khác. Bởi vì đã có hai đội ngũ tập độc bị đánh tan, bên trong còn có một nhân vật mấu chốt của chúng ta bị bắt đi.
Điều này đã chứng minh trùm buôn ma túy cũng là nhân viên tác chiến đặc chủng thân kinh bách chiến, cảnh sát tập độc biên phòng rõ ràng không phải đối thủ. Hoặc là nói hắn đã nghiên cứu thấu đáo phương châm tác chiến của cảnh sát tập độc biên phòng. Hơn nữa nên nhớ họ không thể rời khỏi biên cảnh tác chiến.
Nguyên lai là như vậy.
Vấn đề thứ hai, sở dĩ mang theo Tô Mộc, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, mang theo Tô Mộc xem như có một quân y tùy quân, chỉ cần không phải vết thương nghịch thiên, hắn có thể chữa khỏi trong thời gian ngắn nhất. Đừng trừng mắt, nhìn ý của cô đang hoài nghi sao? Nếu như không tin, cô hỏi Tô Mộc, có phải hắn biết y thuật hay không? Nhưng điều này còn là do Mai lão đã nói.
Triệu Vô Cực nói.
Nghe được lời này của Triệu Vô Cực, Tô Mộc không lời gì để nói.
Thật không ngờ Mai Tranh lại nói ra toàn bộ lá bài tẩy của hắn. Mai Tranh nói hắn biết y thuật, chẳng lẽ mình lại nói không biết sao? Nếu thật làm vậy, chẳng phải đối nghịch với Mai Tranh sao?
Tô Mộc còn chưa có đảm lượng như thế.
Về nguyên nhân thứ hai, cũng là trọng yếu nhất, bởi vì cứ điểm của trùm buôn ma túy kia không dễ trà trộn vào. Mà hiện tại lại có một cơ hội, theo tình báo ngăn chặn được, trong quốc nội sẽ có một đại quan tham ô sẽ mượn điểm buôn lậu của tên trùm kia để trốn ra nước ngoài. Mọi người nói đi, nói tới chuyện chính trị quan trường, trong các vị có ai am hiểu?
Triệu Vô Cực nói.
Lời này nói ra, mọi người im lặng.
Muốn hạ đánh nhau hay bắn giết thì không vấn đề gì, nhưng nếu nói tới đấu tranh trong quan trường, thật sự không am hiểu. Mà lý do này Tô Mộc lần đầu tiên nghe được, không ngờ là như thế.
Nếu nói như vậy, tôi cần sắm vai tội phạm tham ô kia sao?
Tô Mộc hỏi.
Phải!
Triệu Vô Cực gật đầu.
Nhưng tên tội phạm kia nổi danh như vậy, chẳng lẽ tên trùm kia không có tin tức tư liệu của hắn sao? Chỉ nói bề ngoài cũng khác nhau đâu.
Tô Mộc hỏi ra vấn đề trọng yếu nhất.
Phải, vấn đề này là trí mạng nhất, nhưng cũng có thể giải quyết. Bởi vì tên tội phạm kia đang ở trên phi cơ, Hạ Băng cùng Hạ Cầm sẽ thay đổi dung mạo cho anh, tuyệt đối nếu không phải người quen sẽ không có khả năng nhận ra.
Mà tên trùm kia chỉ mới liên hệ qua điện thoại vài lần với tên tham ô, không khả năng quen thuộc hắn. Chỉ cần anh sắm tốt vai diễn, chỉ cần chúng ta có thể trà trộn vào, tuyệt đối có thể hủy diệt hang ổ kia.
Triệu Vô Cực nói.
Vậy không vấn đề!
Tô Mộc gật đầu nói.
Đội trưởng, tên kia tham ô bao nhiêu tiền? Lại có thể kinh động tên trùm ma túy cung cấp con đường cho hắn chạy? Chỉ nói phí mượn đường cũng đã không ít đi?
Tùng Thử tò mò hỏi.
Triệu Vô Cực có chút trầm ngâm, thấp giọng nói:
Người kia là tội phạm tham ô đỉnh cấp mới phát hiện trong quốc nội, liên quan tới vụ án với số tiền lên tới một tỷ!
Một tỷ?
Tùng Thử kinh hô.
Bại hoại!
Hạ Băng lạnh lùng mắng.
Người kia thật sự làm được, khó trách được xưng là đỉnh cấp. Có đôi khi ngẫm lại, chúng ta liều chết liều sống hoàn thành nhiệm vụ, chỉ vì bảo hộ đám vương bát đản khốn kiếp kia, thật sự cảm thấy uất ức!
Tùng Thử than thở.
Nói bậy bạ gì đó? Thu hồi ý tưởng linh tinh này của anh đi. Chúng ta tham gia quân ngũ chấp hành nhiệm vụ, ai nói chỉ vì bảo hộ kẻ sâu mọt như thế? Sâu mọt như vậy, tự nhiên có kỷ luật quốc pháp chờ hắn, còn dám nói bậy như vậy, cẩn thận về nhà tôi thu thập anh!
Triệu Vô Cực quát.
Dạ!
Tùng Thử vội gật đầu.
Tô Mộc ngồi bên cạnh, cũng cảm nhận được tâm tình của Tùng Thử, có đôi khi việc như vậy đã xảy ra. Tham gia quân ngũ vì bảo vệ quốc gia, nhưng quốc gia lại thường xuyên xuất hiện một ít vương bát đản khốn kiếp như thế.
Cái gọi là tội phạm tham ô, tội phạm chính trị…trên thân bọn hắn đều không chút sạch sẽ, nhất là khi vươn móng vuốt vào việc giáo dục nhi đồng, vậy càng không bằng cầm thú.
Mỗi khi nghĩ tới mình vì cầm thú trả giá thanh xuân, trả giá sinh mạng, tin tưởng tâm tình mọi người đều không dễ chịu.
Nhưng Tô Mộc tin tưởng loại người như vậy cũng không nhiều lắm. Chỉ cần xu hướng lớn đều chính phái, vậy những hành động của quân nhân đều là đáng giá.
Đi theo chúng tôi đi!
Hạ Băng đứng dậy nói.
Được!
Tô Mộc đứng dậy đi tới sau cabin.
Đợi sau khi đi vào, trước mặt Tô Mộc chợt sáng ngời, nơi này giống như phòng thí nghiệm, chẳng qua thật sự cao cấp mà thôi.
Bên trong có một người đàn ông bị trói, có lẽ trước kia hắn thật phong lưu phóng khoáng, nhưng hiện tại biến thành tù nhân, đã sớm mất đi vẻ tinh anh ngày xưa, thần sắc đầy vẻ suy sút.
Đây là tội phạm tham ô đỉnh cấp kia sao?
Tô Mộc hỏi.
Phải!
Hạ Cầm đáp, Hạ Băng đi chuẩn bị đồ vật dịch dung.
Lúc ấy chúng tôi có thể bắt được hắn cũng mất công phu rất lớn. Bởi vì không ai nghĩ tới hắn đã sắp rời khỏi biên cảnh. May mắn lúc nguy cấp lại bắt được, bằng không tổn thất thật lớn.
Hạ Cầm nói.
Tựa hồ đã chết lặng, tên tội phạm ngồi yên trên ghế, cũng không để ý Tô Mộc, thậm chí không ngẩng đầu lên, vẫn nhắm nghiền mắt như người chết.
Nơi này có một ít tin tức cơ bản quan hệ tới hắn, chúng tôi chỉ có thể điều tra được bấy nhiêu. Cũng không biết hắn có liên lạc với tên trùm kia không, nếu có liên hệ thì thật sự không xong. Hi vọng hết thảy đều thuận lợi!
Hạ Cầm nói.
Có liên hệ sao?
Cho dù có liên hệ thì thế nào?
Việc này nếu đổi lại là người khác thì khó khăn, nhưng với Tô Mộc không có vấn đề gì. Ngay lúc Hạ Cầm còn đang bận rộn, Tô Mộc đảo mắt qua tài liệu, bắt đầu đi quanh tên tội phạm kia. Hắn đứng ở một góc độ không ai nhìn thấy rõ, giả vờ đụng chạm người kia, ngay tích tắc một chuỗi tin tức liền tràn vào trong đầu hắn.
Người này thật sự có đảm lượng!
Chẳng qua khi nghĩ tới thân phận của hắn, Tô Mộc liền hiểu được, cũng chỉ có thân phận như vậy mới có thể tham ô mà không ai biết. Về nội dung khuy tư, Tô Mộc cũng đã hiểu biết.
Tên trùm kia, tên là Dã Lang.
Dương Phát Thanh, số tiền mà anh tham ô đang ở nơi nào? Tôi không cho rằng những lời anh nói là sự thật, anh đã tiêu xài sạch sẽ số tiền kia. Nói một chút đi!
Tô Mộc đứng trước mặt Dương Phát Thanh, mở miệng hỏi.